Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 197
CHƯƠNG 197
Nhưng lại mang theo sự uy hiếp khiến người khác không thể từ chối, trong âm thanh trầm thấp của Hạ Thiên Tường, các nữ sinh đang vây quanh bất giác nhường ra một lối đi.
Chỉ thấy Hạ Thiên Tường chầm chậm bước ra khỏi dòng người.
Từng bước từng bước, rõ ràng là hormone di động, quá “men” rồi.
“Wow, anh ấy là nam thần của tôi.”
“Anh ấy là của tôi, mấy người không được nhòm ngó.”
“Đẹp trai chết mất, tôi nhũn cả người rồi.”
“Mẹ ơi, kiếp sau mẹ sinh con thành người phụ nữ của anh ấy được không? Làm người phụ nữ của anh ấy quá quá quá quá là hạnh phúc đi.”
“Nhìn kìa, anh ấy đi về phía nữ sinh đó, họ quen nhau sao?”
“Không xứng đôi, cảm giác đáng tuổi con gái anh ấy thôi.” Có người ghen tức nói.
Hâm mộ Tô Nhược Hân quả thực là hâm mộ đến sắp phát điên rồi, thế nên mới cố ý miêu tả như vậy.
Sắc mặt của Hạ Thiên Tường ngày càng tối đen.
Tô Nhược Hân đơ ra.
Thực sự không nghĩ ra được mình đắc tội với người đàn ông này lúc nào.
Cô thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ “phong ba bão táp” này của Hạ Thiên Tường.
Hơi đáng sợ.
“Anh… anh muốn làm gì?” Tính ra, từ lúc anh tỉnh lại, anh chưa từng hung dữ với cô.
Hơn nữa, coi như là cho cô cầu được ước thấy đi.
Anh chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Tô Nhược Hân phút chốc không quen lắm.
Khoảnh khắc cô thất thần, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, tiếp đó, cả người lơ lửng.
Đợi khi cô phản ứng lại, cả người đã bị Hạ Thiên Tường vác lên vai.
“Này, anh làm gì đấy? Anh thả tôi xuống.” Tô Nhược Hân mơ hồ vừa dá vừa đấm trên người Hạ Thiên Tường.
Nhưng sức lực của cô vốn chẳng đá đến, cũng không đấm được đến người Hạ Thiên Tường, nếu muốn động võ với anh, chỉ có thể dùng tay.
Nhìn thấy Hạ Thiên Tường vác cô đi, Tô Nhược Hân trực tiếp véo má anh: “Anh bỏ tôi xuống, tôi không đi với anh đâu, Mỹ Lan còn đang đợi anh trong quán café nữa đó.”
Cô nhấn mạnh hai chữ “đợi anh”, nhưng cô không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến, sắc mặt Hạ Thiên Tường càng tối đen hơn: “Im miệng.”
“Hứ, tôi có lòng tốt giới thiệu bạn gái cho anh, bỏ bao công sức để anh thoát ế, với tư cách là ân nhân cứu mạng của anh, tôi dễ dàng lắm hả? Anh không cảm ơn thì cũng thôi đi, lại còn sử dụng bạo lực với tôi, Hạ Thiên Tường, tôi muốn cắn anh.” Tô Nhược Hân thật sự đã cắn người, chỉ là đầu của cô ấy bị bế vùi vào trước ngực Hạ Thiên Tường, không thể cắn được mặt anh.
Nhưng lại mang theo sự uy hiếp khiến người khác không thể từ chối, trong âm thanh trầm thấp của Hạ Thiên Tường, các nữ sinh đang vây quanh bất giác nhường ra một lối đi.
Chỉ thấy Hạ Thiên Tường chầm chậm bước ra khỏi dòng người.
Từng bước từng bước, rõ ràng là hormone di động, quá “men” rồi.
“Wow, anh ấy là nam thần của tôi.”
“Anh ấy là của tôi, mấy người không được nhòm ngó.”
“Đẹp trai chết mất, tôi nhũn cả người rồi.”
“Mẹ ơi, kiếp sau mẹ sinh con thành người phụ nữ của anh ấy được không? Làm người phụ nữ của anh ấy quá quá quá quá là hạnh phúc đi.”
“Nhìn kìa, anh ấy đi về phía nữ sinh đó, họ quen nhau sao?”
“Không xứng đôi, cảm giác đáng tuổi con gái anh ấy thôi.” Có người ghen tức nói.
Hâm mộ Tô Nhược Hân quả thực là hâm mộ đến sắp phát điên rồi, thế nên mới cố ý miêu tả như vậy.
Sắc mặt của Hạ Thiên Tường ngày càng tối đen.
Tô Nhược Hân đơ ra.
Thực sự không nghĩ ra được mình đắc tội với người đàn ông này lúc nào.
Cô thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ “phong ba bão táp” này của Hạ Thiên Tường.
Hơi đáng sợ.
“Anh… anh muốn làm gì?” Tính ra, từ lúc anh tỉnh lại, anh chưa từng hung dữ với cô.
Hơn nữa, coi như là cho cô cầu được ước thấy đi.
Anh chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Tô Nhược Hân phút chốc không quen lắm.
Khoảnh khắc cô thất thần, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, tiếp đó, cả người lơ lửng.
Đợi khi cô phản ứng lại, cả người đã bị Hạ Thiên Tường vác lên vai.
“Này, anh làm gì đấy? Anh thả tôi xuống.” Tô Nhược Hân mơ hồ vừa dá vừa đấm trên người Hạ Thiên Tường.
Nhưng sức lực của cô vốn chẳng đá đến, cũng không đấm được đến người Hạ Thiên Tường, nếu muốn động võ với anh, chỉ có thể dùng tay.
Nhìn thấy Hạ Thiên Tường vác cô đi, Tô Nhược Hân trực tiếp véo má anh: “Anh bỏ tôi xuống, tôi không đi với anh đâu, Mỹ Lan còn đang đợi anh trong quán café nữa đó.”
Cô nhấn mạnh hai chữ “đợi anh”, nhưng cô không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến, sắc mặt Hạ Thiên Tường càng tối đen hơn: “Im miệng.”
“Hứ, tôi có lòng tốt giới thiệu bạn gái cho anh, bỏ bao công sức để anh thoát ế, với tư cách là ân nhân cứu mạng của anh, tôi dễ dàng lắm hả? Anh không cảm ơn thì cũng thôi đi, lại còn sử dụng bạo lực với tôi, Hạ Thiên Tường, tôi muốn cắn anh.” Tô Nhược Hân thật sự đã cắn người, chỉ là đầu của cô ấy bị bế vùi vào trước ngực Hạ Thiên Tường, không thể cắn được mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất