Chương 675: Thử Một Chút Thì Thử Một Chút
Chương 675: Thử thì thử
Khi Quân Thường Tiếu lần đầu tiên tới thành Hoàng Sa, võ giả trong thành rất ít, cát vàng phủ đầy trên đường cái, giống như một tòa thành cổ hoang phế.
Khi hắn đến đây lần thứ hai, có rất nhiều người mặc trang phục võ giả khác biệt đi lại trên phố chính, cửa hàng khoáng thạch đóng cửa nay đã sớm kín người.
Thương Sa Tông và Thừa Phong Môn đấu lâu như vậy, đến mức toàn bộ ngành khoáng thạch bị kéo theo mà tiến vào trạng thái tê liệt.
Bây giờ đã hóa giải mâu thuẫn, đương nhiên sẽ bắt đầu buôn bán bình thường.
Các thế lực đến từ châu quận khác lúc nào cũng thiếu hàng, giờ biết được tất cả đã khôi phục, khẳng định sẽ tận lực mua sắm.
Cửa hàng khoáng thạch nào cũng đều hội tụ thế lực đến từ châu quận khác, bọn họ đang cò kè mặc cả, tranh cãi đến mặt đỏ tới mang tai.
Không biết rõ tình hình còn tưởng rằng sắp phát sinh mâu thuẫn, lúc nào cũng sắp sánh vai võ phụ đấy.
"Thật náo nhiệt."
Quân Thường Tiếu đứng trước một cửa hàng khoáng thạch.
Khi còn chưa đi vào, người qua đường bên cạnh đã đồng loạt ném ánh mắt xem thường tới.
Quân Thường Tiếu vội vã đến thành Hoàng Sa mua sắm khoáng thạch, hắn cũng không có chú ý dáng vẻ, giờ phút này người đầy bụi đất, nhìn qua tựa như một thợ mỏ.
Thực ra hắn cũng là thợ mỏ, dù sao cũng một mình đào mỏ nửa tháng.
Trên thế giới này, thợ mỏ và người hầu, nha hoàn là thuộc về giai cấp cửu đẳng, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở phố thương mại xa hoa, đương nhiên sẽ không tránh khỏi việc bị bài xích.
Quân Thường Tiếu cũng không thèm để ý ánh mắt người khác, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cửa hàng khoáng thạch.
"Ha ha, thợ mỏ nho nhỏ này còn rất ra vẻ ha."
Mọi người nói thầm trong lòng.
"Chưởng quỹ."
Sau khi tiến vào cửa hàng khoáng thạch, Quân Thường Tiếu đưa ra danh sách liệt kê tài liệu, nói: "Quý cửa hàng có những khoáng thạch này không?"
Chưởng quỹ ngẩng đầu liếc nhìn một chút, nói: “Có hay không tự ngươi không biết nhìn à?"
Cửa hàng vừa mở không bao lâu, võ giả các châu quận đến mua sắm lại quá nhiều, thật là bận bịu túi bụi, do đó hắn khó có thể để ý tới loại khách nhân giống như thợ mỏ này.
Quả nhiên, người đẹp vì lụa, ngựa dựa vào yên.
Nếu như Quân tông chủ thay đổi y phục, lại dùng ma pháp đổi lại mái tóc bóng mượt chỉnh tề, đứng ở phía kia khẳng định sẽ bị nhận định là công tử xa xỉ từ đại gia tộc đi ra.
"Được thôi."
Quân Thường Tiếu tự tìm ở cửa hàng.
Kệ hàng phía trên sắp xếp rất nhiều khoáng thạch với phẩm chất khác biệt, bên trong cũng có thứ hắn cần.
"Chưởng quỹ."
Quân Thường Tiếu cầm lấy một khối khoáng thạch, dò hỏi: "Loại khoáng thạch này có bao nhiêu?"
Chưởng quỹ nói: "Tất cả có 20 ngàn cân."
"20 ngàn cân cũng được."
Quân Thường Tiếu sờ cằm, nói: "Ta muốn mua hết."
Lời nói này rất vang dội, võ giả các châu quận đang chọn lựa khoáng thạch ở trong cửa tiệm đều nghe được rõ rõ ràng ràng.
Muốn mua hết?
Mọi người nhìn sang.
Ánh mắt phát ra ý tứ tựa như đang nói, người anh em, cấp bậc của khoáng thạch này cũng không thấp, ngươi có thể mua được sao?
"Tiểu tử."
Nhưng vào lúc này, một nam tử vừa mới tiến vào, nói: "20 ngàn cân Linh Tinh Thạch này, Xích Hỏa Tông ta mua toàn bộ rồi."
"Xích Hỏa Tông?"
Ánh mắt võ giả trong tiệm nhất thời dâng lên kính ý.
Xích Hỏa Tông là một tông môn tứ lưu ở Tây Bắc Hạ Châu, thực lực chỉnh thể so với Thương Sa Tông không khác gì nhiều, nghe nói có quan hệ dây mơ rễ má với nhị lưu Xích Viêm Thánh Tông.
"Thôi Trưởng lão!"
Chưởng quỹ vội vàng đi ra quầy hàng, tươi cười hết sức, đon đả nói: "Sao ngươi lại có thời gian rảnh tự mình đến mua sắm khoáng thạch thế."
Từ không nóng không lạnh đến vui vẻ ra mặt, tốc độ trở mặt có thể nói là siêu nhanh!
"..."
Quân Thường Tiếu cạn lời.
Con mẹ nó tên này cũng quá thức thời rồi đấy!
"Thật có lỗi."
Quân Thường Tiếu nói: "Linh Tinh Thạch là ta thấy trước, ngươi muốn mua thì đi cửa tiệm khác xem đi."
Ồ, tiểu tử này vẫn rất vênh váo!
Sắc mặt Thôi Trưởng lão của Xích Hỏa Tông nhất thời trở nên âm trầm.
Nếu như đổi lại một thế lực tông môn khác, hắn có thể sẽ nhượng bộ, nhưng một thợ mỏ bẩn vô cùng vậy mà còn không phối hợp, thật sự có chút không kìm nén được.
"Vị khách nhân này."
Chưởng quỹ nói: "Cửa hàng ta và Xích Hỏa Tông có giao kèo, bất luận khoáng thạch gì đều có quyền ưu tiên mua trước."
Quân Thường Tiếu nói: "Đã như vậy, vì sao lại đem khoáng thạch ra bày bán?"
"Việc này . . ."
"Đừng giải thích."
Quân Thường Tiếu nói: "Nếu đã bày lên trên kệ hàng thì cần nói rõ ràng từng cái một ở trước mặt mọi người."
Linh Tinh Thạch là một trong các nguyện liệu cần thiết cho luyện chế, hắn sẽ không nhượng bộ.
"Tiểu tử!"
Thôi Trưởng lão trầm giọng nói: "Ngươi đang kiếm chuyện sao?"
"Ta kiếm chuyện?"
Quân Thường Tiếu nhún vai nói: "Chư vị, các ngươi phân xử xem rốt cuộc thì người nào đang kiếm chuyện."
Khóe miệng mọi người co rút.
Sự việc cửa hàng khoáng thạch và Xích Hỏa Tông định ra quyền mua ưu tiên, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ tới đây là chưởng quỹ nói nhảm, mục đích là muốn bán khoáng thạch cho Thôi Trưởng lão.
Về mặt lý thuyết, tên vô cùng bẩn này tới trước, bán đồ cho hắn là hợp lý, nhưng mà đoạt khoáng thạch với một tông môn tứ lưu, không phải là đang tìm đường chết sao!
"Tiểu tử."
Mặt Thôi Trưởng lão âm trầm nói: "Ngươi đến từ tông môn phái nào?"
Dám ương ngạnh với mình, hắn lo lắng lai lịch tên này không tầm thường cho nên mới sớm hỏi cho rõ ràng.
Dường như Quân Thường Tiếu cũng nhìn ra dụng ý của hắn, cũng không có báo danh hào Vạn Cổ Tông mà thản nhiên nói: "Không môn không phái, là một tán tu."
Thôi Trưởng lão chỉ ra ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Cút."
Một chữ nói ra, khí tức Võ Vương nhất thời tràn ngập, tiệm khoáng thạch chìm trong bầu tiêu điều.
"Thôi Trưởng lão bớt giận, bớt giận!"
Chưởng quỹ vội vàng trấn an, sau đó nhìn về phía Quân Thường Tiếu, thúc giục nói: "Vị khách nhân này, còn không mau mau rời đi?"
Quân Thường Tiếu nói: "Bán cho ta số Linh Tinh Thạch này, ta lập tức đi ngay."
"Tiểu tử."
Thôi Trưởng lão lãnh đạm nói: "Ngươi đang khiêu chiến với ta đấy."
Vù vù!
Khí tức Võ Vương bạo phát mãnh liệt hơn làm cho khách nhân tầng thứ Võ Tông trong tiệm tâm trí rối loạn, run rẩy không thôi.
Chưởng quỹ sợ Thôi Trưởng lão thật sự kích động lên sẽ phá hư cửa hàng cho nên vội vàng nói: "Vị khách nhân này, nếu như ngươi vẫn không đi thì người trên trời hay dưới đất cũng không ai có thể cứu ngươi!"
"Hách chưởng quỹ."
Âm thanh Thôi Trưởng lão lạnh lùng nói: "Xin hãy chuẩn bị Linh Tinh Thạch đi."
"Được được."
Chưởng quỹ nói: "Ta đi ngay đây."
"Chờ một chút."
Quân Thường Tiếu cản lại, ánh mắt lạnh lẽo, âm u nhìn về phía Thôi trưởng lão, nói: "Những khoáng thạch này là ta nhìn thấy trước, ngươi dám cầm một viên thử xem?"
Ồ, tiểu tử này đang uy hiếp Trưởng lão Xích Hỏa Tông sao?
Thật to gan!
Thôi Trưởng lão cười lạnh vung tay lên, khí tức Võ Vương lan tràn ra bao lấy viên Linh Tinh Thạch trên kệ hàng, sau đó kéo về phía mình.
Thử thì thử, cứ làm như ta không dám?
Đoàng!
Tiếng nổ vang truyền đến!
Một gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường nháy mắt bùng nổ từ trong cửa hàng khoáng thạch, võ giả đi ngang qua hoảng sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau, thậm chí lảo đảo té ngồi xuống đất.
Tình huống gì đây?
Mọi người ổn định tâm thần, vội vàng nhìn về phía cửa hàng khoáng thạch.
Trong tiệm, Quân Thường Tiếu đứng trước mặt Thôi Trưởng lão, nắm tay phải đánh lên ngực hắn.
"Ngươi ..."
Hai mắt Thôi Trưởng lão trợn trừng, trước ngực truyền đến đau đớn làm xáo trộn thức hải, hắn hoàn toàn không thể thốt ra bất kỳ lời nào.
"Phù phù."
Thân thể thẳng tắp nằm xuống, ánh mắt dần dần tan rã.
Thử một chút thì tạ thế!
"Thôi Trưởng lão ..." Ánh mắt chưởng quỹ hãi hùng, nói: "Chết... chết rồi?"
"Trời!"
"Tên này giết chết Trưởng lão Xích Hỏa Tông!"
Võ giả trong tiệm đồng loạt kinh hô.
Quân Thường Tiếu thu hồi quyền, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về chưởng quỹ, nói: "Số Linh Tinh Thạch này ta mua hết, ngươi rốt cuộc bán hay không bán?"
"Phù phù!"
Chưởng quỹ bị hoảng sợ nằm co quắp trên mặt đất, lấy ra một vật trong Không Gian Giới Chỉ, âm thanh run rẩy nói: "Tông... Tông chủ, trong tiệm xảy ra việc lớn, ngài nhanh dẫn người tới..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất