Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 25:
Đây là sai lầm mà anh phạm phải, anh cũng phải nên bù đắp cho họ.
Buổi trưa. Giang Tiểu Mãn dỗ đứa nhỏ ngủ, sau đó mới từ trong phòng đi ra.
Lúc đi ra, Mạc Lệ Phong không chỉ đã quét dọn sạch sẽ nhà cửa và sân vườn, thậm chí còn đun nước, đổ đầy một bình nước lớn.
“Có tâm sự sao?" Giang Tiểu Mãn ngồi xuống.
Cô có thể chắc chắn nam chính trước mắt này cũng không nhớ rõ vợ mình trông ra sao, tính cách thế nào nữa.
Thấy Mạc Lệ Phong không nói lời nào, Giang Tiểu Mãn liền trào phúng: "Anh đúng là rất lợi hại.”
Mạc Lệ Phong sửng sốt.
Lại nghe Giang Tiểu Mãn còn nói: "Đại Vũ còn ba lần đi qua cửa nhà, anh đi một cái là đi hẳn bốn năm, ngay cả đại đội Thanh Sơn cũng không thèm về, ở bệnh viện bận rộn vậy sao?”
Trong lời nói mang theo sự tức giận và chỉ trích.
Nguyên chủ không đáng bị như vậy.
Một cô gái ngốc nghếch, nghĩ rằng mình gả đi rồi sẽ vì cái nhà này mà trả giá tất cả.
Cuối cùng mất một mạng.
Tay Mạc Lệ Phong đặt trên đầu gối nắm chặt: "Tôi…”
Giang Tiểu Mãn biết, hiện tại nhất định là cơ hội đàm phán tốt nhất.
"Mặc dù chúng ta có một tờ giấy chứng nhận kết hôn, nhưng cũng không tính là vợ chồng thật. Bây giờ tôi cũng thực sự không có khả năng tự lập kinh tế, còn cần dựa vào anh để sống một thời gian." Giang Tiểu Mãn nói xong lời này kỳ thật cũng có chút chột dạ.
Làm gì có ai đường đường chính chính bảo người khác nuôi mình chứ?
"Nhưng sau khi vào thành phố, tôi sẽ đi tìm việc làm, chờ tôi sắp xếp ổn thỏa bản thân, anh cũng có thể lựa chọn ly hôn." Giang Tiểu Mãn nhìn Mạc Lệ Phong: "Anh đồng ý không?"
Mạc Lệ Phong trầm mặc chốc lát, nói: "Chăm sóc cô là trách nhiệm của tôi, mấy năm nay thật sự là do tôi thất trách làm phụ lòng cô, thật sự xin lỗi cô. Chuyện công việc, tôi sẽ giúp cô lưu ý. Nếu như sau này cô vẫn quyết tâm muốn ly hôn, tôi không có ý kiến gì.”
Mục đích anh cưới Giang Tiểu Mãn vốn không phải vì yêu, lại không chăm sóc tốt cho người ta.
Buổi trưa. Giang Tiểu Mãn dỗ đứa nhỏ ngủ, sau đó mới từ trong phòng đi ra.
Lúc đi ra, Mạc Lệ Phong không chỉ đã quét dọn sạch sẽ nhà cửa và sân vườn, thậm chí còn đun nước, đổ đầy một bình nước lớn.
“Có tâm sự sao?" Giang Tiểu Mãn ngồi xuống.
Cô có thể chắc chắn nam chính trước mắt này cũng không nhớ rõ vợ mình trông ra sao, tính cách thế nào nữa.
Thấy Mạc Lệ Phong không nói lời nào, Giang Tiểu Mãn liền trào phúng: "Anh đúng là rất lợi hại.”
Mạc Lệ Phong sửng sốt.
Lại nghe Giang Tiểu Mãn còn nói: "Đại Vũ còn ba lần đi qua cửa nhà, anh đi một cái là đi hẳn bốn năm, ngay cả đại đội Thanh Sơn cũng không thèm về, ở bệnh viện bận rộn vậy sao?”
Trong lời nói mang theo sự tức giận và chỉ trích.
Nguyên chủ không đáng bị như vậy.
Một cô gái ngốc nghếch, nghĩ rằng mình gả đi rồi sẽ vì cái nhà này mà trả giá tất cả.
Cuối cùng mất một mạng.
Tay Mạc Lệ Phong đặt trên đầu gối nắm chặt: "Tôi…”
Giang Tiểu Mãn biết, hiện tại nhất định là cơ hội đàm phán tốt nhất.
"Mặc dù chúng ta có một tờ giấy chứng nhận kết hôn, nhưng cũng không tính là vợ chồng thật. Bây giờ tôi cũng thực sự không có khả năng tự lập kinh tế, còn cần dựa vào anh để sống một thời gian." Giang Tiểu Mãn nói xong lời này kỳ thật cũng có chút chột dạ.
Làm gì có ai đường đường chính chính bảo người khác nuôi mình chứ?
"Nhưng sau khi vào thành phố, tôi sẽ đi tìm việc làm, chờ tôi sắp xếp ổn thỏa bản thân, anh cũng có thể lựa chọn ly hôn." Giang Tiểu Mãn nhìn Mạc Lệ Phong: "Anh đồng ý không?"
Mạc Lệ Phong trầm mặc chốc lát, nói: "Chăm sóc cô là trách nhiệm của tôi, mấy năm nay thật sự là do tôi thất trách làm phụ lòng cô, thật sự xin lỗi cô. Chuyện công việc, tôi sẽ giúp cô lưu ý. Nếu như sau này cô vẫn quyết tâm muốn ly hôn, tôi không có ý kiến gì.”
Mục đích anh cưới Giang Tiểu Mãn vốn không phải vì yêu, lại không chăm sóc tốt cho người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất