Chương 134: Cái chết của di nương (3)
Tần Hoan không nghi ngờ kết quả này, thế nhưng lông mày nàng vẫn còn đang nhíu chặt lại.
“Đại nhân, Thế tử Điện hạ, Cửu cô nương, mọi người nhìn xem. Vết dây này ở bên dưới cổ họng của nạn nhân, tại hạ đã nhìn qua, trên người tạm thời không có vết thương nào khác, chỉ có duy nhất vết dây này thôi. Vết này giao nhau ở sau gáy nạn nhân, mà nếu tính theo độ nông sâu và dày mỏng, mọi người xem này...”
Vừa nói Từ Hà vừa xoay xoay đầu của Liễu thị sang bên cạnh, vết hằn của sợi dây ở sau gáy cực kỳ rõ ràng, “Mọi người xem, trên dưới vết dây đều có vệt máu bầm nhỏ li ti, cho thấy nạn nhận là bị siết cổ lúc còn sống. Cộng thêm da mặt nàng ta có chỗ chuyển sang xanh tím và sưng tấy, tròng mắt cũng hơi lồi ra ngoài, đủ để chứng minh nàng ta là bị siết cổ chết.”
Yến Trì gật đầu sau đó quay lại nhìn Tần Hoan, “Ngươi thấy thế nào?”
Tần Hoan hơi mím môi, kỳ thật vụ án này nàng cũng không cần thiết phải tham gia vào, thế nhưng có vẻ như Yến Trì hiểu rõ tâm tư của nàng, ngay từ lúc bắt đầu đã mượn lý do nàng ở bên cạnh hỗ trợ giải đáp nghi vấn để bắt nàng phải ở lại bên cạnh hắn. Không chỉ thế ngay cả Thái trưởng Công chúa cũng bị hắn mang ra làm lý do, nàng và hắn quen biết tại Hầu phủ, hắn tin tưởng Tần Hoan nên có nghi vấn gì thì đến hỏi nàng là lẽ đương nhiên, tựa như tất cả đều hoàn toàn hợp lý, ngay cả mọi người trong Tần phủ cũng không có bất cứ nghi ngờ nào cả.
Mà đương nhiên bản thân Tần Hoan cũng sẽ không hề bỏ mặc chuyện này, đừng nói chuyện nàng từng nhìn thấy Liễu thị đi vào trong rừng trúc tím, kể cả có không nhìn thấy thì Tần Hoan nhất định sẽ không bỏ qua bất kì nghi án nào liên quan đến Tần phủ. Nàng mơ hồ cảm nhận được cái chết của Liễu thị có liên quan đến cái chết của Cửu tiểu thư, kể cả nếu không có liên quan gì nhiều thì có lẽ khi tra ra chân tướng về cái chết của Liễu thị thì cũng sẽ biết được chân tướng cái chết của Cửu tiểu thư!
Nghĩ như vậy xong Tần Hoan liền nói, “Đúng thật nàng ta bị siết cổ chết, ngoại trừ những lời Từ ngỗ tác vừa nói thì đầu lưỡi nàng ta chắc hẳn cũng nằm bên ngoài răng, trên tay và trên có lẽ cũng sẽ có những manh mối khác nữa. Hãy nhìn mắt của nàng ta kìa...”
Từ Hà chau mày rồi nhanh chóng quay lại tách miệng Liễu thị ra, vừa tách ra thì đúng thật là thấy đầu lưỡi Liễu thị đang đặt ngay giữa 2 hàm răng, tiếp tục quan sát thì còn thấy nàng ta còn cắn bị thương lưỡi của mình, có vết máu ẩn hiện. Từ Hà vạch mắt nàng lên thì thấy phía trên phần nhãn cầu lồi ra mơ hồ có thể thấy được những vết xuất huyết nhỏ nằm rải rác. Từ Hà âm thầm ghi nhớ những kiến thức này rồi quay đầu lại hỏi Tần Hoan, “Ý của Cửu cô nương có phải là phàm những người bị siết cổ chết đều có tình trạng như vậy”
Tần Hoan gật đầu xong lại lắc đầu, “Cũng không nhất định, phải tùy vào từng trường hợp. Ví dụ như đầu lưỡi có thè ra ngoài không thì phải xem xem lúc siết cổ thì dây thừng đặt ở chỗ này...”
Tần Hoan nghiêng người, chỉ vào vị trí ngay sát bên dưới yết hầu Liễu thị, “Dây siết vào chỗ dưới này thì lưỡi mới thè ra ngoài, thế nhưng nếu ở phía trên thì lưỡi sẽ không thè ra. Cho nên ngoài phố đồn đại rằng quỷ treo cổ nhất định là lưỡi dài thì đều không đúng. Có người lại nói sau khi treo cổ chết rồi lưỡi mới thè ra, thế nhưng chuyện này lại hoàn toàn sai lầm. Nguyên tắc là giống nhau, muốn biết lưỡi có thè ra hay không thì phải xem vị trí của dây thừng ở phía trên hay phía dưới.”
Từ Hà gật đầu, lại tiếp tục âm thầm ghi nhớ những kiến thức này.
Hoắc Hoài Tín đứng bên cạnh cũng nói, “Nếu nói như vậy, treo cổ với bị siết cổ chết là hoàn toàn giống nhau nhỉ.”
Tần Hoan căn bản không muốn nói quá nhiều, thế nhưng Hoắc Hoài Tín đã nói đến đây rồi nên Tần Hoan đành phải tiếp lời, “Người treo cổ chết thì trên vết lằn dây sẽ chỉ xuất hiện ở phía trên, ít xuất huyết, chính giữa sẽ bầm tím nhiều nhất rồi nhạt dần sang 2 bên. Còn người bị siết chết thì trên giác mạc mắt sẽ có nhiều điểm xuất huyết rõ ràng hơn, cả mép trên và dưới của vết lằn dây đều có xuất huyết, vết dây sâu hơn ở cả 2 bên cạnh cổ và phía sau gáy. Thêm một điểm nữa, nếu như mổ phía sau đầu nạn nhân ra thì sẽ thấy dưới da đầu của người bị siết cổ chết sẽ có nhiều vết xuất huyết hơn, còn người treo cổ thì gần như không có.”
Mổ đầu ra... Khóe mắt Hoắc Hoài Tín run lẩy bẩy, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói, “Thụ giáo, thụ giáo rồi, quả nhiên Cửu cô nương kiến thức uyên bác. Khụ... khụ, nếu như đã xác định được nguyên nhân chết thì hung khí cũng có thể tìm ra rồi chứ? Là một sợi dây rất mảnh?” Hoắc Hoài Tín nhìn khắp xung quanh phòng một vòng, “Hung khí có thể xuất hiện ở trong phòng này hay không?”
Phòng ngủ của Liễu thị được trang hoàng cực kỳ tinh xảo hoa lệ, bên cạnh cửa sổ có một khăn gấm chưa thêu xong, thế nhưng nếu như tìm sợi dây mảnh mà lại chắc chắn thì hiện tại lại hơi khó khăn.
“Lúc các ngươi bước vào thì gian phòng này chính là như vậy?”
Bất thình lình Yến Trì lên tiếng, Hoắc Hoài Tín hơi ngây ngốc, “Đúng vậy, lúc bước vào đã như thế này rồi.”
Yến Trì nhíu mày rồi nhìn Hoắc Hoài Tín nói, “Hoắc đại nhân cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?”
Hoắc Hoài Tín mơ hồ nhìn xung quanh phòng, “Không đúng... không đúng chỗ nào...” Hoắc Hoài Tín nhìn hết vòng này đến vòng khác rồi khẽ nói, “Gian phòng này, có vẻ như không phải địa điểm gây án...”
Vừa nói xong thì chính ông cũng giật mình mở to mắt, “Đúng vậy, nếu như nàng ta bị giết ở trong phòng mình thì đương nhiên phải vùng vẫy. Thế nhưng ở đây mọi thứ quá ngăn nắp rồi, chẳng lẽ là nàng bị người ta hạ thuốc mê?”
Nói xong ông liền đi kiểm tra chén thuốc của Liễu thị.
Tần Hoan không nói gì mà chỉ tiến lên nhéo nhéo vào thân thể Liễu thị, sau đó lại sờ lên cổ Liễu thị, nàng ngay lập tức chau mày. Từ Hà đứng bên cạnh vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Tần Hoan, cho nên thấy nạng như vậy hắn vội hỏi, “Cửu cô nương phát hiện ra chuyện gì?”
Tần Hoan nhìn Liễu thị mặc y phục chỉnh tề, đột nhiên nàng cởi vạt áo trước ngực Liễu thị ra, thế nhưng còn chưa kịp lột hết y phục Liễu thị ra, mới kéo đến qua vai thì nàng đã nhìn thấy bên trên bả vai có mấy vết tụ máu li ti màu tím rất rõ ràng. Tần Hoan nheo mắt lại rồi tiếp tục kéo ống tay bên trái lên, lần này trên cả cánh tay trái cũng thấy lấm tấm có vết máu tụ, Tần Hoan lấy tay ấn nhẹ rồi buông ta luôn thì thấy màu tím trên vết tụ máu đó nhạt đi một ít, nhưng rất nhanh sau đó đã lại khôi phục về màu sắc ban đầu. Nàng để cánh tay Liễu thị xuống, vẻ mặt tĩnh lặng như nước.
“Thi thể đã bị di chuyển...” Tần Hoan nói xong thì ánh mắt cũng bao quát một vòng xung quanh, “Hơn nữa, trong phòng không nhìn thấy đôi giầy mà hôm trước Liễu thị đã đi. Cực kỳ có khả năng Liễu thị không chết ở trong này.”
“Thi thể nạn nhân bị di chuyển?” Đột nhiên Từ Hà trợn trừng mắt, “Cửu cô nương có thể giải thích nguyên do không?”
Mặc dù Từ Hà hành nghề ngỗ tác thế nhưng cũng là học nghệ không tinh, hắn đã chứng kiến kiến thức cũng như tay nghề của Tần Hoan nên từ sớm đã có ý định học trộm. Thế nhưng sau khi nhận ra được tính cách của Tần Hoan thì hắn sẽ trực tiếp hỏi luôn.
Tần Hoan nhìn hắn một cái, quả nhiên nàng không hề che giấu mà nói, “Lúc các ngươi đến thì nàng ta đã ở đây?”
Từ Hà gật đầu, “Đúng, chính là ở đây.”
Tần Hoan nói tiếp, “Nàng là bị người ta siết cổ chết. Lúc các ngươi đến đây nhìn thấy như vậy thì phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ là nàng bị người ta giết ở trong phòng này, thế nhưng ngươi xem ở trên mặt nàng ta...”
Từ Hà vội vàng đến nhìn, Tần Hoan nói, “Hai nha hoàn kia nói, đêm qua các nàng nhìn Liễu thị ngủ rồi thì mới ra ngoài, nói cách khác thì chính là Liễu thị chết trong lúc ngủ. Dựa theo nhiệt độ cơ thể cùng với vết thi ban thì chết vào khoảng đầu giờ sửu, lúc đó nàng đang nằm ngủ. Thế nhưng một người đang nằm ngủ thì sao lại bôi trát son phấn dầy đặc như vậy? Ngươi lại nhìn y phục này, y phục cực kỳ chỉnh tề, không hề giống với dáng vẻ của người đang ngủ.”
Từ Hà nhìn Tần Hoan không chớp mắt, Tần Hoan lại nói tiếp, “Đó là điều thứ nhất, thứ hai là trong phòng này không nhìn thấy giầy của nàng ta. Kể cả nàng có nằm ngủ thì hạ nhân cũng không thể nào mang giầy đi được cả, còn nếu như nói là hung thủ lấy đi? Đương nhiên càng không có khả năng này, thế nhưng một đôi giầy thì chứng minh được điều gì? Giầy đi dưới chân, nhìn là sẽ biết nàng ta đi đến đâu, nếu như đêm xuống mà nàng không ra khỏi phòng này thì hà tất hung thủ phải làm điều thừa thãi là mang giầy đi? Thứ 3, ngươi nhìn móng tay nàng ta này...”
Từ Hà vội nói, “Điểm này tại hạ cũng chú ý đến, móng tay nàng ta có chỗ gãy.”
“Không chỉ có chỗ gãy, mà ngón áp út và ngón trỏ bên tay trái, ngón áp út, ngón trỏ, ngón giữa tay phải nàng ta cũng đều gãy hết móng tay. Phía trong ngón và lòng bàn tay có dấu vết thương tích, bởi vậy có thể thấy được nàng đã vùng vẫy kịch liệt chứ không phải bị người ta hạ thuốc mê rồi siết cổ chết trong vô thức. Lại nhìn đến sự ngăn nắp của gian phòng này, ly trà trên bàn, chăn gấm trên giường, đồ ngọc trên đầu giường... đều không hề vỡ nát hay hư hao gì, hoàn toàn rất vô lý. Cho nên địa điểm nàng ta bị giết chắc chắn không phải ở trong này.”
Nói xong Tần Hoan thở sâu, “Một điểm quan trọng nhất chính là thi ban trên người nàng ta. Thi ban xuất hiện là khi tim người ta bắt đầu ngừng đập, máu trong người đương nhiên sẽ đọng lại ở chỗ thấp nhất, máu đọng lại một chỗ thì mới tạo ra thi ban. Thế nhưng ngươi xem này, nếu nàng cứ nằm ngửa như vậy thì thi ban không thể nào xuất hiện ở trên đầu vai và phía trong cánh tay được! Nếu ta đoán không nhầm thì bên cạnh đùi và thắt lưng cũng sẽ có thi ban, điều này đủ để chứng minh sau khi nàng ta chết chắc chắn là đang nằm nghiêng, có lẽ là cuộn người lại. Ngươi nhìn chân nàng ta có dáng vẻ co quắp không bình thường! Nếu như muốn biết dáng vẻ khi chết của nàng ta thế nào thì chỉ cần tiếp tục điều tra tỉ mỉ là có thể rồi.
Từ Hà nghe rất chăm chú, ánh mắt lại rơi trên mặt Tần Hoan.
Một khi đề cập đến vấn đề nghiệm thi, thần thái của Tần Hoan luôn luôn có dũng khí và sự chăm chú mà ngày thường hoàn toàn không nhìn thấy, loại chuyên chú này giống như mang theo ma lực khiến cho người ta không thể rời mắt. Mà vẻ mặt của Tần Hoan cũng rất ung dung bình tĩnh, lại càng khơi dậy cảm giác như nàng có thể hiểu rõ hết thế gian vạn vật, nàng có thể dựa vào những dấu vết này để lại, áp bách khiến cho hung thủ cuối cùng cũng không còn chỗ nào để che giấu.
Chính vì loại cảm giác này lại đặt ở trên người cao cao tại thượng, nên hiện tại nhất định hắn phải nghe thật kỹ những gì nàng đang nói!
Có thể là Từ Hà nhìn quá chăm chú cho nên Tần Hoan hiểu lầm hắn có nghi vấn gì đó, nàng hỏi luôn, “Ngươi có biết người chết sẽ cương cứng không?”
Lúc này Từ Hà mới hoàn hồn, hắn vội vàng gật đầu, Tần Hoan nói tiếp, “Người chết sau khoảng 1 canh giờ thì sẽ bắt đầu cương cứng, đầu tiên sẽ bắt đầu ở những chỗ bình thường hay dùng lực, 3 canh giờ sau thì cương cứng lan ra toàn thân, đến 6-7 canh giờ sau thì cả người cứng ngắc không thể động đậy. Một ngày sau thì cương cứng toàn thân bắt đầu hóa mềm ra, rồi tiếp tục từ từ cho đến 3-4 ngày sau sẽ mềm nhũn hoàn toàn. Cho nên người sau khi chết sẽ giữ nguyên trạng thái lúc chết của mình một thời gian, điều này cũng khiến cho chân nàng hiện nay trông hình dáng có hơi kỳ lạ,“
Từ Hà gật đầu lia lịa, “Vâng, đã nhớ kỹ, tại hạ nhớ kỹ rồi.”
Hoắc Hoài Tín đứng bên cạnh mặc dù không ham học hỏi giống như Từ Hà, thế nhưng lời Tần Hoan nói ông cũng thật sự lắng tai nghe, lúc này mới lên tiếng, “Cho nên, Cửu cô nương cho rằng hung thủ giết Liễu thị ở chỗ khác xong sau đó mới di chuyển nàng về đây?”
Tần Hoan nhìn Hoắc Hoài Tín lắc đầu, “Người di chuyển thi thể không phải là hung thủ.”
Hoắc Hoài Tín ngạc nhiên, ù ù cạc cạc nhìn sang Yến Trì, thế nhưng đáy mắt Yến Trì hoàn toàn lạnh lùng, “Xem ra phải mời mấy vị chủ nhân của Tần phủ đến đây hỏi han rồi...”
“Đại nhân, Thế tử Điện hạ, Cửu cô nương, mọi người nhìn xem. Vết dây này ở bên dưới cổ họng của nạn nhân, tại hạ đã nhìn qua, trên người tạm thời không có vết thương nào khác, chỉ có duy nhất vết dây này thôi. Vết này giao nhau ở sau gáy nạn nhân, mà nếu tính theo độ nông sâu và dày mỏng, mọi người xem này...”
Vừa nói Từ Hà vừa xoay xoay đầu của Liễu thị sang bên cạnh, vết hằn của sợi dây ở sau gáy cực kỳ rõ ràng, “Mọi người xem, trên dưới vết dây đều có vệt máu bầm nhỏ li ti, cho thấy nạn nhận là bị siết cổ lúc còn sống. Cộng thêm da mặt nàng ta có chỗ chuyển sang xanh tím và sưng tấy, tròng mắt cũng hơi lồi ra ngoài, đủ để chứng minh nàng ta là bị siết cổ chết.”
Yến Trì gật đầu sau đó quay lại nhìn Tần Hoan, “Ngươi thấy thế nào?”
Tần Hoan hơi mím môi, kỳ thật vụ án này nàng cũng không cần thiết phải tham gia vào, thế nhưng có vẻ như Yến Trì hiểu rõ tâm tư của nàng, ngay từ lúc bắt đầu đã mượn lý do nàng ở bên cạnh hỗ trợ giải đáp nghi vấn để bắt nàng phải ở lại bên cạnh hắn. Không chỉ thế ngay cả Thái trưởng Công chúa cũng bị hắn mang ra làm lý do, nàng và hắn quen biết tại Hầu phủ, hắn tin tưởng Tần Hoan nên có nghi vấn gì thì đến hỏi nàng là lẽ đương nhiên, tựa như tất cả đều hoàn toàn hợp lý, ngay cả mọi người trong Tần phủ cũng không có bất cứ nghi ngờ nào cả.
Mà đương nhiên bản thân Tần Hoan cũng sẽ không hề bỏ mặc chuyện này, đừng nói chuyện nàng từng nhìn thấy Liễu thị đi vào trong rừng trúc tím, kể cả có không nhìn thấy thì Tần Hoan nhất định sẽ không bỏ qua bất kì nghi án nào liên quan đến Tần phủ. Nàng mơ hồ cảm nhận được cái chết của Liễu thị có liên quan đến cái chết của Cửu tiểu thư, kể cả nếu không có liên quan gì nhiều thì có lẽ khi tra ra chân tướng về cái chết của Liễu thị thì cũng sẽ biết được chân tướng cái chết của Cửu tiểu thư!
Nghĩ như vậy xong Tần Hoan liền nói, “Đúng thật nàng ta bị siết cổ chết, ngoại trừ những lời Từ ngỗ tác vừa nói thì đầu lưỡi nàng ta chắc hẳn cũng nằm bên ngoài răng, trên tay và trên có lẽ cũng sẽ có những manh mối khác nữa. Hãy nhìn mắt của nàng ta kìa...”
Từ Hà chau mày rồi nhanh chóng quay lại tách miệng Liễu thị ra, vừa tách ra thì đúng thật là thấy đầu lưỡi Liễu thị đang đặt ngay giữa 2 hàm răng, tiếp tục quan sát thì còn thấy nàng ta còn cắn bị thương lưỡi của mình, có vết máu ẩn hiện. Từ Hà vạch mắt nàng lên thì thấy phía trên phần nhãn cầu lồi ra mơ hồ có thể thấy được những vết xuất huyết nhỏ nằm rải rác. Từ Hà âm thầm ghi nhớ những kiến thức này rồi quay đầu lại hỏi Tần Hoan, “Ý của Cửu cô nương có phải là phàm những người bị siết cổ chết đều có tình trạng như vậy”
Tần Hoan gật đầu xong lại lắc đầu, “Cũng không nhất định, phải tùy vào từng trường hợp. Ví dụ như đầu lưỡi có thè ra ngoài không thì phải xem xem lúc siết cổ thì dây thừng đặt ở chỗ này...”
Tần Hoan nghiêng người, chỉ vào vị trí ngay sát bên dưới yết hầu Liễu thị, “Dây siết vào chỗ dưới này thì lưỡi mới thè ra ngoài, thế nhưng nếu ở phía trên thì lưỡi sẽ không thè ra. Cho nên ngoài phố đồn đại rằng quỷ treo cổ nhất định là lưỡi dài thì đều không đúng. Có người lại nói sau khi treo cổ chết rồi lưỡi mới thè ra, thế nhưng chuyện này lại hoàn toàn sai lầm. Nguyên tắc là giống nhau, muốn biết lưỡi có thè ra hay không thì phải xem vị trí của dây thừng ở phía trên hay phía dưới.”
Từ Hà gật đầu, lại tiếp tục âm thầm ghi nhớ những kiến thức này.
Hoắc Hoài Tín đứng bên cạnh cũng nói, “Nếu nói như vậy, treo cổ với bị siết cổ chết là hoàn toàn giống nhau nhỉ.”
Tần Hoan căn bản không muốn nói quá nhiều, thế nhưng Hoắc Hoài Tín đã nói đến đây rồi nên Tần Hoan đành phải tiếp lời, “Người treo cổ chết thì trên vết lằn dây sẽ chỉ xuất hiện ở phía trên, ít xuất huyết, chính giữa sẽ bầm tím nhiều nhất rồi nhạt dần sang 2 bên. Còn người bị siết chết thì trên giác mạc mắt sẽ có nhiều điểm xuất huyết rõ ràng hơn, cả mép trên và dưới của vết lằn dây đều có xuất huyết, vết dây sâu hơn ở cả 2 bên cạnh cổ và phía sau gáy. Thêm một điểm nữa, nếu như mổ phía sau đầu nạn nhân ra thì sẽ thấy dưới da đầu của người bị siết cổ chết sẽ có nhiều vết xuất huyết hơn, còn người treo cổ thì gần như không có.”
Mổ đầu ra... Khóe mắt Hoắc Hoài Tín run lẩy bẩy, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói, “Thụ giáo, thụ giáo rồi, quả nhiên Cửu cô nương kiến thức uyên bác. Khụ... khụ, nếu như đã xác định được nguyên nhân chết thì hung khí cũng có thể tìm ra rồi chứ? Là một sợi dây rất mảnh?” Hoắc Hoài Tín nhìn khắp xung quanh phòng một vòng, “Hung khí có thể xuất hiện ở trong phòng này hay không?”
Phòng ngủ của Liễu thị được trang hoàng cực kỳ tinh xảo hoa lệ, bên cạnh cửa sổ có một khăn gấm chưa thêu xong, thế nhưng nếu như tìm sợi dây mảnh mà lại chắc chắn thì hiện tại lại hơi khó khăn.
“Lúc các ngươi bước vào thì gian phòng này chính là như vậy?”
Bất thình lình Yến Trì lên tiếng, Hoắc Hoài Tín hơi ngây ngốc, “Đúng vậy, lúc bước vào đã như thế này rồi.”
Yến Trì nhíu mày rồi nhìn Hoắc Hoài Tín nói, “Hoắc đại nhân cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?”
Hoắc Hoài Tín mơ hồ nhìn xung quanh phòng, “Không đúng... không đúng chỗ nào...” Hoắc Hoài Tín nhìn hết vòng này đến vòng khác rồi khẽ nói, “Gian phòng này, có vẻ như không phải địa điểm gây án...”
Vừa nói xong thì chính ông cũng giật mình mở to mắt, “Đúng vậy, nếu như nàng ta bị giết ở trong phòng mình thì đương nhiên phải vùng vẫy. Thế nhưng ở đây mọi thứ quá ngăn nắp rồi, chẳng lẽ là nàng bị người ta hạ thuốc mê?”
Nói xong ông liền đi kiểm tra chén thuốc của Liễu thị.
Tần Hoan không nói gì mà chỉ tiến lên nhéo nhéo vào thân thể Liễu thị, sau đó lại sờ lên cổ Liễu thị, nàng ngay lập tức chau mày. Từ Hà đứng bên cạnh vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Tần Hoan, cho nên thấy nạng như vậy hắn vội hỏi, “Cửu cô nương phát hiện ra chuyện gì?”
Tần Hoan nhìn Liễu thị mặc y phục chỉnh tề, đột nhiên nàng cởi vạt áo trước ngực Liễu thị ra, thế nhưng còn chưa kịp lột hết y phục Liễu thị ra, mới kéo đến qua vai thì nàng đã nhìn thấy bên trên bả vai có mấy vết tụ máu li ti màu tím rất rõ ràng. Tần Hoan nheo mắt lại rồi tiếp tục kéo ống tay bên trái lên, lần này trên cả cánh tay trái cũng thấy lấm tấm có vết máu tụ, Tần Hoan lấy tay ấn nhẹ rồi buông ta luôn thì thấy màu tím trên vết tụ máu đó nhạt đi một ít, nhưng rất nhanh sau đó đã lại khôi phục về màu sắc ban đầu. Nàng để cánh tay Liễu thị xuống, vẻ mặt tĩnh lặng như nước.
“Thi thể đã bị di chuyển...” Tần Hoan nói xong thì ánh mắt cũng bao quát một vòng xung quanh, “Hơn nữa, trong phòng không nhìn thấy đôi giầy mà hôm trước Liễu thị đã đi. Cực kỳ có khả năng Liễu thị không chết ở trong này.”
“Thi thể nạn nhân bị di chuyển?” Đột nhiên Từ Hà trợn trừng mắt, “Cửu cô nương có thể giải thích nguyên do không?”
Mặc dù Từ Hà hành nghề ngỗ tác thế nhưng cũng là học nghệ không tinh, hắn đã chứng kiến kiến thức cũng như tay nghề của Tần Hoan nên từ sớm đã có ý định học trộm. Thế nhưng sau khi nhận ra được tính cách của Tần Hoan thì hắn sẽ trực tiếp hỏi luôn.
Tần Hoan nhìn hắn một cái, quả nhiên nàng không hề che giấu mà nói, “Lúc các ngươi đến thì nàng ta đã ở đây?”
Từ Hà gật đầu, “Đúng, chính là ở đây.”
Tần Hoan nói tiếp, “Nàng là bị người ta siết cổ chết. Lúc các ngươi đến đây nhìn thấy như vậy thì phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ là nàng bị người ta giết ở trong phòng này, thế nhưng ngươi xem ở trên mặt nàng ta...”
Từ Hà vội vàng đến nhìn, Tần Hoan nói, “Hai nha hoàn kia nói, đêm qua các nàng nhìn Liễu thị ngủ rồi thì mới ra ngoài, nói cách khác thì chính là Liễu thị chết trong lúc ngủ. Dựa theo nhiệt độ cơ thể cùng với vết thi ban thì chết vào khoảng đầu giờ sửu, lúc đó nàng đang nằm ngủ. Thế nhưng một người đang nằm ngủ thì sao lại bôi trát son phấn dầy đặc như vậy? Ngươi lại nhìn y phục này, y phục cực kỳ chỉnh tề, không hề giống với dáng vẻ của người đang ngủ.”
Từ Hà nhìn Tần Hoan không chớp mắt, Tần Hoan lại nói tiếp, “Đó là điều thứ nhất, thứ hai là trong phòng này không nhìn thấy giầy của nàng ta. Kể cả nàng có nằm ngủ thì hạ nhân cũng không thể nào mang giầy đi được cả, còn nếu như nói là hung thủ lấy đi? Đương nhiên càng không có khả năng này, thế nhưng một đôi giầy thì chứng minh được điều gì? Giầy đi dưới chân, nhìn là sẽ biết nàng ta đi đến đâu, nếu như đêm xuống mà nàng không ra khỏi phòng này thì hà tất hung thủ phải làm điều thừa thãi là mang giầy đi? Thứ 3, ngươi nhìn móng tay nàng ta này...”
Từ Hà vội nói, “Điểm này tại hạ cũng chú ý đến, móng tay nàng ta có chỗ gãy.”
“Không chỉ có chỗ gãy, mà ngón áp út và ngón trỏ bên tay trái, ngón áp út, ngón trỏ, ngón giữa tay phải nàng ta cũng đều gãy hết móng tay. Phía trong ngón và lòng bàn tay có dấu vết thương tích, bởi vậy có thể thấy được nàng đã vùng vẫy kịch liệt chứ không phải bị người ta hạ thuốc mê rồi siết cổ chết trong vô thức. Lại nhìn đến sự ngăn nắp của gian phòng này, ly trà trên bàn, chăn gấm trên giường, đồ ngọc trên đầu giường... đều không hề vỡ nát hay hư hao gì, hoàn toàn rất vô lý. Cho nên địa điểm nàng ta bị giết chắc chắn không phải ở trong này.”
Nói xong Tần Hoan thở sâu, “Một điểm quan trọng nhất chính là thi ban trên người nàng ta. Thi ban xuất hiện là khi tim người ta bắt đầu ngừng đập, máu trong người đương nhiên sẽ đọng lại ở chỗ thấp nhất, máu đọng lại một chỗ thì mới tạo ra thi ban. Thế nhưng ngươi xem này, nếu nàng cứ nằm ngửa như vậy thì thi ban không thể nào xuất hiện ở trên đầu vai và phía trong cánh tay được! Nếu ta đoán không nhầm thì bên cạnh đùi và thắt lưng cũng sẽ có thi ban, điều này đủ để chứng minh sau khi nàng ta chết chắc chắn là đang nằm nghiêng, có lẽ là cuộn người lại. Ngươi nhìn chân nàng ta có dáng vẻ co quắp không bình thường! Nếu như muốn biết dáng vẻ khi chết của nàng ta thế nào thì chỉ cần tiếp tục điều tra tỉ mỉ là có thể rồi.
Từ Hà nghe rất chăm chú, ánh mắt lại rơi trên mặt Tần Hoan.
Một khi đề cập đến vấn đề nghiệm thi, thần thái của Tần Hoan luôn luôn có dũng khí và sự chăm chú mà ngày thường hoàn toàn không nhìn thấy, loại chuyên chú này giống như mang theo ma lực khiến cho người ta không thể rời mắt. Mà vẻ mặt của Tần Hoan cũng rất ung dung bình tĩnh, lại càng khơi dậy cảm giác như nàng có thể hiểu rõ hết thế gian vạn vật, nàng có thể dựa vào những dấu vết này để lại, áp bách khiến cho hung thủ cuối cùng cũng không còn chỗ nào để che giấu.
Chính vì loại cảm giác này lại đặt ở trên người cao cao tại thượng, nên hiện tại nhất định hắn phải nghe thật kỹ những gì nàng đang nói!
Có thể là Từ Hà nhìn quá chăm chú cho nên Tần Hoan hiểu lầm hắn có nghi vấn gì đó, nàng hỏi luôn, “Ngươi có biết người chết sẽ cương cứng không?”
Lúc này Từ Hà mới hoàn hồn, hắn vội vàng gật đầu, Tần Hoan nói tiếp, “Người chết sau khoảng 1 canh giờ thì sẽ bắt đầu cương cứng, đầu tiên sẽ bắt đầu ở những chỗ bình thường hay dùng lực, 3 canh giờ sau thì cương cứng lan ra toàn thân, đến 6-7 canh giờ sau thì cả người cứng ngắc không thể động đậy. Một ngày sau thì cương cứng toàn thân bắt đầu hóa mềm ra, rồi tiếp tục từ từ cho đến 3-4 ngày sau sẽ mềm nhũn hoàn toàn. Cho nên người sau khi chết sẽ giữ nguyên trạng thái lúc chết của mình một thời gian, điều này cũng khiến cho chân nàng hiện nay trông hình dáng có hơi kỳ lạ,“
Từ Hà gật đầu lia lịa, “Vâng, đã nhớ kỹ, tại hạ nhớ kỹ rồi.”
Hoắc Hoài Tín đứng bên cạnh mặc dù không ham học hỏi giống như Từ Hà, thế nhưng lời Tần Hoan nói ông cũng thật sự lắng tai nghe, lúc này mới lên tiếng, “Cho nên, Cửu cô nương cho rằng hung thủ giết Liễu thị ở chỗ khác xong sau đó mới di chuyển nàng về đây?”
Tần Hoan nhìn Hoắc Hoài Tín lắc đầu, “Người di chuyển thi thể không phải là hung thủ.”
Hoắc Hoài Tín ngạc nhiên, ù ù cạc cạc nhìn sang Yến Trì, thế nhưng đáy mắt Yến Trì hoàn toàn lạnh lùng, “Xem ra phải mời mấy vị chủ nhân của Tần phủ đến đây hỏi han rồi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất