Chương 20
Thực ghê tởm! Khải Ân thấp giọng mắng một tiếng, phần eo dùng lực một chút sau đó dùng hai chân đạp lên hàm răng nhọn lởm chởm lồi ra ngoài của mẫu trùng, giây tiếp theo đã an toàn nhảy lên đầu mẫu trùng, cả động tác chỉ trong nửa phút, vô cùng lưu loát. Tây Thụy Tư chạy tới nơi Mặc Lợi Nhi phát ra tiếng thét chói tai thì nhìn thấy động tác vừa nãy của Khải Ân, bị dọa trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Tìm được vị trí, Khải Ân phóng ra cơ quan ngắm chính xác vị trí—— một âm thanh nhỏ vang lên, lớp vỏ cứng rắn trên đầu mẫu trùng bị nổ tung rộng khoảng 10cm, một mảnh chip nhỏ không ngừng mấp máy trong phần thịt màu vàng.
Cú nổ vừa nãy làm mẫu trùng phát ra tiếng gào thét thê lương, càng thêm kịch liệt vặn vẹo thân hình. Một chân Khải Ân lảo đảo, cơ thể mất cân bằng bổ nhào về phía trước, tay phải bởi vì chống đỡ cơ thể mà sáp nhập vào đống thịt nhầy nhụa nhoi nhúc trên đầu mẫu trùng……….
…………Kinh tởm! Khải Ân rút tay về——đoạt được con chip, nhưng mà——Khải Ân nhìn thấy tay phải dính toàn chất lỏng vàng nhầy nhụa ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là: phải mau tìm một chỗ rửa tay!
Mẫu trùng trên bầu trời bắt đầu run rẩy kịch liệt, lao thẳng xuống mặt đất…….. Khải Ân bắt lấy cơ hội nhảy xuống khi cơ thể mẫu trùng rớt xuống đất, còn chưa kịp ổn định cơ thể đã bị Tây Thụy Tư ôm vào trong lòng.
“Chết tiệt, ngươi! Ngươi!” Tây Thụy Tư tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói không được một câu đầy đủ. Khải Ân lặng lẽ đưa tay phải xuống bên hông Tây Thụy Tư…… mẫu trùng rớt xuống đất liên tục run rẩy một thời gian ngắn liền chết đi, mất đi mẫu trùng đám dong trùng giống như đám ruồi bọ không đầu, không có mục đích đảo quanh vài vòng sau đó cũng bị các dũng sĩ tiêu diệt.
Rốt cục cũng được lau tay sạch sẽ, Khải Ân vỗ vỗ Tây Thụy Tư ý bảo để hắn đứng lên. Tây Thụy Tư phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, nhưng động tác ôm lấy Khải Ân lại vô cùng ôn nhu.
Mọi người trong bộ lạc cũng chậm rãi rời khỏi đồ đằng đi về phía Khải Ân. Mặc Lợi Nhi là người đầu tiên chạy tới, thở hổn hển đứng trước mặt Khải Ân, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái: “Khải Ân mạnh thật——thật là lợi hại a!” Đột nhiên nghĩ tới cái gì lại bổ sung một câu: “Nhưng lần sau không nên làm như vậy, làm ta bị dọa đến mức trái tim suýt ngừng đập.”
Khải Ân cười cười gọi số 7 trên không trung tiếp đất, các thú nhân vừa trầm tĩnh lại lập tức khẩn trương, chăm chí nhìn phi hành nhỏ trên không trung chậm rãi đáp xuống.
Phi hành bay trên không vững vàng đáp xuống mặt đất, một người máy nhỏ cao cở 1m hình người, có đầu não hình cầu chậm rãi bước xuống khỏi phi hành.
“7…….số 7?” Khải Ân không dám tin dụi mắt, bởi vì số 7 lúc nãy ở trên không trung nên mình cũng không nhìn kỹ, lúc này nhìn tiểu người máy đáng yêu này chính là số 7 lạnh như băng kia?
“Là tôi, thiếu úy.” Âm thanh kim khí lạnh như băng phát ra từ trên cơ thể bé xinh của người máy: “Tôi tự mình chế tạo một cơ thể đơn giản để tiện hoạt động.”
Nghe số 7 nói xong Khải Ân lúc này mới nhớ lại, số 7 là người máy trí năng trên phi thuyền, cũng không phải là một cỗ máy có thể tự do hoạt động. Nhìn thấy cơ thể bé xinh trước mặt được số 7 làm ra Khải Ân có chút cảm động: xem ra số 7 nhớ rõ mình rất thích loại tiểu người máy dạng hình trụ này. Trước kia khi còn ở căn cứ tới đâu cũng có thể nhìn thấy loại người máy dọn dẹp này, Khải Ân mỗi lần nhìn thấy lại nhịn không được mà trêu chọc một chút.
“Ngươi làm tốt lắm, số 7……” Khải Ân có chút nghẹn lời, cảm động đi qua hắn mới chú ý tình huống xung quanh có chút quỷ dị, tất cả thú nhân đều há to miệng, bộ dáng ngốc lăng. Sao lại thế này? Bộ dáng số 7 có gì kỳ quái sao?
“A a a——” Mặc Lợi Nhi là người đầu tiên hét lên, chỉ vào số 7 không ngừng run rẩy nói: “Thần——thần——này không phải là thần Sáng Thế sao?”
Một lát sau các thú nhân tỉnh táo lại bắt đầu quây xung quanh số 7, biểu tình trên mặt vừa hưng phấn lại nghiêm túc.
Nghe thấy Mặc Lợi Nhi cường điệu mà hét to, lúc này đến phiên Khải Ân trợn mắt há mồm: số 7 là thần Sáng Thế? Không phải chứ!
Ngẩng đầu nheo mắt, Khải Ân cẩn thận đánh giá đồ đằng, rõ ràng trên mặt đồ đằng có khắc một đồ án tiểu người máy giống hệt như số 7, Khải Ân kinh ngạc nói không ra lời: ông trời a, trò đùa này hơi bị lớn………
“Thần Sáng Thế? Thiếu úy, phát sinh chuyện gì?” Số 7 bị bao vây có chút khẩn trương, những thú nhân này vì cái gì lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Cảm giác như muốn ăn thịt cậu a.
Khải Ân không nói gì, hắn cũng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra. Tây Thụy Tư vẫn luôn trầm mặt thả Khải Ân xuống, lập tức đi tới trước mặt số 7, quỳ một gối….. tất cả thú nhân khác cũng làm theo Tây Thụy Tư quỳ xuống, trong miệng không ngừng gọi thần Sáng Thế.
Số 7 cảm thấy mình bị chập mạch, sổ tay người máy cũng không dạy cậu nên làm thế nào trước tình huống này. Tây Thụy Tư dẫn đầu mọi người đứng lên, cung kính làm một động tác thỉnh với số 7: ”Thần Sáng Thế—— xin theo ta.”
Cằm Khải Ân sắp rớt xuống đất, đây là Tây Thụy Tư thô lỗ chỉ biết la hét với hắn? ? Bĩu môi, Khải Ân có chút ghen tị với số 7, sao người này được đãi ngộ tốt như vậy.
“Thiếu úy?” Số 7 nhìn về hướng Khải Ân hỏi, Khải Ân gật gật đầu.
“Chúng ta đi đâu?”
“Thánh địa, đi gặp ai tát.”
Thánh địa? Ai tát? Là vị vu sư kia? Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tây Thụy Tư lộ ra một tia quang mang hưng phấn, Khải Ân sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, bất an nuốt nước miếng……..
Tìm được vị trí, Khải Ân phóng ra cơ quan ngắm chính xác vị trí—— một âm thanh nhỏ vang lên, lớp vỏ cứng rắn trên đầu mẫu trùng bị nổ tung rộng khoảng 10cm, một mảnh chip nhỏ không ngừng mấp máy trong phần thịt màu vàng.
Cú nổ vừa nãy làm mẫu trùng phát ra tiếng gào thét thê lương, càng thêm kịch liệt vặn vẹo thân hình. Một chân Khải Ân lảo đảo, cơ thể mất cân bằng bổ nhào về phía trước, tay phải bởi vì chống đỡ cơ thể mà sáp nhập vào đống thịt nhầy nhụa nhoi nhúc trên đầu mẫu trùng……….
…………Kinh tởm! Khải Ân rút tay về——đoạt được con chip, nhưng mà——Khải Ân nhìn thấy tay phải dính toàn chất lỏng vàng nhầy nhụa ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là: phải mau tìm một chỗ rửa tay!
Mẫu trùng trên bầu trời bắt đầu run rẩy kịch liệt, lao thẳng xuống mặt đất…….. Khải Ân bắt lấy cơ hội nhảy xuống khi cơ thể mẫu trùng rớt xuống đất, còn chưa kịp ổn định cơ thể đã bị Tây Thụy Tư ôm vào trong lòng.
“Chết tiệt, ngươi! Ngươi!” Tây Thụy Tư tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói không được một câu đầy đủ. Khải Ân lặng lẽ đưa tay phải xuống bên hông Tây Thụy Tư…… mẫu trùng rớt xuống đất liên tục run rẩy một thời gian ngắn liền chết đi, mất đi mẫu trùng đám dong trùng giống như đám ruồi bọ không đầu, không có mục đích đảo quanh vài vòng sau đó cũng bị các dũng sĩ tiêu diệt.
Rốt cục cũng được lau tay sạch sẽ, Khải Ân vỗ vỗ Tây Thụy Tư ý bảo để hắn đứng lên. Tây Thụy Tư phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, nhưng động tác ôm lấy Khải Ân lại vô cùng ôn nhu.
Mọi người trong bộ lạc cũng chậm rãi rời khỏi đồ đằng đi về phía Khải Ân. Mặc Lợi Nhi là người đầu tiên chạy tới, thở hổn hển đứng trước mặt Khải Ân, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái: “Khải Ân mạnh thật——thật là lợi hại a!” Đột nhiên nghĩ tới cái gì lại bổ sung một câu: “Nhưng lần sau không nên làm như vậy, làm ta bị dọa đến mức trái tim suýt ngừng đập.”
Khải Ân cười cười gọi số 7 trên không trung tiếp đất, các thú nhân vừa trầm tĩnh lại lập tức khẩn trương, chăm chí nhìn phi hành nhỏ trên không trung chậm rãi đáp xuống.
Phi hành bay trên không vững vàng đáp xuống mặt đất, một người máy nhỏ cao cở 1m hình người, có đầu não hình cầu chậm rãi bước xuống khỏi phi hành.
“7…….số 7?” Khải Ân không dám tin dụi mắt, bởi vì số 7 lúc nãy ở trên không trung nên mình cũng không nhìn kỹ, lúc này nhìn tiểu người máy đáng yêu này chính là số 7 lạnh như băng kia?
“Là tôi, thiếu úy.” Âm thanh kim khí lạnh như băng phát ra từ trên cơ thể bé xinh của người máy: “Tôi tự mình chế tạo một cơ thể đơn giản để tiện hoạt động.”
Nghe số 7 nói xong Khải Ân lúc này mới nhớ lại, số 7 là người máy trí năng trên phi thuyền, cũng không phải là một cỗ máy có thể tự do hoạt động. Nhìn thấy cơ thể bé xinh trước mặt được số 7 làm ra Khải Ân có chút cảm động: xem ra số 7 nhớ rõ mình rất thích loại tiểu người máy dạng hình trụ này. Trước kia khi còn ở căn cứ tới đâu cũng có thể nhìn thấy loại người máy dọn dẹp này, Khải Ân mỗi lần nhìn thấy lại nhịn không được mà trêu chọc một chút.
“Ngươi làm tốt lắm, số 7……” Khải Ân có chút nghẹn lời, cảm động đi qua hắn mới chú ý tình huống xung quanh có chút quỷ dị, tất cả thú nhân đều há to miệng, bộ dáng ngốc lăng. Sao lại thế này? Bộ dáng số 7 có gì kỳ quái sao?
“A a a——” Mặc Lợi Nhi là người đầu tiên hét lên, chỉ vào số 7 không ngừng run rẩy nói: “Thần——thần——này không phải là thần Sáng Thế sao?”
Một lát sau các thú nhân tỉnh táo lại bắt đầu quây xung quanh số 7, biểu tình trên mặt vừa hưng phấn lại nghiêm túc.
Nghe thấy Mặc Lợi Nhi cường điệu mà hét to, lúc này đến phiên Khải Ân trợn mắt há mồm: số 7 là thần Sáng Thế? Không phải chứ!
Ngẩng đầu nheo mắt, Khải Ân cẩn thận đánh giá đồ đằng, rõ ràng trên mặt đồ đằng có khắc một đồ án tiểu người máy giống hệt như số 7, Khải Ân kinh ngạc nói không ra lời: ông trời a, trò đùa này hơi bị lớn………
“Thần Sáng Thế? Thiếu úy, phát sinh chuyện gì?” Số 7 bị bao vây có chút khẩn trương, những thú nhân này vì cái gì lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Cảm giác như muốn ăn thịt cậu a.
Khải Ân không nói gì, hắn cũng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra. Tây Thụy Tư vẫn luôn trầm mặt thả Khải Ân xuống, lập tức đi tới trước mặt số 7, quỳ một gối….. tất cả thú nhân khác cũng làm theo Tây Thụy Tư quỳ xuống, trong miệng không ngừng gọi thần Sáng Thế.
Số 7 cảm thấy mình bị chập mạch, sổ tay người máy cũng không dạy cậu nên làm thế nào trước tình huống này. Tây Thụy Tư dẫn đầu mọi người đứng lên, cung kính làm một động tác thỉnh với số 7: ”Thần Sáng Thế—— xin theo ta.”
Cằm Khải Ân sắp rớt xuống đất, đây là Tây Thụy Tư thô lỗ chỉ biết la hét với hắn? ? Bĩu môi, Khải Ân có chút ghen tị với số 7, sao người này được đãi ngộ tốt như vậy.
“Thiếu úy?” Số 7 nhìn về hướng Khải Ân hỏi, Khải Ân gật gật đầu.
“Chúng ta đi đâu?”
“Thánh địa, đi gặp ai tát.”
Thánh địa? Ai tát? Là vị vu sư kia? Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tây Thụy Tư lộ ra một tia quang mang hưng phấn, Khải Ân sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, bất an nuốt nước miếng……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất