Chương 6:
“Về sau, ngươi nhớ phải đối đãi Nam Tri cho thật tốt, Nam Tri là một đứa nhỏ tốt.” Minh phụ cùng Tần Thanh Chước nói chuyện, hiện tại đang ở trước mặt mọi người, tốt xấu gì cũng phải khen Nam Tri vài lời, tỏ vẻ mình là từ phụ.
Minh Nam Tri nghe thấy lời này, liền cúi đầu nhìn mặt đất.
“Nhạc phụ cứ yên tâm.” Tần Thanh Chước đang chờ Minh Nam Tri đi ra, nhìn thấy Minh phụ muốn nói mấy lời với hắn, Tần Thanh Chước đành phải cùng ông nói chuyện, làm đủ bộ dáng con rể, cho Minh phụ một chút thể diện.
Minh Lô đi theo phía sau Lý Kim Hoa, giọng nói của Tần Thanh Chước không cao không thấp, dễ nghe lại ôn hòa. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy được tướng mạo đẹp đẽ của Tần Thanh Chước, hai mắt trừng lớn, xém chút nữa đã cắn nát răng cửa!
Lý Kim Hoa cũng không ngờ tên lưu manh ăn diện lên lại ra dáng ra hình như vậy, cái tay nắm lấy tay Minh Nam Tri siết chặt, nghĩ đến Tần Thanh Chước không có tiền đồ, mới buông lỏng tay.
Minh Nam Tri lên kiệu hoa, dọc theo đường đi đều diễn tấu sáo và trống về đến Tần gia. Hắn ngồi trong kiệu hoa nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài, xoa bóp cái tay đau vừa rồi bị Lý Kim Hoa nắm chặt.
Hắn rốt cuộc cũng rời đi Minh gia.
Trước kia, Minh Nam Tri cũng là đứa nhỏ được Minh gia phủng trong lòng bàn tay, chỉ là sau khi nương hắn qua đời, cha hắn cưới Lý Kim Hoa, mọi chuyền đều thay đổi. Hắn ở Minh gia phải làm rất nhiều việc, còn ăn không đủ no.
Hai năm trước, hắn đang ở bờ sông giặt quần áo thì nhìn thấy một vị nam tử trôi trên sông, hắn liền cứu nam tử. Nam tử tỉnh lại cũng không có quấy rầy hắn, ngược lại còn đi tìm lí chính, xin định cư ở thôn Thanh Tuyền, lên núi làm một vị thợ săn.
Có người thấy hắn cứu nam tử, liền đem chuyện này nói khắp thôn. Nam tử liền chắn trước mặt hắn giúp hắn nói chuyện, quan hệ của bọn họ càng ngày càng thân thiết, liền ước hẹn cùng nhau thành thân.
Nam tử nhớ không rõ tên của hắn, chỉ nhớ rõ mình họ Kỷ, là con lớn nhất trong nhà, cho nên gọi là kỷ Đại. Hắn đi săn rất lợi hại, Minh gia đối hắn rất vừa lòng. Kết quả không ngờ tới chính là khi Minh Nam Tri vui mừng xuất giá, hai người cùng nhau bái thiên địa, đưa vào động phòng, Kỷ Đại ngồi ở mép giường bên cạnh, xốc lên khăn trùm đầu màu đỏ của hắn, nhưng đối diện với hắn lại là một ánh mắt xa lạ, ánh mắt kia sắc bén như lưỡi đao, không giống như là của con người.
“Kỷ…… Kỷ đại ca?”
Kỷ Lăng cũng không có liếc mắt nhìn Minh Nam Tri thêm lần nào, hắn ở trong đêm tân hôn rời đi tiểu sơn thôn, trở lại kinh thành, nghênh đón vinh quang của mình.
Còn Minh Nam Tri thì lại trở thành trò cười cho toàn thôn.
Lần này hắn lại gả chồng, gả cho một tên lưu manh nổi tiếng trong thôn.
Kiệu hoa dừng lại, trong lòng Minh Nam Tri kinh hoàng, lúc kiệu hoa chạm đất, tựa như vận mệnh của hắn đã dừng ở Tần gia vậy.
Hắn chần chờ vươn một bàn tay.
Một bàn tay khác bắt lấy tay hắn, dắt hắn ra ngoài, lòng bàn tay khô ráo, một chút cũng không dầu mỡ.
Hắn đi ra kiệu hoa, bên cạnh nhiều thêm tiếng bước chân của một người.
Không nhanh không chậm, từ từ mà đi.
Minh Nam Tri nghe thấy lời này, liền cúi đầu nhìn mặt đất.
“Nhạc phụ cứ yên tâm.” Tần Thanh Chước đang chờ Minh Nam Tri đi ra, nhìn thấy Minh phụ muốn nói mấy lời với hắn, Tần Thanh Chước đành phải cùng ông nói chuyện, làm đủ bộ dáng con rể, cho Minh phụ một chút thể diện.
Minh Lô đi theo phía sau Lý Kim Hoa, giọng nói của Tần Thanh Chước không cao không thấp, dễ nghe lại ôn hòa. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy được tướng mạo đẹp đẽ của Tần Thanh Chước, hai mắt trừng lớn, xém chút nữa đã cắn nát răng cửa!
Lý Kim Hoa cũng không ngờ tên lưu manh ăn diện lên lại ra dáng ra hình như vậy, cái tay nắm lấy tay Minh Nam Tri siết chặt, nghĩ đến Tần Thanh Chước không có tiền đồ, mới buông lỏng tay.
Minh Nam Tri lên kiệu hoa, dọc theo đường đi đều diễn tấu sáo và trống về đến Tần gia. Hắn ngồi trong kiệu hoa nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài, xoa bóp cái tay đau vừa rồi bị Lý Kim Hoa nắm chặt.
Hắn rốt cuộc cũng rời đi Minh gia.
Trước kia, Minh Nam Tri cũng là đứa nhỏ được Minh gia phủng trong lòng bàn tay, chỉ là sau khi nương hắn qua đời, cha hắn cưới Lý Kim Hoa, mọi chuyền đều thay đổi. Hắn ở Minh gia phải làm rất nhiều việc, còn ăn không đủ no.
Hai năm trước, hắn đang ở bờ sông giặt quần áo thì nhìn thấy một vị nam tử trôi trên sông, hắn liền cứu nam tử. Nam tử tỉnh lại cũng không có quấy rầy hắn, ngược lại còn đi tìm lí chính, xin định cư ở thôn Thanh Tuyền, lên núi làm một vị thợ săn.
Có người thấy hắn cứu nam tử, liền đem chuyện này nói khắp thôn. Nam tử liền chắn trước mặt hắn giúp hắn nói chuyện, quan hệ của bọn họ càng ngày càng thân thiết, liền ước hẹn cùng nhau thành thân.
Nam tử nhớ không rõ tên của hắn, chỉ nhớ rõ mình họ Kỷ, là con lớn nhất trong nhà, cho nên gọi là kỷ Đại. Hắn đi săn rất lợi hại, Minh gia đối hắn rất vừa lòng. Kết quả không ngờ tới chính là khi Minh Nam Tri vui mừng xuất giá, hai người cùng nhau bái thiên địa, đưa vào động phòng, Kỷ Đại ngồi ở mép giường bên cạnh, xốc lên khăn trùm đầu màu đỏ của hắn, nhưng đối diện với hắn lại là một ánh mắt xa lạ, ánh mắt kia sắc bén như lưỡi đao, không giống như là của con người.
“Kỷ…… Kỷ đại ca?”
Kỷ Lăng cũng không có liếc mắt nhìn Minh Nam Tri thêm lần nào, hắn ở trong đêm tân hôn rời đi tiểu sơn thôn, trở lại kinh thành, nghênh đón vinh quang của mình.
Còn Minh Nam Tri thì lại trở thành trò cười cho toàn thôn.
Lần này hắn lại gả chồng, gả cho một tên lưu manh nổi tiếng trong thôn.
Kiệu hoa dừng lại, trong lòng Minh Nam Tri kinh hoàng, lúc kiệu hoa chạm đất, tựa như vận mệnh của hắn đã dừng ở Tần gia vậy.
Hắn chần chờ vươn một bàn tay.
Một bàn tay khác bắt lấy tay hắn, dắt hắn ra ngoài, lòng bàn tay khô ráo, một chút cũng không dầu mỡ.
Hắn đi ra kiệu hoa, bên cạnh nhiều thêm tiếng bước chân của một người.
Không nhanh không chậm, từ từ mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất