Vương Tôn Chiến Thần

Chương 163: Ta muốn về nhà...

Trước Sau
“Tốt, đêm nay chúng ta không sai không về a” Huyết Lệ nâng ly lên chúc mừng

Lúc Huyết Lệ định uống, Vương Tôn lại mở miệng nói

“Đại ca, ta cảm thấy chúng ta nên khoan hãy uống”

“Hả” Huyết Lệ và hai tên viên tướng cũng dừng lại động tác

“Mọi người thử nghĩ, nhân tộc tiến đánh chúng ta ba lần, lẽ nào chúng ta không đánh lại chúng một lần” Vương Tôn nghiêm túc hỏi

“Đúng a, cái này cũng quá để bọn chúng xem thường chúng ta đi!” đám người nghe vậy liền khó chịu nói

Huyết Lệ kéo cánh tay Vương Tôn ân cần nói: “Tiểu đệ, ngươi nhắc nhỡ điều này chẳng lẽ đã có kế sách gì hay sao, nếu thành công, ta bảo đảm sẽ thưởng lớn cho ngươi”

Vương Tôn lúc này khí huyết dâng cao, lời nói thề thốt “Đại ca ngươi cần gì thưởng cho ta chứ, ta sinh ra là ma của Huyết Ma Quân Đoàn, chết cũng là Huyết Ma Quân Đoàn, ta cũng là đang suy nghĩ cho bản thân mình mà thôi”

“Là Lam phó tướng trung nghĩa!” hai tên viên tướng cảm động rơi nước mắt

“Tiểu đệ, chúng ta Huyết Tộc được người trung nghĩa như ngươi quả nhiên là phúc báo!” Huyết Lệ thoáng trở nên cảm động

Vương Tôn đến đây mới chậm rãi nói nhỏ vào tai của Huyết Lệ, Huyết Lệ càng nghe đôi mắt càng sáng lên, sao thì cười to

“Huynh đệ mau tập trung hai vạn người, đêm nay chúng ta đi đuổi chuột” Huyết Lệ nghiêm túc phân phó

“Rõ” hai tên viên tướng nhanh chống lui ra thực thi nhiệm vụ

“Vù vù” gió thổi trên hoang mạc rộng lớn nhưng lại bị đoàn người che chở, Vương Tôn và Huyết Lệ cưỡi Huyết Lang chậm rãi theo sau



Khi đoàn người Huyết Lệ âm thầm tiến về phía Tiên Phong Đoàn năm dặm liền dừng lại

“Dừng, Huyết Lưu ngươi theo kế hoạch mà hành động, không được sai sót” Huyết Lệ chỉ huy tên Huyết Tộc nghiêm túc nói

“Vâng” Huyết Lưu nhận lệnh, sau đó nhanh chống kéo một nửa số quân, tức một vạn người rời đi

“Chúng ta ở đây chờ” Huyết Lệ hạ lệnh toàn quân ẩn mình

Sau hai giờ trôi qua, đột nhiên phía sau Tiên Phong Đoàn năm dặm có tiếng trống trận vang lên âm ĩ cả trời đêm, ba vạn bó đuốc tạo thành thiên la địa võng tiến công hướng về Tiên Phong Đoàn

“Kèn, tùng tùng… Giết” tiếng hô hào của dị tộc từ xa vang vọng

“Có địch tập” vạn người Tiên Phong Đoàn đang nghỉ ngơi tại doanh trại sợ đến tái xanh mặt

“Chuyện gì” Giang Kiêu tức giận từ liều vải chạy ra, sau đó lần lượt sáu tên phó soái cũng có mặt

“Khốn kiếp, ta muốn về nhà” Liễu Minh chật vật đứng trong năm vạn người, thân hình run rẫy không thôi, hắn lại được thả ra, chỉ là làm lính quèn

“Ta cũng muốn rời khỏi nơi đây” năm vạn người hò hét âm ĩ

“Rốt cuộc là chuyện gì, chẳng phải lên chiến trường giết địch hay sao, vì cái gì chúng ta luôn bị hành hạ” đám người tức giận đấm xuống đất đầy bực tức

“Mau trật tự” sáu tên phó soái nhanh chống chỉnh đốn binh sĩ, một lúc sau mới yên tĩnh lòng quân

“Chủ Soái, chúng ta nên làm gì, theo tình hình hẳn là có ba vạn quân a” sáu tên phó soái chạy đến bên cạnh Giang Kiêu hỏi

“Bên kia đến chỉ có một vạn người mà thôi, là chúng đang phô trương thanh thế, mục đích là đuổi chúng ta về hướng Huyết Ma Quân Đoàn để mai phục cách đây năm dặm, đáng tiếc hành động của chúng đã bị ta nhìn thấu” Giang Kiêu ngự kiếm đứng trên không trung nhìn về phương xa năm dặm, ba vạn đốm lửa xuất hiện trong tầm nhìn của hắn nhanh chống áp sát Tiên Phong Đoàn, hắn liếc mắt nơi khác liền thấy đám người Huyết Lệ đang ẩn mình

“Vậy cũng không thể a, quân ta hiện tại tâm lý vẫn còn sợ hãi, nếu đánh hẳn là không được bao lâu liền bị diệt sạch” Giang Nghị tên phó soái phiền muộn



“Chủ Soái, chúng ta chạy cũng sẽ bị mai phục, ở đây cũng sẽ bị vạn người bao vây a” một tên phó soái nói

Giang Kiêu thầm hận, nhưng hắn chẳng có cách gì phá cục “Toàn quân nghe lệnh, chúng ta chuẩn bị lui binh về tổng bộ” Giang Kiêu hô lên

“Ha ha, cuối cùng chúng ta cũng được về”

“Ha ha, cuối cùng chúng ta cũng thoát được nơi quỷ quái này” đám người Tiên Phong Đoàn hưng phấn như bản thân được thắng trận

“Tất cả câm miệng” Giang Nghị giận dữ hét lên

“Hừ, đi thôi” Giang Kiêu phiền muộn, sau đó ném ra vài trận bàn bao vây Tiên Phong Đoàn, một trận pháp truyền tống trận rất nhanh hoàn thành, một màn sáng to lớn chiếu rọi một khu vực lớn, đám người Huyết Lệ đang ẩn hình cũng bị đưa ra ánh sáng

“Huyết Ma Quân Đoàn nghe đây, một năm, một năm sau ta sẽ đem năm vạn người đến diệt sạch các ngươi” Giang Kiêu đứng trong trận pháp hét to, cả vùng mười dặm phạm vi điều bị tiếng nói của hắn chấn động

Vù” sau đó Tiên Phong Đoàn đột nhiên biến mất

Huyết Lệ không tức giận, còn vì đó mà hưng phấn



Đại Tướng Doanh

“Đại ca, có tin vui” Huyết Lệ từ bên ngoài hưng phấn tiến vào doanh trại

Huyết Sát nhìn đến Huyết Lệ tò mò hỏi “Nửa đêm hành quân, đêm nay ngươi lại làm gì?”

Huyết Lệ vui mừng giảng thuật tất cả quá trình và mục đích của hành động đêm nay “Đại ca, chúng ta vừa…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau