Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 43:
Chỉ là hai mẹ con Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi thích nhất là gào thét, mọi người đều quá quen với chuyện này rồi.
Bây giờ chợt nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Giang Tiểu Mãn – người bình thường không kêu không rên một tiếng, mấy nhà xung quanh cũng đứng ngồi không yên.
Hóng hớt là một chuyện, nhưng bọn họ cũng sợ rằng có chuyện xảy ra thật, đến lúc đó còn liên lụy đến cả bọn họ.
Giang Tiểu Mãn nhân cơ hội Mạc Linh Chi và Mạc Trần Thị đang sững sờ, vội chạy ra ngoài sân, tìm sân khấu lớn hơn.
“Các người muốn giết mẹ con tôi phải không? Bốn năm trước tôi gả vào nhà các người, ngày đầu tiên sau khi kết hôn các người bèn nói muốn chia nhà, chia cho bọn tôi cái phòng rách nát kia. Ngày thứ ba, Mạc Lệ Phong vì có chuyện ở trường nên phải đi trước. Bốn năm qua, người vợ mới cưới như tôi chẳng khác nào quả phụ nuôi con trẻ, mỗi lần Mạc Lệ Phong gửi tiền về, mẹ con các người đều cướp hết. Anh ấy gửi sữa lúa mạch về cho Nguyên Bảo, em chồng không cho thẳng bé được một hớp.”
Giang Tiểu Mãn chật vậy, nước mắt nước nước mũi lấm lem bụi đất dính hết trên mặt, thoạt nhìn thảm thương như kẻ ăn xin ven đường.
Không đợi Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi lên tiếng, Giang Tiểu Mãn lại hắng giọng gào: “Lần này Mạc Lệ Phong muốn dẫn hai mẹ con tôi vào thành phố, là muốn để Nguyên Bảo được học trường tốt hơn, sau này thằng bé sẽ thi đại học. Cả điều đó mà mấy người cũng không đồng ý sao?”
“Cứ muốn để em chồng đi cùng thằng bé, nhưng em chồng có chăm sóc tốt cho Nguyên Bảo không? Cô ta không bắt nạt thằng bé là tốt lắm rồi, giờ thằng bé nhìn thấy em chồng bèn khóc nấc lên, các người buông tha cho mẹ con tôi đi! Cho dù không bận tâm đến bốn năm vất vả của tôi khi gả vào nhà này, cũng phải nhìn lên linh hồn của ba Nguyên bảo trên trời chứ!”
Kiếp trước Giang Tiểu Mãn cũng sống ở nông thôn.
Cô cũng đã thấy khá nhiều chuyện như vậy.
Nông thôn là một nơi rất mâu thuẫn.
Lúc ấm áp thì ấm áp lắm, như thể cả thôn rất đoàn kết.
Nhưng khi lạnh lùng, thì lại có thể lạnh lùng đến mức khiến bạn nghi ngờ cả thế giới.
Người của đại đội Thanh Sơn sao?
Bây giờ chợt nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Giang Tiểu Mãn – người bình thường không kêu không rên một tiếng, mấy nhà xung quanh cũng đứng ngồi không yên.
Hóng hớt là một chuyện, nhưng bọn họ cũng sợ rằng có chuyện xảy ra thật, đến lúc đó còn liên lụy đến cả bọn họ.
Giang Tiểu Mãn nhân cơ hội Mạc Linh Chi và Mạc Trần Thị đang sững sờ, vội chạy ra ngoài sân, tìm sân khấu lớn hơn.
“Các người muốn giết mẹ con tôi phải không? Bốn năm trước tôi gả vào nhà các người, ngày đầu tiên sau khi kết hôn các người bèn nói muốn chia nhà, chia cho bọn tôi cái phòng rách nát kia. Ngày thứ ba, Mạc Lệ Phong vì có chuyện ở trường nên phải đi trước. Bốn năm qua, người vợ mới cưới như tôi chẳng khác nào quả phụ nuôi con trẻ, mỗi lần Mạc Lệ Phong gửi tiền về, mẹ con các người đều cướp hết. Anh ấy gửi sữa lúa mạch về cho Nguyên Bảo, em chồng không cho thẳng bé được một hớp.”
Giang Tiểu Mãn chật vậy, nước mắt nước nước mũi lấm lem bụi đất dính hết trên mặt, thoạt nhìn thảm thương như kẻ ăn xin ven đường.
Không đợi Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi lên tiếng, Giang Tiểu Mãn lại hắng giọng gào: “Lần này Mạc Lệ Phong muốn dẫn hai mẹ con tôi vào thành phố, là muốn để Nguyên Bảo được học trường tốt hơn, sau này thằng bé sẽ thi đại học. Cả điều đó mà mấy người cũng không đồng ý sao?”
“Cứ muốn để em chồng đi cùng thằng bé, nhưng em chồng có chăm sóc tốt cho Nguyên Bảo không? Cô ta không bắt nạt thằng bé là tốt lắm rồi, giờ thằng bé nhìn thấy em chồng bèn khóc nấc lên, các người buông tha cho mẹ con tôi đi! Cho dù không bận tâm đến bốn năm vất vả của tôi khi gả vào nhà này, cũng phải nhìn lên linh hồn của ba Nguyên bảo trên trời chứ!”
Kiếp trước Giang Tiểu Mãn cũng sống ở nông thôn.
Cô cũng đã thấy khá nhiều chuyện như vậy.
Nông thôn là một nơi rất mâu thuẫn.
Lúc ấm áp thì ấm áp lắm, như thể cả thôn rất đoàn kết.
Nhưng khi lạnh lùng, thì lại có thể lạnh lùng đến mức khiến bạn nghi ngờ cả thế giới.
Người của đại đội Thanh Sơn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất