Vọng Tưởng Với Anh

Chương 5: Giúp em đến đây

Trước Sau
Tiếng nói của Vấn Cảnh Hoà rất nhỏ, lại nghiêng người đứng ở bên cạnh Ngu Miểu, phía sau tất cả đều là tiếng hét chói tai, chỉ có Ngu Miểu nghe thấy được những lời này.

Đến lúc Ngu Miểu tưởng chính mình không phải nghe lầm, cô ngẩng đầu nhìn về phía Vấn Cảnh Hoà, anh vừa lúc nghiêng đầu nhìn qua, tầm mắt hai người đụng vào nhau.

Rõ ràng như là ánh mắt nhìn về thính phòng, nhưng vừa vặn cố ý vô tình mà tạm dừng vài giây ở chỗ Ngu Miểu.

Tim Ngu Miểu như là một con nai bị đụng trúng, không bình thường mà nhảy lên.

Hôm nay Vấn Cảnh Hoà mặc một bộ quần áo theo phong cách hải quân, làm anh càng thêm sạch sẽ thanh tân, cho dù chỉ là đứng ở đó cái gì cũng không làm, đều có thể làm các fans ở phía dưới không nhịn được mà hét chói tai.

Hai đội đã lên sân khấu, MC giới thiệu ca khúc bọn họ biểu diễn, là bài hát debut của Blue Flame, vô cùng thoải mái, thanh tân của thiếu niên.

Hạ Nhiễm Nhiễm có chút kinh ngạc: “Vấn Cảnh Hoà làm sao lại lựa chọn bài hát này, độ khó của bài hát này với anh ấy đều giống nhau, Miểu Miểu cậu nói có đúng không?”

Kết quả, nói xong một lúc lâu đều không nhận được câu trả lời.

Hạ Nhiễm Nhiễm nhanh chóng nhìn Ngu Miểu, thấy cô phát ngốc nhanh chóng đẩy đẩy: “Cậu suy nghĩ gì thế, Vấn Cảnh Hoà đều đã lên sân khấu rồi.”

Ngu Miểu lúc này mới thanh tỉnh, đầu tiên là nhìn thoáng qua vị trí Vấn Cảnh Hoà lên sân khấu, sau đó mới đáp lại Hạ Nhiễm Nhiễm: “Cậu vừa nói cái gì?”

Hạ Nhiễm Nhiễm trêu chọc nói: “Nhìn thấy Vấn Cảnh Hoà đứng ở bên cạnh cậu, trái tim thất thủ à?”

Gương mặt Ngu Miểu nóng lên, cũng may mắn chính mình đeo khẩu trang, ngay sau đó thì phản bác: “Không thể nào, nhưng Vấn Cảnh Hoà làm sao lại chọn bài hát debut của Blue Flame? Điều này đối với anh ấy không phải là việc tốt cho lắm…”

“Vừa rồi mình nói vậy, không biết sao lại thế này.” Hạ Nhiễm Nhiễm cũng nghi hoặc: “Chẳng lẽ là bị bắt lựa chọn ư?”

Bài hát debut của Blue Flame không phải không tốt, chỉ là phong cách thiếu niên tươi mát, ở loại hình show tuyển tú này thì thiếu đi một chút sự công phá thị giác, rất có thể sẽ có vẻ bình đạm.

Những người khác đều sẽ lựa chọn những ca khúc có vũ đạo có độ khó cao và bùng nổ, như vậy có thể kéo người xem không khí, cũng càng dễ dàng bởi vũ đạo có độ khó cao đạt được sự yêu thích của khán giả.

Ngu Miểu không phải chưa từng thấy các tuyển thủ khác chọn bài hát công diễn đầu, rất nhiều đều là chơi trò chơi, người thắng được chọn đội, cô suy đoán rất có thể Vấn Cảnh Hoà là người bị lựa chọn.

“Xem sân khấu trước đi, nếu có thể hoàn nguyên cảm giác thiếu niên của bài hát này lại, vẫn là có thể đạt được rất nhiều phiếu vote.” Cô nói.

Tiếng nhạc vang lên, C vị làm mặt quỷ với màn ảnh, người xem phía dưới lập tức khe khẽ nói nhỏ.

Bài hát này vốn dĩ yêu cầu cảm giác thoải mái thanh tân, kết quả một đám đều hận không thể wink* điên cuồng với màn ảnh, sến rện không chịu được.

(*: Nháy mắt)

Không chỉ có như thế, có vài người đến động tác vũ đạo cũng chưa nhớ kỹ, nhảy nhảy rồi quên luôn động tác, thậm chí main vocal* đến cao âm cũng không hát được, có thể nói là hiện trường thảm hoạ.

(*: Người hát chính)

Nhưng bất đồng duy nhất chính là Vấn Cảnh Hoà lên sân khấu, mỗi lần đến lượt anh hát dường như chính là một loại an ủi tâm hồn người nghe, làm người khác tin tưởng trên thế giới này vẫn còn có một người đẹp trai thanh tân như vậy tồn tại.

Hơn nữa mặc kệ hát chính là ai, ai đứng C vị, ánh mắt của người xem trên toàn trường dường như đều ở trên người Vấn Cảnh Hoà, bởi vì chỉ có anh nhảy được ra tinh túy của bài hát này.

Ngu Miểu lúc này lại lo lắng, đây là một đôi, chỉ có một mình Vấn Cảnh Hoà biểu hiện tốt có ích lợi gì, đồng đội kéo chân sau dường như tương đương với toàn bộ sân khấu đều hỏng rồi.

Nhóm thứ hai lên sân khấu, tuy rằng không giống tồn tại lấp lánh như Vấn Cảnh Hoà, nhưng thực lực chỉnh thể kém không xa, cũng không có người kéo chân sau, làm người xem càng thêm thoải mái.

“Vấn Cảnh Hoà bị liên lụy rồi, đồng đội như thế sao lại vậy nhỉ, vũ đạo cũng không nhớ nổi…”

“Nhìn thấy chưa? Nốt cao đều hát vỡ âm.”

“Part của Vấn Cảnh Hoà rất ít, lại còn toàn đứng ở bên cạnh, anh ấy làm sao lại thảm như vậy.”

“Không phải xa lánh thì mình cũng không tin…”

“Đây là đều không luyện tập à? Làm sao đến lời bài hát cũng không nhớ được thế?”

Ngu Miểu tự nhiên cũng nghe thấy những lời này, việc vote phiếu này là vote cho cá nhân, cô không do dự mà vote cho Vấn Cảnh Hoà, nhưng vẫn rất lo lắng.

Cho đến khi Khương Mộng Tư công bố kết quả.

Một mình Vấn Cảnh Hoà cầm hơn 300 phiếu, nhưng đồng đội chỉ có mấy phiếu linh tinh. Tương phản với đối diện không có số phiếu rất cao, nhưng dù sao cũng tính bình quân, cho nên số phiếu tổng lại càng nhiều.



Ngu Miểu: “…”

Thái quá.

Hạ Nhiễm Nhiễm cũng tức giận: “Có đồng đội như vậy, Vấn Cảnh Hoà cũng thật xui xẻo.”

***

Hậu trường, nhóm thực tập sinh cũng có thể nhìn thấy được kết quả.

Sau khi biết chính mình thua, lại thấy số phiếu của chính mình còn kém hơn cả số lẻ của Vấn Cảnh Hoà, cũng nhíu mày.

Không có hối hận, chỉ có bất mãn.

Sau khi màn ảnh tắt đi, thì bắt đầu châm chọc mỉa mai: “Chúng ta hợp lại đều là bạn nhảy, đây là một mình cậu ta solo đi.”

“Tản đi tản đi, dù sao cũng phải bị đào thải.”

“Lúc trước chọn cậu ta còn cho rằng có thể kéo phiếu cho chính mình, kết quả vẫn không được.”

“Người ta cho dù không nhận được phiếu phúc lợi cũng sẽ không bị đào thải, đâu có giống chúng ta.”

Nhân viên công tác đã sớm biết bọn họ không hợp nhau, cau mày cũng không nói gì thêm.

Thần sắc Vấn Cảnh Hoà nhạt nhẽo, ngay sau đó cười nhạo một tiếng.

Có người mẫn cảm nghe thấy, khó chịu hỏi: “Cậu cười cái gì?”

“Bởi vì buồn cười.” Đáy mắt Vấn Cảnh Hoà hàm chứa sự châm chọc: “Muốn dựa vào người khác nằm không cũng thắng cũng phải trả giá bằng nỗ lực, các cậu đến vũ đạo cơ bản nhất cũng không nhớ kỹ, thật sự coi người xem là người mù à?”

“Cậu cũng chỉ dựa vào danh khí Bắc Thần mới có ngày hôm nay, đắc ý cái gì.”

“Nhìn thấy cậu không thắng, chúng tôi cũng cảm thấy vui vẻ.”

“Dù sao cũng phải bị đào thải, kéo một người xuống nước cũng coi là chuyện tốt.”

Vấn Cảnh Hoà không để ý đến những lời nói sau đó của những người đó, đi thẳng, bởi vì anh biết từ ngày mình được chọn kia, đây là một kế hoạch bao vây loại trừ.

Kỷ Du đang cùng các thầy hướng dẫn xem sân khấu, trong lúc nghỉ ngơi, anh ấy ra đến nơi gọi Vấn Cảnh Hoà đi vào phòng nghỉ.

“Tức giận? Phẫn nộ?”

Vấn Cảnh Hoà nhấp môi, anh cũng không biết nên hình dung tâm tình này của mình như thế nào, rõ ràng là một đoàn thể lại bị như vậy, cũng bởi vì cái gọi là tâm tình ghen ghét kia.

“Cậu nhớ kỹ, nếu thực tập sinh tranh thủ cơ hội debut là một trận chiến, vậy thật ra trận chiến này chỉ vừa mới bắt đầu, chờ cậu debut cậu sẽ phát hiện giới giải trí càng tàn khốc hơn.” Thần sắc Kỷ Du nghiêm túc mở miệng.

Vấn Cảnh Hoà nhấp môi: “Em làm các anh thất vọng rồi, lần công diễn đầu tiên không thắng.”

Kỷ Du vỗ vỗ bờ vai của anh lại cổ vũ: “Tuy không thắng, nhưng cậu làm tốt việc trong phạm vi năng lực của mình, vậy là đủ rồi.”

Từ lúc luyện tập, Vấn Cản Hoà bị phân đến vị trí bên cạnh, lại cầm part ít nhất, nhưng bởi tiết mục, bởi công diễn mà không nói thêm điều gì, yên lặng luyện tập bộ phận của mình đến mức hoàn mỹ.

Những thứ đó, Kỷ Du đều để ở trong mắt.

Anh ấy cười nói: “Nếu mọi người đều ghen ghét cậu là thực tập sinh của Bắc Thần, cậu phải khiến cho bọn họ nhìn xem, thực tập sinh của Bắc Thần rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.”

Vấn Cảnh Hoà nhẹ nhàng gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Nói chính sự xong, Kỷ Du lại khôi phục bộ dáng không đứng đắn kia: “Hôm nay có rất nhiều fans đến đây, có gặp được một fans ngây ngốc cổ vũ cho cậu hay không?”

Vấn Cảnh Hoà hơi ngẩn ra, cũng đã đoán ra được một ít, nhưng vẫn hỏi: “Anh Kỷ muốn nói ai?”

Kỷ Du ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Sau khi kết thúc tiết mục cậu có thời gian không?”

“Có, bởi vì lần này sống chung cũng xem như kết thúc, chúng em cũng vừa lúc nghỉ ngơi.” Vấn Cảnh Hoà trả lời.



Kỷ Du ngay sau đó lại nói: “Được, vậy sau khi kết thúc thì cậu tới tìm tôi.”

***

Các tiết mục biểu diễn sau đó của các tuyển thủ khác, Ngu Miểu đã không còn bao nhiêu tâm tư để xem. Hơn nữa người xem đứng toàn bộ hành trình, thời gian biểu diễn lại dài, đến lúc sau có rất nhiều người xem đã có chút không kiên nhẫn.

Nhóm của Kỷ Hồi nhận được phiếu phúc lợi, trong lòng Hạ Nhiễm Nhiễm vui vẻ, có thể thấy được tâm tình của Ngu Miểu không tốt nên cũng không dám biểu hiện ra ngoài, an ủi cô: “Cậu cũng đừng quá lo lắng, chờ tiết mục được công chiếu, chúng ta nhìn xem Vấn Cảnh Hoà rốt cuộc là bị hố như thế nào. Thật ra chuyện này không nhất định là chuyện xấu, khả năng đến lúc đó có kịch bản mỹ cường, đối với Vấn Cảnh Hoà mà nói có khi lại là điểm ngược fans.”

Ngu Miểu không thể không thừa nhận Hạ Nhiễm Nhiễm nói rất có đạo lý, cô ở hiện trường thấy một màn như vậy đều hận không thể lập tức trở về cắt nối biên tập video phúc lợi cho Vấn Cảnh Hoà, càng đừng nói đến lúc đó tiết mục được công chiếu, các fans khác nhìn thấy sẽ có phản ứng gì.

Khi xuống sân khấu, điện thoại của Ngu Miểu vang lên, là tin nhắn Kỷ Du gửi đến.

Cô biết chính mình sẽ bị bắt lấy, đành phải nói với Hạ Nhiễm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm cậu đi về trước đi, anh Kỷ Du tìm mình, có thể là có chuyện gì.”

Hạ Nhiễm Nhiễm kinh ngạc nói: “Nói không chừng sẽ hỏi cậu có muốn vé vào cửa buổi công diễn thứ hai không đấy.”

Con ngươi của Ngu Miểu sáng lên trong nháy mắt, vứt bỏ những gì không vui trước đó: “Vậy mình sẽ đi ngay! Đến lúc đó mình tìm anh Kỷ Du lấy nhiều hơn mấy tấm cho cậu.”

Hạ Nhiễm Nhiễm cười cảm ơn: “Miểu Miểu cảm ơn cậu, nếu không phải cậu thì mình hôm nay cũng không thể nhìn thấy Kỷ Hồi ở khoảng cách gần như vậy.”

Ngu Miểu cong môi: “Nói cảm ơn với mình làm gì, mình đi trước nhé.”

Kỷ Du hẹn ở sân thượng, sau đó bảo người đại diện đến đây đưa Ngu Miểu lên trên.

Sau khi mở cửa, Ngu Miểu thấy Kỷ Du đứng ở kia, cũng vui vẻ mà đi qua chào hỏi: “Anh Kỷ Du, anh tìm em có chuyện gì thế? Có phải cho em thêm vé vào cửa công diễn lần hai hay không?”

Kỷ Du nhướng mày: “Trước kia em nhìn thấy anh cũng không vui vẻ như thế, hiện tại thật là chuyển biến lớn nhỉ.”

Ngu Miểu duy trì nụ cười: “Nào có, mặc kệ khi nào nhìn thấy anh Kỷ Du em đều vô cùng cao hứng!”

Kỷ Du lập tức nói đùa với cô: “Vé vào cửa lần công diễn thứ hai không có.”

Ngu Miểu suy sụp xuống trong nháy mắt: “Vậy anh Kỷ Du tìm em đến đây làm gì thế.”

“Em còn nói không phải vì vé vào cửa lần công diễn thứ hai?” Kỷ Du cười liếc mắt nhìn cô một cái.

Ngu Miểu thấy bị chọc phá cũng không hoảng loạn, thần sắc của cô vừa chuyển, trên mặt càng treo lên nụ cười ngọt ngào: “Thật ra, em vẫn luôn cảm thấy trên thế giới này không có người nào đẹp trai hơn anh Kỷ Du.”

Kỷ Du chậc một tiếng: “Hư tình giả ý.*”

(*: Giả dối, không có ý tốt)

Ngu Miểu làm sao không hiểu tâm tư của anh ấy, vội vàng lại khen: “Anh còn đẹp trai hơn anh em với anh Lục nhiều!”

“Vậy so với Vấn Cảnh Hoà thì sao?” Kỷ Du cười ngâm ngâm hỏi.

Ngu Miểu trầm mặc trong nháy mắt.

Kỷ Du nhìn biểu tình của cô thì cười cười: “Được rồi, anh còn có thể không biết tâm tư của em đấy, em cũng đừng nói anh không đủ nghĩa khí nhé.”

Ngu Miểu nghi hoặc mà nhìn về phía anh ấy, còn chưa hỏi gì, phía sau cô nhiều thêm một tiếng bước chân.

Sau đó là một âm thanh thanh trầm thấu triệt vang lên: “Anh Kỷ, anh tìm em đến đây là có chuyện gì vậy?”

Cả người Ngu Miểu cứng đờ, cô ngước mắt nhìn Kỷ Du nhướng mày, ánh mắt hài hước, mà phía sau là tiếng nói quen thuộc làm cô chấn động, nhưng cô lại không dám quay đầu lại.

Kỷ Du vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Ngu Miểu, cười tủm tỉm mà nhỏ giọng nói: “Miểu Miểu à, anh đây chỉ có thể giúp em đến một bước này.”

Anh ấy nói xong, lập tức xoay người Ngu Miểu lại, lại cười nhìn về phía Vấn Cảnh Hoà: “Giới thiệu với cậu một chút, đây là em gái của anh Thẩm – Ngu Miểu, hôm nay đến xem công diễn của mọi người.”

Trong lòng Ngu Miểu kinh hoàng không ngừng, liếc mắt nhìn Vấn Cảnh Hoà một cái, trong lòng cô giống như pháo hoa nổ tung.

Vấn Cảnh Hoà đã sớm thay đồ mặc trên sân khấu ra, rõ ràng mặc chính là áo thun đơn giản nhất, nhưng khí chất sạch sẽ thanh quý lại giống như là trời sinh sẵn có, làm tim người khác nhịn không được mà đập thình thịch.

Ngu Miểu vẫn là lần đầu tiên đối mặt với một người như vậy nên chân tay luống cuống, thậm chí còn không dám đối diện với anh.

Vấn Cảnh Hoà tiến lên, đứng ở chỗ cách Ngu Miểu không xa, mặt mỉm cười mà nhìn cô: “Hoá ra em tên là Ngu Miểu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau