Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 135: Gặp lại bệnh hoa liễu (1)

Trước Sau
“Lão phu nhân, Đại công tử, Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ cho mời.”

Lúc nha sai đến thì bàn tay đang lần tràng hạt của Tưởng thị nhất thời dừng lại, bà mở đôi mắt khép hờ ra rồi sau đó mới chậm rãi gật đầu, “Được, chúng ta lập tức qua đó.”

Nha sai gật đầu rời khỏi, Lâm thị đỡ Tưởng thị đứng dậy, “Mẫu thân, đây...”

Tưởng thị khua tay, lời vừa thốt ra của Lâm thị lập tức dừng lại, Tưởng thị nhìn sang phía Tần Sâm, “Sâm nhi, cứ dựa theo những lời lúc trước mà nói, chuyện khác không cần phải quan tâm.”

Tần Sâm muốn nói lại thôi, “Nhưng mà...”

Khóe môi Tưởng thị mấp máy, “Không nhưng nhị gì hết, nếu như thật sự không thể gạt được nữa thì cũng là số mệnh định sẵn rồi.”

Tần Sâm thở dài rồi đi nhanh ra ngoài, Thái Hà bên cạnh cũng tiến nhanh đến rồi cùng Lâm thị đỡ lấy 2 bên Tưởng thị đi ra ngoài. Viện của Liễu thị đã bị phong tỏa, nên Yến Trì chọn gian phòng bên cạnh để hỏi han.

Mấy người Tưởng thị bước vào bên trong, Yến Trì đã bình tĩnh ngồi ở trên chủ vị, bên cạnh là Hoắc Hoài Tín, còn lại mọi người đều đứng ngay ngắn ở bên cạnh. Trước mặt Yến Trì thì ngay cả Hoắc Hoài Tín cũng không dám ngồi cho nên những người khác thì lại càng không dám.

“Bái kiến Thế tử Điện hạ, bái kiến Tri phủ Đại nhân.”

Mấy người Tần phủ hành lễ, Hoắc Hoài Tín khoát tay áo, “Đứng lên đi, đứng lên đi.”

Giọng nói Hoắc Hoài Tín rất thoải mái, còn khi lướt mắt nhìn qua Yến Trì ngồi trên chủ vị thì chỉ thấy sắc mặt hắn cực kỳ yên tĩnh, trong tay còn nghịch nghịch một mặt dây làm bằng xương đeo ở bên hông. Nhìn qua thì thấy có vẻ như hắn là một người ngoài cuộc không muốn nhúng tay vào việc gì, thế nhưng khí thế quanh người hắn tỏa ra lại có khả năng làm người khác run sợ. Hoắc Hoài Tín thu hồi ánh mắt rồi hỏi, “Xin hỏi các vị, ai là người đầu tiên đến chỗ này?”

Tần Sâm nhíu mày, Lâm thị là người đầu tiên đứng dậy, “Hoắc Tri phủ, là thiếp thân.”

Hoắc Hoài Tín gật đầu, giọng nói lại cực kỳ khách khí, “Hóa ra phu nhân là người đầu tiên vào đây, vậy xin hỏi phu nhân, lúc người vừa mới bước vào viện thì nhìn thấy Liễu di nương nằm ở trên giường, là dáng vẻ bị người ta siết cổ chết?”

Ánh mắt Lâm thị chớp lóe rồi gật đầu, “Đúng là như thế.”

Hoắc Hoài Tín cười hề hề rồi gật đầu, nhìn sang nha sai đứng trước cửa, “Đi dẫn 2 nha đầu bên cạnh Liễu di nương vào đây.”

Nha sai đáp lời rồi rời đi, Tần Sâm nhịn không được hỏi, “Tri phủ Đại nhân có nghi vấn gì?”

Hoắc Hoài Tín cười từ bi như Phật tổ, “Không có gì không có gì, mọi người đến muộn nên mới không biết, cho nên không hỏi mọi người nữa. Đợi lát nữa ta hỏi 2 nha đầu kia là được rồi...”

Tần Sâm mím môi, lông mày hơi nhíu lại.

Hoắc Hoài Tín nói xong lại quay lại nhìn Yến Trì, tháy Yến Trì vẫn đang nghịch cục xương kia, cứ như hắn căn bản chẳng nghe ai nói gì. Thế nhưng ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của hắn mặc dù chưa nhìn thẳng vào mấy người Tưởng thị kia, vẫn khiến cho mọi người không dám lơ là.

Trong lòng Hoắc Hoài Tín hơi bối rối, ông lại nhìn sang mấy người kia, ngoại trừ Tưởng thị thì cả Tần Sâm và Lâm thị đều có vẻ rất hồi hộp, còn có một tiểu tỳ nữ đứng bên cạnh càng hồi hộp hơn, ngón tay cứ vân vê cổ tay áo suốt.

Hoắc Hoài Tín thầm lắc đầu thở dài một tiếng. Đúng lúc này thì 2 tiểu tỳ áo xanh đi đến.

“Bái kiến hai vị đại nhân...”

Thấy 2 người quỳ xuống đất hành lễ, Hoắc Hoài Tín cũng chẳng thèm giới thiệu tân phận của ông ta và Yến Trì, chỉ hỏi một câu, “Bên dưới là ai?”



“Nô tỳ là Tú Cầm...”

“Nô tỳ là Tú Thư...”

Hai người trả lời lần lượt, tên gọi cực kỳ tao nhã. Hoắc Hoài Tín gật đầu, “Hai người các ngươi, sáng nay người đầu tiên phát hiện ra Liễu di nương chêt ở trong phòng là ai?”

Hai người sửng sốt rồi cụp mắt xuống theo bản năng, sau đó Tú Cầm nói, “Thưa, là nô tỳ.”

Hoắc Hoài Tín quay sang hỏi Tú Thư, “Còn ngươi, ngươi thấy Liễu di nương trong hoàn cảnh nào?”

Tú Thư nắm chặt vạt áo bên dưới, căng thẳng trả lời, “Nô tỳ nghe thấy Tú Cầm hét lên một tiếng sau đó mới chạy qua xem, vừa qua đã thấy di nương nằm trên giường không có động tĩnh gì...”

Hoắc Hoài Tín lại 'Ừ' một câu thật dài khiến cho Tú Cầm và Tú Thư chảy mồ hôi ròng ròng.

“Nói như vậy, người đầu tiên nhìn thấy Liễu di nương chết là ngươi, Tú Cầm?”

Tú Cầm gật đầu, một dòng mồ hôi rất lớn chảy từ trên gò má nhỏ giọt xuống đất. Ánh mắt Hoắc Hoài Tín lạnh lùng nhìn Tú Cầm rồi cười khẽ một tiếng, “Người đầu tiên nhìn thấy Liễu di nương chết chính xác là ngươi?”

Tú Cầm ngẩng mặt lên nhìn thoáng qua Hoắc Hoài Tín, sau đó cắn chặt răng rồi tiếp tục gật đầu, “Đúng là nô tỳ.”

Ý cười trên mặt Hoắc Hoài Tín dần dần tan biến, ánh mắt trở nên rét lạnh, “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, sáng nay lúc lần đầu tiên ngươi nhìn thấy Liễu di nương thì nàng ta chính là ở tư thế này?”

Tú Cầm chật vật nuốt nước bọt, sắc mặt càng trắng bệch hơn nữa, trên mặt nàng ta có vẻ do dự rồi liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm thị, thấy Lâm thị chỉ cụp mắt mà không nhìn nàng cho nên đành phải tiếp tục gật đầu, “Vâng, thưa đại nhân!”

Hoắc Hoài Tín nheo mắt rồi cười lạnh một tiếng, “Dám nói dối trước mặt Thế tử Điện hạ và bản quan, đúng thật là không xem vương pháp ra gì. Người đâu! Kéo xuống dưới, đánh 30 đại bản...”

Ban đầu giọng nói Hoắc Hoài Tín cực kỳ ấm áp, đến giờ phút này vẻ mặt lại thay đổi quá nhanh, giọng nói tức giận dữ dội. Ngay lập tức Tú Cầm sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, “Đại nhân! Đại nhân! Nô tỳ không hề nói sai... Nô tỳ quả thật...”

Giọng Tú Cầm đứt quãng không thành câu, chỉ nhìn về phía Lâm thị cầu cứu, thế nhưng Lâm thị chỉ nắm chặt lấy cánh tay Tưởng thị chứ không thèm nhìn nàng ta lấy một lần. Nước mắt Tú Cầm rơi xuống như mưa, “Nô tỳ bị oan, nô tỳ không hề nói sai, Đại nhân... Đại nhân tha mạng!”

Mới vừa kêu được 2 câu thì nha sai đã đi từ ngoài cửa vào, không thèm nghe thanh minh đã kéo nàng ta ra ngoài. Tú Cầm chỉ là một tiểu cô nương, làm gì có sức lực chống lại 2 đại nam nhân, nàng ta bị kéo ra cửa, vùng vẫy y như một con cá. Nếu 30 đại bản đó là do người Tần phủ đánh thì cũng không sao, thế nhưng lần này là do nha sai quan phủ đánh, bọn họ đều là những nam tử có thân thể khỏe mạnh lại còn quen tay đánh phạm nhân. Cho nên nếu chịu hết 30 đại bản này thì Tú Cầm không chết cũng sẽ tàn phế!

Tú Cầm ra sức vùng vẫy, tiếng khóc thê thảm của nàng ta truyền đi thật xa...

“Tri phủ Đại nhân, người tha cho nàng đi.”

Mắt thấy Tú Cầm bị kéo ra ngoài, Tưởng thị tay cầm tràng hạt đột nhiên thở dài rồi lên tiếng.

Hoắc Hoài Tín lúc đối mặt với Tưởng thị thì lại tươi cười, “A...? Lão phu nhân xin chỉ giáo cho?”

Mặt Tưởng thị không chút thay đổi nhìn sang Hoắc Hoài Tín, nếp nhăn chồng chất khiến cho khuôn mặt bà có vẻ vừa suy kiệt vừa khô héo, chỉ còn một tia sáng chưa hề bị dập tắt trong đôi mắt vẩn đục của bà ta, “Ý định của Tri phủ Đại nhân lão thân đã hiểu, ngài tha cho nàng ta đi, Tri phủ Đại nhân muốn biết chuyện gì cứ hỏi lão thân là được...”

Ý cười trên mặt Hoắc Hoài Tín chưa hề tan đi, ông giơ tay quơ quơ về phía nha sai đứng ở cửa.

Nha sai buông Tú Cầm ra, Tú Cầm vừa khóc một trận trời long đất lở thì hiện tại lại ghìm chặt âm thanh rồi quỳ úp sấp trên mặt đất.

Hoắc Hoài Tín liền nói, “Vừa rồi ngỗ tác của nha môn đã nghiệm qua thi thể Liễu di nương, phát hiện Liễu di nương bị người ta siết cổ chết vào khoảng sau giờ tý, sau khi chết Liễu di nương được để nằm nghiêng trên mặt đất, thế nhưng vào 1 canh giờ trước đã bị người ta di chuyển rồi đặt nằm ngửa ra. Mặt khác, trên tay Liễu di nương có thương tích, thế nhưng trong phòng nàng ta không hề có bất cứ dấu hiệu tranh đấu vùng vẫy nào, nhìn kiểu gì cũng không hề giống với bị người ta giết chết trong phòng ngủ này. Vậy mà tỳ nữ lại nói nàng là người đầu tiên nhìn thấy Liễu di nương, bản phủ đoán rằng lần đầu tiên nàng ta phát hiện ra Liễu di nương thì không phải là tình trạng như trước mắt này. Lão phu nhân thấy thế nào?”



Tưởng thị mặt mày không hề thay đổi nghe Hoắc Hoài Tín nói, kể cả khi ông nói xong rồi thì bà ta cũng không hề có phản ứng gì. Ngay khi Hoắc Hoài Tín cho rằng bà không định trả lời thì Tưởng thị lại cất giọng trầm trầm, “Tú Cầm, ngươi nói ra sự thật đi.”

Tú Cầm bị nhắc tên khiến cho thân thể nàng run lên, “Lão phu nhân...”

Tưởng thị thở dài, nhìn Hoắc Hoài Tín tiếp tục nói, “Tri phủ Đại nhân, là ta đã ép nó nói dối, cũng chỉ vì... chỉ vì cái chết của Liễu di nương quá mất thể diện. Vì danh dự của Tần phủ cho nên ta mới ép nó nói dối.”

Tưởng thị đã nói như vậy thì Tần Sâm và Lâm thị ở bên cạnh cũng thở phào một hơi.

Tần Sâm cũng mím môi nói, “Trong phủ này Liễu thị cũng nhận được sủng ái vô bờ, thế nhưng phụ thân vừa mới bị bệnh được hơn nửa tháng thôi mà nửa đêm nàng ta đã ra khỏi viện để đi...” Sắc mặt Tần Sương có vẻ như khó có thể mở miệng, lời nói đến đây liền đứt đoạn.

Hoắc Hoài Tín nhíu mày, còn bên này Tú Cầm quỳ rạp trên mặt đất nói, “Bẩm Tri phủ Đại nhân, nô tỳ... nô tỳ sáng nay thức dậy, nô tỳ đi vào phòng nhìn xem di nương đã dậy chưa như ngày thường, thế nhưng lúc nô tỳ mở cửa thì cũng không hề thấy bóng dáng di nương đâu. Lúc đó sắc trời mới chỉ tờ mờ sáng, nô tỳ không biết di nương đã đi đâu cho nên mới chạy ra ngoài tìm. Nô tỳ vốn định đi ra khỏi viện thế nhưng mới đi được vài bước thì đột nhiên có tiếng thét chói tai vang lên ở phía đông hậu viện, nô tỳ liền cảm thấy không đúng nên đã vội vàng chạy đến đó, vừa mới nhìn thì đã thấy... đã thấy Liễu di nương đã chết ở dưới lều hoa phía đông...”

Dừng lại một chút, Tú Cầm khó khăn nuốt nước bọt, “Mà... mà lúc đó y phục trên người Liễu di nương rất không chỉnh tề, vừa nhìn đã khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Người phát hiện ra Liễu di nương là một tiểu nô vẩy nước quét nhà trong phủ, lúc đó cả nô tỳ lẫn nàng ta đều rất hoảng hốt. Nô tỳ dặn nàng ta ở lại canh chừng để nô tỳ chạy đi tìm phu nhân, sau đó phu nhân dẫn theo người đến đây rồi lại đi nói cho lão phu nhân. Lúc lão phu nhân đến, nhìn thấy y phục Liễu di nương không chỉnh tề nên mới lo lắng trong phủ lại truyền ra lời đồn không tốt, thế nên mới vừa bảo phu nhân cho người đi báo quan, vừa cho người mang thi thể Liễu di nương vào trong viện rồi thay lại y phục.”

Tú Cầm nói xong thì thở phải rồi quỳ úp sấp xuống đất, cả người thút tha thút thít cực kỳ sợ hãi.

Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế liền quay đầu nhìn về phía Yến Trì, hắn vẫn đang cực kỳ nhàm chán, sắc mặt vẫn u ám nhưng lúc này đã buông mặt dây bằng xương ra, hắn nhìn quét qua tất cả mọi người, “Cho nên, các ngươi cảm thấy Liễu di nương do cấu kết với người ngoài mới bị hại chết?”

Tần Sâm lên tiếng, “Bẩm Điện hạ, do mẫu thân và tổ mẫu chứng kiến dáng vẻ y phục không chỉnh tề của Liễu di nương, cộng thêm nàng ta một mình chạy ra khỏi viện của mình vào ban đêm, cho nên về tình về lý đều là hành vi làm loạn...”

Trên mặt Tần Sương hiện ra vẻ đau thương, “Mặc dù nàng ta là di nương trong phủ, thế nhưng phụ thân và mẫu thân đều cực kỳ ưu ái nàng ta. Hiện giờ... hiện giờ nàng ta lại bị người khác mưu hại nên đương nhiên sẽ đau lòng. Thế nhưng nếu như nàng ta có hành vi cẩu thả với người bên ngoài thì mặt mũi Tần phủ biết để đi đâu?”

Hoắc Hoài Tín cảm thấy hơi khó xử mà nhăn mày, lời này nói ra thì cũng có lý, mặc dù là di nương nhưng suy cho cùng cũng là người của Tần lão gia, nếu như thực sự gây ra chuyện đồi phong bại tục thì đúng là vả mặt Tần lão gia, người ngoài cũng sẽ nói Tần phủ gia phong không nghiêm.

Yến Trì nheo mắt, “Không biết lão phu nhân vì danh dự của Tần phủ thì còn chuyện gì giấu diếm nữa không?”

Tưởng thị lắc đầu rồi cụp mắt, “Không dám, chỉ có những điều này thôi. Y phục nàng ta được thay ra, nếu như Tri phủ Đại nhân cần thì lát nữa bảo Tú Cầm mang đến chính đường.”

Hoắc Hoài Tín cười gật đầu, “Cần chứ, lão phu nhân là người tin Phật cho nên đương nhiên sẽ có lòng từ bi Bồ tát, thế nhưng nếu như có giấu diếm gì thì sẽ bất lợi cho việc tra án. Mặc kệ hung thủ vì sao lại giết Liễu di nương, đối với phu nhân và lão phu nhân cùng với các vị chủ tử trong Tần phủ mà nói thì cũng là một kẻ hung ác, nếu như không bắt hắn hiện diện thì chẳng phải chư vị cũng gặp nguy hiểm sao?”

Tưởng thị gật đầu, “Tri phủ Đại nhân nói có lý.”

Yến Trì không kiên nhẫn cùng Tưởng thị hàn huyên, hắn nói thẳng, “Được, chư vị lui xuống trước đi, vụ án này coi như quan phủ đã bắt đầu tra xét, nên nhất định sẽ trả lại công đạo cho Tần phủ. Việc giấu diếm chân tướng này... hiện tại sẽ không so đo với các vị.”

Tần Sâm vội ôm quyền cúi đầu, “Đa tạ Thế tử Điện hạ, đa tạ Tri phủ Đại nhân.”

Hoắc Hoài Tín cười nói, “Được, tạm thời không còn việc gì nữa, tâm tư của các ngươi ta cũng đã hiểu. Mau đỡ lão phu nhân về nghỉ ngơi đi, đợi khi nào thẩm vấn xong tất cả hạ nhân trong nội viện rồi cũng có thể trở về viện của mình.”

Tần Sâm lại khom người chào Hoắc Hoài Tín rồi sau đó mới đỡ Tưởng thị đi ra ngoài.

Lúc Tần Sâm ra đến cửa viện thì lại liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thế nhưng nhìn vài vòng cũng không phát hiện ra bóng dáng Tần Hoan nên trong lòng hắn hơi hoài nghi. Vì hắn không tiện hỏi nên mới nán lại âm thầm nghe trộm, hắn nghe thấy giọng Tần Hoan truyền ra ở bên trong cho nên vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực nhìn sang Tưởng thị, “Tổ mẫu, Cửu muội muội...”

Tưởng thị nheo mắt, “Nó cũng không biết gì cả, Yến Thế tử và Hoắc Tri phủ coi trọng nó cũng là nể mặt mũi Thái trưởng Công chúa thôi. Cứ kệ nó đi, như thế coi như cũng là phúc khí của nó.”

Tần Sâm gật đầu, sau đó mới không hỏi thêm nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau