Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 398
"13,8 tỷ năm trước đã xảy ra vụ nổ Big Bang. Từ một điểm kỳ dị không thể diễn tả được, vũ trụ bắt đầu hành trình hàng trăm triệu năm. Tiếp theo, tôi muốn nhắc đến một từ, năng lượng."
"Khi vũ trụ bắt đầu bùng nổ, không có vật chất, chỉ có năng lượng vô tận."
"4,6 tỷ năm trước, mặt trời đã ra đời."
"4,5 tỷ năm trước, trái đất đã được sinh ra."
"Khi trái đất mới bắt đầu hình thành, vật chất nặng chìm xuống tạo thành lõi trái đất, vật chất nhẹ nổi lên tạo thành bầu khí quyển nguyên thủy. Khối lượng chỉ là một loại hình thức biểu hiện của năng lượng nên các nhà khoa học ở Đảo Bướm cho rằng năng lượng quan trọng nhất của trái đất tồn tại dưới lòng đất."
"3,7 tỷ năm trước, sự sống được sinh ra ở đại dương."
"540 triệu năm trước, vụ nổ sự sống huy hoàng, bí ẩn và điên rồ nhất trong lịch sử trái đất đã xảy ra dưới đáy biển kỷ Cambri."
"Sinh vật trên khắp thế giới đã phát triển một cách điên cuồng và các loài động vật như động vật chân đốt, động vật tay cuộn, loài giun và dạng sống có cột sống đã bước vào giai đoạn lịch sử."
"Sự bùng nổ sự sống ở kỷ Cambri hiện được biết đến với một cái tên khác trên Đảo Bướm, gọi là "Kỷ nguyên thức tỉnh năng lượng đầu tiên"."
"Và một trăm năm trước, một thảm họa toàn cầu bắt đầu với đại dương là trung tâm đã được Đảo Bướm gọi là "Kỷ nguyên thức tỉnh năng lượng thứ hai"."
"——Đây là sự khởi đầu của kỷ nguyên thảm họa."
*
【Kén】 cảm thấy Diệp Sanh hơi khác một chút. Kiếp trước, cậu được mệnh danh là "bạo chúa máu lạnh" của Đảo Bướm cũ, nhưng đời này lại quá yên tĩnh.
Diệp Sanh từ chối quyền lực được Diệp Vẫn giao lại và từ chối tham gia mọi cuộc họp.
Những lần hiếm hoi đến dự, cậu đều ngồi một góc đợi người yêu của mình.
Cậu tựa lưng vào ghế, nước da trắng, quai hàm căng chặt, đôi mắt đen láy khiến người ta khó nhìn rõ sự thật.
Từ một thống đốc trở thành một người ngoài cuộc.
Cảm giác Diệp Sanh mang đến cho mọi người ngày càng đáng sợ.
Ngoại trừ khi đối mặt với Ninh Vi Trần, thì thường Diệp Sanh hiếm khi có cảm xúc sống động về những chuyện khác. Lần duy nhất cậu trở nên bất ngờ là khi hồi chuông báo tử từ thủ đô truyền tới Đảo Bướm. Tuy nhiên, chàng trai tóc đen thoáng trầm tư một lúc, sau đó cụp mắt xuống và thu lại mọi biểu cảm.
Kế hoạch "Đợi Xuân Đến" đã hoàn thành xuất sắc nhưng thủ đô vẫn có tuyết rơi. Bài ca phúng điếu truyền đến Đảo Bướm nhưng không ai thương tiếc người chết.
"Các người đã giải thích được lời tiên đoán của 【Nhà Tiên Tri】 chưa?"
"Có thể phải mất một ít thời gian."
Mọi người đều lo lắng.
Tất cả các máy phân tích thông tin trên Đảo Bướm hiện đang xử lý cùng một dữ liệu hỗn loạn.
Diệp Sanh đang đợi Ninh Vi Trần ở ngoài phòng họp.
Ninh Vi Trần rời đi trước và mang cho cậu một bông hoa bách hợp.
Cánh hoa trắng nõn không tì vết, hương thơm trong trẻo thanh nhã, sương nước giống như những giọt nước mắt điểm xuyết ở giữa. Diệp Sanh cầm lấy bông hoa bách hợp, cúi đầu, thản nhiên nghịch nghịch phần giữa bông hoa bằng những ngón tay thon dài mà không nói một lời.
Trước đó khi cậu bước vào Jeremiel, chiếc bàn dài của Đế Quốc phủ đầy hoa bách hợp.
Hóa ra lúc đó khách đã được mời đến dự đám tang.
Ninh Vi Trần nói với cậu: "Đây chính là số phận của cấy ghép súp nguyên thủy."
Diệp Sanh: "Tôi biết."
Khi 【Chuông Mùa Xuân】 vang lên, cậu hoảng hốt trong giây lát, nhưng phần lớn là do sự mệt mỏi khi mọi việc đã định.
Ninh Vi Trần và cậu quen biết nhau từ năm 9 tuổi, cùng lớn lên ở Đảo Bướm, đương nhiên hắn biết mối quan hệ giữa cậu và Diệp Vẫn. Diệp Sanh không che giấu cảm xúc của mình, cậu đi đến bờ biển, thả bông bách hợp xuống nước biển, nhìn nó biến mất theo ánh trăng.
Trăng tỏa ánh sáng bạc mát lạnh trên mặt biển. Bên dưới vùng biển sâu im lặng này là kẻ thù khổng lồ và đáng sợ nhất.
Rốt cuộc cần bao nhiêu máu thì mới có thể lấp đầy các vết nứt ở 【Nơi Khởi Nguyên】.
Lạc Hưng Ngôn, Lạc Hằng, Turing và Thiên Dụ hiện đang bị mắc kẹt trong Tổng cục Bắc Kinh, chiến đấu chống lại 【Nhà Truyền Giáo】. Và 【Thiên Xu】 đã chết, Đảo Bướm không còn vũ khí có thể theo dõi sự biến động của các giá trị thần quái.
Vào thời điểm nhân loại đang hỗn loạn, Đế Quốc Dị Giáo lại lộ răng nanh.
Diệp Sanh có thể cảm nhận được rằng một lượng lớn những kẻ dị giáo đang dần đến Đảo Bướm.
Cậu quay đầu nhìn Ninh Vi Trần.
Người điều hành diễn đàn thứ nhất của Đế Quốc nở một nụ cười dịu dàng và xinh đẹp: "Làm nhân chứng đi anh yêu." Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, như đang dỗ dành cậu. "Anh có thể giao mọi việc cho em."
Diệp Sanh đứng ở bờ biển, nghĩ đến kết cục kiếp trước của bọn họ, bình tĩnh nói: "Sắp xong rồi."
Ninh Vi Trần nhếch môi: "Sau khi mọi chuyện kết thúc, khả năng của chúng ta mới bắt đầu." Hắn nắm tay cậu hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, ý cười trong đôi mắt hoa đào của hắn rất thuần khiết và chân thành. Ninh Vi Trần nói: "Anh yêu, nếu anh sợ cô đơn, em có thể cùng anh khám phá mọi không gian và thời gian song song. Chúng ta sẽ yêu nhau ở mọi thế giới xa lạ."
Gió biển thổi bay mái tóc đen ngắn của Diệp Sanh, cậu nhìn nụ hôn của người yêu trên nhẫn, suy nghĩ một lúc rồi cũng cười.
Kiếp trước, khi cậu lùi về phía sau một bước, dựa vào tường tiếp nhận nụ hôn kia ở Thành phố Giải trí Thế giới, cậu đã biết chính mình đã điên rồi. Mà một đời này, từ khi sinh ra quả thực đã không hề bình thường.
Gió và tuyết tan đi trong mắt Diệp Sanh, cậu nói: "Ninh Vi Trần, đây có phải là vận mệnh mà khởi nguyên ban cho kẻ trộm không?"
Ninh Vi Trần: "Đúng vậy. Vì vậy việc để em đến kết thúc thời đại thảm họa là kết cục tốt nhất cho nhân loại."
Diệp Sanh đi vào căn nhà màu trắng lần cuối. Không biết có phải là do tâm tư riêng của Diệp Vẫn hay không, nhưng tòa nhà ở đây giống hệt tòa nhà trên Đảo Bướm cũ, ngay cả những vết nứt cũ trên tường cũng đã được khôi phục như cũ.
Trên bàn là cuốn sách chữ nổi mà cô đã đọc khi cậu đến 【Vịnh Nhân Ngư】, bên cạnh là tập tài liệu của tiến sĩ Tần và hai ba con đom đóm nhỏ.
Ngay cả màu sắc của rèm cửa trong nhà cũng không thay đổi, rèm lụa trắng lay động theo ánh trăng, khi mở cửa sổ ra, cậu có thể nhìn thấy những cành cây và dây leo khô héo đang bò dọc theo các vết nứt trên tường.
Đảo Bướm để lại quá nhiều hận thù.
Trong mảnh đất đẫm máu này, xương máu và nước mắt bị chôn vùi. Nhiều đến mức có vẻ nực cười khi nói rằng đó là nơi thời thơ ấu của họ, nhưng bọn họ thật sự đã lớn lên ở đây.
Diệp Sanh đứng ở bên cửa sổ nhìn hồi lâu.
Trước khi rời đi, cậu đóng các trang sách trên bàn lại.
Khi cậu rời xa mọi thứ và chứng kiến kết quả cuối cùng dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, tâm trạng của cậu trầm lặng đến mức gần như kỳ quái.
Mọi người trên Đảo Bướm đã sẵn sàng nghênh đón quân địch. Ninh Vi Trần điều động mệnh lệnh gia chủ từ Ninh gia, Diệp Sanh một lần nữa đi đến khu vực cấm phía dưới của Phòng thí nghiệm Cực Điểm.
Hai đầu của Thoi Vận Mệnh được bố trí ở hai cực của hòn đảo.
Khi Diệp Sanh đến gần, khẩu súng Định số trong tay cậu hơi rung lên.
Có màn hình ở tất cả các phía.
Diệp Sanh đứng yên, ngẩng đầu lên và nhìn vào tạo vật khởi nguyên đẫm máu này. Câu hỏi mà ban đầu cậu thấp giọng hỏi đã được trả lời trong lòng cậu khi 【Chuông Mùa Xuân】 sụp đổ.
—— "Chính xác thì ngài muốn tôi chứng kiến điều gì?"
Nó muốn cậu chứng kiến nỗi đau khổ của tất cả mọi người trong suốt thời kỳ thảm họa này.
Trong bài viết cuối cùng của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, người điều hành diễn đàn thứ bảy nói rằng bản chất của thế giới là hết quan tài này đến quan tài khác. Trong quan tài, mọi cảnh tượng đều đẫm máu tươi.
Chính trận hỏa hoạn ở biệt thự Trường Minh đã thiêu rụi kẻ rình mò.
Là ngày thỉnh kỳ sương giá và tuyết rơi của 【Làng cổ Dạ Khóc】. Thậm chí trước đó, tại cầu Nghiệm Chân và biệt thự Lạc Hồ, bài thơ bị cắt phần đầu và phần cuối kia.
Marguerite rơi từ một tòa nhà cao tầng và tái sinh với cái đầu bị cắt đứt. Anim sử dụng 【U Linh Biển Chết】 như một cái bẫy, chỉ vì mục đích trả thù.
Bản chất của thế giới là sự căm ghét, nên tình yêu lẻ tẻ trong đó như một ngọn lửa nhỏ sẽ bị dập tắt trong chớp mắt.
Vô số đoàn tàu G144 đang di chuyển trong gió và tuyết.
Nước mắt của hàng trăm triệu người rơi vào đống tro tàn của phế tích.
Diệp Sanh nhẹ giọng hỏi: "Ngài chỉ muốn tôi chứng kiến yêu, hận, sinh tử của người khác sao?"
Cậu sẽ luôn đứng ở đây vì cậu biết rằng "Khởi Nguyên" có thể nghe thấy được.
Và lần này cuối cùng ý thức "Khởi Nguyên" đã trả lời cậu.
Nó nói với cậu.
—— vận mệnh là cô độc.
Con người dỡ bỏ 【sợi tơ sinh mệnh】 khỏi bản thể của con thoi và phong ấn nó một cách riêng biệt. Điều này khiến cho hiện tại "Khởi Nguyên" rất bị động, Ninh Vi Trần đang ép từng bước muốn giết nó.
Diệp Sanh đã nghe thấy tiếng thở dài của nơi khởi nguyên khi cậu chín tuổi, vì vậy bây giờ, giọng nói của nó không còn xa lạ với cậu.
Hoặc có thể nó không có tiếng nói. Chính bụi bặm trong gió đang trả lời, là chính thế giới im lặng đang trả lời.
Khởi nguyên nói với cậu rằng vận mệnh là cô độc.
Vận mệnh không nên có ràng buộc gia đình, tình bạn hay tình yêu.
—— Người cậu yêu chính là kẻ thù định mệnh của cậu.
Khởi nguyên nói với cậu.
"Cuối cùng, chỉ có một người trong số hai người sẽ sống sót."
*
"Giáo sư! Nhìn kìa!"
Một nhà nghiên cứu trẻ mặt tái mét, ngồi trước màn hình và hét lên.
Vùng biển nơi có Đảo Bướm luôn biệt lập với thế giới và chưa bao giờ có những vị khách không mời mà đến. Nó không xuất hiện trên bản đồ, cũng không có bất kỳ biển chỉ đường nào.
Nhưng lúc này, vô số con bướm đỏ đang bay trên mặt biển.
Chúng điểm xuyết đêm tối, lộng lẫy như một bức tranh.
Bướm bay qua biển rộng. Giống như ánh sáng dẫn đường, nó dẫn dắt những dị năng giả trốn thoát khỏi Thành phố Giải trí Thế giới và những kẻ dị giáo thức tỉnh từ biển sâu cuồn cuộn không ngừng chạy về phía Đảo Bướm.
Một giây tiếp theo, trên Đảo Bướm vang lên tiếng chuông báo động!
"Khi vũ trụ bắt đầu bùng nổ, không có vật chất, chỉ có năng lượng vô tận."
"4,6 tỷ năm trước, mặt trời đã ra đời."
"4,5 tỷ năm trước, trái đất đã được sinh ra."
"Khi trái đất mới bắt đầu hình thành, vật chất nặng chìm xuống tạo thành lõi trái đất, vật chất nhẹ nổi lên tạo thành bầu khí quyển nguyên thủy. Khối lượng chỉ là một loại hình thức biểu hiện của năng lượng nên các nhà khoa học ở Đảo Bướm cho rằng năng lượng quan trọng nhất của trái đất tồn tại dưới lòng đất."
"3,7 tỷ năm trước, sự sống được sinh ra ở đại dương."
"540 triệu năm trước, vụ nổ sự sống huy hoàng, bí ẩn và điên rồ nhất trong lịch sử trái đất đã xảy ra dưới đáy biển kỷ Cambri."
"Sinh vật trên khắp thế giới đã phát triển một cách điên cuồng và các loài động vật như động vật chân đốt, động vật tay cuộn, loài giun và dạng sống có cột sống đã bước vào giai đoạn lịch sử."
"Sự bùng nổ sự sống ở kỷ Cambri hiện được biết đến với một cái tên khác trên Đảo Bướm, gọi là "Kỷ nguyên thức tỉnh năng lượng đầu tiên"."
"Và một trăm năm trước, một thảm họa toàn cầu bắt đầu với đại dương là trung tâm đã được Đảo Bướm gọi là "Kỷ nguyên thức tỉnh năng lượng thứ hai"."
"——Đây là sự khởi đầu của kỷ nguyên thảm họa."
*
【Kén】 cảm thấy Diệp Sanh hơi khác một chút. Kiếp trước, cậu được mệnh danh là "bạo chúa máu lạnh" của Đảo Bướm cũ, nhưng đời này lại quá yên tĩnh.
Diệp Sanh từ chối quyền lực được Diệp Vẫn giao lại và từ chối tham gia mọi cuộc họp.
Những lần hiếm hoi đến dự, cậu đều ngồi một góc đợi người yêu của mình.
Cậu tựa lưng vào ghế, nước da trắng, quai hàm căng chặt, đôi mắt đen láy khiến người ta khó nhìn rõ sự thật.
Từ một thống đốc trở thành một người ngoài cuộc.
Cảm giác Diệp Sanh mang đến cho mọi người ngày càng đáng sợ.
Ngoại trừ khi đối mặt với Ninh Vi Trần, thì thường Diệp Sanh hiếm khi có cảm xúc sống động về những chuyện khác. Lần duy nhất cậu trở nên bất ngờ là khi hồi chuông báo tử từ thủ đô truyền tới Đảo Bướm. Tuy nhiên, chàng trai tóc đen thoáng trầm tư một lúc, sau đó cụp mắt xuống và thu lại mọi biểu cảm.
Kế hoạch "Đợi Xuân Đến" đã hoàn thành xuất sắc nhưng thủ đô vẫn có tuyết rơi. Bài ca phúng điếu truyền đến Đảo Bướm nhưng không ai thương tiếc người chết.
"Các người đã giải thích được lời tiên đoán của 【Nhà Tiên Tri】 chưa?"
"Có thể phải mất một ít thời gian."
Mọi người đều lo lắng.
Tất cả các máy phân tích thông tin trên Đảo Bướm hiện đang xử lý cùng một dữ liệu hỗn loạn.
Diệp Sanh đang đợi Ninh Vi Trần ở ngoài phòng họp.
Ninh Vi Trần rời đi trước và mang cho cậu một bông hoa bách hợp.
Cánh hoa trắng nõn không tì vết, hương thơm trong trẻo thanh nhã, sương nước giống như những giọt nước mắt điểm xuyết ở giữa. Diệp Sanh cầm lấy bông hoa bách hợp, cúi đầu, thản nhiên nghịch nghịch phần giữa bông hoa bằng những ngón tay thon dài mà không nói một lời.
Trước đó khi cậu bước vào Jeremiel, chiếc bàn dài của Đế Quốc phủ đầy hoa bách hợp.
Hóa ra lúc đó khách đã được mời đến dự đám tang.
Ninh Vi Trần nói với cậu: "Đây chính là số phận của cấy ghép súp nguyên thủy."
Diệp Sanh: "Tôi biết."
Khi 【Chuông Mùa Xuân】 vang lên, cậu hoảng hốt trong giây lát, nhưng phần lớn là do sự mệt mỏi khi mọi việc đã định.
Ninh Vi Trần và cậu quen biết nhau từ năm 9 tuổi, cùng lớn lên ở Đảo Bướm, đương nhiên hắn biết mối quan hệ giữa cậu và Diệp Vẫn. Diệp Sanh không che giấu cảm xúc của mình, cậu đi đến bờ biển, thả bông bách hợp xuống nước biển, nhìn nó biến mất theo ánh trăng.
Trăng tỏa ánh sáng bạc mát lạnh trên mặt biển. Bên dưới vùng biển sâu im lặng này là kẻ thù khổng lồ và đáng sợ nhất.
Rốt cuộc cần bao nhiêu máu thì mới có thể lấp đầy các vết nứt ở 【Nơi Khởi Nguyên】.
Lạc Hưng Ngôn, Lạc Hằng, Turing và Thiên Dụ hiện đang bị mắc kẹt trong Tổng cục Bắc Kinh, chiến đấu chống lại 【Nhà Truyền Giáo】. Và 【Thiên Xu】 đã chết, Đảo Bướm không còn vũ khí có thể theo dõi sự biến động của các giá trị thần quái.
Vào thời điểm nhân loại đang hỗn loạn, Đế Quốc Dị Giáo lại lộ răng nanh.
Diệp Sanh có thể cảm nhận được rằng một lượng lớn những kẻ dị giáo đang dần đến Đảo Bướm.
Cậu quay đầu nhìn Ninh Vi Trần.
Người điều hành diễn đàn thứ nhất của Đế Quốc nở một nụ cười dịu dàng và xinh đẹp: "Làm nhân chứng đi anh yêu." Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, như đang dỗ dành cậu. "Anh có thể giao mọi việc cho em."
Diệp Sanh đứng ở bờ biển, nghĩ đến kết cục kiếp trước của bọn họ, bình tĩnh nói: "Sắp xong rồi."
Ninh Vi Trần nhếch môi: "Sau khi mọi chuyện kết thúc, khả năng của chúng ta mới bắt đầu." Hắn nắm tay cậu hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, ý cười trong đôi mắt hoa đào của hắn rất thuần khiết và chân thành. Ninh Vi Trần nói: "Anh yêu, nếu anh sợ cô đơn, em có thể cùng anh khám phá mọi không gian và thời gian song song. Chúng ta sẽ yêu nhau ở mọi thế giới xa lạ."
Gió biển thổi bay mái tóc đen ngắn của Diệp Sanh, cậu nhìn nụ hôn của người yêu trên nhẫn, suy nghĩ một lúc rồi cũng cười.
Kiếp trước, khi cậu lùi về phía sau một bước, dựa vào tường tiếp nhận nụ hôn kia ở Thành phố Giải trí Thế giới, cậu đã biết chính mình đã điên rồi. Mà một đời này, từ khi sinh ra quả thực đã không hề bình thường.
Gió và tuyết tan đi trong mắt Diệp Sanh, cậu nói: "Ninh Vi Trần, đây có phải là vận mệnh mà khởi nguyên ban cho kẻ trộm không?"
Ninh Vi Trần: "Đúng vậy. Vì vậy việc để em đến kết thúc thời đại thảm họa là kết cục tốt nhất cho nhân loại."
Diệp Sanh đi vào căn nhà màu trắng lần cuối. Không biết có phải là do tâm tư riêng của Diệp Vẫn hay không, nhưng tòa nhà ở đây giống hệt tòa nhà trên Đảo Bướm cũ, ngay cả những vết nứt cũ trên tường cũng đã được khôi phục như cũ.
Trên bàn là cuốn sách chữ nổi mà cô đã đọc khi cậu đến 【Vịnh Nhân Ngư】, bên cạnh là tập tài liệu của tiến sĩ Tần và hai ba con đom đóm nhỏ.
Ngay cả màu sắc của rèm cửa trong nhà cũng không thay đổi, rèm lụa trắng lay động theo ánh trăng, khi mở cửa sổ ra, cậu có thể nhìn thấy những cành cây và dây leo khô héo đang bò dọc theo các vết nứt trên tường.
Đảo Bướm để lại quá nhiều hận thù.
Trong mảnh đất đẫm máu này, xương máu và nước mắt bị chôn vùi. Nhiều đến mức có vẻ nực cười khi nói rằng đó là nơi thời thơ ấu của họ, nhưng bọn họ thật sự đã lớn lên ở đây.
Diệp Sanh đứng ở bên cửa sổ nhìn hồi lâu.
Trước khi rời đi, cậu đóng các trang sách trên bàn lại.
Khi cậu rời xa mọi thứ và chứng kiến kết quả cuối cùng dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, tâm trạng của cậu trầm lặng đến mức gần như kỳ quái.
Mọi người trên Đảo Bướm đã sẵn sàng nghênh đón quân địch. Ninh Vi Trần điều động mệnh lệnh gia chủ từ Ninh gia, Diệp Sanh một lần nữa đi đến khu vực cấm phía dưới của Phòng thí nghiệm Cực Điểm.
Hai đầu của Thoi Vận Mệnh được bố trí ở hai cực của hòn đảo.
Khi Diệp Sanh đến gần, khẩu súng Định số trong tay cậu hơi rung lên.
Có màn hình ở tất cả các phía.
Diệp Sanh đứng yên, ngẩng đầu lên và nhìn vào tạo vật khởi nguyên đẫm máu này. Câu hỏi mà ban đầu cậu thấp giọng hỏi đã được trả lời trong lòng cậu khi 【Chuông Mùa Xuân】 sụp đổ.
—— "Chính xác thì ngài muốn tôi chứng kiến điều gì?"
Nó muốn cậu chứng kiến nỗi đau khổ của tất cả mọi người trong suốt thời kỳ thảm họa này.
Trong bài viết cuối cùng của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, người điều hành diễn đàn thứ bảy nói rằng bản chất của thế giới là hết quan tài này đến quan tài khác. Trong quan tài, mọi cảnh tượng đều đẫm máu tươi.
Chính trận hỏa hoạn ở biệt thự Trường Minh đã thiêu rụi kẻ rình mò.
Là ngày thỉnh kỳ sương giá và tuyết rơi của 【Làng cổ Dạ Khóc】. Thậm chí trước đó, tại cầu Nghiệm Chân và biệt thự Lạc Hồ, bài thơ bị cắt phần đầu và phần cuối kia.
Marguerite rơi từ một tòa nhà cao tầng và tái sinh với cái đầu bị cắt đứt. Anim sử dụng 【U Linh Biển Chết】 như một cái bẫy, chỉ vì mục đích trả thù.
Bản chất của thế giới là sự căm ghét, nên tình yêu lẻ tẻ trong đó như một ngọn lửa nhỏ sẽ bị dập tắt trong chớp mắt.
Vô số đoàn tàu G144 đang di chuyển trong gió và tuyết.
Nước mắt của hàng trăm triệu người rơi vào đống tro tàn của phế tích.
Diệp Sanh nhẹ giọng hỏi: "Ngài chỉ muốn tôi chứng kiến yêu, hận, sinh tử của người khác sao?"
Cậu sẽ luôn đứng ở đây vì cậu biết rằng "Khởi Nguyên" có thể nghe thấy được.
Và lần này cuối cùng ý thức "Khởi Nguyên" đã trả lời cậu.
Nó nói với cậu.
—— vận mệnh là cô độc.
Con người dỡ bỏ 【sợi tơ sinh mệnh】 khỏi bản thể của con thoi và phong ấn nó một cách riêng biệt. Điều này khiến cho hiện tại "Khởi Nguyên" rất bị động, Ninh Vi Trần đang ép từng bước muốn giết nó.
Diệp Sanh đã nghe thấy tiếng thở dài của nơi khởi nguyên khi cậu chín tuổi, vì vậy bây giờ, giọng nói của nó không còn xa lạ với cậu.
Hoặc có thể nó không có tiếng nói. Chính bụi bặm trong gió đang trả lời, là chính thế giới im lặng đang trả lời.
Khởi nguyên nói với cậu rằng vận mệnh là cô độc.
Vận mệnh không nên có ràng buộc gia đình, tình bạn hay tình yêu.
—— Người cậu yêu chính là kẻ thù định mệnh của cậu.
Khởi nguyên nói với cậu.
"Cuối cùng, chỉ có một người trong số hai người sẽ sống sót."
*
"Giáo sư! Nhìn kìa!"
Một nhà nghiên cứu trẻ mặt tái mét, ngồi trước màn hình và hét lên.
Vùng biển nơi có Đảo Bướm luôn biệt lập với thế giới và chưa bao giờ có những vị khách không mời mà đến. Nó không xuất hiện trên bản đồ, cũng không có bất kỳ biển chỉ đường nào.
Nhưng lúc này, vô số con bướm đỏ đang bay trên mặt biển.
Chúng điểm xuyết đêm tối, lộng lẫy như một bức tranh.
Bướm bay qua biển rộng. Giống như ánh sáng dẫn đường, nó dẫn dắt những dị năng giả trốn thoát khỏi Thành phố Giải trí Thế giới và những kẻ dị giáo thức tỉnh từ biển sâu cuồn cuộn không ngừng chạy về phía Đảo Bướm.
Một giây tiếp theo, trên Đảo Bướm vang lên tiếng chuông báo động!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất