Chương 236: Hội thi thể thao (6)
“Sao em lại biết được trong nước bị dở trò?”
“Cũng dễ nhận biết mà thầy”-Lê Khiết
“Có thể khi nhìn bằng mắt thường thì màu nước rất trong đúng không ạ?”-Bối Nguyệt
“Nhưng thực chất nếu nhìn kỹ thì khi nước đã tiếp xúc với thuốc thì nó sẽ để lại một dải nhàn nhạt màu trắng”-Danh Quỳnh.
“Phải quan sát rất kỹ mới có thể thấy được, nếu không thấy được thì có thể nhìn vào những cặn nhỏ ẩn hiện dưới đáy bình ạ”-Khiết Băng
“Còn không để ý thì chúng ta dựa vào mùi hương thôi thầy”-Hàn Vũ
“Dựa vào mùi hương?”-Thầy Trương
“Bật mí cho thầy điều này, nhỏ Lê Khiết rất giỏi trong việc nhận biết mùi”-Trương Nguyên
“Nhỏ đó sau đó sẽ thi vào trường nghiên cứu - chuyên nghành chế tạo mùi hương đấy ạ”-Thư Khoa
“Có chuyên nghành đó nữa à?”-Thầy Trương
“Thầy không biết cũng phải, do chuyên nghành này mới lập ra cách đây 1-2 năm à. Giờ đó là một chuyên nghành với của Trường Đại Học nghiên cứu đấy ạ”-Chúc Thành
“Sau đợt thi về thì cậu ấy cũng đã đi thử và tất nhiên ngoài dự đoán thì cậu ấy đã đậu, với lại chuyên nghành này học sâu thì ngang ngửa với các chuyên nghành làm đẹp đấy ạ”-Mộc Hạ Lúc mọi người đang nói chuyện thì Hàn Phong xách theo bịp nilong quay lại, hắn để nước ở giữa vòng tròn rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Mộc Hạ. Cậu lấy suất cơm của hắn mở ra đưa thêm cây đũa. “Cậu quay lại rồi à, mau ăn cơm đi”
“Cảm ơn cậu” Hàn Phong cười rạng rỡ, Mộc Hạ vẫn còn ngại ngùng chuyện ban sáng nên nhanh chóng quay đi với một trái tim mất kiểm soát. Mọi người cũng tiếp tục cuộc trò chuyện. “Vậy mùi hương đặc biệt ở đây là gì vậy mấy đứa?”
“Thầy có thấy lều lớp chúng ta có chút khác không ạ?”-Lê Khiết
“Có, mà sao vậy mấy đứa?”-Thầy Trương
“Thầy đúng là đồ Trốc Tru mà”-Bối Nguyệt Thầy Trương vẫn ngơ ngác không hiểu gì mặc cho đám học sinh đang lén cười. “E hèm, chúng ta tiếp tục”-Danh Quỳnh
“Vì sự khác biệt này bởi lẽ nhỏ Khiết muốn thử nghiệm loại nước hoa mới được sáng chế đó thầy”-Khiết Băng
“Trên mỗi tấm vải đã được xịt một lượng lớn nước hoa, vì mùi của nó rất nhẹ nên hầu hết không ai ngửi ra là mùi gì trừ khi mũi họ thính như chó thôi”-Hàn Vũ
“Ý mày là mũi tao thính như chó hay gì”-Lê Khiết trợn tròn mắt định vồ tới nhưng may mà Bối Nguyệt giữ lại kịp thời.
“Bớt nói cho nó sang”-Trương Nguyên nhanh chóng tán vào đầu Ny ngu ngục của mình một cái khiến tý nữa não hắn ta văng hẳn ra ngoài. Nhờ hành động này mà Lê Khiết vô cùng hả dạ mà ngoan ngoãn ngồi lại chỗ mình trong vui vẻ.
“Thầy vẫn chưa hiểu ý mấy đứa lắm”
“Nhỏ Khiết ngửi thầy mùi khác ám nơi vải á thầy nên mới biết coa người lạ đã ở trong lều”-Thư Khoa
“Nhưng sáng thầy cũng có ghé qua lều, thậm trí mỗi mùi của các em đều khác nhau mà sao lại không ảnh hưởng”
“Tao nói thầy bị Trốc Tru mà bây không tin”-Hàn Vũ
“Ngậm mồm vào cho sang đi bạn”-Khiết Băng đút luôn cái miếng bánh to ụ thẳng vào mồm xinh của Hàn Vũ
“Hết cứu”-Bối Nguyệt
“Thầy cứ hiểu như này, đợt trước cả lớp có tặng thầy quà đúng không ạ. Và thầy đã sài nó, trong các món quà có cả chai nước hoa tự chế của nhỏ Khiết. Và tụi em cũng nhận được, do tụi em đã bàn trước nên cũng dùng nước hoa nó tặng hôm nay luôn. Mùi của em với Khoa là mùi tình yêu (ý là mùi ngọt ngào)”-Chúc Thành
“Mùi của Khiết với Nguyệt là mùi hoa oải hương, mùi của Vũ với Nguyên là mùi gỗ đàn hương, mùi của Quỳnh với Băng là mùi hoa hồng, của em với Hạ Hạ là mùi hoa nhài. Còn mùi của thầy là mùi mộc.”-Hàn Phong
“Với sự điều chê mùi của Khiểt tuy mùi chúng ta khác nhau nhưng có chung một thành phần với loại nước hoa đặc biệt kia nên không bị ảnh hưởng, nhưng nếu các loại nước hoa hay mùi khác lởn vởn xung quanh tầm 5 phút thì sẽ bị bám mùi ạ”-Mộc Hạ
“Thầy hiểu rồi, vụ này rắc rối thật đấy. Mấy đứa học trò các em cứ đưa thầy từ bất ngờ này đến bất ngờ khác”-Thầy Trương nhìn đám con thơ mà mỉm cười dịu dàng.
“Cũng dễ nhận biết mà thầy”-Lê Khiết
“Có thể khi nhìn bằng mắt thường thì màu nước rất trong đúng không ạ?”-Bối Nguyệt
“Nhưng thực chất nếu nhìn kỹ thì khi nước đã tiếp xúc với thuốc thì nó sẽ để lại một dải nhàn nhạt màu trắng”-Danh Quỳnh.
“Phải quan sát rất kỹ mới có thể thấy được, nếu không thấy được thì có thể nhìn vào những cặn nhỏ ẩn hiện dưới đáy bình ạ”-Khiết Băng
“Còn không để ý thì chúng ta dựa vào mùi hương thôi thầy”-Hàn Vũ
“Dựa vào mùi hương?”-Thầy Trương
“Bật mí cho thầy điều này, nhỏ Lê Khiết rất giỏi trong việc nhận biết mùi”-Trương Nguyên
“Nhỏ đó sau đó sẽ thi vào trường nghiên cứu - chuyên nghành chế tạo mùi hương đấy ạ”-Thư Khoa
“Có chuyên nghành đó nữa à?”-Thầy Trương
“Thầy không biết cũng phải, do chuyên nghành này mới lập ra cách đây 1-2 năm à. Giờ đó là một chuyên nghành với của Trường Đại Học nghiên cứu đấy ạ”-Chúc Thành
“Sau đợt thi về thì cậu ấy cũng đã đi thử và tất nhiên ngoài dự đoán thì cậu ấy đã đậu, với lại chuyên nghành này học sâu thì ngang ngửa với các chuyên nghành làm đẹp đấy ạ”-Mộc Hạ Lúc mọi người đang nói chuyện thì Hàn Phong xách theo bịp nilong quay lại, hắn để nước ở giữa vòng tròn rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Mộc Hạ. Cậu lấy suất cơm của hắn mở ra đưa thêm cây đũa. “Cậu quay lại rồi à, mau ăn cơm đi”
“Cảm ơn cậu” Hàn Phong cười rạng rỡ, Mộc Hạ vẫn còn ngại ngùng chuyện ban sáng nên nhanh chóng quay đi với một trái tim mất kiểm soát. Mọi người cũng tiếp tục cuộc trò chuyện. “Vậy mùi hương đặc biệt ở đây là gì vậy mấy đứa?”
“Thầy có thấy lều lớp chúng ta có chút khác không ạ?”-Lê Khiết
“Có, mà sao vậy mấy đứa?”-Thầy Trương
“Thầy đúng là đồ Trốc Tru mà”-Bối Nguyệt Thầy Trương vẫn ngơ ngác không hiểu gì mặc cho đám học sinh đang lén cười. “E hèm, chúng ta tiếp tục”-Danh Quỳnh
“Vì sự khác biệt này bởi lẽ nhỏ Khiết muốn thử nghiệm loại nước hoa mới được sáng chế đó thầy”-Khiết Băng
“Trên mỗi tấm vải đã được xịt một lượng lớn nước hoa, vì mùi của nó rất nhẹ nên hầu hết không ai ngửi ra là mùi gì trừ khi mũi họ thính như chó thôi”-Hàn Vũ
“Ý mày là mũi tao thính như chó hay gì”-Lê Khiết trợn tròn mắt định vồ tới nhưng may mà Bối Nguyệt giữ lại kịp thời.
“Bớt nói cho nó sang”-Trương Nguyên nhanh chóng tán vào đầu Ny ngu ngục của mình một cái khiến tý nữa não hắn ta văng hẳn ra ngoài. Nhờ hành động này mà Lê Khiết vô cùng hả dạ mà ngoan ngoãn ngồi lại chỗ mình trong vui vẻ.
“Thầy vẫn chưa hiểu ý mấy đứa lắm”
“Nhỏ Khiết ngửi thầy mùi khác ám nơi vải á thầy nên mới biết coa người lạ đã ở trong lều”-Thư Khoa
“Nhưng sáng thầy cũng có ghé qua lều, thậm trí mỗi mùi của các em đều khác nhau mà sao lại không ảnh hưởng”
“Tao nói thầy bị Trốc Tru mà bây không tin”-Hàn Vũ
“Ngậm mồm vào cho sang đi bạn”-Khiết Băng đút luôn cái miếng bánh to ụ thẳng vào mồm xinh của Hàn Vũ
“Hết cứu”-Bối Nguyệt
“Thầy cứ hiểu như này, đợt trước cả lớp có tặng thầy quà đúng không ạ. Và thầy đã sài nó, trong các món quà có cả chai nước hoa tự chế của nhỏ Khiết. Và tụi em cũng nhận được, do tụi em đã bàn trước nên cũng dùng nước hoa nó tặng hôm nay luôn. Mùi của em với Khoa là mùi tình yêu (ý là mùi ngọt ngào)”-Chúc Thành
“Mùi của Khiết với Nguyệt là mùi hoa oải hương, mùi của Vũ với Nguyên là mùi gỗ đàn hương, mùi của Quỳnh với Băng là mùi hoa hồng, của em với Hạ Hạ là mùi hoa nhài. Còn mùi của thầy là mùi mộc.”-Hàn Phong
“Với sự điều chê mùi của Khiểt tuy mùi chúng ta khác nhau nhưng có chung một thành phần với loại nước hoa đặc biệt kia nên không bị ảnh hưởng, nhưng nếu các loại nước hoa hay mùi khác lởn vởn xung quanh tầm 5 phút thì sẽ bị bám mùi ạ”-Mộc Hạ
“Thầy hiểu rồi, vụ này rắc rối thật đấy. Mấy đứa học trò các em cứ đưa thầy từ bất ngờ này đến bất ngờ khác”-Thầy Trương nhìn đám con thơ mà mỉm cười dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất