Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 53: Đánh nhau

Trước Sau
Kiều Mạn Mạn ngủ sớm, hơn nữa không theo dõi Weibo của Giang Vọng Hạ, cho nên không biết chuyện cô xóa Weibo.

Sáng hôm sau, Kiều Mạn Mạn chào hỏi với Giang Vọng Hạ, đối phương khẽ gật đầu với cô ấy, còn nói câu “Chào buổi sáng”. Thái độ và biểu hiện tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, không có biểu hiện mất hứng như hôm qua.

Kiều Mạn Mạn cho rằng Tiểu Hạ đã nghĩ thông suốt, tận đáy lòng cảm thấy vui mừng cho cô.

Kiều Tắc thấy dáng vẻ không tim không phổi của em gái ngốc, không nhịn được lắc đầu, ngày càng cảm thấy Kiều Ngốc Ngốc không khác gì một chú chó Pomeranian cười ngu ngu từ sáng tới tối, vô lo vô nghĩ, cả ngày chỉ chạy quanh người ta.

Trước kia Kiều Tắc đã thoáng cảm thấy Kiều Ngốc Ngốc rất dính người, nhu cầu tình cảm dào dạt, là tính cách cực kỳ cần người khác quan tâm.

Giờ anh đã hiểu hơn rồi, Kiều Mạn Mạn có chút tính cách thích lấy lòng người khác. Chính vì vậy, dù Tiểu Hạ thường xuyên bày bộ mặt thối ra cô ấy cũng không cảm thấy mất hứng.

Không giống anh, thấy Tiểu Hạ bày ra bộ mặt thối đó anh sẽ lựa chọn không nói chuyện với Tiểu Hạ.

Kiều Tắc thầm nghĩ: Đàn ông cặn bã thích những cô gái như vậy.

Đừng nói là đàn ông tồi, 99% đàn ông bình thường đều thích nữ sinh có tính cách lấy lòng như vậy, càng đừng nói đến chuyện nữ sinh có tính cách thích lấy lòng, lớn lên còn rất đẹp, trong nhà rất có tiền.

Nhìn qua đứa em gái mặt thối tự cao tự đại, ngầu muốn lên trời còn lại, anh không nhịn được nghĩ: Hai đứa các em không thể bù trừ cho nhau chút sao?

Kiều Tắc thở dài.

Giang Vọng Hạ nghe anh trai thở dài thành tiếng, nhấc mí mắt lên nhìn một cái, nói: “Sáng sớm đã thở dài cái gì, anh chưa nghe qua câu “thở dài một tiếng đói ba năm” sao?”

Em gái mặt thối lại bắt đầu móc mỉa người khác rồi đấy.

Kiều Tắc nói: “Đúng là chưa từng nghe qua, anh chỉ nghe nói thở dài già đi 10 tuổi thôi.”

Giang Vọng Hạ: “Thảo nào trông anh như người hơn 30 tuổi ấy.”

Kiều Tắc:?

Kiều Tắc vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu không nhịn được phát điên: “Giang Vọng Hạ! Thị lực em kém thì đi cắt thêm cặp kính mắt đi, đừng có cả ngày nói tầm bậy!”

Anh là thanh niên tốt 22 tuổi, sao có thể giống như 30 tuổi được?

Cho dù ngày nào cũng tăng ca, mỗi ngày ngủ không đến 6 tiếng, cũng không thể già nhanh như vậy chứ!

Con nhóc này cả ngày chỉ biết nói lung tung!

Giang Vọng Hạ không mặn không nhạt “À” một tiếng, không để ý anh trai nữa, tiếp tục ăn sáng.

Kiều Mạn Mạn thấy anh trai và Tiểu Hạ cãi nhau, không dám nói gì, không dám hỏi gì, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, không hề muốn bị cuốn vào tranh cãi của hai người họ.

Ngũ cốc cho bữa sáng thơm quá!

Bánh bao kim sa ngon quá!

Cô ấy lặng im ăn bữa sáng.

Kiều Tắc muốn đưa em gái đến trường như thường ngày, nhưng khác là hôm nay Kiều Tắc nói muốn mang thêm một cốc Americano đá uống trên xe, bảo Tiểu Hạ đến bãi đỗ xe chờ anh trước.

Kiều Mạn Mạn lề mề, bữa sáng còn chưa ăn xong.

Nghe anh trai nói vậy, cô ấy cũng không sốt ruột. Anh trai còn phải lấy Americano đá, cô ấy có thể ăn chậm một chút.

Giang Vọng Hạ không muốn chờ họ trong nhà ăn, đáp một tiếng “Được” rồi đeo cặp sách ra ngoài sân trước, vừa phơi nắng vừa chờ họ.

Không biết tại sao, đột nhiên cô không muốn ở cùng họ.

Đợi đến khi Giang Vọng Hạ rời đi, Kiều Tắc thâm ý nói với em gái ngốc còn đang ăn sáng: “Mạn Mạn, em và Tiểu Hạ ngang hàng, em không cần phải nhìn sắc mặt của Tiểu Hạ.”

Anh muốn nói, em không cần lấy lòng Tiểu Hạ, không cần lấy lòng bất kỳ ai.

Nhưng ngẫm lại, từ “lấy lòng” này không tốt lắm, nghe như cô ấy rất hèn mọn, thật sự không nói thành lời được.

Nghe vậy, mặt Kiều Mạn Mạn lộ vẻ mờ mịt, ngẩng đầu nhìn anh trai, khuôn mặt mơ màng kia viết to mấy chữ: “Anh đang nói mê nói sảng gì thế, sao em lại nghe không hiểu.”



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ấy còn đang ăn sáng, miệng làu bàu nói: “Mấy ngày nay tâm trạng Tiểu Hạ không tốt, chúng ta nên nhường nhịn cậu ấy.”

Kiều Tắc nói: “Tâm trạng Tiểu Hạ không tốt, nhưng so với suy nghĩ và hành vi “nhường cậu ấy” của em, nói không chừng con bé hy vọng em đối xử với con bé như bình thường hơn. Có đôi khi, quan tâm quá mức là gánh nặng và áp lực.”

Kiều Mạn Mạn không hiểu.

Cô ấy ăn có hơi no, cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau miệng, chậm rãi nói: “Nhưng mà, bây giờ Tiểu Hạ cần chúng ta quan tâm.”

Kiều Tắc: “Nhưng em không thể cứ lặp đi lặp lại sự quan tâm vô dụng được, quan tâm cũng chia ra nhiều loại.”

Anh nhớ tới chuyện Tiểu Hạ xóa Weibo cá nhân, suy nghĩ một chút, nói thêm: “Mạn Mạn, mấy ngày nay em đừng nhắc tới chuyện thi đấu với Tiểu Hạ nữa thì tốt hơn.”

Anh nói: “Tiểu Hạ mất hứng là chuyện của Tiểu Hạ, không liên quan gì đến em. Em không cần phải nghĩ mọi cách để làm con bé vui. Con bé có chuyện cần làm, em cũng có chuyện phải làm, không nên đặt trọng tâm lên người con bé.”

Kiều Mạn Mạn cảm thấy, hiện tại Tiểu Hạ rất đau buồn, họ nên an ủi Tiểu Hạ.

Cô ấy lại cảm thấy, anh trai rất thông minh, Tiểu Hạ cũng thông minh như anh trai. Lời anh trai nói có lẽ rất có lý, nên nghe lời anh trai.

Cô ấy chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”



Từ trước đến giờ Giang Vọng Hạ chưa bao giờ là người có tính tình tốt, khi ở chung với bạn bè có thể biểu lộ ra sự trầm ổn, lý trí, hoàn toàn là dựa vào sự giúp đỡ và bao dung của bạn bè với cô.

Lương Thi Tình là bạn thân của cô, không cần nhiều lời. Trần Linh Vũ lại càng không cần nói, mà Kiều Mạn Mạn thì là một người không tim không phổi, chưa bao giờ tức giận với cô. Họ chưa bao giờ cảm thấy Tiểu Hạ là người tính tình nóng nảy, dễ xúc động.

Trên thực tế, cô có rất nhiều chỗ thiếu sót.

Do cách họ nhìn cô mang theo một bộ lọc dày, cho nên họ mới không cảm thấy như vậy.

Giang Vọng Hạ kiêu ngạo tự cao, nói là “Tôi có vốn liếng và thực lực để kiêu ngạo”, nhưng không thể che giấu sự thật, dục vọng chiến thắng của cô rất nặng, rất hiếu thắng, còn không tiếp thu lời góp ý của người khác. Ví dụ như sự chất vấn và nhục mạ của cư dân mạng, ví dụ như sự an ủi có ý tốt của Kiều Mạn Mạn.

Chính cô cũng không phát hiện, tố chất tâm lý của cô còn lâu mới mạnh mẽ được như biểu hiện bên ngoài.

Cô cũng sẽ tự ái.

Cô cũng sẽ phát điên.

Nhưng mà cô không có nhận thức rõ ràng với bản thân, cho rằng dù mình không làm tốt, nhưng cũng không đến phiên người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, không có ai trong số họ xứng cả.

Cho dù là an ủi có ý tốt như Kiều Mạn Mạn, cũng không xứng, không cần thiết.

Trước kia, sở dĩ mọi người cảm thấy cô là người có tố chất tâm lý mạnh mẽ, đó là bởi vì cô chưa từng có trải nghiệm tương tự thôi.

Cô cũng vậy, cho rằng tố chất tâm lý của cô rất tốt.

Ánh mặt trời buổi sáng dịu dàng ấm áp, mang theo sương sớm, da mặt có cảm giác ẩm ướt, lành lạnh. Nhưng đứng dưới ánh mặt trời, sẽ cảm nhận được sự ấm áp trong cảm giác ẩm ướt lành lạnh này.

Trong sân nhà họ Kiều có một vườn hoa nhỏ, trồng rất nhiều hoa tươi và cây xanh.

Giang Vọng Hạ nhìn qua, thấy hoa thược dược đủ mọi màu sắc, sức sống dào dạt đón ánh mặt trời lúc sáng sớm, hình ảnh bình yên tốt đẹp.

Cô đứng trong sân nhìn một lúc lâu.

Rất nhanh, Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn đi ra từ trong phòng. Trên tay Kiều Tắc xách hai cốc cà phê, lưng Kiều Mạn Mạn đeo cặp sách nặng nề, tay nắm lấy dây đeo cặp, mặt bất mãn nhìn Kiều Tắc không biết đang nói gì.

Kiều Tắc quay đầu nhìn cô ấy một cái, bước chậm lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Xem ra, có lẽ là Kiều Mạn Mạn chê Kiều Tắc đi quá nhanh, cặp chân ngắn lùn tịt của cô ấy không theo kịp?

Giang Vọng Hạ không nhịn được bật cười.

Đợi họ đến gần, Kiều Tắc nhìn cô một cái, quay đầu nói với Kiều Mạn Mạn: “Em nhìn Tiểu Hạ đeo cặp sách không chê nặng chê mệt, sao em lại chê nặng?”

Kiều Mạn Mạn suy sụp, ấm áp nói: “Tiểu Hạ là Tiểu Hạ, em là em.”



“Cậu ấy không cảm thấy cặp sách nặng, liên quan gì đến việc em cảm thấy cặp sách rất nặng chứ?”

Kiều Tắc: “Hai đứa đều đeo cặp sách giống nhau.”

Kiều Mạn Mạn muốn giảo biện, Giang Vọng Hạ đã lười biếng mở miệng cắt đứt đoạn trò chuyện của hai người: “Đương nhiên có liên quan rồi, cặp của em chưa bao giờ chứa sách. Cặp Kiều Mạn Mạn mang sách giáo khoa 6 môn, còn mang cả sách luyện tập theo, sao có thể không nặng?”

Kiều Mạn Mạn lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn Tiểu Hạ: “Cặp của cậu không có sách?”

Thế cậu đeo cặp làm gì?

Đối mặt với sự kinh ngạc của Kiều Ngốc Ngốc, Giang Vọng Hạ bình tĩnh gật đầu: “Tớ mang truyện tranh với di động.”

Kiều Mạn Mạn ngẩn người, sau đó chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ: Xem ra học sinh giỏi không giống người bình thường như chúng mình.



Trên đường đến trường học, Giang Vọng Hạ chơi di động như bình thường, điểm khác là cô không lướt Weibo nữa, bởi vì tối hôm qua đã xóa Weibo rồi. Kiều Mạn Mạn vẫn lấy sách ra học thuộc lòng như bình thường.

Kiều Tắc thấy em gái ngốc chăm chỉ học hành như vậy, nói: “Nếu lần này em có thể giữ được top 300, anh có thể làm thẻ trà sữa tháng cho em.”

Tiệm trà sữa không có “thẻ trà sữa tháng”, nhưng anh có thể mỗi ngày mua cho cô ấy một cốc trà sữa.

Không thể không nói, đối với người yêu thích đồ ngọt mãnh liệt như Kiều Mạn Mạn mà nói, “thẻ trà sữa tháng” hấp dẫn gấp đôi tiền tiêu vặt, gần như có thể ngang hàng với màu vẽ nhập khẩu mới.

Nhất thời ánh mắt Kiều Mạn Mạn sáng ngời: “Được ạ, vị mỗi ngày do em tự chọn!”

Kiều Tắc: “Thế yêu cầu của anh cao hơn một chút, thi vào top 280 thì sao?”

Kiều Mạn Mạn không chút nghĩ ngợi đã đồng ý: “Nhất định em có thể đứng top 280 trong kỳ thi!”

“Anh đừng có xem thường em! Anh đợi em uống trà sữa tới tán gia bại sản đi!”

Kiều Tắc: “… Mạn Mạn, anh tán gia bại sản có chỗ nào tốt cho em không?”

Kiều Mạn Mạn ngẫm nghĩ: “Hình như không có?”

Kiều Tắc: “Thế em còn muốn anh mời em trà sữa đến tán gia bại sản?”

Kiều Mạn Mạn: “Em chỉ nói vậy thôi.”

Giang Vọng Hạ đặt di động xuống, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Cô yên lặng nghe hai người họ nói nhảm, vẫn không hiểu, tại sao đối thoại nhảm nhí như vậy mà họ có thể trò chuyện lâu thế chứ?

Rất nhanh họ đã đến trường X.

Buổi sáng Kiều Tắc dặn dì giúp việc chuẩn bị thêm cho anh một cốc Americano đá, hơi lâu. Họ đến trường học muộn một chút, hai cô gái gần như là phải chạy chậm tới khu dạy học.

Hai người lên tầng hai, Kiều Mạn Mạn hỏi Tiểu Hạ có muốn ăn cơm trưa cùng cô ấy không.

Giang Vọng Hạ nói, được.

Nhận được hồi âm, Kiều Mạn Mạn không lãng phí thời gian nữa, ôm cặp sách chạy nước rút lên tầng năm, buộc phải chạy tới phòng học lớp 11-19 trong vòng một phút.

Lớp 1 ở ngay tầng hai, Giang Vọng Hạ không chạy như Kiều Mạn Mạn, đi qua là được.

Giang Vọng Hạ đi tới phòng học, vừa mới ngồi xuống chuẩn bị lấy sách ra, thì có một nữ sinh cùng lớp đi tới.

Cô ấy nói: “Tiểu Hạ, trưởng khối bảo cậu đến phòng làm việc của thầy chút.”

Vẻ mặt Giang Vọng Hạ thản nhiên, thầm nghĩ: Xem ra là chuyện đánh nhau tối qua bị trưởng khối biết rồi.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy ngày nay cập nhật rất ít, tác giả không thể thêm chút sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau