Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 25: Để cho người đỏ mắt

Trước Sau
“Đúng, tay điều khiển phương hướng, chân hướng phía trước đạp.”

Kỳ Nhất Bạch ở trên phố lớn trực tiếp hướng dẫn Khâu Tử Việt, tất cả mọi người có chút không kịp phản ứng theo.

Có thể tập luyện và đi được luôn??! Muốn cưỡi ngựa, cũng phải tập ít nhất một hai tháng đó?!

Kỳ Nhất Bạch vừa nói xong. Khâu Tử Việt đã sẵn sàng một chân giẫm một chân đạp bàn đạp. Xe đạp liền nghiêng qua một bên.

“Thiếu gia cẩn thận!!”

“A!” Khâu Tử Việt kêu thảm một tiếng, có chút chật vật ngã xuống đất, được người hầu ba chân bốn cẳng đỡ lên.

Kỳ Nhất Bạch nỗ lực áp chế âm thanh muốn cười.

Khâu Tử Việt cũng không dựng xe lên mà lập tức trừng Kỳ Nhất Bạch:

“Ngươi không phải nói giá gỗ này rất dễ học sao? Tại sao ta lại bị ngã!”

Dân chúng cũng một bộ biểu tình quả nhiên cái giá gỗ này không dễ học. Họ đều tỏ ra ghét bỏ, còn không bằng mua xe ngựa đâu!

Kỳ Nhất Bạch nghiêm túc nói:

“Vừa nãy tôi còn chưa nói hết mà. Thời điểm mới bắt đầu học, tôi phải ở phía sau giữ giúp cậu. Không phải tự nhiên mà đi được đâu. Tại Khâu thiếu gia chưa kịp nghe tôi nói xong liền đạp đi làm tôi cũng sợ hết hồn. Nào, để tôi giữ cho cậu, lần này chắc chắn sẽ không ngã nữa!”

Khâu Tử Việt thấy cậu nói rất chân thành, nửa tin nửa ngờ mà uy hiếp:

“Ngươi tốt nhất đừng gạt ta, nếu không được ta liền đánh ngươi!”

“Lần này lại ngã tiếp thì cậu thích đánh như thế nào cũng được.” Kỳ Nhất Bạch bình tĩnh nói, dựng xe đạp lên rồi ra hiệu Khâu Tử Việt thử một lần nữa.

Khâu Tử Việt kiềm nén tâm tình, một lần nữa ngồi lên xe đạp.

Dân chúng thấy vậy cũng không tin lời nói của Kỳ Nhất Bạch nữa. Với trình độ tệ hại như vừa rồi của Khâu Tử Việt, còn không biết sẽ ngã mấy lần nữa đây!

Lúc mới bắt đầu, Khâu Tử Việt có mấy lần mới vừa đạp lên liền nghiêng ngả muốn ngã nhưng lại không ngã. Tầm nửa canh giờ cậu ta đã có thể giữ cân bằng, càng đạp càng thuận. Bọn họ đều sợ ngây người.

Khâu Tử Việt lúc đầu cũng không dám tin tưởng Kỳ Nhất Bạch có thể làm cho mình không bị ngã. Xe đạp này đi trên đường chỉ có hơi hơi xóc nảy, so với cưỡi ngựa thú vị hơn nhiều. Chỉ là ở dưới mông hơi cứng. Nếu có thể mềm hơn thì tốt.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Khâu Tử Việt lại không có ý định xuống xe. Cuối cùng cậu ta thật sự học được rồi!

Kỳ Nhất Bạch đương nhiên không muốn đem thời gian lãng phí trên người Khâu Tử Việt. Cậu cản lại ý định đi thêm một vòng nữa của Khâu Tử Việt, nói với cậu ta:

“Khâu thiếu gia, hiện tại cậu đã biết làm sao để nó di chuyển rồi. Nếu Khâu thiếu gia đã rõ, vậy tôi còn có việc phải đi trước.”

Nói xong cậu liền muốn đẩy xe đạp rời đi. Nhưng Khâu Tử Việt đương nhiên không thể đơn giản như vậy mà thả cậu đi. Cậu ta ngăn Kỳ Nhất Bạch lại:

“Ta muốn chiếc xe đạp này của ngươi.”



Lời này vừa thốt ra, dân chúng đều lắc đầu nghĩ, quả nhiên, Khâu thiếu gia làm sao có khả năng sẽ buông tha chiếc xe đạp thần kỳ này được, chắc chắn là trực tiếp đoạt rồi.

Tiểu ca nhi này xem như là gặp vận rủi lớn rồi.

Nhưng mà, Kỳ Nhất Bạch lại tự nhiên nói:

“Được, ba mươi lượng bạc một chiếc. Ở nhà tôi còn có một chiếc mới. Nhưng phải ngày mai tôi mới có thể đưa cho cậu được.”

Khâu Tử Việt hoàn toàn không nghĩ tới Kỳ Nhất Bạch há mồm liền đòi ba mươi lượng, còn chưa có ai dám mở miệng đòi tiền cậu ta đâu!

Tự nhiên cậu ta cảm thấy Kỳ Nhất Bạch rất thú vị.

Khâu Tử Việt lập tức lắc lắc đầu nói:

“Vậy cũng không được. Ngươi nếu là lừa gạt bạc của bổn thiếu gia rồi sau đó chạy thì phải làm sao bây giờ. Bổn thiếu gia cũng không có ngốc. Bổn thiếu gia hiện tại liền muốn theo ngươi trở về nhà lấy!”

Dân chúng chung quanh nghe đến đây cằm đều muốn rơi trên đất. Khâu Tử Việt vậy mà không có cướp. Nghe ý của cậu ta thật muốn bỏ ra ba mươi lượng mua một chiếc giá gỗ?!

Kỳ Nhất Bạch cũng không biết ý nghĩ của những người khác. Cậu suy nghĩ một chút liền đồng ý để Khâu Tử Việt cùng mình về nhà lấy. Dù sao đối phương là ác bá, nếu không đáp ứng nhỡ đâu cậu ta trực tiếp đoạt thì sao.

Kỳ Nhất Bạch nói với Khâu Tử Việt cần đi giao hàng trước, sau đó sẽ dẫn cậu ta về thôn.

Khâu Tử Việt cũng tùy hứng. Kỳ Nhất Bạch đáp vừa đồng ý, cậu ta liền kêu người hầu chuẩn bị ngựa xe, quyết tâm hôm nay phải có xe đạp.

Cậu ta một tấc cũng không rời Kỳ Nhất Bạch, nhìn cậu cầm cung nỏ trong giỏ giao hàng cho Tôn Đại Thạch, liền kinh ngạc nói:

“Hóa ra ngày ấy ở trong chợ, người có một cái cung tên bách phát bách trúng cũng chính là ngươi!!”

Khâu Tử Việt lúc này liền nói với Kỳ Nhất Bạch:

“Cung nỏ này mười lượng bạc một cái hả? Thật sự có thể bách phát bách trúng sao?”

Mấy ngày trước cậu ta liền nghe nói ở khu chợ phía Tây có bán một cái cung nỏ bách phát bách trúng. Cậu ta đặc biệt dẫn người đến tìm, kết quả không tìm được, cũng không biết là thật hay giả. Cậu nhức đầu nhất chính là hạng mục bắn tên.

Kỳ Nhất Bạch vẫn không trả lời, Tôn Đại Thạch đã nhiệt tình nói rằng:

“Thật sự đó. Ngài cũng không biết đâu, tôi là người cho tới bây giờ chưa chạm qua cung nỏ. Lần đầu tiên dùng, liền bách phát bách trúng, quá thần kỳ!”

Tôn Đại Thạch liền giải thích cho Khâu Tử Việt làm sao mới có thể nhắm ngắm, làm sao mới có thể bắn tên.

Khâu Tử Việt nghe xong, lúc này đối Kỳ Nhất Bạch hỏi:

“Ngươi còn có cung nỏ không, bổn thiếu gia cũng cần mua một cái.”

Cậu cũng muốn xem cái cung nỏ này có thật sự thần kỳ như Tôn Đại Thạch nói không.

Kỳ Nhất Bạch không nghĩ tới Tôn Đại Thạch ra sức bán hàng giúp mình như vậy. Mới nói mấy câu đã chào hàng được một cây cung nỏ rồi.

Kỳ Nhất Bạch đương nhiên sẽ không từ chối. Dù sao cậu còn có 100 bộ cần bán, không hiện tại là 97 cây cung nỏ cần bán ra trong vòng một tháng. Nên có thể bán được cái nào hay cái đó.



Kỳ Nhất Bạch tạm biệt Tôn Đại Thạch. Biết được Tôn Đại Thạch sáng mai phải rời đi, cậu liền chúc anh ta lên đường bình an, rồi mang theo Khâu Tử Việt về thôn Khê Bắc.

Trên đường về thôn Khê Bắc, Kỳ Nhất Bạch đạp xe đạp, Khâu Tử Việt ngồi xe ngựa. Để những người hầu kia đều ước ao chính là, xe đạp Kỳ Nhất Bạch không có chậm chút nào so với xe ngựa. Bọn họ cố ý tăng nhanh tốc độ, Kỳ Nhất Bạch vẫn có thể duy trì ở phía trước dẫn đường. Điều này làm cho bọn họ càng thêm kinh ngạc.

Khâu Tử Việt càng ngày càng có hứng thú với xe đạp.

Thời điểm Kỳ Nhất Bạch cùng xe ngựa đi vào trong thôn đã là chạng vạng tối. Các thôn dân đều đang trên đường về nhà mình, nhìn thấy xe ngựa thì đều một mặt hiếu kỳ ước ao. Nhìn thấy xe ngựa theo chân Kỳ Nhất Bạch rời đi, họ càng thêm tò mò, bảo nhau đi theo.

Lúc Khâu Tử Việt xuống xe ngựa, Kỳ Nhất Bạch tự mình vào nhà trước. Từ ba lô lấy ra xe đạp, lại cho dầu bôi trơn vào dây xích.

Khi cậu đẩy xe đạp đi ra, cậu thấy Khâu Tử Việt vẫn luôn chờ ở cửa, không có ý định đi theo vào.

Các thôn dân nhìn thấy Khâu Tử Việt, đều kinh ngạc:

“Khâu thiếu gia tại sao lại đi cùng Bạch ca nhi? Quan hệ của bọn họ là như thế nào?”

“Trời ạ, Khâu thiếu gia không phải là coi trọng Bạch ca nhi chứ? Bạch ca nhi đã hai mươi ba tuổi rồi đó!”

“Ai biết có phải là Bạch ca nhi câu dẫn Khâu thiếu gia không. Khâu thiếu gia lúc nào ai đến cũng không từ chối mà.”

Rất nhiều người đều mang ác ý đến suy đoán quan hệ của Kỳ Nhất Bạch cùng Khâu Tử Việt. Vệ Khanh đúng lúc đi ngang qua nhà Kỳ Nhất Bạch thì nghe thấy mấy câu này, anh theo bản năng dừng bước chân, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch đang đẩy xe đạp ra.

Lúc này, Kỳ Nhất Bạch bởi vì nghe thấy những lời nghị luận của thôn dân sắc mặt cũng không tốt lắm. Cậu liền nhận ra nếu Khâu Tử Việt vào nhà, vậy cậu cùng Khâu Tử Việt còn không biết bị nói thành cái gì nữa.

Kỳ Nhất Bạch không quan tâm bọn họ, cố ý lớn tiếng nói với Khâu Tử Việt:

“Khâu thiếu gia, đây chính là xe đạp mới. Cậu có thể thử luôn ở đây.”

Thời điểm Khâu Tử Việt nhìn thấy xe đạp, đôi mắt liền không rời ra được. Cậu ta lập tức liền cưỡi lên xe đạp trước mặt các thôn dân. Khi các thôn dân nhìn thấy Khâu Tử Việt cưỡi xe đạp, họ đều tỏ ra khiếp sợ.

Khâu thiếu gia tới nơi này chỉ để cưỡi cái giá gỗ gọi là xe đạp này ý hả?!

Cái xe đạp này thật sự có sức hấp dẫn lớn như vậy?! Ngay cả Khâu thiếu gia thân phận cao quý như vậy còn phải đặc biệt đến trong thôn xem xe đạp?!

Tuy rằng các thôn dân đều tỏ ra bình thường. Nhưng nhìn Khâu Tử Việt tóc áo tung bay đạp xe đạp một cách nhẹ nhàng với tốc độ siêu nhanh. Trong lòng bọn họ đều có móng vuốt mang tên hiếu kỳ cào cào, hận không thể ngồi lên cưỡi thử một chút xem cảm giác nó thế nào.

“Tốt lắm! Chiếc xe đạp này bổn thiếu gia muốn lấy. Người đâu, đem ba mươi lượng bạc đưa cho anh ta.”

Một gã sai vặt vội vã đem ba mươi lượng lấy ra đưa cho Kỳ Nhất Bạch.

Thời điểm Kỳ Nhất Bạch nhận ba mươi lượng bạc trắng toát kia, các thôn dân liền như đàn ong vỡ tổ.

“Trời ạ! Đó là bạc, ba mươi lượng bạc!!”

“Toàn là nén bạc lớn a. Chờ chút, Khâu thiếu gia mới vừa nói ba mươi lượng! Cái giá gỗ này có thể bán ba mươi lượng bạc?!”

“Bạch ca nhi lấy đâu ra vận may này vậy, ba mươi lượng? Ba mươi lượng đấy! Chúng ta bình thường đi làm, mười năm cũng không kiếm được nhiều như vậy!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau