Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 174

Trước Sau
CHƯƠNG 174

Bị xô trúng khiến cô nghiêng ngả, sau đó cô lùi về phía bên trái để kéo giãn khoảng cách với cô gái đó và Triệu Giai Linh .

“Mình không ăn trộm.”

“Cậu trộm chứ ai, mình tận mắt thấy mà, mình có thể làm chứng cho Giai Linh .” Cô gái xô Tô Nhược Hân xong thì đứng hùa bên cạnh Triệu Giai Linh với thái độ hống hách vênh váo.

“Mình không ăn trộm.” Tô Nhược Hân cắn môi, còn sắc mặt hơi hơi “căng thẳng”.

Dù gì đi nữa thì việc bị người ta bảo là thấy mình trộm đồ mà còn bị đồn ra thì cũng không hay lắm.

Có thể kể từ đó cô sẽ bị mọi người trong trung học Khải Mỹ gắn cho các mác đồ ăn trộm, mãi mãi không rửa sạch được.

“Người đâu, người đâu, ở đây có tên ăn trộm mà không chịu nhận, chúng ta có nên báo cảnh sát không?” Triệu Giai Linh thấy Tô Nhược Hân không chịu thừa nhận nên làm ầm lên.

Cô ta vừa làm ồn thì đã có học sinh khác tụm lại.

Có người Tô Nhược Hân biết, nhưng cũng có người mà Tô Nhược Hân không biết.

Mọi người đều là bạn của nhau, có người là bạn học của Tô Nhược Hân nhưng cũng là bạn của Triệu Giai Linh.

Nhất thời ai nấy cũng bàn luận rất sôi nổi nhưng không giúp ai cả, ai nấy cũng chỉ hóng chuyện thôi.

Thấy người tụm lại càng ngày càng nhiều, Triệu Giai Linh cũng càng đắc ý. Cô ta nhìn Tô Nhược Hân một lượt từ trên xuống rồi nói bằng giọng điệu rất kiêu căng: “Các cậu phân xử giúp mình với. Tô Nhược Hân trộm đồ của mình mà không chịu nhận, mình có nên báo cảnh sát không nhỉ?”

“Nếu cậu ấy trộm thật thì cứ báo đi.”



“Lỡ cậu ấy không ăn trộm mà cậu lại báo cảnh sát là vu oan cậu ấy đấy, khi đó cậu sẽ bị phạt.”

“Mình nói Tô Nhược Hân trộm thật mà, có Lý Lan làm chứng đây.” Triệu Giai Linh chỉ cô gái làm chứng, vừa có lí vừa có bằng chứng nên muốn báo công an chuyện của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân thì chỉ yên lặng đứng đó, mặc kệ người xung quanh càng lúc càng nhiều, mặc kệ Triệu Giai Linh cứ bôi nhọ cô hết câu này đến câu khác, có nói gì cô cũng không phản bác.

Có người trong đám đông không nhịn được nói: “Triệu Giai Linh , cậu coi Tô Nhược Hân là tình địch, ai mà biết có phải do cậu cố ý vu oan cậu ấy không.”

“Ừ đó, trước giờ Tô Nhược Hân có chịu đồng ý với lời tỏ tình của Chu Cường Vinh bao giờ đâu giờ. Cậu xem Tô Nhược Hân như tình địch có quá đáng lắm không?”

“Ơ các cậu nói bậy bạ gì thế, Tô Nhược Hân trộm đồ mình là việc trộm đồ chứ có liên quan gì đến Chu Cường Vinh mà lại nhắc đến cậu ấy?” Vừa nghe đến việc mọi người nhắc đến Chu Cường Vinh là Triệu Giai Linh đổi sắc mặt ngay.

Ba năm cấp ba, cô ta thân là con gái mà luôn theo đuổi Chu Cường Vinh, nhưng Chu Cường Vinh lại bền bỉ trong việc theo đuổi Tô Nhược Hân, dù cô ta có cố gắng thế nào đi nữa thì Chu Cường Vinh cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Đối với cô ta, đây là một nỗi nhục.

Cũng chính nỗi nhục này đã khiến cô ta bất giác hận Tô Nhược Hân.

“Tô Nhược Hân trộm thứ gì của cậu vậy?” Có người bạn hỏi.

“Vòng tay, là chiếc vòng mà ba mẹ mình tặng mình nhân dịp sinh nhật, hơn ba triệu lận.”

“Cậu chắc chứ?” Thấy Triệu Giai Linh nói có bài bản hẳn hoi nên có người đã tin.

“Chắc, mình khẳng định luôn.” Triệu Giai Linh đắc ý hất đầu và nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt cực kì khinh thường.

Tô Nhược Hân vẫn cứ bình tĩnh đứng đó chứ không phản bác gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau