Cùng Em Trai Đỉnh Lưu Tham Gia Show Thực Tế Tiết Tấu Chậm Bạo Hồng
Chương 7:
Tâm tình Thẩm Niệm Thu vốn dĩ không tệ lắm khi nghe được lời này, ánh mắt lạnh xuống, nhìn thẳng về phía Tiết Thiên Thiên.
Tiểu Mỹ nhận thấy bầu không khí không đúng, nhanh chóng tới hoà giải: "Chị Thiên Thiên, đừng nóng nảy, các tổ khách quý khác vẫn còn chưa chụp đâu, chúng ta có thể chụp cho bọn họ trước."
Vốn dĩ chính là bởi vì Thẩm Niệm Thu có độ nhận diện rất cao, nghe đồn lại kiêu căng ngạo mạn, không dễ hầu hạ, cho nên bọn họ mới sắp xếp cho tổ của Thẩm Niệm Thu chụp trước.
"Tôi đi thông báo trước cho người trong studio một tiếng đã." Tiểu Mỹ nói xong, nhanh chóng chạy mất.
Tiết Thiên Thiên bị cái liếc mắt lạnh băng của Thẩm Niệm Thu làm hoảng sợ, chạy nhanh nịnh nọt: "Chị gái của em cũng là chị gái của chị, chị chỉ muốn chúng ta chụp nhanh cho xong, chờ cô ấy tới sẽ không cần phải chờ chúng ta chụp......"
Thẩm Niệm Thu nhìn Tiết Thiên Thiên còn đang giảo biện, ánh mắt ngày càng lạnh: "Thứ nhất, chị của tôi là chị của tôi, không phải chị của cô, đừng bắt quàng làm họ. Thứ hai, chị của tôi trẻ hơn cô rất nhiều."
Nụ cười trên mặt Tiết Thiên Thiên không còn duy trì nổi nữa, cô ta ra mắt đã nhiều năm như vậy, quanh đi quẩn lại vẫn là người mới, vốn dĩ tuổi chính là đề tài nhạy cảm của cô ta, ấy vậy bây giờ còn bị người ghét bỏ tuổi của cô ta lớn, lại còn ở ngay trước mặt.
Diệp Hải thật sự không nhẫn nhịn được nữa, giận dữ gầm lên: "Cho dù chị của cậu có tới thì cũng đừng mong thay đổi được gì!"
Thẩm Niệm Thu lại chẳng bận tâm, rút sạc điện thoại ra, đứng dậy rời đi.
"Cậu đi đâu?" Diệp Hải tức giận nói.
"Đón người." Thẩm Niệm Thu thong thả ung dung trả lời, sau đó đi nhanh chóng rời khỏi phòng.
"Cậu ở đây, tôi đi đón thay cậu!" Diệp Hải lại muốn ngó coi ai có thể làm nhãi ranh này quan tâm như vậy, hắn còn chưa thấy Thẩm Niệm Thu lại để tâm đến vậy.
"Không cần." Thẩm Niệm Thu nhờ đôi chân dài nhanh chóng đi ra khỏi phòng hóa trang trước một bước.
Tiết Thiên Thiên trong lòng thấp thỏm: "Hải ca, Thẩm Niệm Thu thật sự có chị ruột sao?"
"Tôi làm sao biết được? Cậu ta lại chưa bao giờ nói với tôi chuyện này." Diệp Hải cũng cảm thấy bực bội.
"Nếu thật sự là chị ruột của em ấy tới, tôi còn cơ hội tham gia show thực tế này cùng em ấy không?"
"Vì sao không thể? Cô là người ký hợp đồng, không phải chị gái hắn!"
"Vâng." Lời nói chắc nịch của Diệp Hải đã trấn an Tiết Thiên Thiên.
Hai người đuổi theo sau Thẩm Niệm Thu, không biết cậu đi như thế nào mà bọn họ chỉ chậm một bước, ra tới nơi nhưng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Niệm Thu đâu.
*
Thẩm Niệm Thu không xuống lầu, vô tình gặp Thẩm Niệm Hạ ở chỗ ngoặt hành lang .
Thẩm Niệm Hạ mới từ thang máy đi ra, bên cạnh cô còn có một người đàn ông trung niên nho nhã.
Thẩm Niệm Thu vốn còn đang đi nhanh, bỗng khựng chân lại vì có việc ngoài ý muốn, cậu không hề nghĩ Thẩm Niệm Hạ lại có người quen dẫn lên.
Cậu dừng lại, không tiến về phía trước nữa, cứ đứng yên một chỗ, một tay nhét vào túi quần, vẻ mặt bình thản, cũng không chủ động lên tiếng chào hỏi.
Thẩm Niệm Hạ nhìn thấy cậu, cũng không ngạc nhiên gì, ngược lại còn hiểu ngay lập tức. Cô quay đầu, lễ phép nói cảm ơn với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Người đàn ông trung niên cười nói: "Không cần khách khí, có thể giúp giáo sư Thẩm cũng là vinh hạnh của tôi, tôi xin phép cáo lui không quấy rầy hai trò chuyện."
Sau khi ông ta rời đi, Thẩm Niệm Hạ đi tới chỗ Thẩm Niệm Thu, cảm xúc không nói nên lời.
Nếu không phải nhờ giấc mơ tối hôm qua, cô chắc chắn cả đời cũng không biết thiếu niên trước mặt nghĩ gì.
"Tức giận hả?" Thẩm Niệm Hạ hỏi.
So với sự lạnh lùng xa cách trước đây, Thẩm Niệm Hạ hiện tại có thể được xem là dịu dàng, một sự dịu dàng khó thấy.
Thẩm Niệm Thu cảm thấy khó hiểu, "Sao em tức giận được?"
Tiểu Mỹ nhận thấy bầu không khí không đúng, nhanh chóng tới hoà giải: "Chị Thiên Thiên, đừng nóng nảy, các tổ khách quý khác vẫn còn chưa chụp đâu, chúng ta có thể chụp cho bọn họ trước."
Vốn dĩ chính là bởi vì Thẩm Niệm Thu có độ nhận diện rất cao, nghe đồn lại kiêu căng ngạo mạn, không dễ hầu hạ, cho nên bọn họ mới sắp xếp cho tổ của Thẩm Niệm Thu chụp trước.
"Tôi đi thông báo trước cho người trong studio một tiếng đã." Tiểu Mỹ nói xong, nhanh chóng chạy mất.
Tiết Thiên Thiên bị cái liếc mắt lạnh băng của Thẩm Niệm Thu làm hoảng sợ, chạy nhanh nịnh nọt: "Chị gái của em cũng là chị gái của chị, chị chỉ muốn chúng ta chụp nhanh cho xong, chờ cô ấy tới sẽ không cần phải chờ chúng ta chụp......"
Thẩm Niệm Thu nhìn Tiết Thiên Thiên còn đang giảo biện, ánh mắt ngày càng lạnh: "Thứ nhất, chị của tôi là chị của tôi, không phải chị của cô, đừng bắt quàng làm họ. Thứ hai, chị của tôi trẻ hơn cô rất nhiều."
Nụ cười trên mặt Tiết Thiên Thiên không còn duy trì nổi nữa, cô ta ra mắt đã nhiều năm như vậy, quanh đi quẩn lại vẫn là người mới, vốn dĩ tuổi chính là đề tài nhạy cảm của cô ta, ấy vậy bây giờ còn bị người ghét bỏ tuổi của cô ta lớn, lại còn ở ngay trước mặt.
Diệp Hải thật sự không nhẫn nhịn được nữa, giận dữ gầm lên: "Cho dù chị của cậu có tới thì cũng đừng mong thay đổi được gì!"
Thẩm Niệm Thu lại chẳng bận tâm, rút sạc điện thoại ra, đứng dậy rời đi.
"Cậu đi đâu?" Diệp Hải tức giận nói.
"Đón người." Thẩm Niệm Thu thong thả ung dung trả lời, sau đó đi nhanh chóng rời khỏi phòng.
"Cậu ở đây, tôi đi đón thay cậu!" Diệp Hải lại muốn ngó coi ai có thể làm nhãi ranh này quan tâm như vậy, hắn còn chưa thấy Thẩm Niệm Thu lại để tâm đến vậy.
"Không cần." Thẩm Niệm Thu nhờ đôi chân dài nhanh chóng đi ra khỏi phòng hóa trang trước một bước.
Tiết Thiên Thiên trong lòng thấp thỏm: "Hải ca, Thẩm Niệm Thu thật sự có chị ruột sao?"
"Tôi làm sao biết được? Cậu ta lại chưa bao giờ nói với tôi chuyện này." Diệp Hải cũng cảm thấy bực bội.
"Nếu thật sự là chị ruột của em ấy tới, tôi còn cơ hội tham gia show thực tế này cùng em ấy không?"
"Vì sao không thể? Cô là người ký hợp đồng, không phải chị gái hắn!"
"Vâng." Lời nói chắc nịch của Diệp Hải đã trấn an Tiết Thiên Thiên.
Hai người đuổi theo sau Thẩm Niệm Thu, không biết cậu đi như thế nào mà bọn họ chỉ chậm một bước, ra tới nơi nhưng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Niệm Thu đâu.
*
Thẩm Niệm Thu không xuống lầu, vô tình gặp Thẩm Niệm Hạ ở chỗ ngoặt hành lang .
Thẩm Niệm Hạ mới từ thang máy đi ra, bên cạnh cô còn có một người đàn ông trung niên nho nhã.
Thẩm Niệm Thu vốn còn đang đi nhanh, bỗng khựng chân lại vì có việc ngoài ý muốn, cậu không hề nghĩ Thẩm Niệm Hạ lại có người quen dẫn lên.
Cậu dừng lại, không tiến về phía trước nữa, cứ đứng yên một chỗ, một tay nhét vào túi quần, vẻ mặt bình thản, cũng không chủ động lên tiếng chào hỏi.
Thẩm Niệm Hạ nhìn thấy cậu, cũng không ngạc nhiên gì, ngược lại còn hiểu ngay lập tức. Cô quay đầu, lễ phép nói cảm ơn với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Người đàn ông trung niên cười nói: "Không cần khách khí, có thể giúp giáo sư Thẩm cũng là vinh hạnh của tôi, tôi xin phép cáo lui không quấy rầy hai trò chuyện."
Sau khi ông ta rời đi, Thẩm Niệm Hạ đi tới chỗ Thẩm Niệm Thu, cảm xúc không nói nên lời.
Nếu không phải nhờ giấc mơ tối hôm qua, cô chắc chắn cả đời cũng không biết thiếu niên trước mặt nghĩ gì.
"Tức giận hả?" Thẩm Niệm Hạ hỏi.
So với sự lạnh lùng xa cách trước đây, Thẩm Niệm Hạ hiện tại có thể được xem là dịu dàng, một sự dịu dàng khó thấy.
Thẩm Niệm Thu cảm thấy khó hiểu, "Sao em tức giận được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất