Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 327
CHƯƠNG 328
Hạ Thiên Tường nhìn đồ ăn vặt trong tay, anh chưa bao giờ ăn những đồ ăn vặt này.
“Anh thử xem, chỉ có thực phẩm có tính kích thích mới có thể kích thích vị giác của anh nhanh hơn.” Tô Nhược Hân đành phải khuyên Hạ Thiên Tường.
“Được rồi.” Hạ Thiên Tường đành phải ăn một miếng nhỏ.
“Có cảm giác gì không? Cảm giác cay, một chút cũng được.”
Hạ Thiên Tường cảm nhận một chút: “Hình như có một chút.”
“Ừm, buổi tối tiếp tục uống thuốc, chờ đến khi uống xong mười phần, bệnh của anh có thể khỏi.” Cô vui vẻ nhìn Hạ Thiên Tường, thực ra lúc ban đầu khi bị Lục Diễm Chi cưỡng ép ghép đôi cho anh, cô cứ nhìn thấy Hạ Thiên Tường là cảm thấy chán ghét.
Nhưng sau một thời gian dài ở bên nhau đã lâu, biết nguyên nhân cửu tử nhất sinh của anh, biết anh thực ra còn cô đơn hơn so với cô, cô đã không trách anh từ lâu.
Vốn dĩ đó cũng không phải lỗi của anh.
Tất cả đều là lỗi của người gây ra vụ tai nạn xe hơi kia.
Còn cả người đã hại anh mất đi vị giác từ khi còn nhỏ.
“Được, tôi ăn.”
Chúc Hứa nhảy xuống sô pha, cậu bé không nghe hiểu cũng không nhìn hiểu, cậu bé kéo kéo góc áo của Tô Nhược Hân: “Chú Hạ bị bệnh gì vậy? Nó có nghiêm trọng không? Chú sẽ không bị bệnh nặng như mẹ cháu, đúng không?”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé bỗng nhiên rơi nước mắt.
Nước mắt sắp chảy xuống.
Trong lòng của Tô Nhược Hân cảm thấy ấm áp, tâm tư của một đứa trẻ phân biệt người xấu trực tiếp và trực quan nhất, đừng nhìn khuôn mặt bình thường của Hạ Thiên Tường luôn lạnh lùng, nhưng Chúc Hứa vẫn cảm giác được Hạ Thiên Tường đối xử tốt với cậu bé.
Nếu không giờ phút này cậu bé cũng sẽ không nói khóc sẽ khóc.
“Không nặng đâu.” Hạ Thiên Tường nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chúc Hứa bèn trả lời một câu không được tự nhiên.
Tô Nhược Hân cũng buồn cười ôm Chúc Hứa: “Bệnh của chú Hạ không nghiêm trọng, chỉ là ăn không biết được hương vị, không nặng như mẹ cháu, rất nhanh sẽ có thể tốt hơn.”
“Thật sao?” Chúc Hứa khóc thút thít, thật sự đang lo lắng cho Hạ Thiên Tường.
“Thật, yên tâm đi, thuốc lần này không có tay của người xấu, là do chú Phương của cháu tự mình mua, còn tự mình sắc, nên sẽ không có đồ giả.” Tô Nhược Hân thản nhiên giải thích.
Chúc Hứa lại lập tức trở nên mẫn cảm.
“Thuốc của mẹ cháu lúc trước có phải là giả không?”
Tô Nhược Hân khiếp sợ.
Không thể không nói, tư duy của đứa nhỏ này thật sự rất nhanh nhạy.
Nếu như không phải quá nhỏ, có lẽ còn có thể đoán được nguyên nhân cái chết của Chúc Yên.
Nhưng cũng bởi cậu bé quá nhỏ, cô không muốn cho cậu bé biết những hiểm ác trên thế gian này: “Không phải.”
“Vậy là tốt rồi.” Chúc Hứa thở phào vỗ vỗ lồng ngực, quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Tường, phát hiện anh vẫn đang ăn túi quà vặt kia, không nhịn được nuốt nước miếng: “Cháu cũng muốn ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất