Tiểu Cung Nữ Muốn Thượng Vị

Chương 2:

Trước Sau
Nhưng...

Ánh mắt Vân Tự hơi ảm đạm, có lẽ nghe nhiều nên trong lòng nàng không khỏi bất bình. Sau khi vào cung, nàng chưa từng ôm mộng ra khỏi cung. Suy cho cùng, ngoài cung không có ai đợi nàng, nàng cũng không muốn gặp ai. Ra khỏi cung rồi cũng chỉ một thân một mình, ngay cả nơi để dừng chân cũng chẳng có.

Nhưng nàng không thể ở Trung Tỉnh điện cả đời, sau đó đến tuổi thì ra khỏi cung rồi xuất giá được.

Nghĩ vậy, Vân Tự nghe Tiểu Dung Tử hỏi: “Tỷ, tỷ muốn đi không?”

Tiểu Dung Tử ngồi dưới đất, vị trí rất thấp, Vân Tự đưa tay ra là có thể vỗ được đầu hắn ta. Có lẽ lần đầu gặp Tiểu Dung Tử đã cho nàng ấn tượng sâu sắc, nàng luôn cảm thấy hắn ta nhỏ tuổi, nàng không khách sáo mà vỗ đầu Tiểu Dung Tử, không ngại để lộ tâm tư trong lời nói: “Tất nhiên là muốn đi rồi, nếu không thì làm thế nào.”

Tiểu Dung Tử ngẩng phắt đầu lên, hắn ta băn khoăn lo lắng: “Nhưng hầu hạ chủ tử không phải việc dễ dàng.”

Nhưng so ra thì hầu hạ chủ tử mới nhập cung dễ hơn nhiều.

Vân Tự cười tít mắt: “Bây giờ chẳng phải cũng là hầu hạ người khác sao? Chỉ khác là hầu hạ một chủ tử với hầu hạ nhiều chủ tử mà thôi.”

Tiểu Dung Tử im lặng, không nói nữa. Hồi lâu sau, hắn ta mới chán nản nói: “Ta biết rồi.”

Vân Tự khẽ cười, mắng hắn ta ngốc: “Đệ khác với ta, đệ có thể ở mãi trong Trung Tỉnh điện. Lưu công công rất tốt với ta, trước khi đi ta sẽ nói với công công, để ông ấy quan tâm đến đệ.”

Tiểu Dung Tử thấp giọng nói: “Đừng, không cần tỷ nợ ân tình thay ta.”

Màn đêm buông xuống, sắc trời dần tối, một hồi lâu không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, người trong cả cung đều biết hôm nay Hoàng thượng sẽ không vào hậu cung, thế là bắt đầu tắt đèn nghỉ ngơi. Vân Tự đứng lên: “Được rồi, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải trực đấy.”

Hoa hải đường vẫn rơi trong gió, Tiểu Dung Tử ngẩng đầu, thấy Vân Tự tỷ tỷ khẽ cười, mắt cong cong, khiến hoa hải đường phía sau như mất đi màu sắc.

Tiểu Dung Tử mím môi, điều hắn ta lo lắng là sự khó khăn khi hầu hạ chủ tử?



Nhưng Tiểu Dung Tử không thể nói gì cả, hắn ta dựa vào đâu để ngăn tỷ tỷ đây.

*

Nói chuyện với Tiểu Dung Tử xong, thực ra trong lòng Vân Tự đã nắm chắc rồi. Nàng biết, lần này nàng chắc chắn sẽ được phân đi hầu hạ chủ tử mới nhập cung, nếu không Lưu công công sẽ không truyền tin cho Tiểu Dung Tử, chẳng qua là muốn để nàng chuẩn bị tâm lý.

Hôm sau, Lưu công công gọi nàng.

Hôm nay không mưa, nhưng thời tiết hơi âm u, khiến lòng người bức bối.

Vân Tự gõ cửa, giọng nói trong trẻo: “Công công?”

“Vào đi.”

Trong phòng không chỉ có một mình Lưu công công, Tiểu Dung Tử cũng ở đây. Vân Tự khó hiểu ngẩng đầu, Lưu công công nhìn Tiểu Dung Tử, Tiểu Dung Tử nhanh chóng rời đi, Vân Tự cụp mắt, yên lặng chờ.

Lưu công công ngước mắt thì thấy dáng vẻ tuân thủ quy tắc của nàng, thầm thở dài một tiếng: “Vân Tự này, chắc con biết mục đích hôm nay ta gọi con đến.”

Vân Tự cong mắt, gật đầu: “Biết ạ, thưa công công.”

Lưu công công im lặng, trong phòng yên tĩnh hơn. Một lúc lâu sau, Vân Tự mím môi, khẽ hỏi: “Công công đang lo lắng điều gì sao?”

Lưu công công không vui lườm nàng: “Biết rõ còn hỏi.”

Cung nữ luôn không ở lâu trong Trung Tỉnh điện, hết đợt này lại đến đợt khác. Vân Tự là cung nữ ở Trung Tỉnh điện lâu nhất, lúc nàng vào cung vẫn còn nhỏ, chỉ mười bốn, hiện tại mới qua mười sáu tuổi, đến tuổi cập kê. Nhìn nàng dần trưởng thành, từ khi mặt còn vẻ non nớt đến giờ, dù Lưu công công không muốn thì cũng buộc phải thừa nhận, xinh đẹp cũng có lợi.

Ông ấy cũng vì thấy nàng đẹp, động lòng trắc ẩn nên mới giữ nàng ở Trung tỉnh điện lâu như vậy.



Thời gian dài, họ đối xử với nhau chân thành hơn. Ông ấy lớn tuổi rồi, cũng đã tuyệt tử, trong lòng luôn có một suy nghĩ. Thời trẻ ông ấy có một muội muội, chỉ có điều chưa trưởng thành, ông ấy thay đổi tình cảm, đối xử với Vân Tự như con gái.

Những lời này, Lưu công công chưa từng nói với bất cứ ai, ông ấy cũng sẽ không nói.

Người như ông ấy, có thể nhận nuôi một nhi tử đã là may mắn rồi. Còn nữ tử, dù chỉ là một cung nữ, ông ấy cũng không ảo tưởng. Đã chân thành với nhau, tất nhiên ông ấy cũng sẽ không tự dưng vấy bẩn thanh danh của Vân Tự.

Đặc biệt là...

Lưu công công thầm thở dài, không phải ông ấy không thể giữ Vân Tự ở lại Trung Tỉnh điện, nhưng ông ấy nhận ra, Vân Tự có suy nghĩ của mình.

Cũng phải, nàng có nhan sắc này, ngoài cung lại chẳng có người thân, có chút tâm tư cũng là bình thường.

Vân Tự bị mắng cũng chẳng đỏ mặt, nhanh nhẹn nói: “Biết là công công thương nô tì, nhưng nô tì cũng không thể ở mãi trong Trung Tỉnh điện được.”

Lưu công công hừ khẽ, không quan tâm đến nàng nữa mà đổi đề tài. Ông ấy lấy thẻ tên ra, đây là danh sách phi tần mới và chỗ ở sau này, trong đó có phân nửa là do Lưu công công chọn, sau đó đem cho Hoàng hậu nương nương xem qua là được.

Về phương diện này, nói Trung Tỉnh điện có quyền hành cũng không ngoa.

Lưu công công chỉ vào danh sách: “Lần tuyển tú này có hai người nổi bật, chắc con cũng nghe nói rồi.”

Vân Tự gật đầu, phân vị trong lần tuyển tú này đã có, trong đó có hai tú nữ rất nổi bật lúc tuyển tú. Một người có nhan sắc xuất chúng, được phong làm Mỹ nhân, gia thế cũng hiển hách, thế là trở thành người đầu tiên trong lần tuyển tú này, người còn lại tất nhiên cũng có thân phân tương đương, nhưng chỉ được phong làm Tài nhân.

Vân Tự thấy ngón tay Lưu công công chỉ tay lên cái tên của Lư Tài nhân, nàng khó hiểu ngẩng đầu nhìn sang.

Lưu công công ẩn ý nói: “Ca ca của Lư Tài nhân đang làm việc cho Hoàng thượng, là người mới được đề bạt.”

Mắt Vân Tự ánh lên, nàng khẽ nói: “Là một chủ tử tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau