Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?
Chương 13: Thật sự không còn thích nữa!
Trên xe cô và Tiểu Phương vì mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, anh cô thì ngồi ghế phụ, hắn cùng cô và Tiểu Phương, cô ngồi chính giữa Tiểu Phương và hắn, lúc ngủ đầu cô gật lên gật xuống nhìn như một con lật đật, hắn thấy vị liền dùng tay nâng đầu cô dựa vào vai mình cho cô ngủ, còn Tiểu Phương vì ngồi cạnh cửa nên cô ấy gục đầu vào cạnh ngủ say từ đời nào. Cô vì có được điểm tựa nên cũng nhanh chống ngủ say, anh cô quan sát nhìn thấy từ đầu đến cuối hành động của hắn, gì đây hắn có ý định với em gái anh à, không phải trước đây hắn nói sẽ không bao giờ thích cô sao, nếu hắn thích cô vậy Yến Như sẽ như thế nào, không lẽ hắn muốn một chân đạp hai thuyền sao, không được anh phải hỏi hắn cho ra lẻ mới được.
Nữa tiếng ngồi xe, về đến bạch gia anh cô bước xuống, bước ra cửa sau mở cửa cho hắn vì cô đang dựa vào vai hắn nên hắn không tự mở cửa bước ra được, anh mở cửa hắn nhẹ nhàng bế cô lên cẩn thận không để đầu cô va vào thành cửa, anh cô sau khi mở cửa cho hắn cung nhanh chống chạy sang bên kia để mở cửa cho Tiểu Phương vì đầu dựa vào cửa nên khi Thiên Phong mở cửa ra thì Tiểu Phương cũng theo đã ngã ra ngoài, may mà Thiên Phong đỡ kịp không là cô đo nền rồi, Tiểu Phương đang ngủ thì bị chấn động mắt nhắm mắt mở ra nhìn, thấy mình đang trong vòng tay của Thiên Phong liền hoảng hốt đẩy anh ra rồi còn dùng chân đạp anh một cái khiến anh ngã ra sau
“Aaaaa đồ biến thái cậu tính làm gì tôi”
Thiên Phong vội bịch miệng Tiểu Phương lại vì trời khuya rồi tiếng hét của cô sẽ làm phiền người khác mất.
“Ai làm gì cô thấy cô ngủ ngon không muốn phá giấc ngủ của cô thoi”
“Ậy..ại...ao......cậu...ôm...ôi.......”
“Hả cô nói gì vậy”
Tiểu Phương đánh vào tay anh một cái, anh giật mình thì ra nảy giờ anh đang bịch miêng cô, vội bỏ tay ra
“Cậu không làm gì tôi sao lại ôm tôi”
“Như tôi nói không muốn phá giấc ngủ của cô”
“Hừ....”
Tiểu Phương hậm hực bước xuống xe đi vào trong, nhìn xung quanh không thấy cô đâu, Tiểu Phương quay đầu hỏi Thiên Phong
“Nguyệt đâu?”
“Hạo Thần bế con bé lên phòng rồi”
“Ò”
Nói rồi Tiểu Phương đi thẳng xuống bếp lấy nước uống
Quay lại phía cô và hắn, sau khi bế cô ra khỏi xe hắn đi một mạch vào nhà và lên lầu, cô rất nhẹ nên hắn bế đi rất nhanh đến trước cửa phòng cô hắn đưa tay mở khoá, bước vào trong hắn khá bất ngờ vì căn phòng trước đây cô luôn khoe với hắn về màu sắc trang trí điều theo phong cách hắn thích, nhưng chỉ sau vài ngày không gặp và không biết bao lâu rồi hắn không đến phòng cô mà không chỉ cô cả căn phòng cũng thây đổi, anh bế cô đến bên giường đặt cô nhẹ nhàng xuống đắp chăn cẩn thận cho cô
Hắn quan sát cả căn phòng, màu sắc, tráng trí tất cả đều thây đổi, đặc biệt hơn trong phòng cô lại xuất hiện thêm một kệ sách không phải trước kia cô không thích sách sao, chỉ cần nhìn thấy sách là cô đã mặt nặng mày nhẹ, mặt nhăn nhó khó chịu sao, còn tất cả hình anh và cô từ nhỏ đến lớn điều được cô mang đi hết không còn gì cả, chỉ để lại 1 tấm hình có đông đủ hai gia đình thoi. Anh nhìn hết căn phòng rồi lại nhìn cô trong lòng suy nghỉ không lẽ cô ấy thật sự đã từ bỏ tình cảm của cô đối với hắn rồi sao.
Tiểu Phương lên phòng, thấy hắn đứng trước cửa phòng.
“Hai cậu về được rồi đó”
“Ùm”
Thiên Phong vừa hay đi lên nghe thấy Tiều Phương nói vậy liền nói
“Khuya rồi nên hai tôi sẽ ở lại đi mai chúng tôi sẽ đến trường luôn”
“Kệ cậu nói tôi làm gì”
Sau khi trả lời anh, Tiểu Phương liền bước vào phòng đóng cửa leo lên giường ngủ.
Chỉ còn lại hai người con trai đứng trước cửa phòng,
“Về phòng”
Hắn không nói gì, quay lưng về phòng. Vì từ nhỏ khi đến đây đều ở với Thiên Phong nên lớn lên cũng vậy, chỉ cần hắn sang Bạch gia đều sẽ ở phòng anh.
“Cậu đi tắm đi sau đó tới tớ, rồi chúng ta nói chuyện”
“Ùm”
Hắn mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đi tắm. Vì đã khuya nên hai người tranh thủ tắm nhanh, sau khi tắm xong hắn và anh cùng nhau ra ban công phòng nói chuyện
“Cậu và Yến Như tiến triển như thế nào rồi”
“Vẫn vậy sao thế”
“Vậy cậu và em gái tớ thì sao cậu có thích nó không?”
“Tớ chỉ xem Thiên Nguyệt là em gái giống như cậu thoi, em gái cậu cũng là em gái tớ”
“Cậu nghĩ sao về tình cảm của Thiên Nguyệt”
“Cô ấy bảo cô ấy không còn thích tôi nữa”
Anh bất ngờ nhìn hắn hỏi:
“Thật sao, con bé thật sự đã nói như vậy sao”
“Ùm”
Có lẽ con bé thật sự buông bỏ chấp niệm với hắn rồi.
“Ùm sao này mong cậu không hối hận”
Hắn ngớ người khi nghe anh nói như vậy, hối hận gì chứ hắn chưa bao giờ phải hối hận vì điều hắn làm cả.
“Hả”
“Thoi không có gì đi ngủ thoi trể rồi mai còn đi học”
Hắn hoang mang nhìn anh, rồi cũng bỏ đi ý nghĩ đó rồi cũng vào trong đi ngủ.
Một đêm dài, 4 con người 1 ngôi nhà 4 trái tim, liệu họ sẽ ra sao, họ có thật sự sẽ được hạnh phúc hay không? Sẽ tìm được chân tình của mình không??????
Nữa tiếng ngồi xe, về đến bạch gia anh cô bước xuống, bước ra cửa sau mở cửa cho hắn vì cô đang dựa vào vai hắn nên hắn không tự mở cửa bước ra được, anh mở cửa hắn nhẹ nhàng bế cô lên cẩn thận không để đầu cô va vào thành cửa, anh cô sau khi mở cửa cho hắn cung nhanh chống chạy sang bên kia để mở cửa cho Tiểu Phương vì đầu dựa vào cửa nên khi Thiên Phong mở cửa ra thì Tiểu Phương cũng theo đã ngã ra ngoài, may mà Thiên Phong đỡ kịp không là cô đo nền rồi, Tiểu Phương đang ngủ thì bị chấn động mắt nhắm mắt mở ra nhìn, thấy mình đang trong vòng tay của Thiên Phong liền hoảng hốt đẩy anh ra rồi còn dùng chân đạp anh một cái khiến anh ngã ra sau
“Aaaaa đồ biến thái cậu tính làm gì tôi”
Thiên Phong vội bịch miệng Tiểu Phương lại vì trời khuya rồi tiếng hét của cô sẽ làm phiền người khác mất.
“Ai làm gì cô thấy cô ngủ ngon không muốn phá giấc ngủ của cô thoi”
“Ậy..ại...ao......cậu...ôm...ôi.......”
“Hả cô nói gì vậy”
Tiểu Phương đánh vào tay anh một cái, anh giật mình thì ra nảy giờ anh đang bịch miêng cô, vội bỏ tay ra
“Cậu không làm gì tôi sao lại ôm tôi”
“Như tôi nói không muốn phá giấc ngủ của cô”
“Hừ....”
Tiểu Phương hậm hực bước xuống xe đi vào trong, nhìn xung quanh không thấy cô đâu, Tiểu Phương quay đầu hỏi Thiên Phong
“Nguyệt đâu?”
“Hạo Thần bế con bé lên phòng rồi”
“Ò”
Nói rồi Tiểu Phương đi thẳng xuống bếp lấy nước uống
Quay lại phía cô và hắn, sau khi bế cô ra khỏi xe hắn đi một mạch vào nhà và lên lầu, cô rất nhẹ nên hắn bế đi rất nhanh đến trước cửa phòng cô hắn đưa tay mở khoá, bước vào trong hắn khá bất ngờ vì căn phòng trước đây cô luôn khoe với hắn về màu sắc trang trí điều theo phong cách hắn thích, nhưng chỉ sau vài ngày không gặp và không biết bao lâu rồi hắn không đến phòng cô mà không chỉ cô cả căn phòng cũng thây đổi, anh bế cô đến bên giường đặt cô nhẹ nhàng xuống đắp chăn cẩn thận cho cô
Hắn quan sát cả căn phòng, màu sắc, tráng trí tất cả đều thây đổi, đặc biệt hơn trong phòng cô lại xuất hiện thêm một kệ sách không phải trước kia cô không thích sách sao, chỉ cần nhìn thấy sách là cô đã mặt nặng mày nhẹ, mặt nhăn nhó khó chịu sao, còn tất cả hình anh và cô từ nhỏ đến lớn điều được cô mang đi hết không còn gì cả, chỉ để lại 1 tấm hình có đông đủ hai gia đình thoi. Anh nhìn hết căn phòng rồi lại nhìn cô trong lòng suy nghỉ không lẽ cô ấy thật sự đã từ bỏ tình cảm của cô đối với hắn rồi sao.
Tiểu Phương lên phòng, thấy hắn đứng trước cửa phòng.
“Hai cậu về được rồi đó”
“Ùm”
Thiên Phong vừa hay đi lên nghe thấy Tiều Phương nói vậy liền nói
“Khuya rồi nên hai tôi sẽ ở lại đi mai chúng tôi sẽ đến trường luôn”
“Kệ cậu nói tôi làm gì”
Sau khi trả lời anh, Tiểu Phương liền bước vào phòng đóng cửa leo lên giường ngủ.
Chỉ còn lại hai người con trai đứng trước cửa phòng,
“Về phòng”
Hắn không nói gì, quay lưng về phòng. Vì từ nhỏ khi đến đây đều ở với Thiên Phong nên lớn lên cũng vậy, chỉ cần hắn sang Bạch gia đều sẽ ở phòng anh.
“Cậu đi tắm đi sau đó tới tớ, rồi chúng ta nói chuyện”
“Ùm”
Hắn mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đi tắm. Vì đã khuya nên hai người tranh thủ tắm nhanh, sau khi tắm xong hắn và anh cùng nhau ra ban công phòng nói chuyện
“Cậu và Yến Như tiến triển như thế nào rồi”
“Vẫn vậy sao thế”
“Vậy cậu và em gái tớ thì sao cậu có thích nó không?”
“Tớ chỉ xem Thiên Nguyệt là em gái giống như cậu thoi, em gái cậu cũng là em gái tớ”
“Cậu nghĩ sao về tình cảm của Thiên Nguyệt”
“Cô ấy bảo cô ấy không còn thích tôi nữa”
Anh bất ngờ nhìn hắn hỏi:
“Thật sao, con bé thật sự đã nói như vậy sao”
“Ùm”
Có lẽ con bé thật sự buông bỏ chấp niệm với hắn rồi.
“Ùm sao này mong cậu không hối hận”
Hắn ngớ người khi nghe anh nói như vậy, hối hận gì chứ hắn chưa bao giờ phải hối hận vì điều hắn làm cả.
“Hả”
“Thoi không có gì đi ngủ thoi trể rồi mai còn đi học”
Hắn hoang mang nhìn anh, rồi cũng bỏ đi ý nghĩ đó rồi cũng vào trong đi ngủ.
Một đêm dài, 4 con người 1 ngôi nhà 4 trái tim, liệu họ sẽ ra sao, họ có thật sự sẽ được hạnh phúc hay không? Sẽ tìm được chân tình của mình không??????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất