Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 265

Trước Sau
CHƯƠNG 265

Tô Nhược Hân đau lòng nói: “Không sao mà, chú Hạ không trách cháu đâu.”

“Nhưng khi nói chuyện chú Hạ chẳng chịu cười.”

Thế là Tô Nhược Hân ôm Chúc Hứa đi chỗ Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh cười cái đi, không được làm Hứa Hứa sợ.”

“…” Hạ Thiên Tường đứng yên tại chỗ, đây là lần đầu tiên anh thấy mình bị làm khó.

Muốn anh cười, hình như… hình như anh không biết cười thật.

Nhưng sau khi nhìn thấy thái độ đầy chờ mong của Tô Nhược Hân, anh vẫn nở một nụ cười mỉm trong tích tắc, sau đó ôn hòa nói: “Hứa Hứa giỏi lắm, tầm mười phút là biết chơi rồi, cháu giỏi lắm.”

“Ôi, chú Hạ khen cháu kìa. Hí hí, tối nay nằm mơ cháu sẽ phù hộ cho chú Hạ sống lâu trăm tuổi.”

“…” Hạ Thiên Tường im lặng, thằng bé này nói gì vậy. Đầu anh không thể nào theo kịp sóng suy nghĩ của thằng oắt này.

Còn Tô Nhược Hân lại giật mình ngay phút giây Hạ Thiên Tường cười mỉm ấy.

Cô vẫn biết là Hạ Thiên Tường cười lên trông rất đẹp trai.

Nhưng ban nãy thấy anh cười ở khoảng cách gần thế đã vô tình làm cô nhớ đến lời mà Dương Mỹ Lan nói với cô, Dương Mỹ Lan nói là Hạ Thiên Tường thích cô.

Là thật sao?

Là thật sao?

Cô vẫn không tin lắm.



Thôi, đừng có nghĩ nữa, buồn ngủ quá. Cô phải đi bảo Chúc Hứa nhanh đi tắm để đi ngủ mới được.

Nhưng vào lúc này, cô mới bỗng nhớ ra: “Chết rồi, mình quên mua đồ dùng hàng ngày với chăn rồi.”

“Dì út ơi, chú Hạ mua xong cả rồi, chú còn bảo người ta đến trải ra nữa, trải xong thì bảo cháu lên giường thử. Ôi giường thoải mái lắm, đêm nay Hứa Hứa sẽ nằm lên đó và mơ một giấc mơ thật đẹp.”

Thấy thằng bé thích thú như thế, Tô Nhược Hân chọt mũi thằng bé: “Được, chúng ta tiễn chú về rồi dẫn cháu đi tắm nhé.”

“Vâng ạ.”

Hai người tiễn đến trước cửa, Hạ Thiên Tường nhìn Chúc Hứa: “Cháu làm được lời đã hứa với chú chứ?”

“Dạ được.”

Hạ Thiên Tường gật đầu rồi nói với Tô Nhược Hân: “Tôi đi đây, có chuyện gì cứ gọi cho tôi. À, trưa mai tôi sẽ đi mua thêm ít đồ bày biện trong nhà với em và thằng bé.”

“Tôi tự đi mua là được.”

“Đây là phúc lợi… thiện.” Hạ Thiên Tường cố ý bớt một chữ vì không muốn Chúc Hứa hiểu được.

Tô Nhược Hân lại hiểu ngay: “Được, trưa mai gặp.”

Hạ Thiên Tường đi.

Thế là trong căn chung cư rộng rãi chỉ còn Tô Nhược Hân và Chúc Hứa.

Tô Nhược Hân thấy mình như đang mơ vậy. Từ khi ba cô buộc cô phải gả cho Hạ Thiên Tường, quỹ đạo cuộc đời cô đã thay đổi hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau