Chương 56: Võ Giả Cảnh Giới Động Huyền Đuổi Giết
Nửa ngày sau, Tiêu Dật và các trưởng lão đã rời khỏi thành Tử Vân từ lâu, hơn nữa còn đang ở ngoài trăm dặm.
Về phần các tộc nhân khác, bọn họ chia thành xác đội ngũ rời đi theo những hướng khác nhau, ngay cả khi Mộ Dung gia muốn đuổi theo cũng không có cách nào một lưới tóm hết.
Sau khi yên ổn các đội ngũ mới liên lạc và tập hợp lại, không cần lo lắng chuyện tộc nhân bị thất lạc.
Bên kia nhóm Tiêu Dật vừa vặn gặp được nhóm Tứ trưởng lão đang chạy trốn.
Bọn họ xuất phát từ khu quặng mỏ, dọc theo dãy núi Vẫn Tinh vòng qua, không ngờ cuối cùng hai bên lại gặp nhau.
Đi theo phía sau Tứ Lục trưởng lão là hơn mười con cháu, chính là số con cháu xuất sắc nhất hiện giờ; mà những người khác trong quặng mỏ cũng đã chia ra nhiều hướng khác nhau để rời đi.
"Thiếu gia chủ, ngài không sao thì tốt quá rồi." Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc vừa nhìn thấy Tiêu Dật thì kích động không thôi.
Tứ Lục trưởng lão lộ ra vẻ mặt đau buồn, nhưng sau khi gặp các vị trưởng lão khác thì dần dần khôi phục dáng vẻ tươi cười.
"Trước khoan hãy kích động, chờ chúng ta chân chính an toàn rời đi rồi nói." Tiêu Dật mỉm cười nói.
Nhóm người tiếp tục nhanh chóng chạy đi.
Tiêu Dật cõng Y Y, thuận miệng hỏi: "Đại trưởng lão, chúng ta có mục tiêu rút lui không?"
Đại trưởng lão lắc đầu: "Không có, nhưng như thế thì Mộ Dung gia mới khó tìm ra tung tích của chúng ta."
Nhị trưởng lão nói: "Chờ đến khi chúng ta ổn định, ta sẽ lập tức quay về đón những tộc nhân khác, sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức thì sẽ có một ngày quay trở lại thành Tử Vân."
Lại qua vài canh giờ, mọi người đã rời khỏi thành Tử Vân rất xa.
Lúc này Y Y ở trên lưng Tiêu Dật dịu dàng nói: "Thiếu gia, ngài đổ mồ hôi rồi, có phải Y Y nặng quá không? Ngài thả Y Y xuống đi, để Y Y tự đi."
Nói xong, Y Y lau mồ hôi trán cho Tiêu Dật.
Tiêu Dật lắc đầu cười nói: "Thân thể nhỏ bé này của ngươi, ta cõng mấy ngày mấy đêm cũng không mệt, an tâm đi."
Đại trưởng lão nhìn sang nhóm con cháu, phát hiện vẻ mặt nhóm Tiêu Tráng đã mệt mỏi thì ngừng lại nói: "Đã rời khỏi thành Tử Vân rất xa rồi, có lẽ Mộ Dung gia cũng khó lòng đuổi kịp, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục lên đường."
Dù sao thì tu vi của nhóm con cháu cũng không mạnh, chạy đi một khoảng thời gian dài như vậy quả thực chịu không nổi.
Nghe vậy, nhóm người dừng lại nghỉ ngơi.
Chỉ một chốc sau, khi mọi người chuẩn bị chạy tiếp thì...
Đột nhiên từ phía xa có một tiếng xé gió mãnh liệt ập tới.
Tiêu Dật liếc nhìn sang, phía chân trời xa xa có một bóng người mơ hồ.
Tốc độ của bóng người đó rất nhanh, hơn nữa đang tiến tới gần hơn, cũng ngày càng rõ hơn.
Quan trọng nhất là một luồng uy lực này lại bao trùm lấy tất cả mọi người, làm bọn họ rất khó chịu.
"Bay được trên trời cao, đó là võ giả cảnh giới Động Huyền." Đại trưởng lão đứng dậy, đột nhiên kinh hãi: "Không ổn rồi, là Mộ Dung Mặc."
Tiếng nói của Đại trưởng lão vừa dứt thì một giây sau, linh khí trong trời đất đã nổ tung,
Linh khí mấy trăm mét xung quanh nháy mắt ngưng tụ lại, giống như bị sự khống chế nào đó, nặng nề đè ép trên người nhóm Tiêu Dật.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều không thể động đậy, bao gồm cả Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão.
Giống như có một nhà lao vô hình vây khốn mọi người.
"Lồng giam linh khí, Mộ Dung Mặc quả nhiên đã là võ giả cảnh giới Động Huyền." Đại trưởng lão kinh hãi.
Vèo, một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Bóng người là một ông cụ râu tóc bạc phơ, một thân áo bào xanh lá khiếp người, trông giống như quỷ mị, chỉ cần liếc mắt một cái thôi đã làm nhóm người vô thức rùng mình.
"Tiêu Ly Hỏa, nhiều năm rồi không gặp, sao lại vội vàng rời đi thế hả?" Ông cụ kia cười hỏi, trong giọng cười lại tràn đầy ý lạnh.
"Mộ Dung Mặc." Đại trưởng lão cắn nhìn người nọ.
Hiển nhiên ông cụ trước mặt chính là Đại trưởng lão của Mộ Dung gia, Mộ Dung Mặc, cũng chính là võ giả cảnh giới Động Huyền.
"Ha ha ha ha." Mộ Dung Mặc bật cười ha hả: "Tiêu Ly Hỏa, các ngươi cho rằng chỉ cần rời khỏi thành Tử Vân thì ta sẽ không tìm được các ngươi à?"
"Bản lĩnh của cảnh giới Động Huyền rất khó lường, khống chế linh khí cũng vượt xa bình thường. Hơi thở của các ngươi sẽ lưu lại trong linh khí trên đường, chỉ cần ta khống chế linh khí thì mọi hành động của các ngươi đều nằm rõ trong lòng bàn tay ta."
"Hơn nữa ta còn có thể bay trên trời, các ngươi làm sao có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta, ha ha ha ha."
Trong giọng cười của Mộ Dung Mặc tràn đầy hung ác, nham nhiểm và kiêu căng ngạo mạn.
"Đáng chết." Đại trưởng lão tức giận mắng một tiếng, gương mặt tràn đầy lo lắng, hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ con cháu gia tộc không thể thoát được.
"Tiêu Ly Hỏa, ngươi rất sốt ruột, cũng rất sợ hãi." Mộ Dung Mặc đắc ý nói: "Ngay từ khoảnh khắc ta trở lại thành Tử Vân thì đã định trước tộc nhân Tiêu gia các ngươi sẽ chết sạch rồi."
"Mộ Dung Mặc, có gì cứ hướng về ta, thả tộc nhân của ta đi đi." Đại trưởng lão tức giận hét lớn.
"Ôi chao, Đại trưởng lão Tiêu gia Tiêu Ly Hỏa đầy kiêu ngạo trước kia hiện giờ lại đang cầu xin ta sao?" Mộ Dung Mặc cười âm hiểm.
Mộ Dung Mặc nói tiếp: "Còn nhớ khi xưa, ta và ngươi đều là thiên tài số một thành Tử Vân. Nhưng thiên phú của ngươi vẫn luôn đè ép ta, danh tiếng thiên tài luyện dược của ngươi lại càng làm ta phải xấu hổ."
"Bây giờ thì sao chứ, ngươi giống như một con kiến hèn mọn mà ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào."
Mộ Dung Mặc nói xong lời cuối cùng thì trên mặt cũng lộ ra sát ý.
Trong lồng giam linh khí, Tiêu Dật thử vùng vẫy nhưng chỉ tốn công vô ích.
Vài trăm mét xung quanh ngưng tụ thành linh khí trời đất, quá mạnh mẽ.
Đây chính là sự mạnh mẽ của võ giả Động Huyền, nơi hắn đi qua linh khí trời đất sẽ bị khống chế. Thậm chí hắn không có bất cứ động tác nào, chỉ dựa vào chiêu thức này đã có thể ép chết nhóm Tiêu Dật.
"Mộ Dung Mặc, coi như ta cầu xin ngươi, ngươi có thể giết ta, nhưng xin ngươi hãy thả tộc nhân của ta." Đại trưởng lão từ bỏ tôn nghiêm của mình mà cầu xin.
"Ha ha, Tiêu Ly Hỏa, ngươi cũng có ngày phải van xin ta." Mộ Dung Mặc lại càng đắc ý hơn nữa.
"Đừng gấp." Mộ Dung Mặc lạnh lùng nói: "Hôm nay các ngươi đã giết nhiều tộc nhân của bọn ta như vậy, các ngươi phải trả lại gấp mười. Không bao lâu nữa nhóm Mộ Dung Sơn sẽ đuổi tới, đến khi đó bọn hắn sẽ tiếp đón các ngươi đàng hoàng."
"Ta đường đường là võ giả cảnh giới Động Huyền, giết đám kiến như các ngươi chỉ làm dơ tay ta."
"Mộ Dung Mặc, là Mộ Dung gia các ngươi khơi mào cuộc chiến trước, bây giờ sao lại ra vẻ đường hoàng thế kia." Nhị trưởng lão tức giận mắng.
"Ta không quan tâm." Mộ Dung Mặc hung ác nói: "Nói chung, các ngươi phải chết."
Dứt lời, Mộ Dung Mặc phi hành trên cao tiến tới trước mặt Tiêu Dật, lạnh lùng nói: "Ngươi chính là tên thiên tài của Tiêu gia đúng không? Cũng chính vì ngươi nên kế hoạch của Mộ Dung gia ta mới bị phá hỏng nhiều như vậy, còn làm lão phu phải tự mình ra tay."
Tiêu Dật không hề sợ hãi, mắt lạnh liếc nhìn Mộ Dung Mặc.
"Ánh mắt thực sắc bén, tâm trí thực kiên định, không chút sợ hãi nhìn thẳng lão phu." Mộ Dung Mặc có chút giật mình, sau đó càng cười âm u lạnh lẽo hơn: "Ha ha, đối phó với loại thiên tài như ngươi thì lại càng thú vị hơn."
"Như vầy đi, từng dao từng dao tùng xẻo da thịt ngươi, chậm rãi phế bỏ ngươi, nghe những tiếng thảm thiết của ngươi, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời." Mộ Dung Mặc liếm môi.
"Tên biến thái, đừng hòng tổn thương thiếu gia." Y Y tức giận mắng.
"Ô hay, còn có một con nhóc nữa, lớn lên thực tươi ngon mọng nước, chậc chậc, đã lâu rồi lão phu không được thấy mỹ nhân xinh đẹp tới vậy." Ánh mắt Mộ Dung Mặc lộ ra sắc dục.
"Lão quái vật, ngươi muốn chết à?" Vẻ mặt Tiêu Dật lộ ra sát ý.
Sát ý nồng đậm bùng nổ làm Mộ Dung Mặc kinh hãi.
"Sát ý thật khủng bố." Mộ Dung Mặc nhíu mày, sát ý đối với Tiêu Dật cũng nồng đậm hơn: "Loại thiên tài giống như ngươi nếu như có thể trưởng thành thì sau này chắc chắn sẽ là cường giả một phương."
"Đáng tiếc, kẻ thiên tài này phải bỏ mạng vào hôm nay, hơn nữa còn là chết trong tay lão phu." Mộ Dung Mặc giơ tay lên muốn đánh chết Tiêu Dật.
Đúng vào lúc này đột nhiên một đòn tấn công sắc bén xuất hiện. Một bàn tay khô gầy nhưng mạnh mẽ đánh một chưởng về phía Mộ Dung Mặc.
Mộ Dung Mặc bất ngờ không kịp đề phòng, phun ra một ngụm máu tươi, cũng bị một chưởng đó đánh bay.
Người tấn công chính là Đại trưởng lão.
Sau đó Đại trưởng lão vung tay, lồng giam linh khí đang giam cầm mọi người nháy mắt biến mất.
Đại trưởng lão túm cổ áo Tiêu Dật, dốc toàn lực ném đi.
"Tiêu Dật, chạy mau." Đại trưởng lão hét lớn một tiếng.
Lúc này sau khi đã trụ vững cơ thể, Mộ Dung Mặc lau vệt máu bên khóe miệng, lạnh lùng nói: "Tiêu Ly Hỏa, sao ngươi có thể phá vỡ được lồng giam linh khí của ta?"
"Hửm? Không đúng." Mộ Dung Mặc kịp nhận ra, cười lạnh: "Tiêu Ly Hỏa, bản lãnh lớn thật, thế mà lại che giấu thực lực. Không ngờ ngươi cũng đã nửa bước Động Huyền, khó trách ba Tiên Thiên bậc chín cũng không thể công phá được Tiêu gia ngươi."
Tiêu Dật bị ném ra xa, Đại trưởng lão quát lớn: "Tiêu Dật, đừng quay đầu lại, mau chóng rời đi. Chỉ cần còn ngươi thì Tiêu gia sẽ có tương lai, đừng để bọn ta chết vô ích."
"Mơ mà trốn được." Mộ Dung Mặc quát lạnh một tiếng, đuổi theo Tiêu Dật.
"Mơ mà đuổi theo được." Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Thất Bát Cửu trưởng lão nháy mắt hợp tác muốn cản Mộ Dung Mặc lại.
Nhóm con cháu Tiêu Tráng, Tiêu Tử Mộc cũng lao tới xếp thành hàng, muốn dùng cơ thể mình ngăn cản Mộ Dung Mặc.
"Cút ngay." Mộ Dung Mặc vung tay, nhóm trưởng lão không có sức chống cự bị đập bay.
"Tiêu Dật, chạy mau."
"Tiêu gia có ngươi thì sẽ có tương lai."
"Đừng để bọn ta chết vô ích."
"Đừng để bọn ta chết vô ích..."
Nhóm người rống lớn, sau khi bò dậy thì một lần nữa ngăn cản Mộ Dung Mặc.
Đại trưởng lão vung tay: "Lồng giam linh khí."
Lồng giam linh khí giam cầm mọi người trong phạm vi vài trăm mét khi nãy một lần nữa ngưng tụ, bắt đầu giam cầm Đại trưởng lão, níu giữ nhịp chân truy đuổi của hắn.
Ở xa xa, Tiêu Dật cắn răng, khóe mắt tràn ra một giọt lệ. Cả đời trước và đời này, đây là lần đầu tiên hắn vì người khác mà chảy nước mắt.
Sau đó hắn không chút do dự xoay người rời đi, tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Nhưng không phải hắn sợ chết; ý đồ của hắn là...
"Lão quái Mộ Dung Mặc, có bản lĩnh thì đuổi theo ta..."
"Hôm nay nếu ngươi không giết được ông đây, ngày khác ta sẽ để Mộ Dung gia các ngươi máu chảy thành sông, gà chó không tha...."
Tiêu Dật đã đi xa nhưng ý tứ đe dọa và giọng nói đầy sát ý vẫn rõ ràng truyền vào trong tai Mộ Dung Mặc.
"Tiểu tử thúi, mơ tưởng trốn được." Mộ Dung Mặc nghiến răng nghiến lợi.
[hết 56]
Về phần các tộc nhân khác, bọn họ chia thành xác đội ngũ rời đi theo những hướng khác nhau, ngay cả khi Mộ Dung gia muốn đuổi theo cũng không có cách nào một lưới tóm hết.
Sau khi yên ổn các đội ngũ mới liên lạc và tập hợp lại, không cần lo lắng chuyện tộc nhân bị thất lạc.
Bên kia nhóm Tiêu Dật vừa vặn gặp được nhóm Tứ trưởng lão đang chạy trốn.
Bọn họ xuất phát từ khu quặng mỏ, dọc theo dãy núi Vẫn Tinh vòng qua, không ngờ cuối cùng hai bên lại gặp nhau.
Đi theo phía sau Tứ Lục trưởng lão là hơn mười con cháu, chính là số con cháu xuất sắc nhất hiện giờ; mà những người khác trong quặng mỏ cũng đã chia ra nhiều hướng khác nhau để rời đi.
"Thiếu gia chủ, ngài không sao thì tốt quá rồi." Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc vừa nhìn thấy Tiêu Dật thì kích động không thôi.
Tứ Lục trưởng lão lộ ra vẻ mặt đau buồn, nhưng sau khi gặp các vị trưởng lão khác thì dần dần khôi phục dáng vẻ tươi cười.
"Trước khoan hãy kích động, chờ chúng ta chân chính an toàn rời đi rồi nói." Tiêu Dật mỉm cười nói.
Nhóm người tiếp tục nhanh chóng chạy đi.
Tiêu Dật cõng Y Y, thuận miệng hỏi: "Đại trưởng lão, chúng ta có mục tiêu rút lui không?"
Đại trưởng lão lắc đầu: "Không có, nhưng như thế thì Mộ Dung gia mới khó tìm ra tung tích của chúng ta."
Nhị trưởng lão nói: "Chờ đến khi chúng ta ổn định, ta sẽ lập tức quay về đón những tộc nhân khác, sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức thì sẽ có một ngày quay trở lại thành Tử Vân."
Lại qua vài canh giờ, mọi người đã rời khỏi thành Tử Vân rất xa.
Lúc này Y Y ở trên lưng Tiêu Dật dịu dàng nói: "Thiếu gia, ngài đổ mồ hôi rồi, có phải Y Y nặng quá không? Ngài thả Y Y xuống đi, để Y Y tự đi."
Nói xong, Y Y lau mồ hôi trán cho Tiêu Dật.
Tiêu Dật lắc đầu cười nói: "Thân thể nhỏ bé này của ngươi, ta cõng mấy ngày mấy đêm cũng không mệt, an tâm đi."
Đại trưởng lão nhìn sang nhóm con cháu, phát hiện vẻ mặt nhóm Tiêu Tráng đã mệt mỏi thì ngừng lại nói: "Đã rời khỏi thành Tử Vân rất xa rồi, có lẽ Mộ Dung gia cũng khó lòng đuổi kịp, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục lên đường."
Dù sao thì tu vi của nhóm con cháu cũng không mạnh, chạy đi một khoảng thời gian dài như vậy quả thực chịu không nổi.
Nghe vậy, nhóm người dừng lại nghỉ ngơi.
Chỉ một chốc sau, khi mọi người chuẩn bị chạy tiếp thì...
Đột nhiên từ phía xa có một tiếng xé gió mãnh liệt ập tới.
Tiêu Dật liếc nhìn sang, phía chân trời xa xa có một bóng người mơ hồ.
Tốc độ của bóng người đó rất nhanh, hơn nữa đang tiến tới gần hơn, cũng ngày càng rõ hơn.
Quan trọng nhất là một luồng uy lực này lại bao trùm lấy tất cả mọi người, làm bọn họ rất khó chịu.
"Bay được trên trời cao, đó là võ giả cảnh giới Động Huyền." Đại trưởng lão đứng dậy, đột nhiên kinh hãi: "Không ổn rồi, là Mộ Dung Mặc."
Tiếng nói của Đại trưởng lão vừa dứt thì một giây sau, linh khí trong trời đất đã nổ tung,
Linh khí mấy trăm mét xung quanh nháy mắt ngưng tụ lại, giống như bị sự khống chế nào đó, nặng nề đè ép trên người nhóm Tiêu Dật.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều không thể động đậy, bao gồm cả Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão.
Giống như có một nhà lao vô hình vây khốn mọi người.
"Lồng giam linh khí, Mộ Dung Mặc quả nhiên đã là võ giả cảnh giới Động Huyền." Đại trưởng lão kinh hãi.
Vèo, một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Bóng người là một ông cụ râu tóc bạc phơ, một thân áo bào xanh lá khiếp người, trông giống như quỷ mị, chỉ cần liếc mắt một cái thôi đã làm nhóm người vô thức rùng mình.
"Tiêu Ly Hỏa, nhiều năm rồi không gặp, sao lại vội vàng rời đi thế hả?" Ông cụ kia cười hỏi, trong giọng cười lại tràn đầy ý lạnh.
"Mộ Dung Mặc." Đại trưởng lão cắn nhìn người nọ.
Hiển nhiên ông cụ trước mặt chính là Đại trưởng lão của Mộ Dung gia, Mộ Dung Mặc, cũng chính là võ giả cảnh giới Động Huyền.
"Ha ha ha ha." Mộ Dung Mặc bật cười ha hả: "Tiêu Ly Hỏa, các ngươi cho rằng chỉ cần rời khỏi thành Tử Vân thì ta sẽ không tìm được các ngươi à?"
"Bản lĩnh của cảnh giới Động Huyền rất khó lường, khống chế linh khí cũng vượt xa bình thường. Hơi thở của các ngươi sẽ lưu lại trong linh khí trên đường, chỉ cần ta khống chế linh khí thì mọi hành động của các ngươi đều nằm rõ trong lòng bàn tay ta."
"Hơn nữa ta còn có thể bay trên trời, các ngươi làm sao có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta, ha ha ha ha."
Trong giọng cười của Mộ Dung Mặc tràn đầy hung ác, nham nhiểm và kiêu căng ngạo mạn.
"Đáng chết." Đại trưởng lão tức giận mắng một tiếng, gương mặt tràn đầy lo lắng, hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ con cháu gia tộc không thể thoát được.
"Tiêu Ly Hỏa, ngươi rất sốt ruột, cũng rất sợ hãi." Mộ Dung Mặc đắc ý nói: "Ngay từ khoảnh khắc ta trở lại thành Tử Vân thì đã định trước tộc nhân Tiêu gia các ngươi sẽ chết sạch rồi."
"Mộ Dung Mặc, có gì cứ hướng về ta, thả tộc nhân của ta đi đi." Đại trưởng lão tức giận hét lớn.
"Ôi chao, Đại trưởng lão Tiêu gia Tiêu Ly Hỏa đầy kiêu ngạo trước kia hiện giờ lại đang cầu xin ta sao?" Mộ Dung Mặc cười âm hiểm.
Mộ Dung Mặc nói tiếp: "Còn nhớ khi xưa, ta và ngươi đều là thiên tài số một thành Tử Vân. Nhưng thiên phú của ngươi vẫn luôn đè ép ta, danh tiếng thiên tài luyện dược của ngươi lại càng làm ta phải xấu hổ."
"Bây giờ thì sao chứ, ngươi giống như một con kiến hèn mọn mà ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào."
Mộ Dung Mặc nói xong lời cuối cùng thì trên mặt cũng lộ ra sát ý.
Trong lồng giam linh khí, Tiêu Dật thử vùng vẫy nhưng chỉ tốn công vô ích.
Vài trăm mét xung quanh ngưng tụ thành linh khí trời đất, quá mạnh mẽ.
Đây chính là sự mạnh mẽ của võ giả Động Huyền, nơi hắn đi qua linh khí trời đất sẽ bị khống chế. Thậm chí hắn không có bất cứ động tác nào, chỉ dựa vào chiêu thức này đã có thể ép chết nhóm Tiêu Dật.
"Mộ Dung Mặc, coi như ta cầu xin ngươi, ngươi có thể giết ta, nhưng xin ngươi hãy thả tộc nhân của ta." Đại trưởng lão từ bỏ tôn nghiêm của mình mà cầu xin.
"Ha ha, Tiêu Ly Hỏa, ngươi cũng có ngày phải van xin ta." Mộ Dung Mặc lại càng đắc ý hơn nữa.
"Đừng gấp." Mộ Dung Mặc lạnh lùng nói: "Hôm nay các ngươi đã giết nhiều tộc nhân của bọn ta như vậy, các ngươi phải trả lại gấp mười. Không bao lâu nữa nhóm Mộ Dung Sơn sẽ đuổi tới, đến khi đó bọn hắn sẽ tiếp đón các ngươi đàng hoàng."
"Ta đường đường là võ giả cảnh giới Động Huyền, giết đám kiến như các ngươi chỉ làm dơ tay ta."
"Mộ Dung Mặc, là Mộ Dung gia các ngươi khơi mào cuộc chiến trước, bây giờ sao lại ra vẻ đường hoàng thế kia." Nhị trưởng lão tức giận mắng.
"Ta không quan tâm." Mộ Dung Mặc hung ác nói: "Nói chung, các ngươi phải chết."
Dứt lời, Mộ Dung Mặc phi hành trên cao tiến tới trước mặt Tiêu Dật, lạnh lùng nói: "Ngươi chính là tên thiên tài của Tiêu gia đúng không? Cũng chính vì ngươi nên kế hoạch của Mộ Dung gia ta mới bị phá hỏng nhiều như vậy, còn làm lão phu phải tự mình ra tay."
Tiêu Dật không hề sợ hãi, mắt lạnh liếc nhìn Mộ Dung Mặc.
"Ánh mắt thực sắc bén, tâm trí thực kiên định, không chút sợ hãi nhìn thẳng lão phu." Mộ Dung Mặc có chút giật mình, sau đó càng cười âm u lạnh lẽo hơn: "Ha ha, đối phó với loại thiên tài như ngươi thì lại càng thú vị hơn."
"Như vầy đi, từng dao từng dao tùng xẻo da thịt ngươi, chậm rãi phế bỏ ngươi, nghe những tiếng thảm thiết của ngươi, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời." Mộ Dung Mặc liếm môi.
"Tên biến thái, đừng hòng tổn thương thiếu gia." Y Y tức giận mắng.
"Ô hay, còn có một con nhóc nữa, lớn lên thực tươi ngon mọng nước, chậc chậc, đã lâu rồi lão phu không được thấy mỹ nhân xinh đẹp tới vậy." Ánh mắt Mộ Dung Mặc lộ ra sắc dục.
"Lão quái vật, ngươi muốn chết à?" Vẻ mặt Tiêu Dật lộ ra sát ý.
Sát ý nồng đậm bùng nổ làm Mộ Dung Mặc kinh hãi.
"Sát ý thật khủng bố." Mộ Dung Mặc nhíu mày, sát ý đối với Tiêu Dật cũng nồng đậm hơn: "Loại thiên tài giống như ngươi nếu như có thể trưởng thành thì sau này chắc chắn sẽ là cường giả một phương."
"Đáng tiếc, kẻ thiên tài này phải bỏ mạng vào hôm nay, hơn nữa còn là chết trong tay lão phu." Mộ Dung Mặc giơ tay lên muốn đánh chết Tiêu Dật.
Đúng vào lúc này đột nhiên một đòn tấn công sắc bén xuất hiện. Một bàn tay khô gầy nhưng mạnh mẽ đánh một chưởng về phía Mộ Dung Mặc.
Mộ Dung Mặc bất ngờ không kịp đề phòng, phun ra một ngụm máu tươi, cũng bị một chưởng đó đánh bay.
Người tấn công chính là Đại trưởng lão.
Sau đó Đại trưởng lão vung tay, lồng giam linh khí đang giam cầm mọi người nháy mắt biến mất.
Đại trưởng lão túm cổ áo Tiêu Dật, dốc toàn lực ném đi.
"Tiêu Dật, chạy mau." Đại trưởng lão hét lớn một tiếng.
Lúc này sau khi đã trụ vững cơ thể, Mộ Dung Mặc lau vệt máu bên khóe miệng, lạnh lùng nói: "Tiêu Ly Hỏa, sao ngươi có thể phá vỡ được lồng giam linh khí của ta?"
"Hửm? Không đúng." Mộ Dung Mặc kịp nhận ra, cười lạnh: "Tiêu Ly Hỏa, bản lãnh lớn thật, thế mà lại che giấu thực lực. Không ngờ ngươi cũng đã nửa bước Động Huyền, khó trách ba Tiên Thiên bậc chín cũng không thể công phá được Tiêu gia ngươi."
Tiêu Dật bị ném ra xa, Đại trưởng lão quát lớn: "Tiêu Dật, đừng quay đầu lại, mau chóng rời đi. Chỉ cần còn ngươi thì Tiêu gia sẽ có tương lai, đừng để bọn ta chết vô ích."
"Mơ mà trốn được." Mộ Dung Mặc quát lạnh một tiếng, đuổi theo Tiêu Dật.
"Mơ mà đuổi theo được." Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Thất Bát Cửu trưởng lão nháy mắt hợp tác muốn cản Mộ Dung Mặc lại.
Nhóm con cháu Tiêu Tráng, Tiêu Tử Mộc cũng lao tới xếp thành hàng, muốn dùng cơ thể mình ngăn cản Mộ Dung Mặc.
"Cút ngay." Mộ Dung Mặc vung tay, nhóm trưởng lão không có sức chống cự bị đập bay.
"Tiêu Dật, chạy mau."
"Tiêu gia có ngươi thì sẽ có tương lai."
"Đừng để bọn ta chết vô ích."
"Đừng để bọn ta chết vô ích..."
Nhóm người rống lớn, sau khi bò dậy thì một lần nữa ngăn cản Mộ Dung Mặc.
Đại trưởng lão vung tay: "Lồng giam linh khí."
Lồng giam linh khí giam cầm mọi người trong phạm vi vài trăm mét khi nãy một lần nữa ngưng tụ, bắt đầu giam cầm Đại trưởng lão, níu giữ nhịp chân truy đuổi của hắn.
Ở xa xa, Tiêu Dật cắn răng, khóe mắt tràn ra một giọt lệ. Cả đời trước và đời này, đây là lần đầu tiên hắn vì người khác mà chảy nước mắt.
Sau đó hắn không chút do dự xoay người rời đi, tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Nhưng không phải hắn sợ chết; ý đồ của hắn là...
"Lão quái Mộ Dung Mặc, có bản lĩnh thì đuổi theo ta..."
"Hôm nay nếu ngươi không giết được ông đây, ngày khác ta sẽ để Mộ Dung gia các ngươi máu chảy thành sông, gà chó không tha...."
Tiêu Dật đã đi xa nhưng ý tứ đe dọa và giọng nói đầy sát ý vẫn rõ ràng truyền vào trong tai Mộ Dung Mặc.
"Tiểu tử thúi, mơ tưởng trốn được." Mộ Dung Mặc nghiến răng nghiến lợi.
[hết 56]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất