Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 67

Trước Sau
Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

Checker: Gà

***

Chương 62. Các đội thi đấu Tần Lê Ca, cậu thật ác.

Người ngoài hành tinh hoàn toàn bị nổ tung, tứ chi gãy vụn rải rác trên mặt đất, máu đen bắn tung tóe trong không trung bị tấm chắn bảo vệ của Ân Duyệt ngăn lại, bám vào tấm chắn bảo vệ màu vàng từ từ chảy xuống.

Tần Lê Ca được y bảo vệ chặt chẽ, thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy là khuôn mặt phóng đại của Lục Thiệu Vũ, hắn có thể nghe thấy tiếng Thích Linh vừa phủi bụi trên mặt, vừa càm ràm, hắn cũng có thể nghe thấy đồng đội xung quanh oán giận đứng dậy, nhưng thật sự điều khiến hắn chú ý chỉ là—

Hơi thở nóng hổi phả vào mặt, nghe thấy nhịp tim đang đập mạnh mẽ, hắn không khỏi cười khẽ: “A Vũ, anh căng thẳng à?”

Hơi thở của Lục Thiệu Vũ ngưng trệ, nhìn chằm chằm mặt hắn, giọng hơi khàn: “...Ừ.”

“Anh lo lắng việc gì?” Tần Lê Ca trêu chọc y: “Anh lo lắng về người ngoài hành tinh, lo về vụ nổ, hay... Lo về việc anh đang đè lên người em?”

Lục Thiệu Vũ vô thức ôm hắn chặt hơn, y nhìn Tần Lê Ca, trầm giọng hỏi: “Em có ý gì?”

Tần Lê Ca nghiêng đầu về phía y, vẻ mặt vô tội, Lục Thiệu Vũ còn muốn hỏi lại, nhưng y nghe thấy tiếng thì thầm từ đám người phía sau.

Thích Linh mở lời nói trước: “Hai người này làm gì trên mặt đất vậy?”

Sau đó Ân Duyệt nói: “Suỵt! Chị Thích, chị đừng nói nữa!”

Cuối cùng là Kỷ Vũ Hành: “Ừm... Sao không gọi họ dậy?”

Lục Thiệu Vũ: “...”

Bầu không khí hoàn toàn sụp đổ.

Trên mặt Lục Thiệu Vũ không có biểu tình gì, chống một tay đứng dậy, sau đó kéo Tần Lê Ca từ dưới đất đứng lên, rồi quay đầu lại nhìn đồng đội của mình.

Những đồng đội còn đang thì thà thì thầm bỗng im bặt.

Lục Thiệu Vũ chậm rãi đưa mắt nhìn bọn họ, sau đó thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn Tần Lê Ca: “Trở về rồi nói.”

Tần Lê Ca không có phản ứng gì trước vẻ mặt hung dữ của y, hắn nhún vai, phủi bụi trên người, hỏi Reese đang đứng ở một bên: “Reese, từ đây cách nơi cô xảy ra tai nạn bao xa?”

Vừa rồi Reese cũng lăn trên mặt đất nên người đầy bụi, nhưng khi vụ nổ xảy ra có Kỷ Vũ Hành bảo vệ cô nên cô không bị thương nặng.

Nhưng cô vẫn sợ hãi, giọng nói của cô run rẩy mất tự nhiên, như thể cô vẫn còn đắm chìm trong sợ hãi: “Sắp, sắp đến rồi. May mà có các anh ở đây, nếu không tôi... Tôi sợ là chết không toàn thây.”

Mái tóc vàng của cô đã bị phá hủy hoàn toàn, trông cô có vẻ chật vật và lạc lõng, Kỷ Vũ Hành ở bên cạnh cảm thấy có chút không đành lòng, mở miệng an ủi cô vài câu.

Chỉ có đội trưởng của bọn họ vẫn rất tàn nhẫn.

“Nếu không có chuyện gì thì tiếp tục dẫn đường.” Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nói.

Reese lau đi những giọt nước mắt vô thức tuôn ra trên mặt, gật đầu với họ rồi đi về phía trước dẫn đường.

Vụ nổ vừa rồi có chút lớn, có thể đã thu hút sự chú ý của các đội thi đấu khác. Hiện tại, họ không có thông tin gì về các đội khác và chỉ có thể đặt hy vọng tìm được tiến sĩ Bailey trước.

Trong quá trình tìm đường, Tần Lê Ca mở bộ đàm để phân tích cho bọn họ: “Có lẽ mục tiêu nhiệm vụ của các đội thi đấu sẽ khác nhau. Nhiệm vụ của chúng ta là giải cứu tiến sĩ Bailey, nếu mục tiêu của các đội đều là giải cứu tiến sĩ Bailey thì làm sao để đưa ra quyết định cuối cùng là một vấn đề lớn.”

“Tôi cũng đoán vậy.” Thích Linh nói: “Nhưng nếu mục tiêu nhiệm vụ của ba đội khác nhau, sao hệ thống có thể khiến chúng ta xung đột được? Theo tính chất ác ý của hệ thống, ba đội chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ mà không có xung đột.”



Tần Lê Ca: “Đương nhiên là không, nếu hệ thống tốt như vậy thì có lẽ Ân Duyệt đã cao thêm 5cm.”

Ân Duyệt trừng to hai mắt, kháng nghị: “Anh Tần! Rõ ràng là em vẫn đang cao lên!”

Tần Lê Ca vỗ nhẹ đầu cô bé, nói tiếp: “Trong trường hợp này, hệ thống nhất định sẽ tạo ra điểm để chúng ta xung đột, ví dụ như... Dấu ấn trên đầu NPC.”

“Ý cậu là, mục tiêu nhiệm vụ của ba đội sẽ khác nhau tùy theo lập trường khác nhau của họ?” Thích Linh lập tức phản ứng: “Vậy mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta là gì?”

“Người tốt.” Tần Lê Ca nhìn bóng lưng Reese một cái: “Cứu tiến sĩ Bailey ra là một việc tốt.”

Thích Linh cau mày: “Việc tốt? Tại sao lại là việc tốt? Chỉ vì chúng ta cứu tiến sĩ Bailey, chúng ta là người tốt sao? Nếu các nhóm khác có nhiệm vụ giải cứu các NPC khác thì sao? Chúng ta không thể hoàn toàn kết luận rằng hai đội cạnh tranh còn lại chắc chắn đã nhận nhiệm vụ có lập trường khác với chúng ta.”

“Kết hợp với thông tin trước đó.” Tần Lê Ca nhìn cô một cái: “Từ đầu đến cuối, kể cả NPC tốt hay trung lập đều không đề cập đến sự tồn tại của lính đánh thuê khác.”

“Cho dù không có lính đánh thuê...” Thích Linh nói được một nửa chợt nhận ra: “Không, nhiệm vụ thế giới của hệ thống luôn có tính hợp lý, cậu nói đúng, ở đây không thể bất ngờ xuất hiện người bảo vệ bọn họ được, nếu các đội khác thật sự nhận được nhiệm vụ giải cứu thì không có cách nào khác ngoại trừ làm lính đánh thuê.

“Cô có thể suy nghĩ thêm một chút, sự khác biệt giữa bên tốt và bên trung lập là gì? Hai đội cạnh tranh còn lại có thể nhận được nhiệm vụ gì?” Tần Lê Ca nhàn nhạt hỏi mấy câu, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện này: “Cẩn thận dưới chân, cẩn thận bị người ngoài hành tinh nuốt mất.”

Thích Linh tùy tiện gật đầu, theo thói quen vừa đi vừa cắn móng tay suy nghĩ, không ngờ đi được mấy bước lại hụt chân, trong nháy mắt cô còn tưởng rằng đó thật sự là người ngoài hành tinh, cô sợ đến mức một tay nắm lấy tay Kỷ Vũ Hành bên cạnh.

Kết quả là không có chuyện gì xảy ra, Thích Linh tập trung nhìn, hóa ra là một cái hố cạn.

Thích Linh: “...” Tần Lê Ca chó đẻ, cậu ác thiệt.

Thích Linh buông tay Kỷ Vũ Hành ra, quay đầu muốn chửi người, không ngờ âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.

Hệ thống: “Điều kiện được kích hoạt, công bố các đội cạnh tranh nhiệm vụ này là: Đội G, Đội H và Đội S, yêu cầu các đội cố gắng hết sức, đội chiến thắng sẽ được 1000 điểm tích lũy.”

Âm thanh này đồng thời vang vọng toàn bộ không gian, ngoại trừ NPC không nhận ra đang tiếp tục bước đi thì tất cả thành viên trong đội đều vô thức dừng lại.

“Bây giờ sẽ khó nhằn đây.” Tần Lê Ca nhíu mày, tuy hắn nói vậy nhưng vẻ mặt vẫn rất thoải mái.

Bị công bố thông tin bọn họ là đội đứng nhất trong bảng danh dự, hệ thống là đang muốn đào hố chôn bọn họ.

Khi Tần Lê Ca rời không gian, hắn đã ghi nhớ hết danh sách bảng danh dự, đội G xếp thứ 27 trong bảng danh dự, với số điểm hiện tại là 2050 điểm, đội H xếp thứ 10 trên bảng danh dự, điểm hiện tại là 2450 điểm.

Điều gì sẽ xảy ra khi hai đội không có thứ hạng cao trên bảng danh dự gặp đội đang dẫn đầu với lợi thế áp đảo?

“Họ chắc chắn sẽ hợp tác với nhau, không sao đâu.” Lục Thiệu Vũ quay đầu nhìn hắn, trầm giọng nói: “Chỉ cần có anh ở đây, bọn họ không thể gây tổn thương em... Bọn em.”

“Ỏ cục cưng à.” Tần Lê Ca bị thu hút bởi sự dễ thương của Lục Thiệu Vũ mấy ngày gần đây, hắn nhịn không được cười xoa đầu y: “Em rất cảm động, nhưng làm sao em có thể để cục dàng của em mạo hiểm được?”

“Vậy chúng ta nên làm gì?” Thích Linh hỏi.

Giọng Tần Lê Ca dịu dàng: “A, thật ra tôi chỉ là một bình hoa di động, mọi người nhất định phải bảo vệ tôi.”

Tất cả đồng đội: “...”

Ân Duyệt kiên quyết nhìn chỗ khác: “Được rồi, em hiểu rồi, anh Tần không cần nói gì nữa.”

Tóm lại là bọn họ lại phải chịu đựng kỹ năng diễn xuất oanh tạc của Tần Lê Ca.

Thích Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng dù cậu là bình hoa di động, đội S vẫn rất bắt mắt.”

“Cô nói rất có lý.” Tần Lê Ca nói: “Nhưng ai nói cho cô biết chúng ta là đội S?”

Không khí rơi vào im lặng trong giây lát.



Tần Lê Ca mỉm cười với họ: “Hệ thống đã nói với mọi người hay trên người chúng ta khắc dấu của đội S?”

Ân Duyệt vô thức cúi đầu xuống.

Cả đội bọn họ đều mặc đồng phục do Thích Linh làm, là một bộ quân phục màu đen, nhưng nhìn từ trên xuống dưới quả thật không có chỗ nào khắc logo của đội S.

Chỉ một câu nói... Thật sự quá chó.

Trong lúc nhất thời không ai có thể theo kịp mạch suy nghĩ của Tần Lê Ca.

Nhưng Tần Lê Ca không thèm để ý, không ai có thể theo kịp lối suy nghĩ của hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhóm người cứ đi trong im lặng một lúc, cuối cùng Reese cũng dừng lại.

“Đến rồi, nơi này chính là nơi tôi và bọn họ tách ra.” Reese chỉ về phía trước: “Vì các anh muốn đi sâu hơn nên tôi chỉ dẫn các anh đến đây.”

Những con đường trên bề mặt hành tinh gần giống nhau, đó là lý do tại sao họ cần NPC dẫn đường, lúc này, nơi mà Reese đang chỉ không có gì đặc biệt.

“Được.” Lục Thiệu Vũ ngắn gọn đáp.

Reese nói xong thì dứt khoát rời đi, các thành viên đội S nhìn theo hướng cô chỉ, tiếp tục đi về phía trước.

Đi chưa được bao lâu, sức mạnh tâm trí đột nhiên dao động, Tần Lê Ca lên tiếng nhắc nhở: “Phía trước có chuyện gì đó.”

Các đồng đội đều dừng lại, lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị, Lục Thiệu Vũ dẫn đầu đi kiểm tra, phát hiện phía trước cách đó không xa có một người đàn ông đang nằm.

Trên mặt anh ta tràn đầy sợ hãi, trên đầu lại không có biểu tượng NPC, trong nháy mắt có mười mấy người ngoài hành tinh nhỏ màu xám vây quanh anh ta.

“Cút đi, cút đi.” Người đàn ông sợ hãi lùi về phía sau, dùng sức đá: “Đừng lại gần ta, mau cút đi.”

“Người này nhìn không giống NPC.” Ân Duyệt nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Lê Ca: “Anh Tần, anh muốn cứu anh ta không?”

“Nếu không phải là NPC thì là kẻ địch, tại sao phải cứu anh ta?” Thích Linh lạnh lùng nói.

Mấy người ở đây đều là người có thâm niên, đã sớm vứt bỏ sự đồng cảm không nên có, chỉ có Kỷ Vũ Hành mở miệng, nhưng lại không nói gì.

Tần Lê Ca đếm số lượng người ngoài hành tinh nhỏ, cân nhắc một lúc rồi nói: “Cứu.”

Bọn họ lần đầu tiên trải qua thế giới cạnh tranh, chưa có nhiều kinh nghiệm thi đấu với các đội khác, bây giờ trước mặt đã có sẵn nguồn thông tin của đối thủ, nên việc cứu họ cũng không phải là không được.

Nghe vậy, các đồng đội cầm súng và vũ khí tiến lên, tiêu diệt tất cả những người ngoài hành tinh nhỏ trong vài giây, người đàn ông tránh được một kiếp đang ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn bọn họ.

Lục Thiệu Vũ tiến lên một bước, thô bạo nắm lấy cổ áo người kia, ném anh ta trước mặt Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca nhập vai ngay lập tức, lộ ra nụ cười dịu dàng đơn thuần, hỏi người đàn ông vẫn còn thở dốc: “Anh không sao chứ? Có bị thương không?”

Người đàn ông ngơ ngác trả lời: “Tôi, tôi không sao, cảm ơn cậu. Các cậu là?”

Tần Lê Ca đang định trả lời, đột nhiên dừng lại, cẩn thận nhìn Lục Thiệu Vũ một cái, sau đó nhỏ giọng nói với người đàn ông: “Anh nói trước cho tôi biết anh là ai, nếu không anh ấy sẽ tức giận.”

Lục Thiệu Vũ vẻ mặt không chút thay đổi tỏ vẻ tức giận: “...”

Người đàn ông bị hắn dọa sợ cũng cẩn thận nhìn Lục Thiệu Vũ, sau đó nói: “Tôi là Lâm Sâm của đội H, là người mới, đây là lần đầu tiên tôi bước vào thế giới nhiệm vụ, tôi, tôi còn bị người trong đội vứt bỏ...”

Khi người đàn ông đang nói, anh ta đột nhiên đau lòng bắt đầu khóc.

Ánh mắt Tần Lê Ca tối sầm lại, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa: “Xảy ra chuyện gì vậy? Các thành viên trong đội của anh tàn nhẫn như vậy sao?”

“Họ nói, họ nói, tôi bị ký sinh! Nhưng rõ ràng tôi không có, từ khi tôi tỉnh dậy, tôi đã cẩn thận trốn ở phía sau, người ngoài hành tinh sao lại bỏ qua bọn họ mà ký sinh trên người tôi được!” Người đàn ông kích động hét lên: “Bọn họ thật tàn nhẫn! Người phụ nữ có trái tim độc ác như bọ cạp đó... Cậu có biết năng lực của người phụ nữ đó đáng sợ như chính cô ta không! Cô ta, cô ta thật sự có thể điều khiển được...”

Còn chưa nói xong, hai mắt người đàn ông đột nhiên lòi ra, từng con bọ màu đỏ như máu từ trong mắt anh chui ra, không đợi ai kịp phản ứng đã xông thẳng về phía người gần nhất, lao về phía Tần Lê Ca!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau