Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 26: Một đồng tiền cũng không muốn bỏ!

Trước Sau
“Ai biết được cái giá gỗ này thực sự có giá trị như vậy không? Hay là lấy nó để che giấu tai mắt người bên ngoài, chà chà.”

Đột nhiên, giọng oang oang của bà Hoa đột ngột vang lên. Bà nhìn chằm chằm bạc trên tay Kỳ Nhất Bạch như sói ác nhìn thấy thịt, hận không thể trực tiếp nhào tới chiếm thành của mình. Bà ta nhìn đến đỏ cả mắt.

Những thôn dân khác cũng không nghĩ là bà ta đang đố kị nên cũng cảm thấy lời bà ta nói có vẻ hợp lý. Tự nhiên ánh mắt mọi người nhìn Kỳ Nhất Bạch cùng Khâu Tử Việt cũng thay đổi.

Khâu Tử Việt bất mãn liếc một vòng những người dân chân đất đang nói huyên thuyên, không thèm quan tâm nữa, chỉ hỏi Kỳ Nhất Bạch:

“Còn có cung nỏ đâu?”

Kỳ Nhất Bạch:

“Ngày mai tôi sẽ đi lên trấn, lúc đó tôi sẽ đưa cho cậu có được không? Bây giờ tôi chưa làm xong.”

Khâu Tử Việt cau mày, nhưng đối phương chưa làm xong, cậu ta cũng không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đồng ý:

“Vậy cũng được. Ngươi cũng không thể lừa gạt bổn thiếu gia, nếu không bổn thiếu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Uy hiếp xong, cậu ta liền sai người đem xe đạp đặt vào xe ngựa, không quản ý nghĩ của các thôn dân, rời khỏi thôn Khê Bắc.

Trước khi đi, Kỳ Nhất Bạch nói với Khâu Tử Việt, trong vòng nửa năm nếu hỏng có thể miễn phí sửa chữa, nếu qua nửa năm muốn sửa phải trả tiền.

Vệ Khanh xem đến đây cuối cùng đã rõ Khâu Tử Việt tìm Kỳ Nhất Bạch để làm gì. Biểu tình trên mặt cũng nhẹ nhàng hơn, định cất bước rời đi.

Kỳ Nhất Bạch nhìn thấy Vệ Khanh đang quay người rời đi. Cậu theo bản năng muốn gọi anh ta lại, nhưng Vệ Khanh cũng đã đi xa.

Cậu không quan tâm những thôn dân này, quay người vào nhà.

Các thôn dân thấy Kỳ Nhất Bạch mang 30 lượng bạc vào nhà, trong mắt đều là hâm mộ cùng đố kị. 30 lượng bạc đối với bọn họ mà nói, không biết phải tiết kiệm bao lâu mới có được. Một ca nhi tay không tấc sắt như Kỳ Nhất Bạch mà lại kiếm một cách đơn giản như vậy.

Đặc biệt là bà Hoa, bà ta lập tức liền đi đến nhà Kỳ Hữu Học.

Lúc này, trong nhà Kỳ Hữu Học đang đảo lộn vì tin tức mà Kỳ Hữu Học mang về.



“150 lượng bạc?! Bà ta vậy mà lại muốn 150 lượng bạc mới chịu thả Đại Bảo Nhị Bảo trở về? Ôi ta chết mất, nhà chúng ta nào có nhiều bạc như vậy a!”

Lý Tú Nga nghe đến 150 lượng bạc, sợ đến mức suýt nữa thì bất tỉnh.

Nếu là lúc trước mới vừa chiếm được tiền cưới của mẹ Kỳ Nhất Bạch, bà ta hoàn toàn có thể lấy ra được. Nhưng mà mấy năm qua nào là xây nhà, nào là lấy vợ cho con, nào là mua đất, còn thường xuyên dùng trong sinh hoạt. Hiện tại bạc còn dư cũng chỉ còn 50 lượng bạc, đây chính là tiền áp đáy hòm đề mua quan tài của bà ta, bà ta một đồng tiền cũng đều không nỡ bỏ ra!!

Thu Nguyệt cùng Kỳ Hữu Học thấy dáng vẻ kia của Lý Tú Nga liền biết bà ta sẽ không chịu bỏ bạc ra.

Kỳ Hữu Học lúc này lạnh lùng nói:

“Mẹ, đứa trẻ nhất định phải nhanh chóng chuộc về. Nếu để người ta biết, Kỳ Hữu Học, một tú tài đem đứa con của mình đi bán, mẹ nói thử xem cái danh tú tài này của con còn giữ được không?”

Thu Nguyệt cũng nói:

“Lúc trước bởi vì sinh Đại Bảo Nhị Bảo, bà đỡ nói thân thể của con bị tổn thương, không bao giờ sinh được nữa. Mẹ, Đại Bảo Nhị Bảo là mạng của con, bọn chúng có mệnh hệ gì, con cũng không muốn sống nữa!”

Lý Tú Nga nghĩ nếu không chuộc hai đứa trẻ về thì không còn công danh tú tài nữa, lập tức thịt đau dữ dội. Hơn nữa nghĩ đến Thu Nguyệt cũng không thể sinh con được nữa, như vậy bà ta sẽ không bao giờ có cháu nữa. Lý Tú Nga bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi:

“Mẹ, mẹ cũng chưa nói là không chuộc Đại Bảo Nhị Bảo về, nhưng mà bây giờ trong nhà không có bạc a...”

“Mẹ, anh hai không sinh được nữa, không phải còn có con sao. Chờ con cưới vợ, sinh hẳn chục đứa cháu nội cho mẹ tha hồ mà ôm. Công danh tú tài của anh hai mất thì cứ để mất đi, anh hai cũng chưa chắc thì lên cao hơn được nữa. Công danh hiện tại cũng chẳng có tác dụng gì mấy ngoại trừ được miễn tiền thuế. Còn đây là 150 lượng bạc đấy, con còn phải lấy sắm sính lễ cho Thúy Nhi, còn phải xây nhà, kết hôn. Con không đồng ý. Nếu đại ca có 150 lượng bạc này thì con cũng phải có!”

Kỳ Hữu Tài đang dưỡng thương trong phòng, nghe thấy mẹ hắn ta định lấy ra 150 lượng bạc liền phi ra phản đối.

Kỳ Hoa Kiều cũng lập tức gào lên:

“Mẹ, mẹ không phải nói muốn gả con cho gia đình giàu có ở trên trấn sao. Vậy thì đồ cưới cũng không thể ít, nếu không con làm bà chủ sẽ bị cười nhạo mất.”

Thu Nguyệt nghe đến đây liền cực kỳ tức giận. Những người này quả thực điên rồi. Đây chính là hai đứa bé, vậy mà Kỳ Hữu Tài cùng Kỳ Hoa Kiều đều không có ý định muốn chuộc về.

Cô ta tức giận quá nên nói cũng không thèm lựa lời:



“Kỳ Hoa Kiều, chỉ bằng vóc dáng kia của cô mà cũng muốn gả tới gia đình giàu có ở trên trấn? Cô cũng không đi soi gương xem, mặt thì đen như than, ngày nào cũng vẽ mặt như quỷ. Cô không nhận ra thanh niên trẻ tuổi trong thôn cứ nhìn thấy cô là tránh thật xa sao. Tất cả đều do bộ dáng xấu kinh của cô dọa sợ đó.Vậy mà cô còn vọng tưởng thành phu nhân nhà giàu? Muốn có người lấy, cô còn phải đốt nhang dài dài. Còn có Kỳ Hữu Tài, chú có thể so với chồng tôi sao. Cái gì mà chưa chắc chồng tôi đã thi được đến chức danh cử nhân. Cha tôi nói, Hữu Học lần này có khả năng đỗ cử nhân rất cao! Một người suốt ngày lêu lổng, chỉ biết đi đùa giỡn phụ nữ như chú có tư cách gì mà so với chồng tôi! Đại Bảo, Nhị Bảo nhỏ như vậy còn hiểu chuyện hơn mấy người!!”

Thu Nguyệt vừa nói những lời này ra khỏi miệng, liền làm cho Kỳ Hữu Tài và Kỳ Hoa Kiều tức giận.

Bọn họ đều gào lên giận dữ:

“Cô nói lại lần nữa coi, cô nói ai xấu hả?!”

Sắc mặt Lý Tú Nga cũng hết sức khó coi, Thu Nguyệt dám nói các con của bà ta như vậy, đây mà là con dâu ngoan hiền sao?!

Bà ta tức chết rồi! Nếu không phải hiện tại bà ta không xuống giường được, bà ta sẽ vả cho Thu Nguyệt không còn sót lại một cái răng nào nữa.

Nhưng nghĩ đến Thu Nguyệt nói con lớn nhất nhà mình có khả năng thi đậu Cử nhân. Nếu như thi đỗ thật, bà ta chính là mẹ của quan rồi.

“Tú Nga, Tú Nga ở nhà không. Ôi, lớn chuyện rồi, Tú Nga bà có biết hay không, Bạch ca nhi nhà bà lần này phát tài rồi. Nó mang một cái giá gỗ bán cho Khâu thiếu gia giá 30 lượng bạc, 30 lượng đó!!”

Lúc Lý Tú Nga đang do dự, giọng oang oang của bà Hoa càng lúc càng gần.

Nghe đến 30 lượng bạc, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi, Lý Tú Nga vội vàng nói:

“Ai! Tôi ở đây, Tam Phượng, mau vào, vào đây ngồi, tôi ở trong này. Bà vừa mới vừa nói gì? Cái gì mà 30 lượng bạc?!”

Bà Hoa tên đầy đủ là Lưu Tam Phượng. Bà ta vừa vào đã thấy cả đám Kỳ Hữu Học đều ở trong nhà. Bà ta liền nở nụ cười nịnh nọt:

“Ai nha, tú tài lão gia cũng ở nhà à. Oa, Hoa Kiều, mới mấy ngày không gặp, làm sao nhìn càng lúc càng xinh đẹp vậy, thực sự là thiếu nữ mười tám a.”

Kỳ Hoa Kiều nghe vậy, liền đắc ý trừng mắt với Thu Nguyệt, Thu Nguyệt không nhịn được lườm một cái.

Lý Tú Nga lại thúc giục:

“Tam Phượng, bà mau nói chuyện là sao, cái gì mà 30 lượng bạc.”

Bà ta hiện tại đang cần bạc lắm đây!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau