Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 48: Hiếu thắng

Trước Sau
Theo truyền thống, đêm giao thừa có tập tục “gác đêm”. Loại hoạt động thức đêm này hơi khó khăn với trẻ con, nhưng đối với học sinh cấp 3 tung hoành internet mà nói, đây không phải là thời gian tốt để chơi di động sao?

Đêm giao thừa, Giang Ngôn Nhất cầm sách đọc.

Di động của ông đặt bên cạnh, thi thoảng sẽ có tin nhắn gửi tới, nhưng đều tích lại để đó, cách một lúc mới trả lời, không để tin nhắn di động cắt ngang tiết tấu đọc.

Kiều Mạn Mạn thấy hổ thẹn.

Bình thường cô ấy làm bài tập, đều là vừa làm bài tập vừa chơi di động. Có người gửi tin nhắn sẽ lập tức cầm di động trả lời.

Cho nên, bài tập của cô ấy luôn làm mãi không xong.

Bây giờ, cuối cùng cô ấy cũng biết nguyên nhân làm bài tập mãi không xong.

Giang Vọng Hạ đang chơi di động.

Bởi vì chân quá dài, ngồi trên sô pha không được tự nhiên, không thoải mái, cho nên cô nghiêng người dựa vào sô pha, gác chân lên, vắt hai chân lại, điều chỉnh một tư thế thoải mái.

Cô ngồi phịch trên sô pha nghịch di động.

Có mấy người ở thành phố X xa xôi đều gửi tin nhắn tới.

Giang Vọng Hạ trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu, giống như suy nghĩ nhìn ba nuôi, hỏi: “Ba, ba không cần ở chung với dì Hình sao?”

Kiều Mạn Mạn cũng đang chơi di động, đang tìm lời chúc Tết âm trên mạng, định đợi lát nữa đến 12 giờ gửi cho anh trai, để anh trai gửi cho cô ấy một bao lì xì thật to.

Bỗng nhiên nghe thấy Tiểu Hạ nhắc tới người không quen biết, cô ấy lập tức như con thỏ nghe được âm thanh mà vểnh hai lỗ tai lên, không muốn bỏ qua bất cứ động tĩnh nào.

Dì Hình?

Ai vậy?

Chắc là cô ấy chưa gặp qua nhỉ?

Bản chất của con người là bát quái.

Kiều Mạn Mạn tò mò không ngừng, không tiếp tục copy paste lời chúc mừng năm mới nữa.

Cô ấy nhìn ba, lại nhìn Tiểu Hạ, vẻ mặt ăn dưa đang nói: Hai người đang nói gì vậy, mau nói cho con nghe nhanh!!

Giang Ngôn Nhất bị con gái trêu chọc, không khỏi mỉm cười, nói: “Dì Hình của con muốn ở cạnh người nhà.”

Giang Vọng Hạ “À” một tiếng, lại hỏi: “Thế thì ba cũng nên gửi tin nhắn cho dì ấy.”

Giang Ngôn Nhất: “Vừa gửi rồi.”

Giang Vọng Hạ gật gật đầu, cực kỳ mãn nguyện: “Không tồi.”

Cô thật sự là vì chuyện chung thân đại sự của ba nuôi mà lo lắng không yên.

Kiều Mạn Mạn nghe “cuộc nói chuyện được mã hóa” của hai người, nghe không hiểu, không khỏi có hơi nóng vội, hai mắt mở lớn nhìn hai người họ, giờ phút này, sự ham học lên tới đỉnh điểm.

Kiều Mạn Mạn: Tiểu Hạ, cậu mau nói cho tớ qwq!

Vẻ mặt Giang Vọng Hạ bình chân như vại, thể hiện: “Tớ là người sẽ tùy tiện nói bí mật của người khác ra sao?”

“Tớ, không, phải!”

“Tuyệt đối tớ sẽ không nói cho cậu biết, dì Hình là bạn gái của ba!”

Nghe vậy, Kiều Mạn Mạn kinh ngạc há miệng, đôi mắt hơi mở to, ánh mắt cô ấy nhìn qua nhìn lại giữa Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ. Cuối cùng chậm rãi ngậm miệng lại, vẻ mặt dịu dàng gật gật đầu.

Cô ấy “A” một tiếng, chậm rãi nói: “Được rồi, cậu sẽ không nói cho tớ biết dì Hình là bạn gái của ba!”

Giang Vọng Hạ cực kỳ hài lòng với sự thức thời của Kiều Ngốc Ngốc.

Giang Ngôn Nhất thấy hai cô con gái kẻ xướng người họa, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hai đứa con đấy...”

Nói xong, ông suy nghĩ một chút: “Để ba xem ngày mai cô ấy có rảnh không, dẫn hai đứa đi thăm cô ấy.”

Đúng 0 giờ 0 phút, Kiều Tắc ở thành phố X xa xôi nhận được lời chúc mừng năm mới của hai em gái.



Giang Vọng Hạ: Tết âm vui vẻ!

Kiều Mạn Mạn: Chúc anh trai thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp thăng tiến, khởi đầu may mắn, bốn mùa bình an, ngũ phúc lâm môn, gấp đôi tài lộc, Thất Tinh cao chiếu, bát phương tụ tài, đồng tâm hiệp lực, thập toàn thập mỹ, trăm sự suôn sẻ, ngàn sự cát tường, vạn sự như ý!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Mạn Mạn: Chúc anh trai năm mới như ý cát tường!

Kiều Mạn Mạn: Chúc anh trai sớm ngày thoát ế!

Vốn dĩ Kiều Tắc đã chuẩn bị cho mỗi em gái bao lì xì 2000 tệ mừng năm mới, nhưng thấy Kiều Ngốc Ngốc gửi một đoàn dài thật dài như vậy. Cho dù biết là cô ấy copy paste từ trên mạng, vẫn không nhịn được thiên vị gửi thêm một bao lì xì 200 tệ.

Kiều Tắc có rất nhiều bạn bè cùng tuổi. Khi anh còn bé, những người bạn chơi chung kia đều rất hâm mộ anh có một em gái đáng yêu ngoan ngoãn còn dính người.

Mấy nam sinh không có em gái lại càng hâm mộ.

Ai mà không thích có em gái vừa ngọt ngào vừa đáng yêu như kẹo bông gòn chứ?

Có một số nam sinh trong nhà có em trai, em gái nhưng họ vẫn hâm mộ Kiều Tắc. Trời ơi, vì sao em trai nhà mình không thể đáng yêu ngoan ngoãn nghe lời như Kiều Mạn Mạn chứ!!!

Hôm nay có thêm một em gái, so với Kiều Mạn Mạn mà nói, thái độ của Giang Vọng Hạ với anh có hơi lãnh đạm.

Anh nghĩ, quan hệ giữa bạn bè và em trai em gái trong nhà, có khi giống anh và Tiểu Hạ vậy.

Chẳng trách họ muốn có đứa em dính người như Kiều Mạn Mạn.



Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn gửi lời chúc năm mới cho những người khác, cũng nhận được không ít lời chúc.

Trần Linh Vũ: Năm mới vui vẻ.

Trần Linh Vũ: Chúc năm mới này, nữ hoàng điện hạ của tớ có được điều mà cậu mong muốn.

Giang Vọng Hạ chớp chớp mắt, nhìn tin nhắn Trần Linh Vũ gửi tới, đánh chữ: Cùng vui nhé, tổng quản Trần của tớ.

Trần Linh Vũ:?

Trần Linh Vũ: Tổng quản Trần, cậu có ý gì chứ??

Giang Vọng Hạ: Ý là tổng quản đại nội đấy.

Giang Vọng Hạ: Tiện nói một chút, nên gọi nữ hoàng là “Bệ hạ”, chứ không phải “Điện hạ”. Lần sau làm ơn nhớ cho kỹ, đừng có gọi sai nữa.

Trần Linh Vũ: 6.



Mùng một Tết, Giang Ngôn Nhất cùng hai cô con gái đi thăm họ hàng thân thích, còn dẫn các cô đến nhà Hình Thiến ngồi một lát.

Lần đầu tiên mẹ Hình Thiến thấy hai cô bé, ấn tượng với các cô không tồi, không ngừng khen “lớn lên xinh quá”, còn mừng một bao lì xì thật to.

Mùng bốn Tết, Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn phải về thành phố X, Kiều Tắc tới đón các cô.

Vốn dĩ Giang Ngôn Nhất định đưa hai con gái về, Kiều Tắc nói làm gì có chuyện để người lớn lái xe chở người nhỏ. Làm vãn bối, anh nên tới cửa chúc Tết.

Giang Ngôn Nhất không từ chối.

Giang Vọng Hạ nói với ông: “Con cảm thấy anh nói rất có lý, để anh ấy tới đi. Ba dành thời gian cho dì Hình nhiều chút.”

Cô vẫn vì chuyện chung thân đại sự của ba nuôi mà lo lắng không yên.

Không phải Kiều Tắc chỉ đến nhà họ Giang đón hai em gái về nhà, anh mang theo rất nhiều thư tay và quà tặng, dự định ăn tối cùng em gái ở nhà họ Giang xong mới về.

Trong Tết âm, rất nhiều cửa hàng không mở cửa. Mặc dù có vài quán cơm quán rượu khai trương buôn bán, nhưng đợi có chỗ phải đến tận 2 giờ sáng, mọi người không thể không xắn tay ở nhà nấu cơm.

Kiều Tắc cho rằng cuối cùng anh cũng có thể nếm được tay nghề nấu sủi cảo của em gái ngốc rồi.

Nói thế nào đây, ngày lễ vốn nên ăn thịt cá lại không thể không ăn sủi cảo đông lạnh, có hơi khó coi.

Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ đều cho rằng, lại là một ngày chắp vá phải ăn sủi cảo đông lạnh.



Không nghĩ tới, Giang Ngôn Nhất khoác tạp dề lên, cầm muôi nấu năm món mặn một món canh đơn giản, sắc vị đều tốt, hoàn toàn không kém so với đồ ăn ngoài.

16 năm chưa từng được ăn cơm ba nuôi nấu, Giang Vọng Hạ nhìn chằm chằm vào bàn cơm năm món mặn một món canh, rơi vào suy nghĩ.

Kiều Mạn Mạn nấu sủi cảo đông lạnh mấy ngày liên tục cũng trầm mặc.

Dường như Giang Ngôn Nhất không cảm nhận được sự trầm mặc của hai con gái, ôn hòa nhưng không mất nhiệt tình mời Kiều Tắc ngồi xuống nếm thử tay nghề của ông.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Tắc hoàn toàn không biết Giang Ngôn Nhất chưa từng nấu cơm ở nhà, cho rằng đây là ngày thường ở nhà họ Giang. Nếm thử tay nghề của chú Giang, đúng là không tệ, liền khen vài câu.

Thậm chí anh còn nói dối: “Thảo nào mặt Mạn Mạn toàn thịt rồi.”

Giang Vọng Hạ phát hiện tài nấu nướng của ba nuôi đúng là không tồi. Thức ăn thơm ngon, sự trầm mặc của cô càng dâng trào, không nhịn được bình tĩnh mở miệng nói: “Ba, con cảm thấy ba cần cho con một lời giải thích.”

Kiều Mạn Mạn kén ăn, nhưng cơm canh ba làm đúng là ăn rất ngon, không nhịn được làm cả một bát cơm đầy (bình thường chỉ ăn nửa bát).

Cô ấy là một mặt mèo đầy nước mắt.

Ăn sủi cảo mấy ngày liên tục, cô ấy cũng cho rằng mình cần một lời giải thích của ba.

Không phải nói cả nhà đều không biết nấu ăn sao?

Đối mặt với chất vấn của hai con gái, Giang Ngôn Nhất ngẫm nghĩ, nói: “Có lẽ là ba có thiên phú bẩm sinh?”



Học sinh cấp 3 khai giảng rất sớm, ngày lễ Tết âm theo luật định còn chưa qua hết, trường X đã khai giảng.

Học sinh rất thảm, giáo viên phải về trường trực ban và đi dạy cũng rất thảm.

Kiều Mạn Mạn còn chưa làm xong bài tập nghỉ đông, vừa về thành phố X đã ngựa không dừng vó làm bài tập. Buổi tối nằm mơ đều là “ba dài một ngắn chọn ngắn, ba ngắn một dài chọn dài”, làm bài tập đến hoa mắt chóng mặt.

Kiều Tắc nói: Vất vả lắm mới có thêm tý thịt ở chỗ ba Giang của em, đều bị thức đêm đốt hết rồi.

Nói xong, anh còn không nhịn được lắc lắc đầu.

Kiều Mạn Mạn nghe ra được anh trai đang nói cô ấy thức đêm đến xấu xì tiều tụy rồi, không nhịn được trừng mắt nhìn anh, thở phì phò.

Kiều Mạn Mạn làm bài tập một ngày hai đêm.

Mùng sáu Tết, lớp 11 trường X khai giảng, lớp 10 muộn hơn họ hai ngày. Nghe nói lớp 12 mùng hai Tết đã phải tự động trở về trường tự học, họ được an ủi chút xíu.

Nhưng nghĩ lại thì, sang năm họ sẽ giống như học sinh lớp 12 bây giờ, mùng hai Tết phải về trường học, có chút emo.

Khai giảng không lâu, tháng ba, có một trận đấu cờ vây trong nước, hướng tới các kỳ thủ chuyên nghiệp trong nước, quy mô không quá lớn. Cần tham gia số lượng trận đấu nhất định trở lên mới có thể báo danh tham gia, những kỳ thủ chuyên nghiệp đẳng thấp có thể thông qua việc đoạt giải khi thi đấu để thăng cấp.

Rất nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp trong nước đều quen biết lẫn nhau.

Tiền bối đẳng cao trong viện cờ không có ý định tham gia. Giang Vọng Hạ ở trong vòng chuyên nghiệp, thứ đẳng không phải quá cao, nhưng cũng không thấp. Trừ khi cô gặp được tuyển thủ đẳng cao hơn cô trong cuộc thi, nếu không sẽ không thăng cấp được.

Giang Vọng Hạ nghĩ, có lẽ sẽ không có kỳ thủ nào đẳng cao hơn cô tham gia.

Vốn dĩ cô không muốn tham gia.

Thế nhưng, giáo viên viện cờ cổ vũ cô tham gia thi đấu nhiều hơn. Tuy là không phải thi đấu mang tính quốc tế, nhưng ở trong nước cũng rất được chú ý.

Tiền bối nói: “Em sắp lên lớp 12 rồi, nhất định lên lớp 12 sẽ không còn thời gian tham gia thi đấu nữa.”

“Em ấy, nhân dịp bây giờ tham gia thi đấu nhiều chút cũng tốt.”

Giang Vọng Hạ cảm thấy tiền bối nói rất có lý.

Trình độ của Giang Vọng Hạ ở trong nước xem như tương đối mạnh. Chỉ riêng việc cô hạ ra cục diện “bốn vòng tuần hoàn” với kỳ thủ Cửu Đẳng Hàn Quốc đã đủ để thể hiện trình độ và thực lực của cô.

Cô có thực lực, cô biết thiên phú và thực lực của mình, cho nên có chút kiêu ngạo trên người.

Vậy nên, chưa bao giờ cô nghĩ tới sẽ thua một đứa bé nhỏ tuổi hơn cô, thời gian ra mắt muộn hơn cô trong cuộc thi cờ vây trong nước.

Cô là người có lòng hiếu thắng rất nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau