Chương 124: Tần Lệ cầu cứu (2)
Tần Hoan trở về Tần Hoan, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả hướng Lâm Phong viện cũng không thấy có động tĩnh gì, mấy ngày Tần Hoan ở Hầu phủ cũng chưa từng được gặp Diêu Tâm Lan, mà Diêu Tâm Lan cũng không cho Mặc Thư đến mời. Tần Hoan cả thấy hơi mệt mỏi thế nên cứ thế quay về Đinh Lan uyển.
Về đến nơi, khắp Đinh Lan uyển hoàn toàn yên tĩnh, Tần Hoan đi thẳng vào nhà chính. Vừa mới vào đến nơi lông mày nàng đã nhíu chặt lại, Phục Linh đi từ phía sau đến thấy thế cũng tò mò hỏi, “Tiểu thư làm sao thế?”
Tần Hoan nheo mắt, nhìn quét qua sảnh ngoài rồi lại bước nhanh vào trong phòng, “Có người đã vào đây.”
Phục Linh ngạc nhiên, “A, có phải là người lần trước không?”
Tần Hoan nhìn xung quanh rồi đi vào thư phòng, sau đó nhìn lên sách đặt hơi so le trên kệ rồi gật đầu, “Có lẽ vẫn là nàng ta, lần này mục đích chính của nàng ta là thư phòng.”
Phục Linh chau mày, “Là ai nhỉ? Có phải một trong bốn người kia không?”
Tần Hoan đi đến giá sách, nàng chỉnh đốn lại lần nữa cho chỉnh tề rồi sau đó mới cong môi cười chế giễu, “Muốn biết ai đã vào đây thì cũng cực kỳ đơn giản, ngày trước ta bận làm thuốc cộng thêm phải nghiệm thi nữa nên không để chuyện này trong lòng, hiện tại ta đã rảnh rỗi rồi.”
Nói xong Tần Hoan căn dặn, “Em đi tìm mấy vị thuốc đến đây...”
Sắc mặt Phục Linh nghiêm túc, bắt đầu ghi nhớ những tên thuốc Tần Hoan vừa nhắc.
Tần Hoan căn dặn xong rồi nói, “Bảo Vãn Hạnh đi lấy thuốc cùng em đi.”
Phục Linh vâng lời rồi vội vàng chạy ra cửa. Phục Linh vừa đi thì Tần Hoan cũng ngồi xuống lấy lại bình tĩnh.
Quả nhiên có người tiến vào đây lần nữa, mà hiện tại không vào phòng ngủ mà chỉ đến thư phòng, chứng tỏ là trong thư phòng mới có thứ mà nàng ta quan tâm nhất. Mặc dù toàn bộ người trong phủ đều biết rõ sau khi Tần Hoan ngã xuống hồ thì đã quên hết những chuyện trước kia, thế nhưng hung thủ đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng chuyện đó, mà người đi vào phòng này có lẽ là muốn tìm kiếm dấu vết gì đó.
Rất nhanh sau đó Phục Linh và Vãn Hạnh đã mang thuốc quay về Đinh Lan uyển. Phục Linh vốn tưởng rằng Tần Hoan muốn làm gì thế nhưng nàng lại thấy Tần Hoan chỉ ngồi cạnh cửa sổ mà điều chế hương liệu.
Nghĩ đến Tần Hoan làm gì cũng đều có chủ trương cho nên Phục Linh không dám hỏi nhiều. Tần Hoan bắt tay vào làm hương liệu đến tận lúc màn đêm buông xuống.
Sau khi dùng xong bữa tối, Phục Linh khuyên nhủ, “Tối nay tiểu thư ngủ sớm đi, án mạng ở Hầu phủ không dễ dàng gì mới kết thúc, tiểu thư phải điều dưỡng thật tốt lại thân thể mới đúng. Tiểu thư uống canh sâm mấy ngày nay rồi, đúng là sắc mặt tiểu thư cũng tốt lên rất nhiều rồi.”
Tần Hoan vốn cũng cảm thấy hơi mệt, đang định nghe theo lời Phục Linh nói thì đột nhiên ở phía cửa sổ phía sau vang lên tiếng 'cộc' một cái. Tần Hoan liếc nhìn Phục Linh, cả 2 người đều nghĩ rằng có lẽ mình nghe nhầm rồi.
Thế nhưng rất nhanh, tiếng thứ 2 vang lên, âm thanh đó rất rõ ràng, giống như có cái gì đó đang nện vào cửa sổ của các nàng.
Phản ứng đầu tiên của Phục Linh chính là muốn chạy ra ngoài gọi người đến, thế nhưng Tần Hoan lại kéo tay nàng lại khiến cho Phục Linh kinh ngạc nhìn sang Tần Hoan, “Tiểu thư? Không ra ngoài gọi người đến sao?”
Tần Hoan mím môi rồi lắc đầu, “Cứ đi xem sao đã, người ta gây ra động tĩnh như thế chắc là có ý gì đó.”
Phục Linh hơi sững sờ rồi hiểu được ngay, nếu đã cố tình đến đây mà gây chú ý như vậy thì chắc chắn là không có ác ý.
Phục Linh khẽ gật đầu nhưng vẫn hơi lo lắng, nàng đảo mắt rồi cầm cái chổi lông gà để bên trên Đa Bảo các lên. Còn Tần Hoan ở bên này đã đi nhanh về hướng cửa sổ đằng sau.
Cửa sổ căn bản vẫn luôn đóng chặt, Tần Hoan thở sâu rồi giơ tay lên đẩy 1 cánh cửa ra, cửa vừa mở ra thì đèn trong phòng cũng vừa rọi ra bên ngoài. Phía sau phòng của Tần Hoan chính là một góc vườn hoa của Đinh Lan uyển, cũng trồng hoa lan, ở sát góc tường có 2 cây liễu cổ đứng lặng im. Tần Hoan đảo mắt qua khắp nơi nhưng đều không thấy bóng người nào cả.
Ngay lúc đang hoài nghi thì đột nhiên nàng phát hiện ở góc tường phía sau gốc cây liễu có lờ mờ hình dáng của một người đang đứng đó.
Người đó cao lớn vững chãi, thế nhưng khuôn mặt lại bị che kín. Tần Hoan nhìn qua chỉ biết đấy là nam nhân, lại còn có vẻ hơi quen quen, thế nhưng cụ thể là ai thì nàng không nhận ra được. Tần Hoan còn đang nheo mắt thì đúng lúc này người đó đã lên tiếng.
“Cửu muội muội, có thể tìm một chỗ nói chuyện hay không?”
Giọng nói khàn khàn truyền đến từ dưới tàng cây, kèm theo gió lạnh ban đêm, trong phút chốc Tần Hoan đã phải mở to mắt nhìn!
Tần Lệ! Người đứng dưới tàng cây nói chuyện lại chính là Tần Lệ!
Chỉ cách có khoảng 4-5 trượng, thế nhưng Tần Hoan đang hoài nghi liệu có phải chính mình đang nằm mơ!
Tường hậu viện của nàng cũng không tính là quá cao, thế nhưng nửa đêm nửa hôm mà Tần Lệ lại trèo tường vào đây. Hắn dùng cách thức như thế này đến tìm nàng quả thực là vừa hoang đường vừa quái lạ. Tần Hoan đứng yên trong phòng không nhúc nhích, thậm chí còn muốn đóng luôn cửa sổ lại.
“Cửu muội muội, ta có việc gấp muốn nhờ, có thể tìm chỗ nào nói chuyện không?”
Tần Hoan nheo mắt, bàn tay nàng nắm chặt lấy bệ cửa sổ, cũng chứng minh là bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đóng cửa lại.
Bên này Phục Linh cầm chổi lông gà ra vẻ bày thế trận chờ quân địch đến, lúc Tần Lệ lên tiếng lần đầu tiên thì nàng không nghe được, thế nhưng lần thứ 2 này thì nàng lại nghe rất rõ. Phục Linh cảm thấy da đầu mình run rẩy, giơ tay lên kéo Tần Hoan lùi về phía sau, “Tiểu thư, đã muộn thế này rồi, người không cần phải nói chuyện với Nhị công tử. Tiểu thư, tiểu thư đóng cửa lại đi...”
Trong lòng Tần Hoan cũng nghĩ như vậy, tính cách Tần Lệ quái dị nàng cũng đã chứng kiến cho nên không hề có hảo cảm gì với hắn, mà nửa đêm hắn xong đến viện của nàng thì nhất định không phải là việc có thể để người khác biết. Là chuyện gì mà không thể nói vào ban ngày, phải chờ đến tận tối khuya mới nói được? Tần Hoan thở sâu, giơ tay lên định đóng cửa lại...”
“Cửu muội muội! Xin Cửu muội muội cứu ta một mạng!”
Tần Hoan đóng cửa được một nửa rồi đột nhiên thấy Tần Lệ gấp gáp tiến lên một bước, vừa nghe được lời hắn nói thì tay nàng cũng ngừng lại, nàng lập tức nhớ đến chuyện Tần Lệ bị nhiễm bệnh. Đã nhiều ngày nay Tần Lệ không hề ra ngoài, đóng cửa không gặp ai không nói, nhưng ngay cả nô tỳ trong viện mình cũng bán đi, mà Tần Hoan nhớ rất rõ hôm đó ở Cẩm Tú phường nàng đã nhìn thấy vết thương lở loét trên cổ Tần Lệ.
Tần Lệ có bản năng của người thầy thuốc, phàm là nhắc đến cứu mạng hay chữa bệnh thì đều có thể khiến cho nàng bình tĩnh lại không ít.
Ánh mắt Tần Hoan thâm trầm rơi lên người Tần Lệ. Lần này Tần Lệ đến đây rốt cuộc là vì cầu cứu hay còn có mưu đồ gì khác?
Nếu như cầu cứu thì nàng có thể chữa trị giúp hắn, chỉ sợ hắn có tính toán khác mà thôi.
“Tiểu thư... Bảo Nhị công tử ngày mai hẵng đến đi...”
Phục Linh khẽ nói, trong lòng vẫn cực kỳ bài xích vị Nhị công tử này. Nửa đêm nửa hôm rồi, nếu như có bất cứ lời đồn nào lọt ra ngoài thì đương nhiên sẽ tạo ra sóng gió, mà tiểu thư nhà nàng lại không chịu đựng nổi những giày vò này nữa rồi!
“Cứu mạng thì cũng nên để ban ngày rồi đến, hiện tại muộn lắm rồi, Nhị ca quay về đi.”
Tần Hoan nói xong thì đóng luôn cửa sổ lại. Đóng xong nàng mới thoáng an lòng lại, Phục Linh cũng thở phào một hơi. Mặc dù lời nói tuyệt tình như vậy thế nhưng Tần Hoan vẫn đứng im ở đó chưa nhúc nhích, còn Tần Lệ ở bên ngoài dường như cũng biết nàng chưa bỏ đi thì vẫn tiếp tục khẽ nói, “Nếu như bệnh này có thể đến đây vào ban ngày thì sao ta lại dám làm phiền Cửu muội muội vào lúc này chứ. Ta biết Cửu muội muội hàng y tế thế y thuật cao mình, Nhị ca thật sự là hết cách rồi nên mới đến cầu xin Cửu muội muội cứu Nhị ca một mạng...”
Nói xong đột nhiên Tần Lệ ho khan một trận, lông mày Tần Hoan cũng nhíu chặt lại.
Đêm nay là một đêm hoàn toàn không hề có trăng hay sao gì cả, cửa sổ đóng lại rồi thì bên ngoài vườn lan lại tối đen như mực. Tần Lệ che kín mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài, dáng vẻ này của hắn mà đêm khuya đến đây không thể nói là không dọa người, hai con mắt hắn nhìm chằm chằm vào Tần Hoan lúc vừa mới mở cửa ra, hiện tại khi nàng đã đóng cửa lại rồi nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn không hề rời khỏi bóng người nàng.
Qua một phút, rồi lại thêm một phút nữa, ánh mắt tràn đầy hy vọng của Tần Lệ theo thời gian trôi dần qua mà ngày một tối đi. Mặc dù người sau cánh cửa vẫn chưa nhúc nhích thế nhưng có vẻ như Tần Hoan đã quyết tâm không muốn mở cửa ra lần nữa vào lúc này rồi.
Tần Lệ cắn chặt răng, siết chặt nắm tay rồi đang định rời đi...
Tần Lệ chỉ cảm nhận được khí lạnh xâm lấn toàn thân, thế nhưng lúc hắn vừa xoay người thì cánh cửa vốn đóng chặt ban nãy lại bỗng nhiên mở ra khiến cho sống lưng hắn cứng đờ. Phía sau vang lên tiếng nói nhẹ nhàng mà chậm chạp của Tần Hoan, “Nhị ca đến phòng bên trái nói chuyện đi.”
Nàng vừa dứt lời thì cũng đóng luôn cửa sổ lại.
Tần Lệ bình tĩnh lại, trong ngực lại hồi hộp phập phồng lên xuống. Hắn quay đầu lại thì thấy phòng bên vốn tối đen đột nhiên lại sáng đèn lên, cửa sổ bên đó cũng được mở ra, trong lòng Tần Lệ sôi sục, vội vàng đi đến bên cửa sổ.
Bên trong phòng, Phục Linh khẽ nói thầm, “Tiểu thư, người đúng là...”
Tần Hoan lắc đầu, “Em ra canh ở bên ngoài, việc này tạm thời đừng để ai khác phát hiện ra.”
Phục Linh biết một khi Tần Hoan đã quyết định làm chuyện gì thì có 10 con ngựa kéo cũng không thay đổi được cho nên mới vội vàng nghe lời mà chạy ra ngoài chờ. Phục Linh vừa đi thì Tần Lệ cũng xuất hiện ở bên cửa sổ.
Tần Lệ đứng ở bên ngoài, cũng không có ý muốn nhảy vào. Tần Hoan nhíu mày, “Nhị ca còn muốn ta mời mới vào sao?”
Tần Lệ cười khổ, “Cửu muội muội, vì an nguy của muội, ta chỉ nên đứng bên ngoài thôi.”
Tần Hoan chăm chú quan sát hắn một lúc rồi nói, “Nghe nói ngươi bị bệnh nhiều ngày nay, vừa rồi ngươi lại cầu xin ta cứu mạng tức là bệnh của ngươi đã nặng lên rồi hả?” Nói xong Tần Hoan lại tiếp, “Ngươi che hết khuôn mặt, ngoại trừ không để cho người ngoài nhận ra ngươi là ai thì còn có phải là sợ người khác nhận ra bệnh tình của ngươi?”
Ánh mắt Tần Lệ đột nhiên sáng lên, “Cửu muội muội, chỉ có muội mới có thể cứu được ta!”
Lời này cũng coi như ngầm thừa nhận phỏng đoán của Tần Hoan khiến cho đáy lòng nàng nặng trĩu, nàng bước lên trước 2 bước, “Bỏ áo choàng và khăn trên mặt ngươi xuống...”
Nàng vừa nói xong thì Tần Lệ lập tức giơ tay lên định cởi ra, thế nhưng lại hơi do dự rồi ngừng lại.
“Cửu muội muội, ta hiện tại trông hơi đáng sợ, Cửu muội muội ngươi...”
Tần Hoan nheo mắt, “Ta bảo ngươi cởi ra thì ngươi cứ cởi là được.”
Nàng ra lệnh như vậy thì Tần Lệ cũng coi như hạ quyết tâm mà cởi áo choàng với khăn bịt mặt ra. Hắn vừa cởi thì Tần Hoan mặc dù nghiệm thi mổ tích cũng không sợ mà hiện tại da đầu cũng tê rần.
Ngọn đèn trong phòng chiếu lên người Tần Lệ khiến cho khuôn mặt của hắn trông cũng rõ mồn một không xót chỗ nào.
Tần Lệ của trước đây, mặc dù trời sinh nét mặt tươi cười thế nhưng dáng người lại gầy gò, cho nên đôi lúc khiến người khác cảm thấy hắn rất gian trá nham hiểm. Nhưng suy cho cùng thì so sánh với người khác thì hắn cũng được coi như tuấn tú có phong cách riêng. Còn hiện tại, chỉ mới gần 10 ngày chưa gặp vậy mà Tần Lệ đứng bên ngoài cửa sổ kia lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng điều đáng sợ nhất là xung quanh khóe miệng hắn đã có mấy vết lở loét, màu tím đỏ lan từ chỗ những vết loét đó ra khắp nơi, mơ hồ còn có thể thấy được chỗ chảy mủ. Ánh mắt Tần Hoan quét qua, trên khóe miệng hắn, sau tai, gáy đều có vết thương tương tự, còn trên người hắn mặc đồ kín mít nhưng Tần Hoan không cần nhìn cũng biết nhất định mấy vết loét này cũng sắp phủ kín cả người hắn rồi.
Tần Lệ thấy rõ được cảm xúc nhấp nhô trong mắt Tần Hoan, hắn cười khổ, “Xem ra Cửu muội muội đã biết ta đây bị mắc bệnh gì rồi. Bệnh này khó có thể mở miệng, ta vốn không nên đến tìm Cửu muội muội thế nhưng toàn bộ thành Cẩm Châu đều biết Cửu muội muội y thuật cao minh, mà việc này nếu truyền ra ngoài thì thanh danh của ta chắc chắn sẽ bị hủy. Ta tin tưởng Cửu muội muội, lại xin Cửu muội muội cứu ta một mạng!”
Trong lòng Tần Hoan không thể nói là không chấn động, hôm đó nàng chỉ hoài nghi thôi chứ tuyệt đối không nghĩ đến đó là thật!
Không chỉ là thật mà theo như Tần Hoan thấy thì bệnh giang mai trên người Tần Lệ đã phát ra hơn nửa tháng rồi, mà chẳng bao lâu nữa những vết loét và nốt đỏ tím sẽ lan ra rộng khắp cơ thể, nửa người dưới của hắn, thậm chí trên tay cũng đã xuất hiện rồi. Mà bệnh giang mai là một loại bệnh vô liêm xỉ bậc nhất tại Đại Chu, là bệnh mà đám kỹ nữ thường xuyên mắc phải.
Tần Lệ là Nhị công tử Tần phủ, mặc dù chỉ là con thứ xuất thế nhưng cũng vẫn thuộc hàng quý tộc, bên ngoài hắn cũng tài trí hơn người, trời sinh tính phong lưu. Thế nhưng Tần Hoan khẳng định hắn tuyệt đối sẽ không đến mấy chỗ lầu xanh tuồng hát, nàng nghĩ mãi không ra làm sao hắn lại có thể mắc phải bệnh này?
“Cửu muội muội đương nhiên là muốn hỏi ta làm sao lại mắc phải bệnh này đúng không.” Giọng nói hắn không lưu loát, đã không còn vẻ cợt nhả hoặc ra vẻ bí ẩn như trước đây nữa rồi, hiện tại dáng vẻ gầy yếu lại bọc trong lớp áo choàng rộng nhìn như lung lay sắp đổ. Tần Hoan hiểu được bệnh này thế nào, cho dù chỉ ngắn ngủi hơn 10 ngày thì cũng nhất định sẽ bị bệnh này hành hạ!
Về đến nơi, khắp Đinh Lan uyển hoàn toàn yên tĩnh, Tần Hoan đi thẳng vào nhà chính. Vừa mới vào đến nơi lông mày nàng đã nhíu chặt lại, Phục Linh đi từ phía sau đến thấy thế cũng tò mò hỏi, “Tiểu thư làm sao thế?”
Tần Hoan nheo mắt, nhìn quét qua sảnh ngoài rồi lại bước nhanh vào trong phòng, “Có người đã vào đây.”
Phục Linh ngạc nhiên, “A, có phải là người lần trước không?”
Tần Hoan nhìn xung quanh rồi đi vào thư phòng, sau đó nhìn lên sách đặt hơi so le trên kệ rồi gật đầu, “Có lẽ vẫn là nàng ta, lần này mục đích chính của nàng ta là thư phòng.”
Phục Linh chau mày, “Là ai nhỉ? Có phải một trong bốn người kia không?”
Tần Hoan đi đến giá sách, nàng chỉnh đốn lại lần nữa cho chỉnh tề rồi sau đó mới cong môi cười chế giễu, “Muốn biết ai đã vào đây thì cũng cực kỳ đơn giản, ngày trước ta bận làm thuốc cộng thêm phải nghiệm thi nữa nên không để chuyện này trong lòng, hiện tại ta đã rảnh rỗi rồi.”
Nói xong Tần Hoan căn dặn, “Em đi tìm mấy vị thuốc đến đây...”
Sắc mặt Phục Linh nghiêm túc, bắt đầu ghi nhớ những tên thuốc Tần Hoan vừa nhắc.
Tần Hoan căn dặn xong rồi nói, “Bảo Vãn Hạnh đi lấy thuốc cùng em đi.”
Phục Linh vâng lời rồi vội vàng chạy ra cửa. Phục Linh vừa đi thì Tần Hoan cũng ngồi xuống lấy lại bình tĩnh.
Quả nhiên có người tiến vào đây lần nữa, mà hiện tại không vào phòng ngủ mà chỉ đến thư phòng, chứng tỏ là trong thư phòng mới có thứ mà nàng ta quan tâm nhất. Mặc dù toàn bộ người trong phủ đều biết rõ sau khi Tần Hoan ngã xuống hồ thì đã quên hết những chuyện trước kia, thế nhưng hung thủ đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng chuyện đó, mà người đi vào phòng này có lẽ là muốn tìm kiếm dấu vết gì đó.
Rất nhanh sau đó Phục Linh và Vãn Hạnh đã mang thuốc quay về Đinh Lan uyển. Phục Linh vốn tưởng rằng Tần Hoan muốn làm gì thế nhưng nàng lại thấy Tần Hoan chỉ ngồi cạnh cửa sổ mà điều chế hương liệu.
Nghĩ đến Tần Hoan làm gì cũng đều có chủ trương cho nên Phục Linh không dám hỏi nhiều. Tần Hoan bắt tay vào làm hương liệu đến tận lúc màn đêm buông xuống.
Sau khi dùng xong bữa tối, Phục Linh khuyên nhủ, “Tối nay tiểu thư ngủ sớm đi, án mạng ở Hầu phủ không dễ dàng gì mới kết thúc, tiểu thư phải điều dưỡng thật tốt lại thân thể mới đúng. Tiểu thư uống canh sâm mấy ngày nay rồi, đúng là sắc mặt tiểu thư cũng tốt lên rất nhiều rồi.”
Tần Hoan vốn cũng cảm thấy hơi mệt, đang định nghe theo lời Phục Linh nói thì đột nhiên ở phía cửa sổ phía sau vang lên tiếng 'cộc' một cái. Tần Hoan liếc nhìn Phục Linh, cả 2 người đều nghĩ rằng có lẽ mình nghe nhầm rồi.
Thế nhưng rất nhanh, tiếng thứ 2 vang lên, âm thanh đó rất rõ ràng, giống như có cái gì đó đang nện vào cửa sổ của các nàng.
Phản ứng đầu tiên của Phục Linh chính là muốn chạy ra ngoài gọi người đến, thế nhưng Tần Hoan lại kéo tay nàng lại khiến cho Phục Linh kinh ngạc nhìn sang Tần Hoan, “Tiểu thư? Không ra ngoài gọi người đến sao?”
Tần Hoan mím môi rồi lắc đầu, “Cứ đi xem sao đã, người ta gây ra động tĩnh như thế chắc là có ý gì đó.”
Phục Linh hơi sững sờ rồi hiểu được ngay, nếu đã cố tình đến đây mà gây chú ý như vậy thì chắc chắn là không có ác ý.
Phục Linh khẽ gật đầu nhưng vẫn hơi lo lắng, nàng đảo mắt rồi cầm cái chổi lông gà để bên trên Đa Bảo các lên. Còn Tần Hoan ở bên này đã đi nhanh về hướng cửa sổ đằng sau.
Cửa sổ căn bản vẫn luôn đóng chặt, Tần Hoan thở sâu rồi giơ tay lên đẩy 1 cánh cửa ra, cửa vừa mở ra thì đèn trong phòng cũng vừa rọi ra bên ngoài. Phía sau phòng của Tần Hoan chính là một góc vườn hoa của Đinh Lan uyển, cũng trồng hoa lan, ở sát góc tường có 2 cây liễu cổ đứng lặng im. Tần Hoan đảo mắt qua khắp nơi nhưng đều không thấy bóng người nào cả.
Ngay lúc đang hoài nghi thì đột nhiên nàng phát hiện ở góc tường phía sau gốc cây liễu có lờ mờ hình dáng của một người đang đứng đó.
Người đó cao lớn vững chãi, thế nhưng khuôn mặt lại bị che kín. Tần Hoan nhìn qua chỉ biết đấy là nam nhân, lại còn có vẻ hơi quen quen, thế nhưng cụ thể là ai thì nàng không nhận ra được. Tần Hoan còn đang nheo mắt thì đúng lúc này người đó đã lên tiếng.
“Cửu muội muội, có thể tìm một chỗ nói chuyện hay không?”
Giọng nói khàn khàn truyền đến từ dưới tàng cây, kèm theo gió lạnh ban đêm, trong phút chốc Tần Hoan đã phải mở to mắt nhìn!
Tần Lệ! Người đứng dưới tàng cây nói chuyện lại chính là Tần Lệ!
Chỉ cách có khoảng 4-5 trượng, thế nhưng Tần Hoan đang hoài nghi liệu có phải chính mình đang nằm mơ!
Tường hậu viện của nàng cũng không tính là quá cao, thế nhưng nửa đêm nửa hôm mà Tần Lệ lại trèo tường vào đây. Hắn dùng cách thức như thế này đến tìm nàng quả thực là vừa hoang đường vừa quái lạ. Tần Hoan đứng yên trong phòng không nhúc nhích, thậm chí còn muốn đóng luôn cửa sổ lại.
“Cửu muội muội, ta có việc gấp muốn nhờ, có thể tìm chỗ nào nói chuyện không?”
Tần Hoan nheo mắt, bàn tay nàng nắm chặt lấy bệ cửa sổ, cũng chứng minh là bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đóng cửa lại.
Bên này Phục Linh cầm chổi lông gà ra vẻ bày thế trận chờ quân địch đến, lúc Tần Lệ lên tiếng lần đầu tiên thì nàng không nghe được, thế nhưng lần thứ 2 này thì nàng lại nghe rất rõ. Phục Linh cảm thấy da đầu mình run rẩy, giơ tay lên kéo Tần Hoan lùi về phía sau, “Tiểu thư, đã muộn thế này rồi, người không cần phải nói chuyện với Nhị công tử. Tiểu thư, tiểu thư đóng cửa lại đi...”
Trong lòng Tần Hoan cũng nghĩ như vậy, tính cách Tần Lệ quái dị nàng cũng đã chứng kiến cho nên không hề có hảo cảm gì với hắn, mà nửa đêm hắn xong đến viện của nàng thì nhất định không phải là việc có thể để người khác biết. Là chuyện gì mà không thể nói vào ban ngày, phải chờ đến tận tối khuya mới nói được? Tần Hoan thở sâu, giơ tay lên định đóng cửa lại...”
“Cửu muội muội! Xin Cửu muội muội cứu ta một mạng!”
Tần Hoan đóng cửa được một nửa rồi đột nhiên thấy Tần Lệ gấp gáp tiến lên một bước, vừa nghe được lời hắn nói thì tay nàng cũng ngừng lại, nàng lập tức nhớ đến chuyện Tần Lệ bị nhiễm bệnh. Đã nhiều ngày nay Tần Lệ không hề ra ngoài, đóng cửa không gặp ai không nói, nhưng ngay cả nô tỳ trong viện mình cũng bán đi, mà Tần Hoan nhớ rất rõ hôm đó ở Cẩm Tú phường nàng đã nhìn thấy vết thương lở loét trên cổ Tần Lệ.
Tần Lệ có bản năng của người thầy thuốc, phàm là nhắc đến cứu mạng hay chữa bệnh thì đều có thể khiến cho nàng bình tĩnh lại không ít.
Ánh mắt Tần Hoan thâm trầm rơi lên người Tần Lệ. Lần này Tần Lệ đến đây rốt cuộc là vì cầu cứu hay còn có mưu đồ gì khác?
Nếu như cầu cứu thì nàng có thể chữa trị giúp hắn, chỉ sợ hắn có tính toán khác mà thôi.
“Tiểu thư... Bảo Nhị công tử ngày mai hẵng đến đi...”
Phục Linh khẽ nói, trong lòng vẫn cực kỳ bài xích vị Nhị công tử này. Nửa đêm nửa hôm rồi, nếu như có bất cứ lời đồn nào lọt ra ngoài thì đương nhiên sẽ tạo ra sóng gió, mà tiểu thư nhà nàng lại không chịu đựng nổi những giày vò này nữa rồi!
“Cứu mạng thì cũng nên để ban ngày rồi đến, hiện tại muộn lắm rồi, Nhị ca quay về đi.”
Tần Hoan nói xong thì đóng luôn cửa sổ lại. Đóng xong nàng mới thoáng an lòng lại, Phục Linh cũng thở phào một hơi. Mặc dù lời nói tuyệt tình như vậy thế nhưng Tần Hoan vẫn đứng im ở đó chưa nhúc nhích, còn Tần Lệ ở bên ngoài dường như cũng biết nàng chưa bỏ đi thì vẫn tiếp tục khẽ nói, “Nếu như bệnh này có thể đến đây vào ban ngày thì sao ta lại dám làm phiền Cửu muội muội vào lúc này chứ. Ta biết Cửu muội muội hàng y tế thế y thuật cao mình, Nhị ca thật sự là hết cách rồi nên mới đến cầu xin Cửu muội muội cứu Nhị ca một mạng...”
Nói xong đột nhiên Tần Lệ ho khan một trận, lông mày Tần Hoan cũng nhíu chặt lại.
Đêm nay là một đêm hoàn toàn không hề có trăng hay sao gì cả, cửa sổ đóng lại rồi thì bên ngoài vườn lan lại tối đen như mực. Tần Lệ che kín mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài, dáng vẻ này của hắn mà đêm khuya đến đây không thể nói là không dọa người, hai con mắt hắn nhìm chằm chằm vào Tần Hoan lúc vừa mới mở cửa ra, hiện tại khi nàng đã đóng cửa lại rồi nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn không hề rời khỏi bóng người nàng.
Qua một phút, rồi lại thêm một phút nữa, ánh mắt tràn đầy hy vọng của Tần Lệ theo thời gian trôi dần qua mà ngày một tối đi. Mặc dù người sau cánh cửa vẫn chưa nhúc nhích thế nhưng có vẻ như Tần Hoan đã quyết tâm không muốn mở cửa ra lần nữa vào lúc này rồi.
Tần Lệ cắn chặt răng, siết chặt nắm tay rồi đang định rời đi...
Tần Lệ chỉ cảm nhận được khí lạnh xâm lấn toàn thân, thế nhưng lúc hắn vừa xoay người thì cánh cửa vốn đóng chặt ban nãy lại bỗng nhiên mở ra khiến cho sống lưng hắn cứng đờ. Phía sau vang lên tiếng nói nhẹ nhàng mà chậm chạp của Tần Hoan, “Nhị ca đến phòng bên trái nói chuyện đi.”
Nàng vừa dứt lời thì cũng đóng luôn cửa sổ lại.
Tần Lệ bình tĩnh lại, trong ngực lại hồi hộp phập phồng lên xuống. Hắn quay đầu lại thì thấy phòng bên vốn tối đen đột nhiên lại sáng đèn lên, cửa sổ bên đó cũng được mở ra, trong lòng Tần Lệ sôi sục, vội vàng đi đến bên cửa sổ.
Bên trong phòng, Phục Linh khẽ nói thầm, “Tiểu thư, người đúng là...”
Tần Hoan lắc đầu, “Em ra canh ở bên ngoài, việc này tạm thời đừng để ai khác phát hiện ra.”
Phục Linh biết một khi Tần Hoan đã quyết định làm chuyện gì thì có 10 con ngựa kéo cũng không thay đổi được cho nên mới vội vàng nghe lời mà chạy ra ngoài chờ. Phục Linh vừa đi thì Tần Lệ cũng xuất hiện ở bên cửa sổ.
Tần Lệ đứng ở bên ngoài, cũng không có ý muốn nhảy vào. Tần Hoan nhíu mày, “Nhị ca còn muốn ta mời mới vào sao?”
Tần Lệ cười khổ, “Cửu muội muội, vì an nguy của muội, ta chỉ nên đứng bên ngoài thôi.”
Tần Hoan chăm chú quan sát hắn một lúc rồi nói, “Nghe nói ngươi bị bệnh nhiều ngày nay, vừa rồi ngươi lại cầu xin ta cứu mạng tức là bệnh của ngươi đã nặng lên rồi hả?” Nói xong Tần Hoan lại tiếp, “Ngươi che hết khuôn mặt, ngoại trừ không để cho người ngoài nhận ra ngươi là ai thì còn có phải là sợ người khác nhận ra bệnh tình của ngươi?”
Ánh mắt Tần Lệ đột nhiên sáng lên, “Cửu muội muội, chỉ có muội mới có thể cứu được ta!”
Lời này cũng coi như ngầm thừa nhận phỏng đoán của Tần Hoan khiến cho đáy lòng nàng nặng trĩu, nàng bước lên trước 2 bước, “Bỏ áo choàng và khăn trên mặt ngươi xuống...”
Nàng vừa nói xong thì Tần Lệ lập tức giơ tay lên định cởi ra, thế nhưng lại hơi do dự rồi ngừng lại.
“Cửu muội muội, ta hiện tại trông hơi đáng sợ, Cửu muội muội ngươi...”
Tần Hoan nheo mắt, “Ta bảo ngươi cởi ra thì ngươi cứ cởi là được.”
Nàng ra lệnh như vậy thì Tần Lệ cũng coi như hạ quyết tâm mà cởi áo choàng với khăn bịt mặt ra. Hắn vừa cởi thì Tần Hoan mặc dù nghiệm thi mổ tích cũng không sợ mà hiện tại da đầu cũng tê rần.
Ngọn đèn trong phòng chiếu lên người Tần Lệ khiến cho khuôn mặt của hắn trông cũng rõ mồn một không xót chỗ nào.
Tần Lệ của trước đây, mặc dù trời sinh nét mặt tươi cười thế nhưng dáng người lại gầy gò, cho nên đôi lúc khiến người khác cảm thấy hắn rất gian trá nham hiểm. Nhưng suy cho cùng thì so sánh với người khác thì hắn cũng được coi như tuấn tú có phong cách riêng. Còn hiện tại, chỉ mới gần 10 ngày chưa gặp vậy mà Tần Lệ đứng bên ngoài cửa sổ kia lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng điều đáng sợ nhất là xung quanh khóe miệng hắn đã có mấy vết lở loét, màu tím đỏ lan từ chỗ những vết loét đó ra khắp nơi, mơ hồ còn có thể thấy được chỗ chảy mủ. Ánh mắt Tần Hoan quét qua, trên khóe miệng hắn, sau tai, gáy đều có vết thương tương tự, còn trên người hắn mặc đồ kín mít nhưng Tần Hoan không cần nhìn cũng biết nhất định mấy vết loét này cũng sắp phủ kín cả người hắn rồi.
Tần Lệ thấy rõ được cảm xúc nhấp nhô trong mắt Tần Hoan, hắn cười khổ, “Xem ra Cửu muội muội đã biết ta đây bị mắc bệnh gì rồi. Bệnh này khó có thể mở miệng, ta vốn không nên đến tìm Cửu muội muội thế nhưng toàn bộ thành Cẩm Châu đều biết Cửu muội muội y thuật cao minh, mà việc này nếu truyền ra ngoài thì thanh danh của ta chắc chắn sẽ bị hủy. Ta tin tưởng Cửu muội muội, lại xin Cửu muội muội cứu ta một mạng!”
Trong lòng Tần Hoan không thể nói là không chấn động, hôm đó nàng chỉ hoài nghi thôi chứ tuyệt đối không nghĩ đến đó là thật!
Không chỉ là thật mà theo như Tần Hoan thấy thì bệnh giang mai trên người Tần Lệ đã phát ra hơn nửa tháng rồi, mà chẳng bao lâu nữa những vết loét và nốt đỏ tím sẽ lan ra rộng khắp cơ thể, nửa người dưới của hắn, thậm chí trên tay cũng đã xuất hiện rồi. Mà bệnh giang mai là một loại bệnh vô liêm xỉ bậc nhất tại Đại Chu, là bệnh mà đám kỹ nữ thường xuyên mắc phải.
Tần Lệ là Nhị công tử Tần phủ, mặc dù chỉ là con thứ xuất thế nhưng cũng vẫn thuộc hàng quý tộc, bên ngoài hắn cũng tài trí hơn người, trời sinh tính phong lưu. Thế nhưng Tần Hoan khẳng định hắn tuyệt đối sẽ không đến mấy chỗ lầu xanh tuồng hát, nàng nghĩ mãi không ra làm sao hắn lại có thể mắc phải bệnh này?
“Cửu muội muội đương nhiên là muốn hỏi ta làm sao lại mắc phải bệnh này đúng không.” Giọng nói hắn không lưu loát, đã không còn vẻ cợt nhả hoặc ra vẻ bí ẩn như trước đây nữa rồi, hiện tại dáng vẻ gầy yếu lại bọc trong lớp áo choàng rộng nhìn như lung lay sắp đổ. Tần Hoan hiểu được bệnh này thế nào, cho dù chỉ ngắn ngủi hơn 10 ngày thì cũng nhất định sẽ bị bệnh này hành hạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất