Chương 2: Một mình lẻ loi
Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Hai người ở trong phòng một thoáng lại cười đùa rồi trò chuyện, chả mấy chốc đến giờ dùng cơm tối.
Tiểu Thuý được đại thái thái sai tới gọi hai người nàng đến sảnh trước dùng cơm, bốn người liền cùng nhau đi sảnh trước.
Trên đường đi, Lâm Nhị Thuận còn căn dặn Lâm Hòa Thuận trước đem Phật châu thu lại, không muốn lúc dùng cơm bị mẫu thân nhìn thấy, Lâm Hòa Thuận liền đem Phật châu lấy xuống để vào túi tùy thân của mình.
Lúc ăn cơm đại thái thái lại không ngừng dặn dò Lâm Nhị Thuận tới nhà chồng phải cẩn thận hành sự, hiếu thuận cha mẹ chồng, hầu hạ tốt phu quân, hoà hoãn với hạ nhân. Mặc dù mấy ngày trước đã sớm căn dặn rồi nhưng người làm nương luôn có ngàn vạn cái không yên, nhịn không được mà lải nhải hết bữa cơm tối.
Ăn xong cơm đại thái thái còn muốn nhắc lại dặn dò cho Lâm Nhị Thuận, dọa nàng sợ hết hồn, nói muốn đi ngủ sớm một chút ngày mai còn có tinh thần, lúc này mới đuổi khéo được đại thái thái đi.
Lâm Hòa Thuận sợ mẫu thân không nói chuyện được với tỷ tỷ liền chạy đến tìm mình, gấp rút mang theo Tiểu Thuý về phòng cạnh hồ sen.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Lâm Hòa Thuận đổi một thân áo chẽn màu trắng, Tiểu Thuý cũng trở về phòng ngủ hạ nhân. Chuyện của ngày mai sẽ rất cần tinh thần nên nàng tính toán nghỉ ngơi sớm.
Vừa mới nằm xuống, nàng đột nhiên nhớ ra Phật châu trong tiểu bao. Nghĩ đến mình trước đây cũng chả để ý kĩ lưỡng đến nó, liền lấy Phật châu ra rồi chui vào chăn.
Nàng dựa vào đầu giường, cầm trong tay chuỗi Phật châu kia, cẩn thận nhìn.
Quá là phổ thông, 9 viên hạt châu không biết được làm từ gỗ gì, có màu nâu ở phía trên, mỗi hạt còn có kí tự Phật màu đen. Không biết có phải Lâm Nhị Thuận mang theo bên mình quá lâu không mà Phật châu thoạt nhìn có chút cũ cũ.
Lâm Hoà Thuận nghĩ nghĩ, dù sao cũng là tâm ý của tỷ tỷ, thôi thì cứ đeo trên người, rồi thổi tắt ngọn nến chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Lâm Hòa Thuận đột nhiên bị một trận âm thanh ầm ỹ đánh thức, ngoài cửa như có rất nhiều âm thanh truyền đến.
Lâm Hoà Thuận vội vàng ngồi dậy kêu: "Tiểu Thúy, em xem xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, có phải có trộm không. Tiểu Thúy, Tiểu Thúy, Tiểu Thúy!"
Kêu nửa ngày trời không nghe thấy Tiểu Thúy trả lời, Lâm Hòa Thuận nghi hoặc xuống giường, chiếu theo ánh trăng đẩy cửa phòng ra.
Đột nhiên mở cửa, tình cảnh bên ngoài khiến nàng kinh ngạc đến ngây người, một đoàn sương khói màu đen tạo thành một cái đầu lâu khô rất lớn, phát ra từng đợt quỷ khóc sói gào đến chói cả tai.
Nó giương cái miệng nuốt chửng cả thôn trang, vật nào bị nó nuốt đều tan thành mây khói, Lâm Hoà Thuận hoàn toàn bị doạ sợ, đột nhiên thấy khói đen kia hướng mình vọt tới. Nàng hét lên hoảng hốt, vô ý vươn tay lên che phía trước. Khói đen định nuốt chửng nàng ngay lập tức bị ánh sáng trên tay loé lên, Lâm Hoà Thuận liền hôn mê bất tỉnh, mất ý thức.
"Lạnh quá." Lâm Hòa Thuận trong sương mù buổi sớm bị lạnh mà tỉnh.
Nàng ngẩn ngơ ngồi dậy, đột nhiên nhớ lại một chút đám khói đen chiều hôm qua, cuống quít ngẩng đầu nhìn xung quanh. Lại phát hiện mình đang ở nơi cỏ xanh ngoài trời, thôn trang sớm đã không thấy đâu hết, bốn phía chỉ còn một mảng bị sương mù bao phủ trong rừng cây nhỏ.
Lâm Hòa Thuận bò dậy từ trong rừng cây hét lớn: "Nương, cha, tỷ tỷ, các ngươi ở đâu? Có ai không? Có người hay không a!"
Nàng chân trần vừa chạy vừa hét lớn, còn ngã mấy lần, chạy rồi chạy nàng đột nhiên phát hiện phía trước có một cái giếng nước.
Nàng xông tới ngã ở bên cạnh giếng, không nếm xỉa tới đau đớn trên người mà quan sát. Quả nhiên không sai, đây chính là hồ sen thượng, nổi lên một làn bọt.
Lúc trước khi tiến hành xây dựng thôn trang này liền phát hiện có một miệng giếng cổ, nước giếng phi thường trong vắt, thợ thủ công liền cố ý đem giếng tu sửa lại đồng thời khắc lên hai chữ.
Lâm Hòa Thuận nhìn chằm chằm hai chữ kia, tựa ở bên cạnh giếng đột nhiên thất thanh khóc rống lên.
Cũng không biết khóc bao lâu, nàng cuối cùng bình tĩnh rất nhiều, dần dần an tĩnh lại.
Trên người nàng chỉ mặc một kiện áo chẽn, lại không có mang giày. Sáng sớm sương mù nhiều quá, áo chẽn trên người nàng bị ướt hết rồi.
Lúc này một làn gió thổi qua, âm u lạnh lẽo khiến cho nàng phát run một trận.
Khi trời sáng, sương mù cũng chậm dần tan đi, Lâm Hoà Thuận mang thân thể nhếch nhác đi tìm lối ra khỏi rừng. Nàng nghĩ trước cứ xuống nội thành ở núi Phong Dương tìm cô cô mình đã, rồi sẽ đem những chuyện kì quái này nói lại sau.
Kì lạ rằng cứ đi mãi đi mãi, nàng không hề thấy thôn trang nào cả, đến cả một bóng người cũng không thấy.
Khi ra khỏi rừng cây, nàng liền nhận ra con đường xuống núi, chỉ là con đường này khúc khuỷnh lại chật hẹp toàn là đá vụn rất bấp bênh.
Lâm Hoà Thuận đi chân trần trên đường, vừa lạnh lại vừa đói, nàng nghĩ nhất định khi về tới nhà phải thay ngay bộ y phục mới, tìm một đôi giày và gọi xe đưa nàng đi nội thành.
Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, chưa từng khổ sở như vậy, Lâm Hoà Thuận không khỏi đỏ hoe đôi mắt.
Trước đây ngồi xe ngựa đi cũng rất lâu, mà giờ đi chân trần còn lâu hơn, Lâm Hoà Thuận phải tốn hơn một canh giờ mới xuống núi.
Nhìn từ xa có thể trông thấy một vài nhà dân cùng ruộng vườn, mà nàng giờ chỉ mặc một thân áo chẽn, không thể để nam nhân nào nhìn thấy được.
Trốn ở lùm cây xem chừng một chút, Lâm Hoà Thuận quyết định tới nhà Vương thẩm mượn quần áo, dù gì trước đây cũng có quan hệ, nàng còn nói mấy câu với người ta.
Nhìn bốn bề vắng lặng, nàng lén lút mò tới cửa nhà Vương thẩm. Lâm Hoà Thuận nhẹ nhàng đẩy phiến cửa gỗ, nhanh như chớp liền chạy vào trong phòng.
Lại nói Vương thẩm, mấy ngày nay còn đang bận bịu về việc đính hôn của nhi tử, đối phương là cô nương nhà Lý gia, lớn lên cũng xinh đẹp, gia cảnh khá tốt nhưng lại yêu cầu lễ hỏi cao quá, tận những 5 lượng bạc trắng, nói là để con cả nhà họ cưới vợ.
Suy nghĩ một chút nhà mình một năm cũng vừa đủ ngân lượng để sống, nếu mà đưa hết cho nhà Lý gia thì đến bày tiệc rượu cũng không đủ tiền, nhưng nếu không đưa, nhi tử nhà mình có thể tiết kiệm một khoản.
Nghĩ đến đây liền thở dài, ai bảo bà không sinh ra nữ tử, lại sinh nam tử làm chi, giờ chỉ còn cách mau mau dệt vải còn đem bán một ít, rồi sau tìm thúc hai mượn tạm mấy đồng, cũng coi như góp được chút rượu mừng.
Vương thẩm vừa chuẩn bị bắt tay vào làm việc thì đột nhiên một bóng người vọt vào khiến bà hết cả hồn. Cứ ngỡ gặp phải cường đạo, bà đang định hét lên thì nhận ra kia hoá ra lại là một tiểu cô nương, thoạt nhìn chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi.
Lâm Hoà Thuận chạy vào trong phòng thấy có người thì cũng giật mình, nhưng nhanh chóng trấn an:" Vương thẩm đừng sợ, là ta, Lâm Hoà Thuận."
Vương Thẩm nghe vậy liền cẩn thận đánh giá cô nương trước mặt, thật sự chả nhận ra nàng là ai. Hơn nữa ban ngày ban mặt, nữ tử này lại chỉ mặc một kiện áo chẽn đã chạy loạn khắp nơi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì có ma thèm lấy.
Thực sự nghĩ không ra, Vương Thẩm đành hỏi: "Cô nương ngươi là khuê nữ nhà ai?"
Lâm Hoà Thuận cẩn thận trả lời: "Ta là nhị tiểu thư của Lâm gia chủ, trên núi vốn là gia trang của ta, tên Lâm Hoà Thuận, lần trước ngươi đến nhà ta chúng ta còn nói chuyện vài câu đó."
Vương thẩm nghe được lời này liền nhíu mày, nghĩ thầm hoá ra là người điên, thế nào lại chạy đến nơi này. Thôi tốt nhất đem nàng đuổi đi, ai biết người điên có nổi tính đánh người hay không.
Vương thẩm vừa định tìm cái chổi đem Lâm Hoà Thuận đuổi đi thì phát hiện trên tay nàng, một chiếc vòng vàng sáng lấp lánh. Bà trố mắt ra, xác định vài lần thật kĩ mới chắc là vòng vàng liền lập tức nở nụ cười "Hoá ra là nhị tiểu thư, kìa mau ngồi xuống. Sao y phục trên người lại ướt thế này, giày cũng không có sao, ây da ta sẽ tìm cho tiểu thư một bộ quần áo sạch sẽ nhé."
Lâm Hòa Thuận cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ban nãy còn tưởng Vương thẩm không nhận ra mình chứ.
Vương thẩm đem chậu nước cho Hòa Thuận, lại lấy ra một bộ y phục hoa và đôi giày cũ. Lâm Hoà Thuận lúc này có là tốt rồi, nhanh chóng rửa chân và thay y phục trên người.
Vương thẩm nhìn nàng thay y phục, khẳng định đây nhất định là đại tiểu thư nhà ai chạy lạc ra ngoài rồi.
Bị Vương thẩm nhìn chằm chằm, Lâm Hoà Thuận có chút mất tự nhiên: "Ngươi có đồ ăn không, từ sáng tới giờ ta chưa được ăn gì cả."
" Có có, ta đi làm cho ngươi bát mì, ngươi nghỉ ngơi đi, xong ta sẽ gọi."
Lâm Hòa Thuận căng thẳng tinh thần cuối cùng cũng lơi lỏng, không đợi được đã mệt rã mà nằm sấp trên bàn ngủ.
Vừa mới chợp mắt một hồi, nàng nghe thấy tiếng tiếng mắng chửi khiến nàng tỉnh cả người. Một giọng nam tử trung niên truyền từ phòng bếp qua: " Người này phá sản rồi, giờ chẳng còn gì đâu. Ngươi mau nghĩ cách đi, không thì biết tay với ông đây."
Lâm Hoà Thuận mặt đỏ lên, nghĩ vốn tá điền cũng chẳng giàu có gì, xem ra nam nhân này hiểu lầm Vương Thẩm gì đó, nàng phải mau giải thích thôi.
Nghĩ vậy nàng hướng cửa bếp đi tới nhưng lại nghe được:"Xuỵt, nhỏ giọng thôi." Vương thẩm hoảng loạn.
" Làm gì? Ngươi ăn vụng còn sợ bị nhìn ra sao?" nam nhân kia tức giận mắng.
" Không phải, ngươi nghe ta nói, vừa có một nha đầu thần kinh chạy tới nhà chúng ta, ta vốn định đuổi đi nhưng ngươi không biết đâu, nàng đeo một cái vòng vàng trên người, là vàng thật đó." Vương thẩm nhỏ giọng.
Lâm Hoà Thuận trong lòng cả kinh, lặng lẽ đến gần hai hước, dựng thẳng tai nghe:" Làm như vậy chúng ta khác gì cường đạo, không được." nam nhân kia có chút lo lắng.
" Đây đâu gọi là cướp, là nhặt được, nhặt được! Một người điên như nàng thì biết gì."
" Nàng nếu như biết thì làm sao bây giờ?" Vương thẩm nam nhân vẫn là có chút không yên lòng.
"Cho nên ta mới trước cho nàng ăn, chờ một lát ta và nàng tâm sự liền tiện tay lừa nàng tín nhiệm một phen, lấy cái vòng ra. Nếu như nàng không đồng ý, ta chờ tới đêm rồi lấy." Vương thẩm càng nói âm thanh càng nhỏ.
Hai người ở trong phòng một thoáng lại cười đùa rồi trò chuyện, chả mấy chốc đến giờ dùng cơm tối.
Tiểu Thuý được đại thái thái sai tới gọi hai người nàng đến sảnh trước dùng cơm, bốn người liền cùng nhau đi sảnh trước.
Trên đường đi, Lâm Nhị Thuận còn căn dặn Lâm Hòa Thuận trước đem Phật châu thu lại, không muốn lúc dùng cơm bị mẫu thân nhìn thấy, Lâm Hòa Thuận liền đem Phật châu lấy xuống để vào túi tùy thân của mình.
Lúc ăn cơm đại thái thái lại không ngừng dặn dò Lâm Nhị Thuận tới nhà chồng phải cẩn thận hành sự, hiếu thuận cha mẹ chồng, hầu hạ tốt phu quân, hoà hoãn với hạ nhân. Mặc dù mấy ngày trước đã sớm căn dặn rồi nhưng người làm nương luôn có ngàn vạn cái không yên, nhịn không được mà lải nhải hết bữa cơm tối.
Ăn xong cơm đại thái thái còn muốn nhắc lại dặn dò cho Lâm Nhị Thuận, dọa nàng sợ hết hồn, nói muốn đi ngủ sớm một chút ngày mai còn có tinh thần, lúc này mới đuổi khéo được đại thái thái đi.
Lâm Hòa Thuận sợ mẫu thân không nói chuyện được với tỷ tỷ liền chạy đến tìm mình, gấp rút mang theo Tiểu Thuý về phòng cạnh hồ sen.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Lâm Hòa Thuận đổi một thân áo chẽn màu trắng, Tiểu Thuý cũng trở về phòng ngủ hạ nhân. Chuyện của ngày mai sẽ rất cần tinh thần nên nàng tính toán nghỉ ngơi sớm.
Vừa mới nằm xuống, nàng đột nhiên nhớ ra Phật châu trong tiểu bao. Nghĩ đến mình trước đây cũng chả để ý kĩ lưỡng đến nó, liền lấy Phật châu ra rồi chui vào chăn.
Nàng dựa vào đầu giường, cầm trong tay chuỗi Phật châu kia, cẩn thận nhìn.
Quá là phổ thông, 9 viên hạt châu không biết được làm từ gỗ gì, có màu nâu ở phía trên, mỗi hạt còn có kí tự Phật màu đen. Không biết có phải Lâm Nhị Thuận mang theo bên mình quá lâu không mà Phật châu thoạt nhìn có chút cũ cũ.
Lâm Hoà Thuận nghĩ nghĩ, dù sao cũng là tâm ý của tỷ tỷ, thôi thì cứ đeo trên người, rồi thổi tắt ngọn nến chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Lâm Hòa Thuận đột nhiên bị một trận âm thanh ầm ỹ đánh thức, ngoài cửa như có rất nhiều âm thanh truyền đến.
Lâm Hoà Thuận vội vàng ngồi dậy kêu: "Tiểu Thúy, em xem xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, có phải có trộm không. Tiểu Thúy, Tiểu Thúy, Tiểu Thúy!"
Kêu nửa ngày trời không nghe thấy Tiểu Thúy trả lời, Lâm Hòa Thuận nghi hoặc xuống giường, chiếu theo ánh trăng đẩy cửa phòng ra.
Đột nhiên mở cửa, tình cảnh bên ngoài khiến nàng kinh ngạc đến ngây người, một đoàn sương khói màu đen tạo thành một cái đầu lâu khô rất lớn, phát ra từng đợt quỷ khóc sói gào đến chói cả tai.
Nó giương cái miệng nuốt chửng cả thôn trang, vật nào bị nó nuốt đều tan thành mây khói, Lâm Hoà Thuận hoàn toàn bị doạ sợ, đột nhiên thấy khói đen kia hướng mình vọt tới. Nàng hét lên hoảng hốt, vô ý vươn tay lên che phía trước. Khói đen định nuốt chửng nàng ngay lập tức bị ánh sáng trên tay loé lên, Lâm Hoà Thuận liền hôn mê bất tỉnh, mất ý thức.
"Lạnh quá." Lâm Hòa Thuận trong sương mù buổi sớm bị lạnh mà tỉnh.
Nàng ngẩn ngơ ngồi dậy, đột nhiên nhớ lại một chút đám khói đen chiều hôm qua, cuống quít ngẩng đầu nhìn xung quanh. Lại phát hiện mình đang ở nơi cỏ xanh ngoài trời, thôn trang sớm đã không thấy đâu hết, bốn phía chỉ còn một mảng bị sương mù bao phủ trong rừng cây nhỏ.
Lâm Hòa Thuận bò dậy từ trong rừng cây hét lớn: "Nương, cha, tỷ tỷ, các ngươi ở đâu? Có ai không? Có người hay không a!"
Nàng chân trần vừa chạy vừa hét lớn, còn ngã mấy lần, chạy rồi chạy nàng đột nhiên phát hiện phía trước có một cái giếng nước.
Nàng xông tới ngã ở bên cạnh giếng, không nếm xỉa tới đau đớn trên người mà quan sát. Quả nhiên không sai, đây chính là hồ sen thượng, nổi lên một làn bọt.
Lúc trước khi tiến hành xây dựng thôn trang này liền phát hiện có một miệng giếng cổ, nước giếng phi thường trong vắt, thợ thủ công liền cố ý đem giếng tu sửa lại đồng thời khắc lên hai chữ.
Lâm Hòa Thuận nhìn chằm chằm hai chữ kia, tựa ở bên cạnh giếng đột nhiên thất thanh khóc rống lên.
Cũng không biết khóc bao lâu, nàng cuối cùng bình tĩnh rất nhiều, dần dần an tĩnh lại.
Trên người nàng chỉ mặc một kiện áo chẽn, lại không có mang giày. Sáng sớm sương mù nhiều quá, áo chẽn trên người nàng bị ướt hết rồi.
Lúc này một làn gió thổi qua, âm u lạnh lẽo khiến cho nàng phát run một trận.
Khi trời sáng, sương mù cũng chậm dần tan đi, Lâm Hoà Thuận mang thân thể nhếch nhác đi tìm lối ra khỏi rừng. Nàng nghĩ trước cứ xuống nội thành ở núi Phong Dương tìm cô cô mình đã, rồi sẽ đem những chuyện kì quái này nói lại sau.
Kì lạ rằng cứ đi mãi đi mãi, nàng không hề thấy thôn trang nào cả, đến cả một bóng người cũng không thấy.
Khi ra khỏi rừng cây, nàng liền nhận ra con đường xuống núi, chỉ là con đường này khúc khuỷnh lại chật hẹp toàn là đá vụn rất bấp bênh.
Lâm Hoà Thuận đi chân trần trên đường, vừa lạnh lại vừa đói, nàng nghĩ nhất định khi về tới nhà phải thay ngay bộ y phục mới, tìm một đôi giày và gọi xe đưa nàng đi nội thành.
Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, chưa từng khổ sở như vậy, Lâm Hoà Thuận không khỏi đỏ hoe đôi mắt.
Trước đây ngồi xe ngựa đi cũng rất lâu, mà giờ đi chân trần còn lâu hơn, Lâm Hoà Thuận phải tốn hơn một canh giờ mới xuống núi.
Nhìn từ xa có thể trông thấy một vài nhà dân cùng ruộng vườn, mà nàng giờ chỉ mặc một thân áo chẽn, không thể để nam nhân nào nhìn thấy được.
Trốn ở lùm cây xem chừng một chút, Lâm Hoà Thuận quyết định tới nhà Vương thẩm mượn quần áo, dù gì trước đây cũng có quan hệ, nàng còn nói mấy câu với người ta.
Nhìn bốn bề vắng lặng, nàng lén lút mò tới cửa nhà Vương thẩm. Lâm Hoà Thuận nhẹ nhàng đẩy phiến cửa gỗ, nhanh như chớp liền chạy vào trong phòng.
Lại nói Vương thẩm, mấy ngày nay còn đang bận bịu về việc đính hôn của nhi tử, đối phương là cô nương nhà Lý gia, lớn lên cũng xinh đẹp, gia cảnh khá tốt nhưng lại yêu cầu lễ hỏi cao quá, tận những 5 lượng bạc trắng, nói là để con cả nhà họ cưới vợ.
Suy nghĩ một chút nhà mình một năm cũng vừa đủ ngân lượng để sống, nếu mà đưa hết cho nhà Lý gia thì đến bày tiệc rượu cũng không đủ tiền, nhưng nếu không đưa, nhi tử nhà mình có thể tiết kiệm một khoản.
Nghĩ đến đây liền thở dài, ai bảo bà không sinh ra nữ tử, lại sinh nam tử làm chi, giờ chỉ còn cách mau mau dệt vải còn đem bán một ít, rồi sau tìm thúc hai mượn tạm mấy đồng, cũng coi như góp được chút rượu mừng.
Vương thẩm vừa chuẩn bị bắt tay vào làm việc thì đột nhiên một bóng người vọt vào khiến bà hết cả hồn. Cứ ngỡ gặp phải cường đạo, bà đang định hét lên thì nhận ra kia hoá ra lại là một tiểu cô nương, thoạt nhìn chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi.
Lâm Hoà Thuận chạy vào trong phòng thấy có người thì cũng giật mình, nhưng nhanh chóng trấn an:" Vương thẩm đừng sợ, là ta, Lâm Hoà Thuận."
Vương Thẩm nghe vậy liền cẩn thận đánh giá cô nương trước mặt, thật sự chả nhận ra nàng là ai. Hơn nữa ban ngày ban mặt, nữ tử này lại chỉ mặc một kiện áo chẽn đã chạy loạn khắp nơi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì có ma thèm lấy.
Thực sự nghĩ không ra, Vương Thẩm đành hỏi: "Cô nương ngươi là khuê nữ nhà ai?"
Lâm Hoà Thuận cẩn thận trả lời: "Ta là nhị tiểu thư của Lâm gia chủ, trên núi vốn là gia trang của ta, tên Lâm Hoà Thuận, lần trước ngươi đến nhà ta chúng ta còn nói chuyện vài câu đó."
Vương thẩm nghe được lời này liền nhíu mày, nghĩ thầm hoá ra là người điên, thế nào lại chạy đến nơi này. Thôi tốt nhất đem nàng đuổi đi, ai biết người điên có nổi tính đánh người hay không.
Vương thẩm vừa định tìm cái chổi đem Lâm Hoà Thuận đuổi đi thì phát hiện trên tay nàng, một chiếc vòng vàng sáng lấp lánh. Bà trố mắt ra, xác định vài lần thật kĩ mới chắc là vòng vàng liền lập tức nở nụ cười "Hoá ra là nhị tiểu thư, kìa mau ngồi xuống. Sao y phục trên người lại ướt thế này, giày cũng không có sao, ây da ta sẽ tìm cho tiểu thư một bộ quần áo sạch sẽ nhé."
Lâm Hòa Thuận cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ban nãy còn tưởng Vương thẩm không nhận ra mình chứ.
Vương thẩm đem chậu nước cho Hòa Thuận, lại lấy ra một bộ y phục hoa và đôi giày cũ. Lâm Hoà Thuận lúc này có là tốt rồi, nhanh chóng rửa chân và thay y phục trên người.
Vương thẩm nhìn nàng thay y phục, khẳng định đây nhất định là đại tiểu thư nhà ai chạy lạc ra ngoài rồi.
Bị Vương thẩm nhìn chằm chằm, Lâm Hoà Thuận có chút mất tự nhiên: "Ngươi có đồ ăn không, từ sáng tới giờ ta chưa được ăn gì cả."
" Có có, ta đi làm cho ngươi bát mì, ngươi nghỉ ngơi đi, xong ta sẽ gọi."
Lâm Hòa Thuận căng thẳng tinh thần cuối cùng cũng lơi lỏng, không đợi được đã mệt rã mà nằm sấp trên bàn ngủ.
Vừa mới chợp mắt một hồi, nàng nghe thấy tiếng tiếng mắng chửi khiến nàng tỉnh cả người. Một giọng nam tử trung niên truyền từ phòng bếp qua: " Người này phá sản rồi, giờ chẳng còn gì đâu. Ngươi mau nghĩ cách đi, không thì biết tay với ông đây."
Lâm Hoà Thuận mặt đỏ lên, nghĩ vốn tá điền cũng chẳng giàu có gì, xem ra nam nhân này hiểu lầm Vương Thẩm gì đó, nàng phải mau giải thích thôi.
Nghĩ vậy nàng hướng cửa bếp đi tới nhưng lại nghe được:"Xuỵt, nhỏ giọng thôi." Vương thẩm hoảng loạn.
" Làm gì? Ngươi ăn vụng còn sợ bị nhìn ra sao?" nam nhân kia tức giận mắng.
" Không phải, ngươi nghe ta nói, vừa có một nha đầu thần kinh chạy tới nhà chúng ta, ta vốn định đuổi đi nhưng ngươi không biết đâu, nàng đeo một cái vòng vàng trên người, là vàng thật đó." Vương thẩm nhỏ giọng.
Lâm Hoà Thuận trong lòng cả kinh, lặng lẽ đến gần hai hước, dựng thẳng tai nghe:" Làm như vậy chúng ta khác gì cường đạo, không được." nam nhân kia có chút lo lắng.
" Đây đâu gọi là cướp, là nhặt được, nhặt được! Một người điên như nàng thì biết gì."
" Nàng nếu như biết thì làm sao bây giờ?" Vương thẩm nam nhân vẫn là có chút không yên lòng.
"Cho nên ta mới trước cho nàng ăn, chờ một lát ta và nàng tâm sự liền tiện tay lừa nàng tín nhiệm một phen, lấy cái vòng ra. Nếu như nàng không đồng ý, ta chờ tới đêm rồi lấy." Vương thẩm càng nói âm thanh càng nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất