Chương 45
Trong cảnh quay ngày hôm nay, hành động thường ngày của Phất Phi rốt cuộc chọc giận một đám sĩ tử, bị bọn họ phái hơn mười cao thủ đến ám sát. Thân thể Phất Phi vốn không tốt, lại chưa từng tập võ công, nơi này vừa vặn có rất ít người qua lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày hôm nay Phất Phi liền phải chôn thây tại đây.
Bất quá còn may ông trời còn có chút ưu ái với y, Lận vương không biết vì nguyên nhân gì lại đúng lúc đi ngang qua nơi này, liền ra tay cứu y một mạng, còn mang y về vương phủ.
Bên trong màn ảnh, Lận vương nghe được câu hỏi của Phất Phi cũng không giận, còn giúp y chỉnh chỉnh lại chăn trên người, nói, "Bổn vương biết là ngươi."
Phất Phi nhìn lướt qua Lận vương, lại trầm mặc nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Lận vương nói tiếp, "Thiên Nghiêu năm thứ mười ba, Lễ bộ Thượng thư Hà Minh Húc Hà đại nhân bị cáo buộc thông đồng với địch phản quốc, sau khi hoàng thượng hạ lệnh điều tra, tìm được đầy đủ nhân chứng vật chứng, Thiên Nghiêu năm thứ mười bốn, một nhà Hà Minh Húc bị xử trảm, bất quá đêm trước ngày Hà đại nhân bị xử trảm, tiểu nhi tử của hắn lại biến mất khỏi ngục giam, không một ai biết đứa nhỏ đó rốt cuộc là bị ai mang đi, mang đến nơi nào."
Lúc Lận vương nói những lời này vẫn luôn nhìn chằm chằm Phất Phi, không muốn bỏ qua bất cứ một biểu tình nào trên mặt y, Hà đại nhân trong miệng hắn cũng coi như ân sư của Lận vương. Khi còn nhỏ, Tần Trường Nghiêu từng theo bên người Hà Minh Húc, cũng từng gặp qua tiểu nhi tử kia vài lần, khi đó Hà Chính vẫn còn là một tiểu tử béo đô đô, cực chọc người yêu thích.
Nhưng bây giờ y lại biến thành bộ dạng này, nếu như để ân sư biết có lẽ người ở dưới cửu tuyền cũng khó mà an lòng được. Hắn thật sự không đành lòng nhình huyết mạch duy nhất của ân sư trở thành tiểu nhân gian nịnh bên cạnh Tần Trường Giới như vậy, Lận vương khẽ thở dài, "Ngươi rõ ràng có thể đường đường chính chính sửa lại án sai cho phụ thân, tội gì phải ở lại bên người Tần Trường Giới trợ Trụ vi ngược* như vậy chứ? Còn khiến cho mình...."
*trợ Trụ vi ngược: giúp người nào đó làm chuyện độc ác, Trụ ở đây là chỉ vua Trụ đời nhà Ân, là một vị hôn quân vô đạo
Vừa nghĩ đến ân sư xem như triệt để tuyệt hậu, trong lòng Lận vương lại dâng lên một trận xót xa.
Phất Phi ngược lại không ngờ Lận vương lại có ngày tra ra được thân phận thật sự của mình. Y không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nâng mi mắt, nhìn đỉnh giường, "Lời này của điện hạ thật buồn cười, ai là Trụ chứ?"
Lận vương thấy y nghe mình nói xong vẫn bày ra bộ dạng này thì có chút khó tin, "Chẳng lẽ ngươi đối với tội danh của phụ thân không nghi ngờ một chút nào sao?"
Phất Phi giống như không hề để ý tới những chuyện đã qua kia, thờ ơ mở miệng, "Quân muốn thần tử, thần không thể không tử, điện hạ chắc không phải đến đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu đi."
Lận vương vốn muốn nói với Phất Phi, chân tướng chuyện năm đó hắn đã tra được không sai biệt lắm, không bao lâu nữa có thể vì Hà đại nhân mà sửa lại án sai, nhưng lời này của Phất Phi vừa nói ra đã khiến lời Lận vương muốn nói bị chặn dưới yết hầu, không thể thoát ra được.
"Đúng rồi, nô tài không thể không hoài nghi hôm nay điện hạ có phải cố tình đi ngang qua đó, muốn dùng ân cứu mạng để sai khiến nô tài làm chuyện gì cho điện hạ không." Ngữ khí Phất Phi cực kì thiếu đòn, y ngừng một chút, lại nói tiếp, "Mà có khi mấy hắc y nhân kia cũng do điện hạ phái tới ấy chứ."
"Ngươi...." Bộ dạng này của Phất Phi thật sự đáng giận, Lận vương vụt đứng dậy, nói với Phất Phi, "Đây sẽ là lần cuối cùng bổn vương cứu ngươi, về sau ngươi tự lo liệu đi."
Nói xong, Lận vương phất tay áo rời đi.
Phí sau hắn, Phất Phi nằm trên giường, mi mắt khẽ buông xuống.
Y hiểu được lòng tốt của Lận vương, nhưng Lận vương càng đối tốt với y, Tần Trường Giới sẽ càng hoài nghi y, muốn dẹp bỏ nghi ngờ của Tần Trường Giới, y chỉ có thể hy sinh càng nhiều người để đạt được mục đích của mình.
Khóe miệng y khẽ cong lên, chỉ là nụ cười này khiến người nhìn vào nhịn không được cả người rét run.
"Cắt...." Phùng Chính Luân nhẹ giọng hô, có thể nghe ra được tâm tình không tồi, Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật mỗi cảnh diễn cơ hồ đều chỉ một lần là qua, hơn nữa mỗi lần đều có thể cho anh kinh hỉ.
"Ngồi dậy được không?" Phùng Chính Luân còn chưa hô "cắt" dứt lời, Diệp Minh Xuyên đã từ bên ngoài đi vào, ngồi trở lại bên giường, nhìn Đường Dật vẫn nằm trên giường. Tuy trên mặt Đường Dật phủ một tầng phấn thật dày, nhưng Diệp Minh Xuyên vẫn có thể nhìn ra được bên dưới lớp phấn kia là vẻ mặt mệt mỏi. Hắn thấp giọng hỏi, "Có muốn nằm thêm một lát không?"
Phùng Chính Luân vừa ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Minh Xuyên ngồi vào bên cạnh Đường Dật, khóe miệng anh khẽ giật giật, hai cái người này cũng không cần video vừa đăng đã lập tức không kiêng nể gì dính vào một chỗ như vậy chứ.
Anh quay đầu sang bên cạnh, kết quả lại thấy phó đạo diễn cùng cô bạn gái là chuyên viên trang điểm của mình khanh khanh ta ta, Phùng Chính Luân hít một hơi, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhìn không thấy nhưng vẫn còn nghe được, Phùng Chính Luân cảm thấy cẩu quyền của mình bị xâm phạm nghiêm trọng, dẫn theo người ra ngoài quay cảnh khác.
Trong đoàn có vài người mới cũng chú ý đến đoạn video trên weibo kia, những người này ngày thường không có tiếp xúc gì với Đường Dật, bất quá Diệp Minh Xuyên ngược lại thường cùng Phùng đạo chỉ đạo họ vài câu, sau khi thấy cái video kia, họ bỗng phát hiện Diệp Minh Xuyên cũng không phải không ăn khói lửa nhân gian, vậy nên có mấy người bắt đầu nhịn không được xuất hiện tâm tư.
Nếu Đường Dật có thể bằng vào mặt dày không biết xấu hổ, cuối cùng chiếm được Diệp Minh Xuyên đối xử đặc biệt thì bọn họ cũng không phải không thể!
Hơi thở của Đường Dật dần vững vàng trở lại, lắc lắc đầu, "Không cần."
Dứt lời, y chống tay trên giường, thoáng dùng lực, muốn ngồi dậy.
Diệp Minh Xuyên nhanh chóng vươn tay vòng qua sau lưng Đường Dật, nâng y dậy.
Đường Dật ngồi vững rồi, liền quay lại gật đầu với Diệp Minh Xuyên, nói, "Cảm ơn anh."
Hôm nay Diệp Minh Xuyên dường như có điểm không giống ngày thường, kỳ thực trước đó y cũng đã cảm giác được Diệp Minh Xuyên đối với mình có gì đó không đúng rồi, nhưng khi ấy có vẻ hắn còn e ngại gì đó, nên vẫn có điểm khắc chế, hôm nay thì ngay cả chút khắc chế ấy cũng không còn nữa rồi.
Đến tận bây giờ Đường Dật vẫn còn chưa biết đến video đăng trên weibo hôm qua, nếu như biết, có lẽ y cũng sẽ chẳng có cảm giác gì đi.
Diệp Minh Xuyên lại cầm giày của Đường Dật tới. Đường Dật bóp trán, Diệp Minh Xuyên này đem mình trở thành phế nhân cái gì cũng không làm được hay sao, y chẳng qua chỉ là vận động một chút thì hơi khó thở, bình thường cũng hơi ham ngủ chút thôi mà.
"Anh Diệp."
Nghe được có người gọi mình, Diệp Minh Xuyên quay đầu liền thấy Trần Nguyên Lạc đứng phía sau. Người mới tên Trần Nguyên Lạc này chính là người diễn vị nam chính xui xẻo của "Ngàn dặm tuyết trắng".
"Có chuyện gì?" Diệp Minh Xuyên hỏi.
Trần Nguyên Lạc ấp ứng, thật lâu không nói.
Diệp Minh Xuyên không để ý tới cậu ta nữa, quay đầu, cầm giày muốn xỏ vào chân Đường Dật.
Đường Dật vội vàng rụt chân lại, nói với Diệp Minh Xuyên, "Không cần, tôi tự đi được."
Diệp Minh Xuyên mím môi, đành phải đưa giày cho Đường Dật, để y tự mình xỏ.
Trần Nguyên Lạc bên cạnh tròng mắt đã trừng đến sắp rớt ra ngoài rồi. Hình thức ở chung của Diệp Minh Xuyên với Đường Dật không quá giống những gì cậu ta tưởng tượng.
Đường Dật ngồi thêm một lát, thấy đã đỡ hơn rồi liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Lúc này Diệp Minh Xuyên ngược lại không đi cùng y, chỉ lẳng lặng đứng sau nhìn theo bóng lưng Đường Dật. Rất lâu trước kia, thời điểm hắn cái gì cũng không nhớ, chỉ ẩn ẩn cảm thấy có một người đã chiếm mất một nửa trái tim mình, thế nên mới có thể để ý nhiều hơn một chút tới cái người cũng có cùng cái tên Diệp An kia.
Bây giờ hắn vẫn chưa lấy lại được ký ức đã mất, nhưng ít nhất hắn đã biết người mình phải bảo vệ là ai, những người khác với hắn mà nói đều đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng đôi khi Diệp Minh Xuyên cũng thấy thật mâu thuẫn, người trước mắt hắn lúc này là Diệp An, nhưng lại không hoàn toàn là Diệp An, hắn không có ký ức lúc trước, chỉ có thể dựa vào chút cảm giác ít ỏi còn sót lại để đặt người này nơi đầu quả tim mà yêu thương.
Hắn muốn gặp lại một Diệp An sẽ mỉm cười dịu dàng với mình, nhưng hiện thực lại buộc hắn phải nhận những lạnh lùng, áp lực Đường Dật mang lại. Hắn biết hai người họ vốn là một, nhưng đồng thời cũng không phải là một Diệp An hoàn chỉnh.
......
Thân thể Đường Dật càng ngày càng kém.
Lúc Diệp Minh Xuyên đi ra, Đường Dật đã ngủ gật trên ghế, môi y trắng nhợt, cứ tiếp tục như vậy, e rằng chẳng bao lâu nữa, y sẽ lại rời khỏi hắn.
Hắn nhớ rõ đêm qua, sau khi trở về từ thành phố F, hắn có chạy tới Yêu giới hỏi trưởng lão, "Phải làm thế nào y mới có thể sống sót được?"
"Điều y thực hiện vốn dĩ nghịch thiên, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là thượng thiên thương xót rồi." Trong tay trưởng lão còn nắm lỗ tai hamster, nhìn Diệp Minh Xuyên, thở dài một tiếng, nói với hắn, "Để cho y đừng quên ngài."
Hắn vươn tay, chạm nhẹ lên môi Đường Dật, trái tim dường như co lại thành một khối, vui sướng cùng đau khổ quấn lấy nhau, cùng tấu lên khúc hòa âm.
Hắn ngồi xuống cạnh Đường Dật, lẳng lặng ngắm nhìn y.
Phùng Chính Luân quay xong hai cảnh, ngẩng lên vừa lúc trông thấy bộ dạng như vừa mới tỉnh ngủ của Đường Dật, nhăn mày nói với y, "Tôi cho cậu nghỉ hai ngày, cậu nhanh tới bệnh viện kiểm tra thử đi, không dưỡng cho khỏe lên thì đừng có đến nữa."
Đường Dật cười cười, y cũng hiểu được ý tốt của Phùng Chính Luân, bất quá nếu làm theo lời anh nói thì khả năng sắp tới y không thể đến đoàn phim nữa. Kì thực trước đó y cũng đã đến bệnh viện kiểm tra thử rồi, nhưng không kiểm tra ra vấn đề gì cả. Vốn y chính là một người đã chết, bây giờ như vậy, có lẽ cũng là do mệnh số sắp tận thôi.
Diệp Minh Xuyên đi cùng Đường Dật ra khỏi phim trường, "Tôi đưa cậu về nhé."
"Không cần đâu." Đường Dật vẫn giống như ngày hôm qua, từ chối lời đề nghị của Diệp Minh Xuyên.
Bất quá lần này Diệp Minh Xuyên không bỏ qua cho y như hôm qua nữa, vẫn đi theo sau Đường Dật, tiếp tục nói, "Nghe lời đi, sức khỏe của cậu bây giờ không tốt, nhỡ ngất trên xe taxi của người ta, dọa người ta sợ thì làm sao."
Đường Dật vừa định từ chối ý tốt của Diệp Minh Xuyên, không ngờ Diệp Minh Xuyên lại trực tiếp túm lấy tay mình. Đường Dật sửng sốt, lời muốn nói nhất thời dừng bên khóe miệng.
Cuối cùng, Diệp Minh Xuyên gần như cứng rắn kéo Đường Dật lên ghế phó lái, giúp y thắt dây an toàn, lại vòng sang bên kia lên xe. Sau khi khởi động xe, hắn hỏi Đường Dật, "Muốn nghe cái gì?"
"Tùy anh."
Diệp Minh Xuyên chọn một ca khúc có tiết tấu tương đối nhanh, là "Hộ hoa sứ giả" của Lý Khắc Cần.
Hắn quay đầu trộm liếc nhìn Đường Dật, thấy y tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại, tựa hồ muốn ngủ.
Diệp Minh Xuyên liền vặn nhỏ âm lượng xuống một chút.
".....Cơn gió thấp hèn kia, đừng có vỗ về em nữa, ta đã quyết cả đời này sẽ che chở em, người ta thương...."
Lúc tới bên ngoài tiểu khu, Đường Dật mở mắt, thấy cách đó không xa có một đám phóng viên khiêng máy quay vây thành một đoàn, xem tình huống này rất có khả năng là muốn mai phục mình, nhưng Đường Dật thật sự không nhớ ra được gần đây mình lại gây ra chuyện náo loạn gì.
Diệp Minh Xuyên ngược lại biết là có chuyện gì, hắn quay đầu nhìn Đường Dật, "Gần đây không xem weibo hả?"
Đường Dật lắc lắc đầu, "Làm sao?"
"Cũng không có gì." Thừa dịpcác phóng viên còn chưa chú ý tới, Diệp Minh Xuyên quay đầu xe ra ngoài, "Hômnay qua chỗ tôi ở đi."
Bất quá còn may ông trời còn có chút ưu ái với y, Lận vương không biết vì nguyên nhân gì lại đúng lúc đi ngang qua nơi này, liền ra tay cứu y một mạng, còn mang y về vương phủ.
Bên trong màn ảnh, Lận vương nghe được câu hỏi của Phất Phi cũng không giận, còn giúp y chỉnh chỉnh lại chăn trên người, nói, "Bổn vương biết là ngươi."
Phất Phi nhìn lướt qua Lận vương, lại trầm mặc nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Lận vương nói tiếp, "Thiên Nghiêu năm thứ mười ba, Lễ bộ Thượng thư Hà Minh Húc Hà đại nhân bị cáo buộc thông đồng với địch phản quốc, sau khi hoàng thượng hạ lệnh điều tra, tìm được đầy đủ nhân chứng vật chứng, Thiên Nghiêu năm thứ mười bốn, một nhà Hà Minh Húc bị xử trảm, bất quá đêm trước ngày Hà đại nhân bị xử trảm, tiểu nhi tử của hắn lại biến mất khỏi ngục giam, không một ai biết đứa nhỏ đó rốt cuộc là bị ai mang đi, mang đến nơi nào."
Lúc Lận vương nói những lời này vẫn luôn nhìn chằm chằm Phất Phi, không muốn bỏ qua bất cứ một biểu tình nào trên mặt y, Hà đại nhân trong miệng hắn cũng coi như ân sư của Lận vương. Khi còn nhỏ, Tần Trường Nghiêu từng theo bên người Hà Minh Húc, cũng từng gặp qua tiểu nhi tử kia vài lần, khi đó Hà Chính vẫn còn là một tiểu tử béo đô đô, cực chọc người yêu thích.
Nhưng bây giờ y lại biến thành bộ dạng này, nếu như để ân sư biết có lẽ người ở dưới cửu tuyền cũng khó mà an lòng được. Hắn thật sự không đành lòng nhình huyết mạch duy nhất của ân sư trở thành tiểu nhân gian nịnh bên cạnh Tần Trường Giới như vậy, Lận vương khẽ thở dài, "Ngươi rõ ràng có thể đường đường chính chính sửa lại án sai cho phụ thân, tội gì phải ở lại bên người Tần Trường Giới trợ Trụ vi ngược* như vậy chứ? Còn khiến cho mình...."
*trợ Trụ vi ngược: giúp người nào đó làm chuyện độc ác, Trụ ở đây là chỉ vua Trụ đời nhà Ân, là một vị hôn quân vô đạo
Vừa nghĩ đến ân sư xem như triệt để tuyệt hậu, trong lòng Lận vương lại dâng lên một trận xót xa.
Phất Phi ngược lại không ngờ Lận vương lại có ngày tra ra được thân phận thật sự của mình. Y không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nâng mi mắt, nhìn đỉnh giường, "Lời này của điện hạ thật buồn cười, ai là Trụ chứ?"
Lận vương thấy y nghe mình nói xong vẫn bày ra bộ dạng này thì có chút khó tin, "Chẳng lẽ ngươi đối với tội danh của phụ thân không nghi ngờ một chút nào sao?"
Phất Phi giống như không hề để ý tới những chuyện đã qua kia, thờ ơ mở miệng, "Quân muốn thần tử, thần không thể không tử, điện hạ chắc không phải đến đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu đi."
Lận vương vốn muốn nói với Phất Phi, chân tướng chuyện năm đó hắn đã tra được không sai biệt lắm, không bao lâu nữa có thể vì Hà đại nhân mà sửa lại án sai, nhưng lời này của Phất Phi vừa nói ra đã khiến lời Lận vương muốn nói bị chặn dưới yết hầu, không thể thoát ra được.
"Đúng rồi, nô tài không thể không hoài nghi hôm nay điện hạ có phải cố tình đi ngang qua đó, muốn dùng ân cứu mạng để sai khiến nô tài làm chuyện gì cho điện hạ không." Ngữ khí Phất Phi cực kì thiếu đòn, y ngừng một chút, lại nói tiếp, "Mà có khi mấy hắc y nhân kia cũng do điện hạ phái tới ấy chứ."
"Ngươi...." Bộ dạng này của Phất Phi thật sự đáng giận, Lận vương vụt đứng dậy, nói với Phất Phi, "Đây sẽ là lần cuối cùng bổn vương cứu ngươi, về sau ngươi tự lo liệu đi."
Nói xong, Lận vương phất tay áo rời đi.
Phí sau hắn, Phất Phi nằm trên giường, mi mắt khẽ buông xuống.
Y hiểu được lòng tốt của Lận vương, nhưng Lận vương càng đối tốt với y, Tần Trường Giới sẽ càng hoài nghi y, muốn dẹp bỏ nghi ngờ của Tần Trường Giới, y chỉ có thể hy sinh càng nhiều người để đạt được mục đích của mình.
Khóe miệng y khẽ cong lên, chỉ là nụ cười này khiến người nhìn vào nhịn không được cả người rét run.
"Cắt...." Phùng Chính Luân nhẹ giọng hô, có thể nghe ra được tâm tình không tồi, Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật mỗi cảnh diễn cơ hồ đều chỉ một lần là qua, hơn nữa mỗi lần đều có thể cho anh kinh hỉ.
"Ngồi dậy được không?" Phùng Chính Luân còn chưa hô "cắt" dứt lời, Diệp Minh Xuyên đã từ bên ngoài đi vào, ngồi trở lại bên giường, nhìn Đường Dật vẫn nằm trên giường. Tuy trên mặt Đường Dật phủ một tầng phấn thật dày, nhưng Diệp Minh Xuyên vẫn có thể nhìn ra được bên dưới lớp phấn kia là vẻ mặt mệt mỏi. Hắn thấp giọng hỏi, "Có muốn nằm thêm một lát không?"
Phùng Chính Luân vừa ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Minh Xuyên ngồi vào bên cạnh Đường Dật, khóe miệng anh khẽ giật giật, hai cái người này cũng không cần video vừa đăng đã lập tức không kiêng nể gì dính vào một chỗ như vậy chứ.
Anh quay đầu sang bên cạnh, kết quả lại thấy phó đạo diễn cùng cô bạn gái là chuyên viên trang điểm của mình khanh khanh ta ta, Phùng Chính Luân hít một hơi, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhìn không thấy nhưng vẫn còn nghe được, Phùng Chính Luân cảm thấy cẩu quyền của mình bị xâm phạm nghiêm trọng, dẫn theo người ra ngoài quay cảnh khác.
Trong đoàn có vài người mới cũng chú ý đến đoạn video trên weibo kia, những người này ngày thường không có tiếp xúc gì với Đường Dật, bất quá Diệp Minh Xuyên ngược lại thường cùng Phùng đạo chỉ đạo họ vài câu, sau khi thấy cái video kia, họ bỗng phát hiện Diệp Minh Xuyên cũng không phải không ăn khói lửa nhân gian, vậy nên có mấy người bắt đầu nhịn không được xuất hiện tâm tư.
Nếu Đường Dật có thể bằng vào mặt dày không biết xấu hổ, cuối cùng chiếm được Diệp Minh Xuyên đối xử đặc biệt thì bọn họ cũng không phải không thể!
Hơi thở của Đường Dật dần vững vàng trở lại, lắc lắc đầu, "Không cần."
Dứt lời, y chống tay trên giường, thoáng dùng lực, muốn ngồi dậy.
Diệp Minh Xuyên nhanh chóng vươn tay vòng qua sau lưng Đường Dật, nâng y dậy.
Đường Dật ngồi vững rồi, liền quay lại gật đầu với Diệp Minh Xuyên, nói, "Cảm ơn anh."
Hôm nay Diệp Minh Xuyên dường như có điểm không giống ngày thường, kỳ thực trước đó y cũng đã cảm giác được Diệp Minh Xuyên đối với mình có gì đó không đúng rồi, nhưng khi ấy có vẻ hắn còn e ngại gì đó, nên vẫn có điểm khắc chế, hôm nay thì ngay cả chút khắc chế ấy cũng không còn nữa rồi.
Đến tận bây giờ Đường Dật vẫn còn chưa biết đến video đăng trên weibo hôm qua, nếu như biết, có lẽ y cũng sẽ chẳng có cảm giác gì đi.
Diệp Minh Xuyên lại cầm giày của Đường Dật tới. Đường Dật bóp trán, Diệp Minh Xuyên này đem mình trở thành phế nhân cái gì cũng không làm được hay sao, y chẳng qua chỉ là vận động một chút thì hơi khó thở, bình thường cũng hơi ham ngủ chút thôi mà.
"Anh Diệp."
Nghe được có người gọi mình, Diệp Minh Xuyên quay đầu liền thấy Trần Nguyên Lạc đứng phía sau. Người mới tên Trần Nguyên Lạc này chính là người diễn vị nam chính xui xẻo của "Ngàn dặm tuyết trắng".
"Có chuyện gì?" Diệp Minh Xuyên hỏi.
Trần Nguyên Lạc ấp ứng, thật lâu không nói.
Diệp Minh Xuyên không để ý tới cậu ta nữa, quay đầu, cầm giày muốn xỏ vào chân Đường Dật.
Đường Dật vội vàng rụt chân lại, nói với Diệp Minh Xuyên, "Không cần, tôi tự đi được."
Diệp Minh Xuyên mím môi, đành phải đưa giày cho Đường Dật, để y tự mình xỏ.
Trần Nguyên Lạc bên cạnh tròng mắt đã trừng đến sắp rớt ra ngoài rồi. Hình thức ở chung của Diệp Minh Xuyên với Đường Dật không quá giống những gì cậu ta tưởng tượng.
Đường Dật ngồi thêm một lát, thấy đã đỡ hơn rồi liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Lúc này Diệp Minh Xuyên ngược lại không đi cùng y, chỉ lẳng lặng đứng sau nhìn theo bóng lưng Đường Dật. Rất lâu trước kia, thời điểm hắn cái gì cũng không nhớ, chỉ ẩn ẩn cảm thấy có một người đã chiếm mất một nửa trái tim mình, thế nên mới có thể để ý nhiều hơn một chút tới cái người cũng có cùng cái tên Diệp An kia.
Bây giờ hắn vẫn chưa lấy lại được ký ức đã mất, nhưng ít nhất hắn đã biết người mình phải bảo vệ là ai, những người khác với hắn mà nói đều đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng đôi khi Diệp Minh Xuyên cũng thấy thật mâu thuẫn, người trước mắt hắn lúc này là Diệp An, nhưng lại không hoàn toàn là Diệp An, hắn không có ký ức lúc trước, chỉ có thể dựa vào chút cảm giác ít ỏi còn sót lại để đặt người này nơi đầu quả tim mà yêu thương.
Hắn muốn gặp lại một Diệp An sẽ mỉm cười dịu dàng với mình, nhưng hiện thực lại buộc hắn phải nhận những lạnh lùng, áp lực Đường Dật mang lại. Hắn biết hai người họ vốn là một, nhưng đồng thời cũng không phải là một Diệp An hoàn chỉnh.
......
Thân thể Đường Dật càng ngày càng kém.
Lúc Diệp Minh Xuyên đi ra, Đường Dật đã ngủ gật trên ghế, môi y trắng nhợt, cứ tiếp tục như vậy, e rằng chẳng bao lâu nữa, y sẽ lại rời khỏi hắn.
Hắn nhớ rõ đêm qua, sau khi trở về từ thành phố F, hắn có chạy tới Yêu giới hỏi trưởng lão, "Phải làm thế nào y mới có thể sống sót được?"
"Điều y thực hiện vốn dĩ nghịch thiên, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là thượng thiên thương xót rồi." Trong tay trưởng lão còn nắm lỗ tai hamster, nhìn Diệp Minh Xuyên, thở dài một tiếng, nói với hắn, "Để cho y đừng quên ngài."
Hắn vươn tay, chạm nhẹ lên môi Đường Dật, trái tim dường như co lại thành một khối, vui sướng cùng đau khổ quấn lấy nhau, cùng tấu lên khúc hòa âm.
Hắn ngồi xuống cạnh Đường Dật, lẳng lặng ngắm nhìn y.
Phùng Chính Luân quay xong hai cảnh, ngẩng lên vừa lúc trông thấy bộ dạng như vừa mới tỉnh ngủ của Đường Dật, nhăn mày nói với y, "Tôi cho cậu nghỉ hai ngày, cậu nhanh tới bệnh viện kiểm tra thử đi, không dưỡng cho khỏe lên thì đừng có đến nữa."
Đường Dật cười cười, y cũng hiểu được ý tốt của Phùng Chính Luân, bất quá nếu làm theo lời anh nói thì khả năng sắp tới y không thể đến đoàn phim nữa. Kì thực trước đó y cũng đã đến bệnh viện kiểm tra thử rồi, nhưng không kiểm tra ra vấn đề gì cả. Vốn y chính là một người đã chết, bây giờ như vậy, có lẽ cũng là do mệnh số sắp tận thôi.
Diệp Minh Xuyên đi cùng Đường Dật ra khỏi phim trường, "Tôi đưa cậu về nhé."
"Không cần đâu." Đường Dật vẫn giống như ngày hôm qua, từ chối lời đề nghị của Diệp Minh Xuyên.
Bất quá lần này Diệp Minh Xuyên không bỏ qua cho y như hôm qua nữa, vẫn đi theo sau Đường Dật, tiếp tục nói, "Nghe lời đi, sức khỏe của cậu bây giờ không tốt, nhỡ ngất trên xe taxi của người ta, dọa người ta sợ thì làm sao."
Đường Dật vừa định từ chối ý tốt của Diệp Minh Xuyên, không ngờ Diệp Minh Xuyên lại trực tiếp túm lấy tay mình. Đường Dật sửng sốt, lời muốn nói nhất thời dừng bên khóe miệng.
Cuối cùng, Diệp Minh Xuyên gần như cứng rắn kéo Đường Dật lên ghế phó lái, giúp y thắt dây an toàn, lại vòng sang bên kia lên xe. Sau khi khởi động xe, hắn hỏi Đường Dật, "Muốn nghe cái gì?"
"Tùy anh."
Diệp Minh Xuyên chọn một ca khúc có tiết tấu tương đối nhanh, là "Hộ hoa sứ giả" của Lý Khắc Cần.
Hắn quay đầu trộm liếc nhìn Đường Dật, thấy y tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại, tựa hồ muốn ngủ.
Diệp Minh Xuyên liền vặn nhỏ âm lượng xuống một chút.
".....Cơn gió thấp hèn kia, đừng có vỗ về em nữa, ta đã quyết cả đời này sẽ che chở em, người ta thương...."
Lúc tới bên ngoài tiểu khu, Đường Dật mở mắt, thấy cách đó không xa có một đám phóng viên khiêng máy quay vây thành một đoàn, xem tình huống này rất có khả năng là muốn mai phục mình, nhưng Đường Dật thật sự không nhớ ra được gần đây mình lại gây ra chuyện náo loạn gì.
Diệp Minh Xuyên ngược lại biết là có chuyện gì, hắn quay đầu nhìn Đường Dật, "Gần đây không xem weibo hả?"
Đường Dật lắc lắc đầu, "Làm sao?"
"Cũng không có gì." Thừa dịpcác phóng viên còn chưa chú ý tới, Diệp Minh Xuyên quay đầu xe ra ngoài, "Hômnay qua chỗ tôi ở đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất