Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Chương 54: Ông đừng hòng kiếm được từ tôi cái gì đâu
Hạ Quý Linh híp mắt, biểu tình lạnh như băng sương, bên tai lại nghe âm thanh khiến cô ghê tởm: “Mày đúng là con bất hiếu. Có phải mày cũng bất hiếu như vậy nên mẹ mày mới chết không? Mày bỏ mặc cho bà ta chết. Bây giờ mày cũng muốn tống khứ tao đi.”
“Nhưng tao vẫn là cha mày a.”
Người bên kia có vẻ rất đắc ý, cảm thấy cái huyết thống này chính là vẫn còn sài rất tốt.
Mà quả nhiên, sau đó cô nghe ông ta nói: “Tao chỉ cần đứng bên đường rống lên tao là cha mày thì có hàng tá người nói cho tao biết về mày đó.”
“Ông đến Sao Kim?”
Hạ Quý Linh nói, cũng không phải suy đoán mà là khẳng định.
Chỉ là nếu ông ta mang bộ dạng chó nhà có tang cha con tình thâm đến Sao Kim, phạm vi những người có thể vì không biết sự tình mà cho ông ta số liên lạc của cô sẽ rộng thêm. Nhưng có điều kiện kia, thật ra cô có thể đoán được sơ sơ người đứng sau lưng là ai.
Vì để nắm thót được ông ta, không cho ông ta chối, ông phủ đầu luôn: “Là Lục Tư Nhiên cho ông đúng không?”
“Cô ta nhận là chị em của tôi khuê mật tình như thủ túc của tôi?”
“Cô ta đã cho ông tiền chứ gì? Nếu không ông lấy cái gì gọi cho tôi.”
Hạ Thông bị cô nói một mạch có khựng lại đôi chút, sau đó tiếng hầm hè của ông ta truyền đến: “Bởi vì tao có một đứa con gái quá tốt nên mới phải đi nương nhờ người ta. Mày còn không biết mặt mũi mà nói.”
“Có người bạn tốt như vậy thì ráng mà giữ lấy, đừng có bụng dạ xấu xa, ăn ở không lưu đức như vậy.”
Quả nhiên là Lục Tư Nhiên.
Hạ Thông nói nhiều như vậy nhưng Hạ Quý Linh chỉ nghe vào những gì cô muốn nghe. Dù sao cô cũng chẳng muốn nghe những lời giả dối buồn nôn của ông ta.
“Nếu ông thấy cô ta tốt như vậy thì ráng mà bám cô ta đi.”
Hạ Quý Linh cười lạnh nhạt: “Đừng đến tìm tôi nữa. Tôi sẽ không cho ông bất cứ cái gì đâu.”
“Ông nên tranh thủ kiếm được chút nào từ cô ta thì kiếm đi. Trước khi cô ta trở mặt không nhận ông.”
“Mày…”
Nói xong cô dập máy, cũng cắt ngang tiếng rít gào chửi bới của Hạ Thông.
Đừng đùa, cô không muốn làm bẩn tai của mình.
Nhưng rõ ràng sự xuất hiện của Hạ Thông đã khiến cho tâm tình tốt đẹp của cô biến mất tăm. Cô biết ông ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Ở trong mắt ông ta bây giờ cô chính là cây rụng tiền chính hiệu, có thể cung cấp cho ông ta cơ hội tiêu pha cả nửa đời sau. Cho dù Lục Tư Nhiên không thể lợi dụng ông ta trả đũa cô thì Hạ Quý Linh cũng sẽ chịu ngột ngạt.
Đừng nói, bây giờ cô đã cảm thấy bức bối khó thở rồi.
Kết quả là buổi tối lúc Hằng Thời trở về nhìn thấy nhà cửa tối tăm, cũng không thấy thân ảnh của người con gái đâu thì lòng khẽ trùng xuống.
Nhìn qua huyền quan, không thấy dấu hiệu cô đã ra ngoài, anh đưa tay bật đèn rồi đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng tăm tối như vậy, nhưng nương nhờ ánh sáng bên ngoài hành lang Hằng Thời vẫn có thể nhìn thấy trên giường nổi lên một cục u lớn, chứng tỏ có người đang nằm bên trên.
Cạch.
Đèn được bật sáng, Hằng Thời rốt cuộc nhìn rõ diện mạo căn phòng anh quá quen thuộc, nhưng vẫn không thấy được người anh muốn thấy. Người con gái trên giường toàn thân đều vùi ở bên trong, cả đầu cũng không ló ra, cũng không sợ ngạt thở.
Hằng Thời nửa lo lắng, nửa nhíu mày đi đến bên giường, đem người con gái lôi ra ngoài, giọng điệu có phần cứng rắn: “Ngộp thở.”
“Đừng…”
Tiếng kháng nghị của Hạ Quý Linh không ăn nhập nổi vào tai người đàn ông. Cô vẫn là bị anh cường thế lại không khiến cô khó chịu đem cô lôi ra ngoài, nửa ôm vào trong lòng. Hạ Quý Linh vì tránh ánh sáng mà vùi đầu vào trong bụng anh, làm nũng ôm eo anh không buông. Mái tóc dài đen mượt trải trên đùi anh. Hằng Thời chỉ thấy được sườn mặt nghiêng nghiêng của cô.
“Làm sao vậy?”
Anh lo lắng hỏi, cũng không giận cô nổi.
“Không có gì…”
Giọng cô khàn khàn, không biết là do đang vùi đầu vào bụng anh hay do tâm trạng. Ít nhất cũng có thể là do cô vừa ngủ dậy… Trước đó ở trong chăn thật ra Hạ Quý Linh cũng không có ngủ ngon, cô nhớ lại chuyện trước kia, lúc gia đình nợ nần chồng chất, khó khăn ngập đầu cùng với thái độ vô trách nghiệm, suốt ngày chỉ biết đến tiền, đến cờ bạc mà đánh đập mẹ cô của gã đàn ông duy nhất trong nhà. Cuối cùng là dáng vẻ hung ác của đám đòi nợ, khuôn mặt trước lúc chết của mẹ cô.
Đến cuối cùng thứ còn lại duy nhất là… Khuôn mặt của người đàn ông này đi.
Người vừa đem tôn nghiêm của cô mua mất, vừa đem trái tim của cô cướp đi.
Thật ra trong quãng thời gian còn ở trong giới giải trí cô đã từng thấy rất nhiều loại kim chủ, cho nên Hằng Thời vẫn còn tốt chán. Không, phải nói anh không giống kim chủ chút nào.
Bỗng nhiên cô bật cười.
Tiếng cười kẹt trong vải vóc cao cấp nghe có chút kiềm nén, nhưng lại khiến người đàn ông thở ra.
Rõ ràng cô rất có sao lại nói mình không sao, anh đương nhiên sẽ không tin. Nhưng có thể cười được chứng tỏ chuyện cũng không đến nổi nào.
Chỉ là…
“Nếu trong nhà quá ngột ngào thì em có thể ra ngoài.”
Chắc cũng không đến nổi bị nhận ra đâu, nếu cô không phải lang thang ngoài đường lớn.
Ít nhất so với ở nhà, ra ngoài sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.
Rất hiển nhiên Hằng Thời đã nghĩ nguyên nhân khiến cô như vậy là vì bị nhốt trong nhà quá lâu rồi.
Hạ Quý Linh cũng không giải thích. Cô chỉ ước gì anh không hỏi đến nguyên nhân tâm tình cô không tốt, như vậy là được nhất.
“Ừm…”
Cô hàm hồ đáp lại, sau đó chồm người lên…
Hai đôi môi không chút bất ngờ quấn quýt lấy nhau, giống như một điều hiển nhiên, cũng không ai cảm thấy quá đột ngột.
Một nụ hôn có thể xoa dịu tâm tình.
Mấy hôm sau Hạ Quý Linh giống như thật sự quên mất sự tồn tại của Hạ Thông.
Bởi vì cô đem số điện thoại của ông ta kéo vào sổ đen nên đương nhiên là không có chuyện cô bị ông ta quấy rầy đến phiền chán. Mà cô cũng không hề đi ra ngoài, cho nên cho dù Hạ Thông có khả năng biết nơi nào, thậm chí là ôm cây đợi thỏ, chặn cửa nhà cô thì cô cũng không có cơ hội trực tiếp đụng độ ông ta.
Tóm lại Hạ Quý Linh quên mất trên đời còn có một người giống như ông ta.
Cho nên khi ra đường Hạ Quý Linh cũng không đặc biệt chú ý.
Cho nên cô đụng trúng… Không, là Hạ Thông nhìn thấy cô trước. Ông ta lao tới túm lấy cô, giống như sợ cô chạy mất vậy. Ông ta túm rất chặt, nắm tay cô phát đau, bộ dạng cũng rất dữ dằn.
“Cuối cùng cũng để tao tóm được mày, con điếm.”
Hạ Quý Linh quả thật không ngờ tới, cho nên cô giật mình không kịp phản ứng, để ông ta lôi kéo.
Đối với việc ông ta gọi cô là “con điếm” Hạ Quý Linh cũng không để ý, cô còn nhớ ở đây là trên đường mà bình tĩnh lại, suy nghĩ đầu tiên là cố gắng giữ khoảng cách với ông ta mà không phải hét ầm lên, thu hút mọi người tới. Mặc dù cô chỉ muốn vứt mạnh ông ta ra.
Trong lúc đó cô cũng đã nhìn thấy được dáng vẻ sau mấy năm không gặp của ông ta.
“Nhưng tao vẫn là cha mày a.”
Người bên kia có vẻ rất đắc ý, cảm thấy cái huyết thống này chính là vẫn còn sài rất tốt.
Mà quả nhiên, sau đó cô nghe ông ta nói: “Tao chỉ cần đứng bên đường rống lên tao là cha mày thì có hàng tá người nói cho tao biết về mày đó.”
“Ông đến Sao Kim?”
Hạ Quý Linh nói, cũng không phải suy đoán mà là khẳng định.
Chỉ là nếu ông ta mang bộ dạng chó nhà có tang cha con tình thâm đến Sao Kim, phạm vi những người có thể vì không biết sự tình mà cho ông ta số liên lạc của cô sẽ rộng thêm. Nhưng có điều kiện kia, thật ra cô có thể đoán được sơ sơ người đứng sau lưng là ai.
Vì để nắm thót được ông ta, không cho ông ta chối, ông phủ đầu luôn: “Là Lục Tư Nhiên cho ông đúng không?”
“Cô ta nhận là chị em của tôi khuê mật tình như thủ túc của tôi?”
“Cô ta đã cho ông tiền chứ gì? Nếu không ông lấy cái gì gọi cho tôi.”
Hạ Thông bị cô nói một mạch có khựng lại đôi chút, sau đó tiếng hầm hè của ông ta truyền đến: “Bởi vì tao có một đứa con gái quá tốt nên mới phải đi nương nhờ người ta. Mày còn không biết mặt mũi mà nói.”
“Có người bạn tốt như vậy thì ráng mà giữ lấy, đừng có bụng dạ xấu xa, ăn ở không lưu đức như vậy.”
Quả nhiên là Lục Tư Nhiên.
Hạ Thông nói nhiều như vậy nhưng Hạ Quý Linh chỉ nghe vào những gì cô muốn nghe. Dù sao cô cũng chẳng muốn nghe những lời giả dối buồn nôn của ông ta.
“Nếu ông thấy cô ta tốt như vậy thì ráng mà bám cô ta đi.”
Hạ Quý Linh cười lạnh nhạt: “Đừng đến tìm tôi nữa. Tôi sẽ không cho ông bất cứ cái gì đâu.”
“Ông nên tranh thủ kiếm được chút nào từ cô ta thì kiếm đi. Trước khi cô ta trở mặt không nhận ông.”
“Mày…”
Nói xong cô dập máy, cũng cắt ngang tiếng rít gào chửi bới của Hạ Thông.
Đừng đùa, cô không muốn làm bẩn tai của mình.
Nhưng rõ ràng sự xuất hiện của Hạ Thông đã khiến cho tâm tình tốt đẹp của cô biến mất tăm. Cô biết ông ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Ở trong mắt ông ta bây giờ cô chính là cây rụng tiền chính hiệu, có thể cung cấp cho ông ta cơ hội tiêu pha cả nửa đời sau. Cho dù Lục Tư Nhiên không thể lợi dụng ông ta trả đũa cô thì Hạ Quý Linh cũng sẽ chịu ngột ngạt.
Đừng nói, bây giờ cô đã cảm thấy bức bối khó thở rồi.
Kết quả là buổi tối lúc Hằng Thời trở về nhìn thấy nhà cửa tối tăm, cũng không thấy thân ảnh của người con gái đâu thì lòng khẽ trùng xuống.
Nhìn qua huyền quan, không thấy dấu hiệu cô đã ra ngoài, anh đưa tay bật đèn rồi đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng tăm tối như vậy, nhưng nương nhờ ánh sáng bên ngoài hành lang Hằng Thời vẫn có thể nhìn thấy trên giường nổi lên một cục u lớn, chứng tỏ có người đang nằm bên trên.
Cạch.
Đèn được bật sáng, Hằng Thời rốt cuộc nhìn rõ diện mạo căn phòng anh quá quen thuộc, nhưng vẫn không thấy được người anh muốn thấy. Người con gái trên giường toàn thân đều vùi ở bên trong, cả đầu cũng không ló ra, cũng không sợ ngạt thở.
Hằng Thời nửa lo lắng, nửa nhíu mày đi đến bên giường, đem người con gái lôi ra ngoài, giọng điệu có phần cứng rắn: “Ngộp thở.”
“Đừng…”
Tiếng kháng nghị của Hạ Quý Linh không ăn nhập nổi vào tai người đàn ông. Cô vẫn là bị anh cường thế lại không khiến cô khó chịu đem cô lôi ra ngoài, nửa ôm vào trong lòng. Hạ Quý Linh vì tránh ánh sáng mà vùi đầu vào trong bụng anh, làm nũng ôm eo anh không buông. Mái tóc dài đen mượt trải trên đùi anh. Hằng Thời chỉ thấy được sườn mặt nghiêng nghiêng của cô.
“Làm sao vậy?”
Anh lo lắng hỏi, cũng không giận cô nổi.
“Không có gì…”
Giọng cô khàn khàn, không biết là do đang vùi đầu vào bụng anh hay do tâm trạng. Ít nhất cũng có thể là do cô vừa ngủ dậy… Trước đó ở trong chăn thật ra Hạ Quý Linh cũng không có ngủ ngon, cô nhớ lại chuyện trước kia, lúc gia đình nợ nần chồng chất, khó khăn ngập đầu cùng với thái độ vô trách nghiệm, suốt ngày chỉ biết đến tiền, đến cờ bạc mà đánh đập mẹ cô của gã đàn ông duy nhất trong nhà. Cuối cùng là dáng vẻ hung ác của đám đòi nợ, khuôn mặt trước lúc chết của mẹ cô.
Đến cuối cùng thứ còn lại duy nhất là… Khuôn mặt của người đàn ông này đi.
Người vừa đem tôn nghiêm của cô mua mất, vừa đem trái tim của cô cướp đi.
Thật ra trong quãng thời gian còn ở trong giới giải trí cô đã từng thấy rất nhiều loại kim chủ, cho nên Hằng Thời vẫn còn tốt chán. Không, phải nói anh không giống kim chủ chút nào.
Bỗng nhiên cô bật cười.
Tiếng cười kẹt trong vải vóc cao cấp nghe có chút kiềm nén, nhưng lại khiến người đàn ông thở ra.
Rõ ràng cô rất có sao lại nói mình không sao, anh đương nhiên sẽ không tin. Nhưng có thể cười được chứng tỏ chuyện cũng không đến nổi nào.
Chỉ là…
“Nếu trong nhà quá ngột ngào thì em có thể ra ngoài.”
Chắc cũng không đến nổi bị nhận ra đâu, nếu cô không phải lang thang ngoài đường lớn.
Ít nhất so với ở nhà, ra ngoài sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.
Rất hiển nhiên Hằng Thời đã nghĩ nguyên nhân khiến cô như vậy là vì bị nhốt trong nhà quá lâu rồi.
Hạ Quý Linh cũng không giải thích. Cô chỉ ước gì anh không hỏi đến nguyên nhân tâm tình cô không tốt, như vậy là được nhất.
“Ừm…”
Cô hàm hồ đáp lại, sau đó chồm người lên…
Hai đôi môi không chút bất ngờ quấn quýt lấy nhau, giống như một điều hiển nhiên, cũng không ai cảm thấy quá đột ngột.
Một nụ hôn có thể xoa dịu tâm tình.
Mấy hôm sau Hạ Quý Linh giống như thật sự quên mất sự tồn tại của Hạ Thông.
Bởi vì cô đem số điện thoại của ông ta kéo vào sổ đen nên đương nhiên là không có chuyện cô bị ông ta quấy rầy đến phiền chán. Mà cô cũng không hề đi ra ngoài, cho nên cho dù Hạ Thông có khả năng biết nơi nào, thậm chí là ôm cây đợi thỏ, chặn cửa nhà cô thì cô cũng không có cơ hội trực tiếp đụng độ ông ta.
Tóm lại Hạ Quý Linh quên mất trên đời còn có một người giống như ông ta.
Cho nên khi ra đường Hạ Quý Linh cũng không đặc biệt chú ý.
Cho nên cô đụng trúng… Không, là Hạ Thông nhìn thấy cô trước. Ông ta lao tới túm lấy cô, giống như sợ cô chạy mất vậy. Ông ta túm rất chặt, nắm tay cô phát đau, bộ dạng cũng rất dữ dằn.
“Cuối cùng cũng để tao tóm được mày, con điếm.”
Hạ Quý Linh quả thật không ngờ tới, cho nên cô giật mình không kịp phản ứng, để ông ta lôi kéo.
Đối với việc ông ta gọi cô là “con điếm” Hạ Quý Linh cũng không để ý, cô còn nhớ ở đây là trên đường mà bình tĩnh lại, suy nghĩ đầu tiên là cố gắng giữ khoảng cách với ông ta mà không phải hét ầm lên, thu hút mọi người tới. Mặc dù cô chỉ muốn vứt mạnh ông ta ra.
Trong lúc đó cô cũng đã nhìn thấy được dáng vẻ sau mấy năm không gặp của ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất