Cùng Em Trai Đỉnh Lưu Tham Gia Show Thực Tế Tiết Tấu Chậm Bạo Hồng
Chương 22:
Xung quanh Thẩm Niệm Thu toát lên khí chất lạnh lùng, kiêu căng, chỉ nhìn qua đã biết là người khó gần. Dương Hiểu Hiểu không ngờ ngay ngày đầu tiên đã đắc tội với nhân vật như vậy.
Thẩm Niệm Thu cứng nhắc ừ một tiếng, cậu đương nhiên không đến mức so đo cùng cô bé.
Tiểu Âm Âm lại tò mò: “Nhưng vì sao anh không gọi chị tiên nữ là ‘chị’?”
Thẩm Niệm Thu: “…………”
Dương Hiểu Hiểu cực kỳ xấu hổ, nhanh chóng giải thích: “Niệm Thu ca ca chỉ hơi thẹn thùng mà thôi, anh ấy sẽ lén gọi mỗi khi không ở nơi đông người.”
Tiểu Âm Âm ồ một tiếng, bày ra dáng vẻ ngộ ra điều gì đó, “Niệm Thu ca ca, không cần phải thẹn thùng, nên ngoan ngoãn gọi nha. Anh không gọi thì em cũng không biết anh là anh em nhà ai, anh xem anh kia cũng gọi là chị kìa.”
Tiểu Âm Âm còn cố ý chỉ chỉ Giang Vũ.
Thẩm Niệm Thu rất muốn trợn mắt, những lời ngọt ngào như vậy, Giang Vũ đã nói với không biết bao nhiêu người rồi. Cậu còn lạ gì nữa!
Thẩm Niệm Hạ nhấp môi nhìn Thẩm Niệm Thu. Đáy mắt vốn dĩ cô độc giờ đây lại dâng lên một tia ý cười. "Phải, Âm Âm nói đúng. Tiểu Thu nên học cách chào hỏi. Hay là, kêu một tiếng chị nhỉ?"
Phòng phát sóng trực tiếp lập tức toàn bộ spam 【 Chị. 】.
【 Thì ra tỷ tỷ cũng biết cười nha, tỷ tỷ cười rộ lên nhìn rất đẹp. 】
【 Tôi giam cầm mình trong cái nhan sắc thần tiên của tỷ tỷ rồi. 】
【 Cậu bé, khuyên thật cậu mau mau gọi chị cho tôi, cậu không gọi thì tôi cướp chị của cậu mất đấy. 】
【 Tỷ tỷ, chị có thiếu em trai hay em gái không? 】
【 Cặp chị em này rõ ràng không hòa hợp với nhau, nếu mối quan hệ thực sự tốt thì đâu cần phải bắt buộc gọi chị đâu. 】
【 Yên tâm, Thẩm Niệm Thu chắc chắn sẽ không gọi 】
【 Không dám nghĩ đến cảnh hắn ta kêu một tiếng chị, nhưng tôi cũng hơi muốn nghe thử. 】
Thực ra, Thẩm Niệm Hạ cũng không nhớ nổi lần cuối cùng Thẩm Niệm Thu gọi mình là "chị" là khi nào. Rõ ràng khi còn nhỏ, Thẩm Niệm Thu luôn gọi cô là "chị", nhưng không biết từ lúc nào, Thẩm Niệm Thu bắt đầu ít gọi cô là "chị" hơn, sau đó trực tiếp gọi tên cô là "Thẩm Niệm Hạ".
Nghĩ đến đây, Thẩm Niệm Hạ lại có chút hoài niệm về Thẩm Niệm Thu hồi còn bé, luôn nhõng nhẽo gọi cô là "chị".
Nếu đã tới tham gia show thực tế này rồi, cô tuyệt đối sẽ không để Thẩm Niệm Thu đi đến kết cục như trong sách.
Bước đầu tiên cần để cậu cởi bỏ lớp vỏ bọc ngụy trang bên ngoài, không thể để cô cùng Thẩm Niệm Thu trở thành tổ bị so sánh với nữ chủ cùng em trai nuôi như trong truyện.
Thẩm Niệm Thu kỳ quái nhìn về phía Thẩm Niệm Hạ, như muốn đọc vị gương mặt mà nhận được một câu trả lời — thì ra Thẩm Niệm Hạ cũng biết nói giỡn ư?
Tuy nhiên, Thẩm Niệm Hạ cũng không phải lúc nào cũng là hình tượng cao lãnh. Thẩm Niệm Thu nhớ rằng khi còn nhỏ, chị gái rất ôn nhu và quan tâm đến mình. Nhưng sau đó, khoảng cách giữa họ ngày càng xa cách, thậm chí một năm cũng không gặp nhau vài lần, và cũng chẳng nói chuyện điện thoại được mấy câu.
“Đúng vậy, Niệm Thu ca ca, mau gọi chị đi, chị ~ chị.” Cô bé nhiệt tình chạy tới, đứa trẻ nhỏ dạy Thẩm Niệm Thu.
Thái dương Thẩm Niệm Thu nhảy dựng, sao lại bị một đứa trẻ ba tuổi coi như con nít mà dạy bảo rồi??
“Rồi, anh sẽ gọi.” Không cần học.
Thẩm Niệm Thu lấy cớ đi toilet.
Thẩm Niệm Hạ nhìn bóng dáng kiêu ngạo kia rời đi, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra trưởng thành thực sự khiến con người ta thay đổi nhiều quá. Giờ đây, ngay cả tiếng 'chị' cũng không chịu gọi nữa rồi."
Tổ của Tiết Thiên Thiên và Bành Văn Lâm còn chưa tới, mọi người đành chờ trong sân.
Âu Thành Hạo chờ đến sốt ruột, bèn hỏi Tô Hương: "Chị ơi, còn phải đợi bao lâu nữa?"
Hồi trước Tô Hương nổi lên nhờ một bộ web drama, nên rất quý trọng lần được tham gia show này, muốn ở trong tiết mục lưu lại cho người xem ấn tượng tốt nên cô ta và Âu Thành Hạo là tổ đến đầu tiên, Tô Hương nhờ thế cũng có ít thiện cảm từ người qua đường.
Thẩm Niệm Thu cứng nhắc ừ một tiếng, cậu đương nhiên không đến mức so đo cùng cô bé.
Tiểu Âm Âm lại tò mò: “Nhưng vì sao anh không gọi chị tiên nữ là ‘chị’?”
Thẩm Niệm Thu: “…………”
Dương Hiểu Hiểu cực kỳ xấu hổ, nhanh chóng giải thích: “Niệm Thu ca ca chỉ hơi thẹn thùng mà thôi, anh ấy sẽ lén gọi mỗi khi không ở nơi đông người.”
Tiểu Âm Âm ồ một tiếng, bày ra dáng vẻ ngộ ra điều gì đó, “Niệm Thu ca ca, không cần phải thẹn thùng, nên ngoan ngoãn gọi nha. Anh không gọi thì em cũng không biết anh là anh em nhà ai, anh xem anh kia cũng gọi là chị kìa.”
Tiểu Âm Âm còn cố ý chỉ chỉ Giang Vũ.
Thẩm Niệm Thu rất muốn trợn mắt, những lời ngọt ngào như vậy, Giang Vũ đã nói với không biết bao nhiêu người rồi. Cậu còn lạ gì nữa!
Thẩm Niệm Hạ nhấp môi nhìn Thẩm Niệm Thu. Đáy mắt vốn dĩ cô độc giờ đây lại dâng lên một tia ý cười. "Phải, Âm Âm nói đúng. Tiểu Thu nên học cách chào hỏi. Hay là, kêu một tiếng chị nhỉ?"
Phòng phát sóng trực tiếp lập tức toàn bộ spam 【 Chị. 】.
【 Thì ra tỷ tỷ cũng biết cười nha, tỷ tỷ cười rộ lên nhìn rất đẹp. 】
【 Tôi giam cầm mình trong cái nhan sắc thần tiên của tỷ tỷ rồi. 】
【 Cậu bé, khuyên thật cậu mau mau gọi chị cho tôi, cậu không gọi thì tôi cướp chị của cậu mất đấy. 】
【 Tỷ tỷ, chị có thiếu em trai hay em gái không? 】
【 Cặp chị em này rõ ràng không hòa hợp với nhau, nếu mối quan hệ thực sự tốt thì đâu cần phải bắt buộc gọi chị đâu. 】
【 Yên tâm, Thẩm Niệm Thu chắc chắn sẽ không gọi 】
【 Không dám nghĩ đến cảnh hắn ta kêu một tiếng chị, nhưng tôi cũng hơi muốn nghe thử. 】
Thực ra, Thẩm Niệm Hạ cũng không nhớ nổi lần cuối cùng Thẩm Niệm Thu gọi mình là "chị" là khi nào. Rõ ràng khi còn nhỏ, Thẩm Niệm Thu luôn gọi cô là "chị", nhưng không biết từ lúc nào, Thẩm Niệm Thu bắt đầu ít gọi cô là "chị" hơn, sau đó trực tiếp gọi tên cô là "Thẩm Niệm Hạ".
Nghĩ đến đây, Thẩm Niệm Hạ lại có chút hoài niệm về Thẩm Niệm Thu hồi còn bé, luôn nhõng nhẽo gọi cô là "chị".
Nếu đã tới tham gia show thực tế này rồi, cô tuyệt đối sẽ không để Thẩm Niệm Thu đi đến kết cục như trong sách.
Bước đầu tiên cần để cậu cởi bỏ lớp vỏ bọc ngụy trang bên ngoài, không thể để cô cùng Thẩm Niệm Thu trở thành tổ bị so sánh với nữ chủ cùng em trai nuôi như trong truyện.
Thẩm Niệm Thu kỳ quái nhìn về phía Thẩm Niệm Hạ, như muốn đọc vị gương mặt mà nhận được một câu trả lời — thì ra Thẩm Niệm Hạ cũng biết nói giỡn ư?
Tuy nhiên, Thẩm Niệm Hạ cũng không phải lúc nào cũng là hình tượng cao lãnh. Thẩm Niệm Thu nhớ rằng khi còn nhỏ, chị gái rất ôn nhu và quan tâm đến mình. Nhưng sau đó, khoảng cách giữa họ ngày càng xa cách, thậm chí một năm cũng không gặp nhau vài lần, và cũng chẳng nói chuyện điện thoại được mấy câu.
“Đúng vậy, Niệm Thu ca ca, mau gọi chị đi, chị ~ chị.” Cô bé nhiệt tình chạy tới, đứa trẻ nhỏ dạy Thẩm Niệm Thu.
Thái dương Thẩm Niệm Thu nhảy dựng, sao lại bị một đứa trẻ ba tuổi coi như con nít mà dạy bảo rồi??
“Rồi, anh sẽ gọi.” Không cần học.
Thẩm Niệm Thu lấy cớ đi toilet.
Thẩm Niệm Hạ nhìn bóng dáng kiêu ngạo kia rời đi, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra trưởng thành thực sự khiến con người ta thay đổi nhiều quá. Giờ đây, ngay cả tiếng 'chị' cũng không chịu gọi nữa rồi."
Tổ của Tiết Thiên Thiên và Bành Văn Lâm còn chưa tới, mọi người đành chờ trong sân.
Âu Thành Hạo chờ đến sốt ruột, bèn hỏi Tô Hương: "Chị ơi, còn phải đợi bao lâu nữa?"
Hồi trước Tô Hương nổi lên nhờ một bộ web drama, nên rất quý trọng lần được tham gia show này, muốn ở trong tiết mục lưu lại cho người xem ấn tượng tốt nên cô ta và Âu Thành Hạo là tổ đến đầu tiên, Tô Hương nhờ thế cũng có ít thiện cảm từ người qua đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất