Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi, Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó

Chương 4: Sau này, hãy nhìn vào tôi và câm miệng

Trước Sau
Mặc dù lúc đó Lâm Thanh không chết, nhưng lâm Mộng Vẫn khá yên tâm là cô ấy không thể khá khẩm hơn, Lâm Mộng đứng thẳng lên và nhìn vào Lâm Thanh với thái độ trịch thượng.

“Lâu rồi không gặp, chị gái.”

Giọng điệu châm chọc y hệt với sáu năm về trước, Lâm Thanh cũng không rãnh ở chỗ này lãng phí thời gian, “ Xin lỗi ngoại trừ họ không thể thay đổi thì ta và Lâm Gia nhà các người không còn bất cứ mối quan hệ gì.”

Nói xong cô ôm con gái bỏ đi.

“Này ngươi đã rơi xuống đáy xã hội vậy rồ mà vẫn còn kiêu ngạo vậy sao?” Lâm Mộng nhìn bộ đò mà Lâm Thanh đang mặc, cười mỉa, “Em trai bệnh hoạn của ngươi đâu rồi? Hắn ta đã chết rồi sao?”

“Một kẻ bệnh hoạn ngày nào cũng phải uống, đang ở nước ngoài không một xu dính túi, đúng chứ?”

Tuy nhiên sau khi nghe những lời này, Lâm Thanh cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng buôn tay con gái ra, cúi đầu nhỏ giọng nói với đứa con gái, “Con chờ mẹ ở đây.”

“Dạ mẹ.” Tiểu hoa vừa thấy vẻ mặt của mẹ, là biết mẹ đang định làm gì.

Lâm Thanh đứng thẳng dậy và bước tới trước mặt Lâm Mộng. Giây tiếp theo Lâm Thanh giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt ả ta.

“Lâm Thanh ngươi đang làm cái gì vậy?” lâm Mộng quát lớn: “Sao ngươi dám đánh ta.”

Lâm Thanh không nói gì, giơ tay tát thẳng vào bên mặt còn lại của ả ta. “ Tôi chỉ biết chứng minh bằng hành động của mình, cũng chỉ dám đánh cô thôi.”

“Cô...cô...” Lâm Mộng không nhờ rằng sau sáu năm không gặp lại, Lâm Thanh vốn trầm lặng trước lại trở nên kiêu ngạo như. “Đồ khốn nạn không biết xấu hổ....”

Chụp được!

Lâm Thanh lại giáng một cái tát thật mạnh nữa vào ả ta.

Ba cái tát đã khiến Lâm Mộng bất tỉnh, kể từ khi cô trở thành bạn gái của Lâm Thành, cô còn có thể đi hiên ngang ở Nam Thành ai mà dám nói “không” với cô, chứ đừng nới gì đến việc ra tay với? Nhưng bây giờ, sau sáu năm gặp lại Lâm Thanh tại sao lại dám đánh cô chứ.

Mà tận ba cái liên tiếp.

lâm Mộng đã quên mất lý do cô ta đến sân bay và thân phận của mình, cô lao về phái Lâm Thanh bất chấp hình ảnh của mình.

Lâm Thanh đứng yên, nhưng khi Lâm Mộng đến đủ gần thì cô cuối người xuống luồn ra phía sau nắm lấy tóc của Lâm Mộng và kéo thật mạnh.

“Ahh...”

Cơn đau từ da đầu khiến cho Lâm Mộng mất kiểm soát và hét lên, cơ thể cô ngã về phái sau, không thể cử động.

“Lâm Thanh...Con khốn nạn này, thả tao ra!”



Lâm Thanh chế nhạo, dùng sức lực của cổ tay kéo tóc của Lâm Mộng xuống, nén thật mạnh cô ta xuống đất, trông cô ta thật đáng xấu hổ.

Mà cảnh này lại bị Lăng Thần mời vừa lên bắt gặp.

Thật ra, anh ta đã đứng đấy và quan sát hết toàn bộ, người phụ nữ này sao lại dám đánh cả Lâm Mộng chứ. Hắn không giúp Lâm Mộng là vì hắn tò mò. Người phụ nữ này thoạt nhìn rất trầm lặng và yếu đuối, nhưng lại ẩn chứ nội lực vô hạn.

“ Từ giờ trở đi, chống mắt lên mà xem tôi sống tốt hơn cô như nào!” Nói xong, Lâm Thanh bỏ đi không một chút do dự.

Trước khi rời đi, cô còn cố ý giẫm vào tay của Lâm Mộng.

Những gì Lâm Mộng làm với cô năm đó, cô sẽ từ từ trả lại từng chút từng chút.

Nhưng hiện tại cô thật sự rất vội.

“Lâm Thanh, cô chờ đó!” Lâm Mộng ở phía sua hét lớn.

Lâm Thanh phớt lờ cô ta, nắm tay con gái bước đi nhanh.

“Tiểu Hoa con không cần để ý lời người khác nói, nếu không muốn nghe tiếng chó sủa thì hãy tiến lên đánh con chó đó.”

Khi Lâm Thanh đưa Tiểu Hoa tới chỗ hẹn, một người đàn ông mặc vest đã đợi họ rất lâu, anh ta đứng dậy và chảo hỏi hai mẹ con.

“Tiểu Thư.”

“Luật sư Trần, có tin tức gì về em trai tôi không?” Lâm Thanh hỏi thẳng vào vấn đề.

Người đàn ông gật đầu: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”

Họa sĩ mất tích Lâm Tắc chính là em trai của Lâm Thanh. Mọi người cho rằng anh ta biến mất là do sự cố tình của chính mình. Tuy nhiên, chỉ có Lâm Thanh là không tin điều đó.

Trần Nham chính là luật sư của Lâm Tắc và anh ấy cũng là người chịu trách nhiệm bồi thường cho sự mất tích của Lâm Tắc.

“ Tôi nghi ngờ sự mất tích của Lâm Tắc có liên quan tới nhà họ Lâm.” Trầm Nham thì thầm.

“Tại sao?” Lâm Thanh chú ý lắng nghe.

“Hồi đó, trước khi bố cô qua đời, ông ấy đã để lại di chúc, trong đó chủ yếu liên quan đến việc phân chia tài sản. Tuy nhiên, hai mẹ con nhà họ đã bí mật dấu di chúc này. Nhưng điều mọi người không ngờ là người bố của cô cũng đã tìm một luật sư, để công khai di chúc này sau sáu năm.”

Lâm Thanh: “Ý anh là tài sản của chúng tôi cũng có thể được viết trong di chúc sao? Nhưng nhà họ Lâm và đứa con gái cùng cha khác mẹ của tôi đã có tình khiến cho Lâm Tắc biến mất để độc quyền thừa kế!”

“Nếu đúng như vậy, Lâm Tắc có thể sẽ gặp nguy hiểm!”

Trần Nham gật đầu: “Tháng sau di chúc sẽ được công bố.”



“Tôi mới gặp Lâm Mộng, nhìn phản ứng của cô ấy có vẻ là cô ta chưa từng gặp Lâm Tắc.”

Và thậm chí còn không biết Lâm Tắc chính là Lâm Trạch.

Trầm Nham cố ý hạ giọng: “Lâm Mộng có bạn trai tên là Lăng Thần, hắn một tay che ở Nam Thành. Nhiều năm qua, hắn đã một tay nâng Lâm Mộng lên, một người không có kỹ năng diễn xuất, lên thành vị trí nữ diễn viên hàng đầu.”

Lâm Thanh trầm ngâm.

“Lăng Trần từng mua những bức tranh của Lâm Tặc với giá cao, nơi Lâm Tắc biến mất là ở trang viên Sơn Hà. Đây là một khu biệt của nhà họ Lâm, hai mẹ con nhà họ và Lăng Thần đều ở đó.”

“Tôi biết.” Lâm Thanh chợt nhận ra, nhìn lại đồng hồ rồi nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ từ trong túi ra đưa Trần Nham. “Luật sư Trần tôi muốn có một căn nhà trai trang viên Sơn Hà, nhưng tôi không hiểu rõ về chỗ này lắm, anh có thể giúp tôi không?”

“Không thành vấn đề.” Trần Nham nhận thẻ, “Cô yên tâm.”

“Ừm.” Lâm Thanh gật đầu, “Tiếp đến tôi còn có việc phải làm, Tiểu Hoa tạm thời nhờ anh chăm sóc con bé giúp tôi.”

“Chị đừng lo lắng.”

Trần Nham là bạn của Lâm Tắc và rất tôn trọng Lâm Thanh.

Tiểu Hoa ngoan ngoãn đi theo Trần Nham, đến bãi đậu xe sân bay nhưng khi chuẩn bị lên xe thì cô bé lại tình cờ nhìn thấy chú đẹp trai.

Anh ta dường như muốn rời đi, nhưng Lâm Mộng lại ngăn anh ta lại, như thể đang cầu xin điều gì đó. Cô ta đưa tay ra cầm tay anh ta nhưng vừa chạm vào, chú đẹp trai lền hất cánh tay kinh tởm của cô ra, và lên xe ô tô rời đi.

“Em đang nhìn gì vậy, bé Tiểu Hoa.” Trần Nham quỳ xuống, nhìn theo hướng của Tiểu Hoa.

“Chú Trần.” Tiểu Hoa chỉ về phía trước. “Đó có phải là Lâm Mộng không?”

Trần Nham gật đầu: “Ừ”

“Vậy chú mới lên xe ròi đi có phải là Lăng Thần không ạ?”

“Đúng rồi.”

Nhưng sao chú đẹp trai lại ghét Lâm Mộng đến thế, sao đối xử tệ với cô ta như thế?

Nghĩ đến đây, Tiểu Hoa âm thầm mĩm cười, sau này liệu có cơ hội để gặp chú đẹp trai không?

“Chú Trần, chúng ta đi.”

Hãy nhanh chóng mua một căn thật lớn, tốt nhất là nên ở cạnh chú đẹp trai, để khi đó ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chú đẹp trai!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau