Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 53: Tôi sẽ phải chịu trách nhiệm

Trước Sau
“Anh gì ơi, xin anh hãy cứu tôi, tôi còn muốn chăm sóc đứa con tội nghiệp của mình nữa, nếu không, nó sẽ bị đưa đến trại trẻ mồ côi mất.” Hạ Thiên Tường quát lên khiến người phụ nữ sợ hãi rút tay về. Cô ta tưởng Hạ Thiên Tường không muốn Tô Nhược Hân cứu mình nên liên tục dập đầu với Hạ Thiên Tường.

“Cô ấy nói không chữa được là không chữa được, đưa đi đi.”

Anh nói xong, cả hai lập tức lôi người phụ nữ kia lên xe.

Tô Nhược Hân không đành lòng: “Cô để lại số điện thoại, đợi tôi nghĩ ra phương thuốc, tôi sẽ gọi lại cho cô.”

“Được được, cám ơn cô.” Người phụ nữ không quan tâm Tô Nhược Hân tuổi đời còn rất trẻ, ngay từ lúc Tô Nhược Hân xác định cô ta hay nôn ra máu là cô ta đã nhận định cô rồi.

Dù sao cũng sắp chết rồi, cô ta sẽ không bỏ lỡ một tia hy vọng sống nào.

Người phụ nữ để lại số điện thoại rồi rời đi, trên bãi biển chỉ còn lại hai người.

Hạ Thiên Tường đã ăn no rồi.

Anh trước giờ ăn rất ít, cho dù đồ ăn có ngon đến cỡ nào thì cũng đều như thế.

Tô Nhược Hân thấy không còn sớm nữa, cô ngáp một cái: “Hạ Thiên Tường, tôi phải quay về trường.”

“Hôm nay không thể ở lại ký túc xá.” Hạ Thiên Tường không nghĩ ngợi, lập tức từ chối đưa cô trở về trường.

“Sao anh biết?” Tô Nhược Hân không tin, cô mở điện thoại lên thì mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Hơn một nghìn tin nhắn trong nhóm ký túc xá lập tức thu hút sự chú ý của cô.

Quả nhiên, dì quản lý ký túc xá thông báo tối nay toàn bộ tòa nhà khu ký túc xá của họ sẽ tiến hành sửa chữa lần cuối, vì vậy tối nay không thể ở lại ký túc xá.

Thứ bảy, ký túc xá cũng không có mấy người.

Nhân lúc không có người, đội cải tạo ký túc xá sẽ đẩy nhanh tiến độ.

Tô Nhược Hân cạn lời: “Vậy thì tôi sẽ ở khách sạn, à phải rồi, mấy thứ này xử lý thế nào đây?”

“Phương Tấn sẽ xử lý.” Phát hiện Tô Nhược Hân rất thích ăn đồ nướng, Hạ Thiên Tường quyết định xây một căn biệt thự ven biển ở gần đây, sau này nơi đây sẽ là biệt thự chuyên dụng để anh và Tô Nhược Hân làm tiệc đồ nướng.

Không phải anh không có biệt thự hướng biển, mà là chưa sửa sang bài trí nên tạm thời chưa sử dụng được.

Tô Nhược Hân gật đầu, bây giờ cô đã hơi quen với cách người giàu giải quyết vấn đề rồi.

Động một tí là kéo một xe đồ ăn và dụng cụ nướng thịt tới, thậm chí cũng chuẩn bị luôn một chiếc ghế mát xa, đúng là kẻ lắm tiền có khác.

Sau khi lên xe, Tô Nhược Hân bắt đầu tìm kiếm khách sạn gần đây, không lâu sau đã chọn được một khách sạn tiện nghi giá rẻ, 300 ngàn một đêm: “Hạ Thiên Tường, đưa tôi đến chỗ này đi.”

“Cô không có căn cước thì không thể thuê được đâu. Hơn nữa, khách sạn này gần khu đèn đỏ, cô có chắc chắn muốn ở lại đây không?”



“Tôi không mang theo thẻ căn cước sao?” Tô Nhược Hân phớt lờ vấn đề khu đèn đỏ, giờ mà không có thẻ căn cước thì không thể thuê phòng được.

Cô mở balo ra tìm thử, quả nhiên không mang theo, thế là cô ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Tôi có thể dùng căn cước của anh để thuê phòng không?”

“Không được, lỡ như cô mở cửa phòng rồi làm mấy chuyện phạm pháp thì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.” Ánh mắt Hạ Thiên Tường lạnh lùng, như thể Tô Nhược Hân sắp làm ra chuyện phạm pháp vậy đó.

“…” Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn thân hình nhỏ nhắn của mình, người cô thế này, muốn làm chuyện phạm pháp cũng khó.

“Vậy tôi ở đâu đây?”

“Ở khách sạn.”

“Anh đồng ý thuê giúp tôi?” Mắt Tô Nhược Hân sáng lên.

“Ở cùng nhau, giám sát cô không được phạm pháp.” Hạ Thiên Tường nói rất nghiêm túc.

Tô Nhược Hân cau mày: “Anh làm thế chẳng khác gì lưu manh cả.”

“Cũng đâu phải chúng ta chưa từng ngủ cùng nhau đâu.”

“…” Anh được lắm, anh giỏi lắm, anh nói gì cũng được hết.

Tô Nhược Hân vừa định từ chối thì chợt nhớ tới bệnh tình của người phụ nữ vừa rồi, cô bỗng dưng nhìn vào cổ Hạ Thiên Tường: “Được thôi, tôi đồng ý, nhưng anh không được chạm vào tôi.”

“Được.” Hạ Thiên Tường đồng ý không chút nghĩ ngợi, nhưng đồng ý là một chuyện, còn làm được hay không lại là chuyện khác. Lúc anh ‘hôn mê’, cô cũng thường xuyên sờ soạng anh đấy thôi, giờ anh sờ lại cũng đâu có phạm pháp, rất hợp tình hợp lý.

Thế là nửa tiếng sau, chiếc Bugatti Veyron dừng lại trước cửa khách sạn bảy sao Kaiwitt hào nhoáng nhất thành phố T.

Người gác cửa chào anh: “Thưa anh, anh có cần đậu xe không?”

Hạ Thiên Tường đưa chìa khóa xe cho anh ta rồi xoay người mở cửa xe cho Tô Nhược Hân: “Đi thôi.”

Nhìn bàn tay ấm áp kia đưa tới, Tô Nhược Hân nhẹ nhàng đặt tay mình lên, sau đó nói nhỏ với anh: “Anh trả hay tôi trả?” Cô rất muốn được tận hưởng ở khách sạn bảy sao này một lần, nhưng cô không trả nổi. Ở cùng với một người đàn ông như Hạ Thiên Tường, tốt hơn là nên hỏi trước, nếu không mình bị người ta bán còn giúp người đếm tiền. Cô ngốc một lần, chứ không ngốc lần thứ hai đâu.

Đôi mắt đen láy nhìn cô: “Sau này không cần hỏi nữa, trừ quần áo của cô ra, còn lại đều do ông đây trả.”

Tô Nhược Hân nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của người đàn ông kia, nhỏ giọng lầm bầm: “Có tiền sướng nhỉ.”

Hạ Thiên Tường cong môi, cười khẽ, không lên tiếng.

Cô gái này có lòng tự trọng rất cao.

Không cần sự giúp đỡ của anh.

Anh sẽ coi như chưa nghe thấy gì hết.

Tô Nhược Hân theo sát hai bước, sau đó vùng khỏi tay anh.



Bởi vì cô có chút hoảng loạn khi bắt gặp cái nhìn của những người xung quanh.

Sao cô có cảm giác như đang tới thuê phòng với Hạ Thiên Tường thế nhỉ?

Kỳ kỳ.

Nhưng đúng là như vậy mà.

Cô không thích những ánh mắt đó.

Hạ Thiên Tường đến trước quầy lễ tân, anh ngoảnh đầu lại nhìn cái đuôi nhỏ Tô Nhược Hân đang chậm rãi bước tới, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn.

“Cậu Hạ, vẫn là phòng tổng thống sao ạ?” Hạ Thiên Tường có phòng tổng thống chuyện dụng của mình ở Kaiwitt.

“Không phải đã hết rồi sao?” Hạ Thiên Tường hạ thấp giọng hỏi câu này, khuôn mặt tuấn tú rất điềm tĩnh.

Quản lý liếc nhanh ra sau lưng anh: “Đúng đúng, hết rồi, tôi sẽ sắp xếp phòng cho anh ngay đây.”

Thế là năm phút sau, Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường vào một phòng đơn.

Căn phòng đơn có một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, nhỏ hơn rất nhiều so với căn phòng tổng thống mà anh từng ở trước đây.

Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn luôn nở một nụ cười trên môi.

“Thật sự hết phòng rồi hả?” Bước vào phòng, Tô Nhược Hân không cam tâm hỏi lại lần nữa.

“Hết rồi, lúc tôi hỏi cô cũng có ở đó kia mà.”

“Phòng đôi cũng được.” Ít nhất còn có hai chiếc giường, cô không muốn ngủ chung giường với Hạ Thiên Tường.

“Cũng hết sạch.”

Tô Nhược Hân cam chịu nhìn căn phòng đơn này, sau đó cau mày nói: “Phòng tắm này sao dùng được.”

Lớp kính trong suốt, cô tắm trong đó, người ngồi trong phòng sẽ nhìn thấy hết không sót một thứ gì, vậy chẳng phải cô sẽ bị Hạ Thiên Tường nhìn thấy hết sao.

Cô không muốn.

“Tôi sẽ ra ngoài ban công trong lúc cô tắm.” Hạ Thiên Tường nghĩ ra giải pháp trong vài giây.

Anh rất hài lòng với sự phát huy của quản lý Kaiwitt vừa rồi.

Tô Nhược Hân nghĩ ngợi một lúc, cũng chỉ có thể như vậy: “Được thôi.”

Nhưng mà khi thật sự vào phòng tắm tắm rửa, nhìn lớp kính trong suốt bên ngoài, cô không dám cởi quần áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau