Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 128: Đơn thuốc kỳ lạ (3)

Trước Sau
Trời thu thời tiết càng lúc càng lạnh, Tần Hoan kéo chặt vạt áo, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đong đầy nước mắt của Diêu Tâm Lan. Nàng nhớ rõ lúc Diêu Tâm Lan cười, khuôn mặt rất xinh đẹp hoàn mỹ, đôi mắt rực rỡ sáng ngời, cộng thêm tính cách dịu dàng của nàng thật sự khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui. Đại khái cũng vì như vậy nên Tần Hoan đặc biệt quan tâm đến bệnh tình của nàng, nhưng so với khuôn mặt tươi cười thì dáng vẻ mà Tần Hoan nhìn thấy nhiều nhất ở Diêu Tâm Lan chính là khóc lóc và ngây ngốc.

Diêu Tâm Lan từng nói, nữ nhân một khi đã gặp được người mình yêu thì cũng là lúc bắt đầu biết khóc.

Thế nhưng nếu như chỉ vì một chữ tình mà biến con người ta thành một oán phụ suốt ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt thì vì sao phải dính dáng đến tình yêu làm gì?

Tần Hoan lại nghĩ, ngày xưa mẫu thân có từng nói đến mấy câu như này không? Trong trí nhớ của nàng thì mẫu thân và phụ thân cũng có những lúc cãi vã, thế nhưng lúc đó gần như mẫu thân than phiền gì cả, chỉ nói một câu rằng nữ tử dù lựa chọn con đường nào thì cũng đều chịu khổ cả.

Mặc dù Tần Hoan chưa trải qua tình yêu, thế nhưng trong lòng cứ như bị nước mắt của Diêu Tâm Lan làm ướt khiến cho trong phút chốc đầu óc nàng trĩu nặng. Ngay lúc nàng đang cụp mắt bước đi thì bên tai lại truyền đến một loạt tiếng động lớn ồn ào. Nàng vừa ngước mắt lên thì thấy quản gia Lưu Xuân dẫn theo mấy nam bộc đi vào trong nội viện, bọn họ cầm theo cuốc xẻng dây thừng các thứ, nàng nhướn mày, cảm thấy cảnh này như đã từng nhìn thấy qua rồi.

Phục Linh vội nói, “Đây là muốn đi nạo giếng, mấy hôm trước phu nhân chỉnh đốn nội viện nên mới ngừng lại một số việc, hiện tại đã chỉnh đốn xong rồi nên mới bắt đầu làm tiếp. Tiểu thư có cảm thấy mấy ngày nay canh sâm có mùi hơi kỳ lạ không?”

Tần Hoan lắc đầu, Phục Linh lại nói tiếp, “Lưu đại nương trong nhà bếp nói hiện tại nước trong giếng không dùng được nữa, nước mà để nấu cơm cho các chủ tử đều được mang từ bên ngoài vào.”

Phục Linh rất thích bồi bổ thân thể cho Tần Hoan, còn Tần Hoan mỗi lần uống canh sâm đều là uống ực một ngụm hết luôn nên mới không để ý đến mùi vị. Còn chuyện nấu cơm này, một người cũng có thể làm ra hàng trăm hương vị, cho dù có hơi biến hóa gì thì Tần Hoan cũng không để ở trong lòng.

Lưu Xuân dẫn theo đám người rất nhanh đã đi xa rồi, Tần Hoan nhìn bóng lưng Lưu Xuân, trong lòng nàng lại có kích thích muốn đuổi theo.

Hiện tại Lưu Xuân có lại mượn cơ hội đi nạo giếng mà đến rừng trúc tía không?

Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên Phục Linh lên tiếng ở phía sau, “Ồ, đó là ai vậy...”

Tần Hoan hoàn hồn lại, nhìn theo ánh mắt của Phục Linh, vừa thấy thì lông mày nàng đã nhíu chặt.

Ở phía tiền viện, Tần Sâm đi đến đây cùng với một nam tử mặc áo màu bạc, nhìn kỹ lại thì nam tử áo bạc đó chẳng phải là Hoắc Ninh hay sao?

Trong lòng Tần Hoan thấy hơi kinh ngạc, Hoắc Ninh đến Tần phủ để làm gì?

Suy nghĩ này là theo bản năng, nhưng Tần Hoan hoàn toàn không muốn có bất cứ dây dưa gì với vị Hoắc công tử này, miễn cho hắn lại cho rằng nàng có suy nghĩ không an phận gì với hắn, như vậy nàng thật sự là quá mức oan uổng rồi.

Tần Hoan xoay người lại, đi thật nhanh về hướng Đinh Lan uyển...

“Cửu muội muội...”

Tần Hoan còn chưa đi được 2 bước thì giọng nói Tần Sâm đột nhiên vang lên, nàng cảm giác được có 2 ánh mắt dán chặt lên lưng mình nên mới dừng chân xoay người lại, “Đại ca...”

Tần Sâm vẫy vẫy tay về phía nàng, “Muội lại đây,“

Lông mày Tần Hoan nhíu lại, trọng lòng mặc dù cảm thấy việc hành động này của Tần Sâm hơi kỳ quái thế nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra, ngay lập tức nàng tự nhiên thoải mái bước đến.



“Đại ca, Đại tẩu đã ngủ rồi, muội kê một phương thuốc an thần tĩnh tâm cho Đại tẩu, Đại ca không cần phải lo lắng nữa, chút nữa quay về thì ở bên cạnh động viên Đại tẩu là được rồi.” Tần Hoan cho rằng Tần Sâm muốn hỏi thăm tình hình của Diêu Tâm Lan cho nên mới vừa đến gần đã nói như vậy.

Tần Sâm tựa như thở phào rồi cười cười, “Thế thì tốt quá rồi.” Nói xong hắn lại nhìn thoáng qua Hoắc Ninh đứng bên cạnh mình, “Muội cũng có quen biết với Hoắc huynh, hắn đến phủ chúng ta mượn vài cuốn sách. Hiện tại ta phải vào trong nhà kho tìm kiếm, muội có thể thay ta dẫn Hoắc huynh tranh thủ đi dạo vài vòng trong viện không?”

Ánh mắt Tần Sâm rất vô tư, thế nhưng Tần Hoan lại hơi chau mày.

Đương nhiên Tần Sâm cũng biết Cửu tiểu thư ngày xưa yêu thích Hoắc Ninh, thế nhưng tại sao hắn lại để cho nàng đi cùng Hoắc Ninh?

Thấy Tần Hoan do dự không đáp thì Tần Sâm trực tiếp tiến lên vỗ vỗ vào cánh tay Tần Hoan rồi khẽ nói, “Cửu muội muội chớ sợ, việc này chắc chắn sẽ không truyền ra ngoài, muội dẫn Hoắc Ninh đến chỗ hồ bán nguyệt chơi đi, ta đi một lát rồi đến đó luôn.”

Tần Sâm nói xong câu này thì trong mắt có vẻ cổ vũ nàng, sau đó còn không đợi Tần Hoan lên tiếng đã rời đi. Tần Hoan xoay người lại, ngạc nhiên nhìn bóng lưng Tần Sâm càng đi càng xa, chẳng lẽ hắn cho rằng nàng vẫn còn yêu thích Hoắc Ninh giống trước đây, cho nên mới cố tình chế tạo cơ hội cho nàng?

Trong lòng Tần Hoan dở khóc dở cười, nếu như là trước đây thì có lẽ Cửu tiểu thư sẽ mang ơn, thế nhưng hiện tại nàng cũng không phải Cửu tiểu thư ngày trước, nàng chẳng thèm cái cơ hội thế này...

Vừa ngước mắt nhìn lên nàng đã thấy Hoắc Ninh mới mấy ngày không gặp mà có vẻ hơi gầy đi. Vì thế mà khuôn mặt anh tuấn của hắn càng nổi lên góc cạnh rõ ràng, có điều dưới mi mắt có quầng thâm, lông mày cũng hơi chau lại tựa như có điều phiền muộn. Có điều chút tiều tụy này không ảnh hưởng được đến ngạo khí của hắn, hắn vẫn đang hất hàm, ánh mắt khẽ lướt qua Tần Hoan.

Giờ phút này Tần Hoan chỉ hy vọng Tần Sương không bị nhốt vào Phật đường.

Tần Sâm rời đi rất nhanh, mà cả hắn lẫn Hoắc Ninh đều không dẫn theo gã sai vặt, cho nên chỉ trong thời gian ngắn chỗ này chỉ còn lại có Hoắc Ninh và nàng cùng đứng ở đây. Phục Linh nhìn thấy người đến là Hoắc Ninh thì vẻ mặt cũng thoáng phức tạp rồi sau đó lui ra bên cạnh đứng mà không nói câu nào.

Tần Hoan nhìn Hoắc Ninh, không hề ngượng ngùng lại càng không căng thẳng, có thể nói thái độ của nàng bình lặng như chẳng quan tâm gì đến hắn. Hiện tại đại khái là nàng đều có thể tùy thời xoay người rời khỏi, thế nhưng Tần Hoan hoài nghi vị Hoắc công tử đang đứng trước mặt này có lẽ lại đang suy nghĩ cái gì kỳ quái.

Nghĩ như vậy Tần Hoan liền hạ quyết tâm, nàng hà tất phải nghĩ nhiều, nếu như trong lòng nàng bình lặng thì cứ dùng thái độ bình thường đối đãi với hắn chẳng phải là ổn rồi sao? Một người đã từng gặp mặt nàng mấy lần trong Tần phủ rồi, nên Tần Sâm bảo nàng dẫn hắn đến hồ bán nguyệt thì cũng chẳng có gì ghê gớm.

Tần Hoan liếc mắt nhìn Hoắc Ninh một cái, “Hoắc công tử, mời đi...”

Hoắc Ninh đứng thẳng tắp, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý Tần Hoan bỏ đi không để ý đến hắn, thế nhưng không ngờ tới Tần Hoan nghe xong lời Tần Sâm lại thật sự dẫn hắn đi dạo quanh hồ. Hoắc Ninh nhìn bóng dáng Tần Hoan đã đi được mấy bước, hắn ngẩn người một lúc rồi mới đuổi theo sau.

Bởi vì khoảng cách không xa thế nên chưa đi được mấy bước đã thấy lấp ló núi giả đình đài ở bên cạnh hồ bán nguyệt. Tần Hoan suy nghĩ, bản thân nàng dường như cũng đã nhiều ngày không đến chỗ hồ bán nguyệt này rồi, lần trước đến đây chính là cái hôm bị Tần Sương đẩy xuống nước.

Hôm đó chính ở trong hồ, nàng phát hiện ra bí mật có khả năng Cửu tiểu thư đã bị sát hại ở trong rừng trúc tía.

“Này, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?”

Tần Hoan mải nghĩ đến vụ án nên đương nhiên suy nghĩ chạy đến nơi khác, nghe thấy tiếng gọi của Hoắc Ninh nàng mới ngẩn người nhận ra Hoắc Ninh đang nói chuyện với mình. Nàng dừng chân quay người lại, thấy Hoắc Ninh hất hàm nói, “Ta không muốn đến hồ bán nguyệt, ngươi dẫn ta đến chỗ khác đi...”

Tần Hoan khẽ nhăn mặt, “Trong phủ ở phía Tây uyển có một vườn hoa cúc, Hoắc công tử có muốn đến xem không?”

Hoắc Ninh nghe vậy thì hừ một tiếng, “Thế thì đi xem đi.”

Nói xong Hoắc Ninh cũng xoay người bước đi, hắn đã đến Tần phủ nhiều lần nên đương nhiên biết Tây uyển ở đâu, thế nhưng chính hắn mới bước đi được 4-5 bước thì lại phát hiện ra có gì đó không đúng. Hoắc Ninh xoay người lại, đôi mắt lập tức trợn tròn!



Tần Hoan không những không đi theo mà lại còn chạy đến bên hồ bán nguyệt!

“Này, Đại ca ngươi bảo ngươi dẫn ta đi dạo Tần phủ đó! Ngươi đang làm gì vậy?”

Tần Hoan không thèm quay đầu lại, “Đại ca bảo ta dắt ngươi đi dạo hồ bán nguyệt, chứ không phải bảo ta dắt ngươi đi ngắm hoa.”

Tần Hoan đi dọc theo bờ hồ, không lâu sau đã đi đến bên trên tảng đá Huyền Vũ to lớn kia, Phục Linh hồi hộp theo sát, chỉ sợ nàng lại rơi xuống lần nữa. Bên này Hoắc Ninh lại siết chặt nắm đấm mà đi về phía bờ hồ.

“Ta không muốn đi dạo ở đây, vì sao ngươi không dẫn đường?”

Tần Hoan cũng chẳng thèm quay đầu lại, “Nếu ngươi không muốn dạo ở đây thì cứ đi chỗ khác mà chơi, có người ngăn cản Hoắc công tử rồi à? Từ chỗ này đi thẳng về hướng đông chính là viện của quản sự, trong đó chắc chắn có quản sự của Tần phủ, Hoắc công tử cứ tùy tiện tìm một người đều có thể dẫn ngươi đến Tây uyển ngắm hoa cúc.”

Vừa nói chuyện nàng vừa chau mày, tên Hoắc Ninh này, đã mấy lần rồi mà vẫn không chịu thu liễm tính tình lại!

Hoắc Ninh nhìn Tần Hoan đang ngồi xổm xuống nhìn hồ nước mà nổi giận đùng đùng, hắn nghiến răng nghiến lợi đứng ở bờ hồ bên đối diện với nàng. Tần Hoan căn bản chỉ cần ngước mắt lên là đã có thể nhìn thấy hắn, thế nhưng dường như nàng lại đang coi hắn như không khí!

Kiêu căng hay là thật thà? Hoắc Ninh hung tợn trừng mắt nhìn Tần Hoan, đột nhiên hắn lớn tiếng, “Bởi vì biết ngày đó ngươi bị rơi xuống hồ này nên ta mới không muốn đi dạo ở đây, giờ ngươi quay lại chẳng lẽ không thấy sợ à?”

Tần Hoan đang mải nhìn hồ nước, trời mùa thu khiến nước hồ bán nguyệt trong vắt nhìn thấy cả đáy, chỗ sâu nhất chính là chỗ có màu xanh nhạt. Tuyệt nhất là hiện tại không hề có gió nên mặt hồ cực kỳ phẳng lặng, trông như một tấm gương lớn phản chiếu rất rõ ràng hình ảnh của nàng và Phục Linh. Nhìn mặt nước tĩnh lặng như vậy khiến trong lòng Tần Hoan cũng yên tĩnh trở lại, sau đó nàng mới nghe được lời nói này của Hoắc Ninh.

Nàng hoàn toàn không ngờ được Hoắc Ninh lại có thể nói ra được những lời thế này...

Thấy Tần Hoan mặt không biểu cảm gì quay sang nhìn bản thân mình, Hoắc Ninh nghểnh cổ lên nói, “Ta là nghĩ đến ngày đó ngươi vì ta nên mới nhảy...”

Chữ 'hồ' còn chưa kịp nói ra thì Tần Hoan đã đứng lên ngay lập tức, ngăn cách một cái hồ thế nhưng Hoắc Ninh lại bị dọa đến mức lời nói đứt đoạn, ngay lúc hắn đang định tiếp tục nói thì Tần Hoan lại nói với Phục Linh, “Em nhìn xem bên kia là cái gì?”

Phục Linh ngước mắt lên nhìn, “Tiểu thư nói ở đâu? A... bên kia có cái gì đó...”

Vừa nói Tần Hoan vừa đi về hướng Hoắc Ninh, hắn đứng yên tại chỗ nhìn Tần Hoan mạnh mẽ dứt khoát đi về phía mình, không hiểu sao trong lòng lại cực kỳ căng thẳng. Ngay lúc hắn đang luống cuống tay chân không biết Tần Hoan sẽ làm gì hắn thì đột nhiên Tần Hoan lại đi lướt qua người hắn đến bên mép hồ...

Trong nháy mắt toàn thân Hoắc Ninh lạnh buốt, còn phía bên này Tần Hoan đang vén áo tay áo lên, thò tay xuống nước vớt lên được một cái ngọc bội.

Phục Linh nói, “Chúng ta đứng ở bờ bên kia nhìn thấy vật phát sáng chính là cái này?”

Tần Hoan nhìn miếng ngọc bội tạo hình tinh xảo đẹp đẽ trong tay mình, “Không phải phát sáng, chỉ là phản quang thôi, đây là...”

Tần Hoan vừa lật miếng ngọc bội lại thì tiếng nói cũng đứt đoạn.

Phía bên kia của ngọc bội, có khắc một chữ 'Diêu' rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau