Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo
Chương 17
Cái tình huống này, hình như quen quen.
Nguyễn Nhuyễn bị đè lên tường, chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh. Giang Ngôn Trạm cúi đầu, vài sợi tóc mái rũ xuống, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm cô, thấp giọng hỏi: “Cô ở…… đây?”
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt.
Giọng của Giang Ngôn Trạm hơi run, bây giờ anh vẫn còn lý trí, đã rất đáng kinh ngạc rồi. Một phần là do khả năng tự khống chế của bản thân rất cao, về phần khác…… là do tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn đã giúp anh giảm bớt chút “bệnh trạng” khi phát tình. Có điều nói là “giảm bớt”, nhưng là tra tấn thì đúng hơn, hồi phục lý trí trong giây lát, rồi sau đó lại càng quay cuồng…….
Giang Ngôn Trạm hết bình tĩnh nổi, anh dựa vào Nguyễn Nhuyễn, tay giữ chặt vai cô, như thể anh mới là Alpha luôn nắm thế chủ động trong mọi mối quan hệ—— Cho đến khi ngón tay của Nguyễn Nhuyễn chạm vào tuyến thể trên gáy anh.
“Tôi sống ở đây……” Nguyễn Nhuyễn vuốt ve khối thịt mềm mềm kia, trong lòng hơi không vui, “Nhưng chỗ này không có mùi của người khác đâu.”
Giang Ngôn Trạm: “……?”
Lực chú ý của anh toàn bộ đều dồn vào tuyến thể, hoàn toàn không còn tinh lực đáp lại Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn đẩy anh ra, Giang Ngôn Trạm không phòng bị liền bị đẩy đến hơi lảo đảo. Vì là phòng khách sạn, nên lối đi không rộng lắm, Nguyễn Nhuyễn tiến lên hai bước, ấn Giang Ngôn Trạm lên vách tường đối diện. Truyện Cung Đấu
Chân anh hơi thoát lực, chiều cao vốn dĩ là ưu thế của anh cũng không còn tác dụng, cả người dựa tường, phải cố gắng lắm anh mới không ngồi hẳn xuống. Nguyễn Nhuyễn đứng trước mặt anh, ngón tay nhỏ dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể của anh, thanh âm mềm mại xen lẫn bực bội: “Mùi tin tức tố Alpha trên người anh, ở đâu ra?” Giang Ngôn Trạm không hiểu Nguyễn Nhuyễn đang nói gì.
Anh đặt cằm lên vai Nguyễn Nhuyễn, chóp mũi cọ cọ tai Nguyễn Nhuyễn, thanh âm trầm thấp như muốn lấy lòng: “Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn, tôi……”
Tin tức tố Omega hoàn toàn bao vây lấy cô, trong khoảng cách gần như vậy, càng thêm nồng đượm. Nguyễn Nhuyễn cũng có chút không chịu nổi. Cô nhẹ nhàng ấn ấn tuyến thể của Giang Ngôn Trạm, Giang Ngôn Trạm lập tức rên một tiếng, dựa lên người Nguyễn Nhuyễn thở phì phò, thanh âm xen lẫn khát vọng: “Nhuyễn……”
“Giang, Giang Ngôn Trạm……”
Cô đỡ eo Giang Ngôn Trạm, không nhịn được mà sờ một chút, Giang Ngôn Trạm lại rên lên. Nguyễn Nhuyễn hỏi anh: “Anh xác định là anh muốn? Sẽ không hối hận?” Giang Ngôn Trạm gấp đến độ cắn chặt răng, đột nhiên đứng lên. Nguyễn Nhuyễn còn đang chần chờ, đã bị Giang Ngôn Trạm bế lên, đến giường.
Anh ném hẳn Nguyễn Nhuyễn lên giường, sau đó kiệt sức, mềm oặt quỳ ở mép giường. Nguyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, khi cô lấy lại được nhận thức, liền thấy Giang Ngôn Trạm đang quỳ trên thảm, thân hình cao lớn dựa vào mép giường, thân thể không ngừng phập phồng theo hơi thở nặng nề.
Mắt anh đỏ bừng, ánh mắt bình thường sắc bén giờ đây đã hóa thành một hồ nước xuân, vô cùng mê người. Ầng ậng nước, như thể gấp đến độ sắp khóc tới nơi. Nguyễn Nhuyễn vén tóc mái của anh lên, hết nhịn nổi cúi đầu thả một nụ hôn nhẹ lên má anh. Giang Ngôn Trạm lập tức giữ chặt cổ tay cô lại, nâng thân lên muốn hôn cô, Nguyễn Nhuyễn hoảng sợ, theo bản năng né tránh, môi Giang Ngôn Trạm dừng lại ở khóe miệng Nguyễn Nhuyễn. Không ngờ một người trông lãnh khốc vô tình, mà môi lại rất mềm mại ấm áp. Nguyễn Nhuyễn hơi chưa phản ứng kịp. Còn Giang Ngôn Trạm không đạt được mục đích (hôn trộm) thì lại càng khó chịu. Nước mắt trào ra, lặng lẽ mím môi, ủy khuất vô cùng. Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa động, anh lại kéo tay cô, hôn lên.
Nguyễn Nhuyễn ngồi trên giường, nhìn anh. Bộ vest của Giang Ngôn Trạm vẫn còn lành lặn, hoàn chỉnh tây trang, chỉ có cổ áo sơ mi bị mở tung, cà vạt lỏng lẻo, mà quần cũng đã bị cọ xát nhăn dúm dó. Anh ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn cô, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay mảnh khảnh của cô. Giang Ngôn Trạm nghiêng đầu, nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ hôn ngón tay cô. Anh hôn dọc ngón tay, môi lưỡi ấm áp liếm lòng bàn tay, ngước đôi mắt đẹp nhìn cô, rồi sau đó mở miệng, ngậm lấy ngón tay cô.
—— Anh đang lấy lòng cô. Hay nói đúng hơn, là đang cầu cô. Như thể quay lại thời khắc trước đó, khi anh gặp vị Alpha nữ làm anh rung động này, đối phương muốn cái gì…… anh đều nguyện ý dâng lên. Nguyễn Nhuyễn cũng nhớ lại, lúc ấy cô còn nói với Giang Ngôn Trạm—— “Cầu tôi, tôi liền giúp anh”.
Nguyễn Nhuyễn cúi người xuống, lại gần Giang Ngôn Trạm. Giang Ngôn Trạm cũng ngửa đầu lên, như là muốn được cô hôn. Nguyễn Nhuyễn hôn mặt anh, sau đó vỗ vị trí bên cạnh, giọng nói mềm mại hơi khàn, có chút gợi cảm: “Lên đây đi? Trên đất lạnh lắm.”
Giang Ngôn Trạm chống mép giường bò lên, một bàn tay chống bên trái Nguyễn Nhuyễn, tay còn lại ở bên phải. Thân hình cao lớn đột nhiên áp sát Nguyễn Nhuyễn, giống như muốn dùng thân thể của mình khóa chặt cô lại, không cho cô thoát. Nguyễn Nhuyễn thấy tuyến thể của anh lồ lộ trước mặt mình.
Thực ra cô còn nhiều “thoại” muốn thử lắm, ví dụ như “Cởi quần áo ra”, hay là “Nằm lên đi, tôi muốn ở trên”, các kiểu…… Nhưng cô hết nhịn nổi rồi. Hơn nữa, Giang Ngôn Trạm thở dốc càng lúc càng nặng nề, Nguyễn Nhuyễn không nỡ để anh phải chịu đựng thêm. Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, vén tóc anh lên, hôn vài cái lên tuyến thể. Giang Ngôn Trạm run rẩy, phát ra giọng mũi trầm thấp, vừa đau đớn, lại vừa thoải mái.
Tay Nguyễn Nhuyễn ôm eo anh hơi siết, tay còn lại cọ xát lung tung làm vòng tay ức chế rơi ra, mùi hương ngọt ngào nháy mắt lan tỏa, hòa quyện cùng mùi gỗ trúc. Nguyễn Nhuyễn dùng răng nanh đâm thủng tuyến thể của Giang Ngôn Trạm, truyền tin tức tố Alpha của mình vào. Giang Ngôn Trạm cả người căng thẳng, thậm chí bắt đầu run rẩy giãy giụa, nhưng bị Nguyễn Nhuyễn mạnh mẽ ghì chặt lại. Nam nhân cao lớn lập tức xụi lơ, giống như một cái gối ôm cỡ lớn, mềm mềm bị người ta ôm vào lòng. Quá trình đánh dấu mất gần hai phút. Mà trong hai phút này, Giang Ngôn Trạm giãy giụa tổng cộng ba lần, nhưng lần nào cũng bị Nguyễn Nhuyễn ghì chặt, cuối cùng “oa” một tiếng, khóc mất
rồi——
Nguyễn Nhuyễn đánh dấu xong, thở phì phò thả Giang Ngôn Trạm ra. Anh giống như sắp xỉu đến nơi, cắn chặt môi, mắt đỏ ửng, khóe mắt còn vươn chút nước mắt nữa. Nguyễn Nhuyễn đặt anh lên giường, nghiêng người qua hôn khóe mắt anh, lau đi nước mắt.
Cô thấy rõ ràng là mớ tài liệu kia lừa người. Bảo là bạn bè có thể giúp đánh dấu tạm thời —— nhưng đm chỗ nào giống bạn bè chứ!? Giang Ngôn Trạm giống như vừa mới chết ngất xong, còn chưa hoàn hồn. Nguyễn Nhuyễn nằm bên cạnh, sờ mặt anh thấp giọng gọi: “Giang Ngôn Trạm? Anh có ổn không? Có nghe được tôi không……?”
Thật lâu sau, Giang Ngôn Trạm mới chậm rãi đáp lại: “…… Có…” Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng thở ra.
Giang Ngôn Trạm đã không còn trẻ, theo tài liệu, Omega sẽ có kỳ phát tình vào mỗi quý, một năm là bốn lần. Tức hai mươi năm là 80 lần. 80 kỳ phát tình, anh đều tự mình vượt qua. Đây là lần đánh dấu đầu tiên của anh, nhưng để có thể điều hòa lượng tin tức tố bị ức chế nhiều năm, thì cần phải làm đánh dấu vĩnh viễn…… Mà lần này chỉ là tạm thời. Sau đó Giang Ngôn Trạm lại phải chịu đựng tin tức tố quấy nhiễu, về lâu dài thân thể anh sẽ không chịu nổi nữa. Thật ngốc nha.
Nguyễn Nhuyễn đau lòng, lại nghiêng người qua hôn mặt anh, an ủi nói: “Không sao hết, có tôi đây.” Giang Ngôn Trạm không trả lời, anh còn chưa tỉnh hẳn. Nhưng anh có thể cảm nhận được —— trong phòng, trên giường, thậm chí toàn thân anh, từ trong ra ngoài đều có mùi kẹo cam ngọt ngọt ngào ngào.……
Nguyễn Nhuyễn bị đè lên tường, chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh. Giang Ngôn Trạm cúi đầu, vài sợi tóc mái rũ xuống, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm cô, thấp giọng hỏi: “Cô ở…… đây?”
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt.
Giọng của Giang Ngôn Trạm hơi run, bây giờ anh vẫn còn lý trí, đã rất đáng kinh ngạc rồi. Một phần là do khả năng tự khống chế của bản thân rất cao, về phần khác…… là do tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn đã giúp anh giảm bớt chút “bệnh trạng” khi phát tình. Có điều nói là “giảm bớt”, nhưng là tra tấn thì đúng hơn, hồi phục lý trí trong giây lát, rồi sau đó lại càng quay cuồng…….
Giang Ngôn Trạm hết bình tĩnh nổi, anh dựa vào Nguyễn Nhuyễn, tay giữ chặt vai cô, như thể anh mới là Alpha luôn nắm thế chủ động trong mọi mối quan hệ—— Cho đến khi ngón tay của Nguyễn Nhuyễn chạm vào tuyến thể trên gáy anh.
“Tôi sống ở đây……” Nguyễn Nhuyễn vuốt ve khối thịt mềm mềm kia, trong lòng hơi không vui, “Nhưng chỗ này không có mùi của người khác đâu.”
Giang Ngôn Trạm: “……?”
Lực chú ý của anh toàn bộ đều dồn vào tuyến thể, hoàn toàn không còn tinh lực đáp lại Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn đẩy anh ra, Giang Ngôn Trạm không phòng bị liền bị đẩy đến hơi lảo đảo. Vì là phòng khách sạn, nên lối đi không rộng lắm, Nguyễn Nhuyễn tiến lên hai bước, ấn Giang Ngôn Trạm lên vách tường đối diện. Truyện Cung Đấu
Chân anh hơi thoát lực, chiều cao vốn dĩ là ưu thế của anh cũng không còn tác dụng, cả người dựa tường, phải cố gắng lắm anh mới không ngồi hẳn xuống. Nguyễn Nhuyễn đứng trước mặt anh, ngón tay nhỏ dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể của anh, thanh âm mềm mại xen lẫn bực bội: “Mùi tin tức tố Alpha trên người anh, ở đâu ra?” Giang Ngôn Trạm không hiểu Nguyễn Nhuyễn đang nói gì.
Anh đặt cằm lên vai Nguyễn Nhuyễn, chóp mũi cọ cọ tai Nguyễn Nhuyễn, thanh âm trầm thấp như muốn lấy lòng: “Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn, tôi……”
Tin tức tố Omega hoàn toàn bao vây lấy cô, trong khoảng cách gần như vậy, càng thêm nồng đượm. Nguyễn Nhuyễn cũng có chút không chịu nổi. Cô nhẹ nhàng ấn ấn tuyến thể của Giang Ngôn Trạm, Giang Ngôn Trạm lập tức rên một tiếng, dựa lên người Nguyễn Nhuyễn thở phì phò, thanh âm xen lẫn khát vọng: “Nhuyễn……”
“Giang, Giang Ngôn Trạm……”
Cô đỡ eo Giang Ngôn Trạm, không nhịn được mà sờ một chút, Giang Ngôn Trạm lại rên lên. Nguyễn Nhuyễn hỏi anh: “Anh xác định là anh muốn? Sẽ không hối hận?” Giang Ngôn Trạm gấp đến độ cắn chặt răng, đột nhiên đứng lên. Nguyễn Nhuyễn còn đang chần chờ, đã bị Giang Ngôn Trạm bế lên, đến giường.
Anh ném hẳn Nguyễn Nhuyễn lên giường, sau đó kiệt sức, mềm oặt quỳ ở mép giường. Nguyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, khi cô lấy lại được nhận thức, liền thấy Giang Ngôn Trạm đang quỳ trên thảm, thân hình cao lớn dựa vào mép giường, thân thể không ngừng phập phồng theo hơi thở nặng nề.
Mắt anh đỏ bừng, ánh mắt bình thường sắc bén giờ đây đã hóa thành một hồ nước xuân, vô cùng mê người. Ầng ậng nước, như thể gấp đến độ sắp khóc tới nơi. Nguyễn Nhuyễn vén tóc mái của anh lên, hết nhịn nổi cúi đầu thả một nụ hôn nhẹ lên má anh. Giang Ngôn Trạm lập tức giữ chặt cổ tay cô lại, nâng thân lên muốn hôn cô, Nguyễn Nhuyễn hoảng sợ, theo bản năng né tránh, môi Giang Ngôn Trạm dừng lại ở khóe miệng Nguyễn Nhuyễn. Không ngờ một người trông lãnh khốc vô tình, mà môi lại rất mềm mại ấm áp. Nguyễn Nhuyễn hơi chưa phản ứng kịp. Còn Giang Ngôn Trạm không đạt được mục đích (hôn trộm) thì lại càng khó chịu. Nước mắt trào ra, lặng lẽ mím môi, ủy khuất vô cùng. Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa động, anh lại kéo tay cô, hôn lên.
Nguyễn Nhuyễn ngồi trên giường, nhìn anh. Bộ vest của Giang Ngôn Trạm vẫn còn lành lặn, hoàn chỉnh tây trang, chỉ có cổ áo sơ mi bị mở tung, cà vạt lỏng lẻo, mà quần cũng đã bị cọ xát nhăn dúm dó. Anh ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn cô, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay mảnh khảnh của cô. Giang Ngôn Trạm nghiêng đầu, nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ hôn ngón tay cô. Anh hôn dọc ngón tay, môi lưỡi ấm áp liếm lòng bàn tay, ngước đôi mắt đẹp nhìn cô, rồi sau đó mở miệng, ngậm lấy ngón tay cô.
—— Anh đang lấy lòng cô. Hay nói đúng hơn, là đang cầu cô. Như thể quay lại thời khắc trước đó, khi anh gặp vị Alpha nữ làm anh rung động này, đối phương muốn cái gì…… anh đều nguyện ý dâng lên. Nguyễn Nhuyễn cũng nhớ lại, lúc ấy cô còn nói với Giang Ngôn Trạm—— “Cầu tôi, tôi liền giúp anh”.
Nguyễn Nhuyễn cúi người xuống, lại gần Giang Ngôn Trạm. Giang Ngôn Trạm cũng ngửa đầu lên, như là muốn được cô hôn. Nguyễn Nhuyễn hôn mặt anh, sau đó vỗ vị trí bên cạnh, giọng nói mềm mại hơi khàn, có chút gợi cảm: “Lên đây đi? Trên đất lạnh lắm.”
Giang Ngôn Trạm chống mép giường bò lên, một bàn tay chống bên trái Nguyễn Nhuyễn, tay còn lại ở bên phải. Thân hình cao lớn đột nhiên áp sát Nguyễn Nhuyễn, giống như muốn dùng thân thể của mình khóa chặt cô lại, không cho cô thoát. Nguyễn Nhuyễn thấy tuyến thể của anh lồ lộ trước mặt mình.
Thực ra cô còn nhiều “thoại” muốn thử lắm, ví dụ như “Cởi quần áo ra”, hay là “Nằm lên đi, tôi muốn ở trên”, các kiểu…… Nhưng cô hết nhịn nổi rồi. Hơn nữa, Giang Ngôn Trạm thở dốc càng lúc càng nặng nề, Nguyễn Nhuyễn không nỡ để anh phải chịu đựng thêm. Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, vén tóc anh lên, hôn vài cái lên tuyến thể. Giang Ngôn Trạm run rẩy, phát ra giọng mũi trầm thấp, vừa đau đớn, lại vừa thoải mái.
Tay Nguyễn Nhuyễn ôm eo anh hơi siết, tay còn lại cọ xát lung tung làm vòng tay ức chế rơi ra, mùi hương ngọt ngào nháy mắt lan tỏa, hòa quyện cùng mùi gỗ trúc. Nguyễn Nhuyễn dùng răng nanh đâm thủng tuyến thể của Giang Ngôn Trạm, truyền tin tức tố Alpha của mình vào. Giang Ngôn Trạm cả người căng thẳng, thậm chí bắt đầu run rẩy giãy giụa, nhưng bị Nguyễn Nhuyễn mạnh mẽ ghì chặt lại. Nam nhân cao lớn lập tức xụi lơ, giống như một cái gối ôm cỡ lớn, mềm mềm bị người ta ôm vào lòng. Quá trình đánh dấu mất gần hai phút. Mà trong hai phút này, Giang Ngôn Trạm giãy giụa tổng cộng ba lần, nhưng lần nào cũng bị Nguyễn Nhuyễn ghì chặt, cuối cùng “oa” một tiếng, khóc mất
rồi——
Nguyễn Nhuyễn đánh dấu xong, thở phì phò thả Giang Ngôn Trạm ra. Anh giống như sắp xỉu đến nơi, cắn chặt môi, mắt đỏ ửng, khóe mắt còn vươn chút nước mắt nữa. Nguyễn Nhuyễn đặt anh lên giường, nghiêng người qua hôn khóe mắt anh, lau đi nước mắt.
Cô thấy rõ ràng là mớ tài liệu kia lừa người. Bảo là bạn bè có thể giúp đánh dấu tạm thời —— nhưng đm chỗ nào giống bạn bè chứ!? Giang Ngôn Trạm giống như vừa mới chết ngất xong, còn chưa hoàn hồn. Nguyễn Nhuyễn nằm bên cạnh, sờ mặt anh thấp giọng gọi: “Giang Ngôn Trạm? Anh có ổn không? Có nghe được tôi không……?”
Thật lâu sau, Giang Ngôn Trạm mới chậm rãi đáp lại: “…… Có…” Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng thở ra.
Giang Ngôn Trạm đã không còn trẻ, theo tài liệu, Omega sẽ có kỳ phát tình vào mỗi quý, một năm là bốn lần. Tức hai mươi năm là 80 lần. 80 kỳ phát tình, anh đều tự mình vượt qua. Đây là lần đánh dấu đầu tiên của anh, nhưng để có thể điều hòa lượng tin tức tố bị ức chế nhiều năm, thì cần phải làm đánh dấu vĩnh viễn…… Mà lần này chỉ là tạm thời. Sau đó Giang Ngôn Trạm lại phải chịu đựng tin tức tố quấy nhiễu, về lâu dài thân thể anh sẽ không chịu nổi nữa. Thật ngốc nha.
Nguyễn Nhuyễn đau lòng, lại nghiêng người qua hôn mặt anh, an ủi nói: “Không sao hết, có tôi đây.” Giang Ngôn Trạm không trả lời, anh còn chưa tỉnh hẳn. Nhưng anh có thể cảm nhận được —— trong phòng, trên giường, thậm chí toàn thân anh, từ trong ra ngoài đều có mùi kẹo cam ngọt ngọt ngào ngào.……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất