Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!
Chương 67: Ngoại truyện 5
Tháng tư, Kiều Mạn Mạn thi đánh giá xong quay lại thành phố X, bắt đầu giành giật từng giây chạy nước rút cho điểm văn hóa.
Liên tục 10 tháng ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà, thời gian gần đây lại tới lui liên tục mấy thành phố, càng không có cách nào nghỉ ngơi cho tốt. Sắc mặt Kiều Mạn Mạn hơi không ổn, người cũng gầy đi một vòng.
Kiều Tắc nửa đùa nửa thật nói cô ấy trở nên vừa đen vừa gầy, sắp thành “phụ nữ luống tuổi có chồng” rồi.
Kiều Mạn Mạn là một cô gái nhỏ thích chưng diện, bị anh trai nói như thế, giận đến mức cơm còn ăn không vào.
Thật sự tức không chịu nổi, Kiều Mạn Mạn gọi Tiểu Hạ hỗ trợ đánh người, thậm chí còn mách lẻo với anh em bạn bè của Kiều Tắc, muốn các anh trai giúp cô ấy giáo huấn Kiều Tắc.
Từ trước đến nay họ đều rất bảo vệ Kiều Mạn Mạn, cô ấy đã mách lẻo tận mặt họ rồi, không thể thờ ơ được, vì thế bèn đi dạy dỗ Kiều Tắc một trận.
Kiều Tắc chịu khổ bị oanh tạc tin nhắn có hơi cạn lời.
Bách Lăng cũng được Kiều Mạn Mạn mách lẻo, anh ấy kiên nhẫn an ủi: “Học tập quan trọng, nhưng em cũng phải chú ý sức khỏe.”
Kiều Mạn Mạn: “Dạ dạ!”
Bách Lăng và Kiều Mạn Mạn hàn huyên một lúc, sau đó mới tìm Kiều Tắc, nói: “A Tắc, mày nói Mạn Mạn như thế có phải hơi quá đáng không?”
Đã bị N người bạn tìm tới cửa nói những câu tương tự, mặt Kiều Tắc lộ vẻ đau khổ, vô cùng thuần thục nhận sai: “Đúng đúng đúng, là lỗi của tao.”
Sớm biết con bé tố cáo với chúng mày, chắc chắn tao sẽ không nói con bé như vậy!
Vốn dĩ Bách Lăng còn muốn nói thêm vài câu, bảo anh đừng có lúc nào cũng bắt nạt Mạn Mạn. Nhưng thấy dáng vẻ này của anh, muốn nói lại thôi.
Không có cách nào, thái độ của Kiều Tắc thời niên thiếu đối xử với Mạn Mạn mít ướt thật sự quá không kiên nhẫn. Hơn nữa Kiều Mạn Mạn còn không phải con gái ruột nhà họ Kiều, trạng thái đầy bất lợi, Bách Lăng thật sự lo nhà họ Kiều sẽ đối xử không tốt với Mạn mạn.
Đây là việc nhà người ta.
Nhưng anh ấy không thể không lo lắng.
Kiều Tắc nói anh đang giỡn với em gái, không có ý bắt nạt cô ấy.
Kiều Tắc nói: “Mày cũng thấy một năm này con bé như phát điên vậy, học tập vẽ tranh ngày đêm. Sức khỏe vốn đã không tốt, còn thức đêm như thế, tao mà không nhắc đến chuyện con bé để ý, con bé sẽ không để tâm vào sức khỏe của mình.’
“Vốn dĩ con bé bị thiếu máu, tao sợ nó thức đêm không cẩn thận sẽ ngất xỉu mất.”
Bách Lăng muốn nói “Làm gì mà khoa trương đến mức đó”, nhưng lời tới bên miệng thì chợt nhớ ra khi còn bé Kiều Mạn Mạn động tý là than mệt, lúc nào cũng ủ rũ buồn bã, có lẽ không phải Kiều Tắc đang lo nghĩ vô cớ.
Anh ấy im lặng một lúc mới nói: “Cũng đúng.”
Kiều Tắc liếc anh ấy một cái: “Thế mà chúng mày còn giúp con bé, vội vàng đến mắng tao?”
Bách Lăng thản nhiên đáp: “Đâu có, tao tìm mày ăn cơm.”
Vẻ mặt Kiều Tắc đầy ghét bỏ: “Chậc, không tin.”
Nói là không tin, nhưng đúng là Bách Lăng tìm Kiều Tắc ăn trưa. Công ty hai người rất gần nhau, lúc họ không bận sẽ cùng nhau ăn cơm, tâm sự thư giãn.
Bởi vì chuyện của Kiều Mạn Mạn, Kiều Tắc đã bị vài người bạn nối khố trách móc.
Lúc ăn trưa, anh không nhịn được phàn nàn với Bách Lăng: “Tao bảo này, cuối cùng thì ai mới là anh của con bé? Tao chỉ mở miệng đùa giỡn thôi mà sao chúng mày ai cũng sốt ruột hơn cả tao thế?”
Bách Lăng trấn an bạn tốt: “Mày coi như tất cả chúng ta đều là anh trai của Mạn Mạn là được.”
Kiều Tắc: “Thế thì chúng mày cũng không thể mắng tao được! Rốt cuộc là chúng mày cùng lớn lên với ai hả!”
Bách Lăng: “Tuy chúng ta là anh em chơi từ nhỏ đến lớn, nhưng Mạn Mạn cũng là do chúng ta nhìn mà lớn lên. Chúng nó coi Mạn Mạn là em gái ruột nên mới sốt ruột, mày quen là được rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc: “… Đợi chút, “quen là được rồi” là ý gì?”
Bách Lăng uyển chuyển nói: “Chúng nó đều coi Mạn Mạn là em gái ruột.”
Nói cách khác, em gái bị bắt nạt, làm anh trai sao có thể thờ ơ mặc kệ?
Nếu còn có lần sau, nhất định họ vẫn sẽ “quan tâm”.
Kiều Tắc mặt không biến sắc: “Đừng nói với tao, cái thằng nhãi mày cùng chúng nó là cá mè một lứa đấy.”
Bách Lăng thản nhiên: “Khó nói.”
Kiều Tắc:??
Kiều Tắc: “Chết tiệt.”
…
Kiều Mạn Mạn quay lại trường học, khôi phục cuộc sống vườn trường trước khi tập huấn. Chỗ khác biệt là, cô ấy dậy sớm hơn trước kia, ngủ muộn hơn trước kia. Còn lại chưa tới hai tháng, chỉ hận không thể tiến hóa giấc ngủ của nhân loại.
Giống như trước kia, chủ yếu là Kiều Tắc phụ trách đưa đón cô ấy và Tiểu Hạ đi học tan học, Kiều Tắc không có thời gian thì chú quản gia sẽ phụ trách.
Có Kiều Tắc ở đây, Bách Lăng sẽ không có chỗ phát huy công dụng. Dù sao Kiều Tắc mới là anh trai của Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ, anh ấy chỉ là bạn của Kiều Tắc, nể tình Kiều Tắc mới miễn cưỡng xem như là “anh trai” của các cô.
Bỏ qua tầng quan hệ trung gian này, anh ấy sẽ không có quan hệ gì với các cô.
Thi thoảng, Kiều Tắc tăng ca không kịp kết thúc công việc đến đón em gái, gọi quản gia thì đón họ sẽ hơi muộn, lo hai em gái chờ ở trường quá lâu, lúc đó sẽ gọi Bách Lăng tiện đường đến đón họ.
Bởi vì thời gian Bách Lăng đến trường X ngắn hơn nhiều so với thời gian quản gia Lý xuất phát từ Ngự viên Lan Đình.
Tạm thời nhận “nhiệm vụ”, Bách Lăng trêu chọc: “Kiều Tắc, mày sai tao thành thạo thế, có nên trả lương không?”
Kiều Tắc chọn dùng ma pháp đánh bại ma pháp: “Không thể nói thế được, mày không phải cũng là anh trai của Tiểu Hạ và Mạn Mạn sao?”
“Anh trai đi đón em gái không phải chuyện nên làm sao?”
Bách Lăng: “Sao tao nhớ lần trước có người nào đấy liên tục nhấn mạnh Tiểu Hạ và Mạn Mạn chỉ có một người anh trai? Mấy người khác không tính?”
Kiều Tắc: “Mày đi đón hai đứa về nhà, từ hôm nay trở đi, hai đứa nó sẽ có hai người anh trai!”
Bách Lăng bật cười, nói: “Được rồi, bây giờ tao đến đón hai em ấy.”
…
Bách Lăng tới cổng trường X, xe dừng lại không lâu, Kiều Mạn Mạn đã đeo cặp sách đi từ trong sân trường ra.
Đèn đường sáng trưng, nhưng ánh sáng không thể so với ban ngày, Kiều Mạn Mạn cầm sách trong tay, vừa đi vừa xem, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn đường, đi không nhanh, cũng không sợ đụng vào người ta hoặc đụng phải chướng ngại vật.
Kiều Mạn Mạn không chú ý tới Bách Lăng. Không thấy xe của anh trai, cô ấy tưởng anh chưa tới, đứng ở cổng trường đọc sách một lúc.
Bách Lăng đang ngồi trong xe, nhìn qua cửa sổ xe thấy bóng dáng cô gái dưới ánh đèn đường.
Lần gặp nhau trước của họ là vào Tết Nguyên đán, thời tiết lúc đó tương đối lạnh, cần phải mặc áo khoác.
Bây giờ là mùa hè, Kiều Mạn Mạn mặc đồng phục hè đơn giản của học sinh. Có thể do chịu ảnh hưởng từ lời Kiều Tắc nói, biết Kiều Mạn Mạn ôn tập cả ngày lẫn đêm, Bách Lăng thấy cô ấy gầy đi một vòng.
Giang Vọng Hạ còn chưa ra, không cần vội vã về.
Bách Lăng nghĩ Mạn Mạn đã trưởng thành, nên tránh hiềm nghi, hay là đợi Tiểu Hạ ra rồi gọi cả hai cùng lên xe thì tốt hơn.
Nhưng mà, Kiều Mạn Mạn ngẩng đầu không thấy xe của anh trai liền hơi buồn bực: Anh trai không phải người đến muộn, sao vẫn chưa thấy anh ấy tới?
Vô thức nhìn về phía mấy chiếc xe đang đỗ trước cổng trường, kết quả thấy xe của Bách Lăng.
Kiều Mạn Mạn còn chưa nghĩ ra khả năng “anh trai không có thời gian nên nhờ Bách Lăng tới đón mình và Tiểu Hạ” thì người đã lại gần theo bản năng, đi tới cửa xe bên phải, hơi khom lưng. Lúc cửa sổ xe hạ xuống, cô ấy thấy một gương mặt quen thuộc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đôi mắt cô ấy hơi mở to, ngạc nhiên hỏi: “Anh Bách Lăng, sao anh lại ở đây?”
Bách Lăng giải thích với cô ấy: “Anh em nhờ anh tới đón hai đứa. Cậu ấy có việc khẩn cấp cần xử lý, chưa tan làm luôn được.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, hả hê nói: “Anh trai thảm ghê.”
Cô ấy nói với người ngồi ghế lái: “Anh Bách Lăng, em với Tiểu Hạ ngồi ở ghế sau, em lên xe trước đây!”
Bách Lăng: “Ừ.”
Cùng là em gái của Kiều Tắc, so ra thì, Bách Lăng và bạn bè thích Kiều Mạn Mạn hơn cũng không phải không có lý.
Năm ngoái anh ấy cũng có tới đón Giang Vọng Hạ và Mạn Mạn một lần. Đến viện cờ đón Giang Vọng Hạ trước, sau đó mới đến phòng vẽ đón Kiều Mạn Mạn.
Giang Vọng Hạ ngồi thẳng vào ghế sau.
Đương nhiên, hành vi của cô không có vấn đề gì, anh ấy đến đón các cô, các cô ngồi phía sau, không thể nào hợp lý hơn.
Nhưng Kiều Mạn Mạn sẽ chào hỏi với anh ấy, nói lát nữa cô ấy và Tiểu Hạ sẽ ngồi ghế sau. Nhìn qua giống như làm điều thừa thãi, nhưng cân nhắc đến lễ nghi khi đi xe lại khiến người ta cảm thấy không giống nhau.
Kiều Mạn Mạn ngồi vào ghế sau, không học thuộc lòng nữa, mà nhét sách vào trong cặp sách.
Cô ấy hơi nghiêng người về phía trước, tay đặt lên lưng ghế lái, tò mò hỏi Bách Lăng: “Là anh trai đột nhiên gọi anh tới ạ? Anh Bách Lăng, có phải anh cũng tăng ca muộn không?”
Bách Lăng cười: “Vẫn ổn, không muộn như giờ tự học buổi tối của các em.”
Kiều Mạn Mạn nói chậm rãi: “Khác nhau mà, đi làm mệt mỏi hơn đi học nhiều!”
Cô ấy nói: “Nếu anh cũng không có thời gian, hoặc là đi làm cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn có thể từ chối anh trai em, để chú Lý đến đón bọn em là được!”
Bách Lăng: “Chú Lý lái xe tới sẽ lâu hơn, sợ hai đứa phải đợi lâu.”
Kiều Mạn Mạn: “Không sao, em với Tiểu Hạ đợi một chút cũng không sao.”
Bách Lăng: “Chú Lý lớn tuổi rồi, buổi tối lái xe không tốt.”
Kiều Mạn Mạn nhỏ giọng phản bác: “Chú Lý còn trẻ hơn cả ba em.”
Nghe ra được là cô ấy không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy.
Bách Lăng không nói tiếp câu “Em không phiền”, mà xuất phát từ điểm khác: “Việc đó anh hiểu, nhưng anh thì có thể tiện đường mua trà sữa cho em, còn chú Lý chắc là không có thời gian đâu.”
Kiều Mạn Mạn hơi kinh ngạc: “Dạ?”
Giống như mọi lần, Giang Vọng Hạ ra muộn hơn Kiều Mạn Mạn 10 phút.
Cô là người nghiện di động rất nặng, không giống Kiều Mạn Mạn có thể không chạm vào di động cả ngày. Cô đã sớm thấy Kiều Tắc gửi tin nhắn nói anh tạm thời có việc không đến được, tối nay Bách Lăng sẽ đến đón các cô.
Cô nhận ra xe của Bách Lăng.
Giang Vọng Hạ mở cửa xe, nói “Chào buổi tối” với Bách Lăng, sau đó ngồi vào vị trí ghế sau.
Kiều Mạn Mạn đang uống trà sữa.
… Hử?
Tầm mắt Giang Vọng Hạ dời khỏi mặt Kiều Mạn Mạn, chuyển xuống chai nước khoáng đang cầm trong tay, rơi vào trầm mặc vi diệu.
Giang Vọng Hạ: Tuy là em không uống trà sữa, nhưng anh chỉ mua trà sữa cho Kiều Ngốc Ngốc, anh cảm thấy như vậy có ổn không?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hạ gần như không uống đồ ngọt, bao gồm nhưng không giới hạn trong: Trà sữa, trà trái cây, Coca, cà phê.
Nước trái cây nguyên chất và nước chanh thì sẽ uống.
Kiều Tắc mua trà sữa cho Kiều Ngốc Ngốc, sẽ mua nước chanh hoặc nước ép trái cây tươi cho Tiểu Hạ (Không thêm đường)
Bách Lăng biết Tiểu Hạ không uống trà sữa, nhưng không ngờ tới Tiểu Hạ lại uống nước chanh hoặc nước ép trái cây tươi, cho nên mua luôn nước khoáng hhhh.
Liên tục 10 tháng ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà, thời gian gần đây lại tới lui liên tục mấy thành phố, càng không có cách nào nghỉ ngơi cho tốt. Sắc mặt Kiều Mạn Mạn hơi không ổn, người cũng gầy đi một vòng.
Kiều Tắc nửa đùa nửa thật nói cô ấy trở nên vừa đen vừa gầy, sắp thành “phụ nữ luống tuổi có chồng” rồi.
Kiều Mạn Mạn là một cô gái nhỏ thích chưng diện, bị anh trai nói như thế, giận đến mức cơm còn ăn không vào.
Thật sự tức không chịu nổi, Kiều Mạn Mạn gọi Tiểu Hạ hỗ trợ đánh người, thậm chí còn mách lẻo với anh em bạn bè của Kiều Tắc, muốn các anh trai giúp cô ấy giáo huấn Kiều Tắc.
Từ trước đến nay họ đều rất bảo vệ Kiều Mạn Mạn, cô ấy đã mách lẻo tận mặt họ rồi, không thể thờ ơ được, vì thế bèn đi dạy dỗ Kiều Tắc một trận.
Kiều Tắc chịu khổ bị oanh tạc tin nhắn có hơi cạn lời.
Bách Lăng cũng được Kiều Mạn Mạn mách lẻo, anh ấy kiên nhẫn an ủi: “Học tập quan trọng, nhưng em cũng phải chú ý sức khỏe.”
Kiều Mạn Mạn: “Dạ dạ!”
Bách Lăng và Kiều Mạn Mạn hàn huyên một lúc, sau đó mới tìm Kiều Tắc, nói: “A Tắc, mày nói Mạn Mạn như thế có phải hơi quá đáng không?”
Đã bị N người bạn tìm tới cửa nói những câu tương tự, mặt Kiều Tắc lộ vẻ đau khổ, vô cùng thuần thục nhận sai: “Đúng đúng đúng, là lỗi của tao.”
Sớm biết con bé tố cáo với chúng mày, chắc chắn tao sẽ không nói con bé như vậy!
Vốn dĩ Bách Lăng còn muốn nói thêm vài câu, bảo anh đừng có lúc nào cũng bắt nạt Mạn Mạn. Nhưng thấy dáng vẻ này của anh, muốn nói lại thôi.
Không có cách nào, thái độ của Kiều Tắc thời niên thiếu đối xử với Mạn Mạn mít ướt thật sự quá không kiên nhẫn. Hơn nữa Kiều Mạn Mạn còn không phải con gái ruột nhà họ Kiều, trạng thái đầy bất lợi, Bách Lăng thật sự lo nhà họ Kiều sẽ đối xử không tốt với Mạn mạn.
Đây là việc nhà người ta.
Nhưng anh ấy không thể không lo lắng.
Kiều Tắc nói anh đang giỡn với em gái, không có ý bắt nạt cô ấy.
Kiều Tắc nói: “Mày cũng thấy một năm này con bé như phát điên vậy, học tập vẽ tranh ngày đêm. Sức khỏe vốn đã không tốt, còn thức đêm như thế, tao mà không nhắc đến chuyện con bé để ý, con bé sẽ không để tâm vào sức khỏe của mình.’
“Vốn dĩ con bé bị thiếu máu, tao sợ nó thức đêm không cẩn thận sẽ ngất xỉu mất.”
Bách Lăng muốn nói “Làm gì mà khoa trương đến mức đó”, nhưng lời tới bên miệng thì chợt nhớ ra khi còn bé Kiều Mạn Mạn động tý là than mệt, lúc nào cũng ủ rũ buồn bã, có lẽ không phải Kiều Tắc đang lo nghĩ vô cớ.
Anh ấy im lặng một lúc mới nói: “Cũng đúng.”
Kiều Tắc liếc anh ấy một cái: “Thế mà chúng mày còn giúp con bé, vội vàng đến mắng tao?”
Bách Lăng thản nhiên đáp: “Đâu có, tao tìm mày ăn cơm.”
Vẻ mặt Kiều Tắc đầy ghét bỏ: “Chậc, không tin.”
Nói là không tin, nhưng đúng là Bách Lăng tìm Kiều Tắc ăn trưa. Công ty hai người rất gần nhau, lúc họ không bận sẽ cùng nhau ăn cơm, tâm sự thư giãn.
Bởi vì chuyện của Kiều Mạn Mạn, Kiều Tắc đã bị vài người bạn nối khố trách móc.
Lúc ăn trưa, anh không nhịn được phàn nàn với Bách Lăng: “Tao bảo này, cuối cùng thì ai mới là anh của con bé? Tao chỉ mở miệng đùa giỡn thôi mà sao chúng mày ai cũng sốt ruột hơn cả tao thế?”
Bách Lăng trấn an bạn tốt: “Mày coi như tất cả chúng ta đều là anh trai của Mạn Mạn là được.”
Kiều Tắc: “Thế thì chúng mày cũng không thể mắng tao được! Rốt cuộc là chúng mày cùng lớn lên với ai hả!”
Bách Lăng: “Tuy chúng ta là anh em chơi từ nhỏ đến lớn, nhưng Mạn Mạn cũng là do chúng ta nhìn mà lớn lên. Chúng nó coi Mạn Mạn là em gái ruột nên mới sốt ruột, mày quen là được rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc: “… Đợi chút, “quen là được rồi” là ý gì?”
Bách Lăng uyển chuyển nói: “Chúng nó đều coi Mạn Mạn là em gái ruột.”
Nói cách khác, em gái bị bắt nạt, làm anh trai sao có thể thờ ơ mặc kệ?
Nếu còn có lần sau, nhất định họ vẫn sẽ “quan tâm”.
Kiều Tắc mặt không biến sắc: “Đừng nói với tao, cái thằng nhãi mày cùng chúng nó là cá mè một lứa đấy.”
Bách Lăng thản nhiên: “Khó nói.”
Kiều Tắc:??
Kiều Tắc: “Chết tiệt.”
…
Kiều Mạn Mạn quay lại trường học, khôi phục cuộc sống vườn trường trước khi tập huấn. Chỗ khác biệt là, cô ấy dậy sớm hơn trước kia, ngủ muộn hơn trước kia. Còn lại chưa tới hai tháng, chỉ hận không thể tiến hóa giấc ngủ của nhân loại.
Giống như trước kia, chủ yếu là Kiều Tắc phụ trách đưa đón cô ấy và Tiểu Hạ đi học tan học, Kiều Tắc không có thời gian thì chú quản gia sẽ phụ trách.
Có Kiều Tắc ở đây, Bách Lăng sẽ không có chỗ phát huy công dụng. Dù sao Kiều Tắc mới là anh trai của Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ, anh ấy chỉ là bạn của Kiều Tắc, nể tình Kiều Tắc mới miễn cưỡng xem như là “anh trai” của các cô.
Bỏ qua tầng quan hệ trung gian này, anh ấy sẽ không có quan hệ gì với các cô.
Thi thoảng, Kiều Tắc tăng ca không kịp kết thúc công việc đến đón em gái, gọi quản gia thì đón họ sẽ hơi muộn, lo hai em gái chờ ở trường quá lâu, lúc đó sẽ gọi Bách Lăng tiện đường đến đón họ.
Bởi vì thời gian Bách Lăng đến trường X ngắn hơn nhiều so với thời gian quản gia Lý xuất phát từ Ngự viên Lan Đình.
Tạm thời nhận “nhiệm vụ”, Bách Lăng trêu chọc: “Kiều Tắc, mày sai tao thành thạo thế, có nên trả lương không?”
Kiều Tắc chọn dùng ma pháp đánh bại ma pháp: “Không thể nói thế được, mày không phải cũng là anh trai của Tiểu Hạ và Mạn Mạn sao?”
“Anh trai đi đón em gái không phải chuyện nên làm sao?”
Bách Lăng: “Sao tao nhớ lần trước có người nào đấy liên tục nhấn mạnh Tiểu Hạ và Mạn Mạn chỉ có một người anh trai? Mấy người khác không tính?”
Kiều Tắc: “Mày đi đón hai đứa về nhà, từ hôm nay trở đi, hai đứa nó sẽ có hai người anh trai!”
Bách Lăng bật cười, nói: “Được rồi, bây giờ tao đến đón hai em ấy.”
…
Bách Lăng tới cổng trường X, xe dừng lại không lâu, Kiều Mạn Mạn đã đeo cặp sách đi từ trong sân trường ra.
Đèn đường sáng trưng, nhưng ánh sáng không thể so với ban ngày, Kiều Mạn Mạn cầm sách trong tay, vừa đi vừa xem, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn đường, đi không nhanh, cũng không sợ đụng vào người ta hoặc đụng phải chướng ngại vật.
Kiều Mạn Mạn không chú ý tới Bách Lăng. Không thấy xe của anh trai, cô ấy tưởng anh chưa tới, đứng ở cổng trường đọc sách một lúc.
Bách Lăng đang ngồi trong xe, nhìn qua cửa sổ xe thấy bóng dáng cô gái dưới ánh đèn đường.
Lần gặp nhau trước của họ là vào Tết Nguyên đán, thời tiết lúc đó tương đối lạnh, cần phải mặc áo khoác.
Bây giờ là mùa hè, Kiều Mạn Mạn mặc đồng phục hè đơn giản của học sinh. Có thể do chịu ảnh hưởng từ lời Kiều Tắc nói, biết Kiều Mạn Mạn ôn tập cả ngày lẫn đêm, Bách Lăng thấy cô ấy gầy đi một vòng.
Giang Vọng Hạ còn chưa ra, không cần vội vã về.
Bách Lăng nghĩ Mạn Mạn đã trưởng thành, nên tránh hiềm nghi, hay là đợi Tiểu Hạ ra rồi gọi cả hai cùng lên xe thì tốt hơn.
Nhưng mà, Kiều Mạn Mạn ngẩng đầu không thấy xe của anh trai liền hơi buồn bực: Anh trai không phải người đến muộn, sao vẫn chưa thấy anh ấy tới?
Vô thức nhìn về phía mấy chiếc xe đang đỗ trước cổng trường, kết quả thấy xe của Bách Lăng.
Kiều Mạn Mạn còn chưa nghĩ ra khả năng “anh trai không có thời gian nên nhờ Bách Lăng tới đón mình và Tiểu Hạ” thì người đã lại gần theo bản năng, đi tới cửa xe bên phải, hơi khom lưng. Lúc cửa sổ xe hạ xuống, cô ấy thấy một gương mặt quen thuộc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đôi mắt cô ấy hơi mở to, ngạc nhiên hỏi: “Anh Bách Lăng, sao anh lại ở đây?”
Bách Lăng giải thích với cô ấy: “Anh em nhờ anh tới đón hai đứa. Cậu ấy có việc khẩn cấp cần xử lý, chưa tan làm luôn được.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, hả hê nói: “Anh trai thảm ghê.”
Cô ấy nói với người ngồi ghế lái: “Anh Bách Lăng, em với Tiểu Hạ ngồi ở ghế sau, em lên xe trước đây!”
Bách Lăng: “Ừ.”
Cùng là em gái của Kiều Tắc, so ra thì, Bách Lăng và bạn bè thích Kiều Mạn Mạn hơn cũng không phải không có lý.
Năm ngoái anh ấy cũng có tới đón Giang Vọng Hạ và Mạn Mạn một lần. Đến viện cờ đón Giang Vọng Hạ trước, sau đó mới đến phòng vẽ đón Kiều Mạn Mạn.
Giang Vọng Hạ ngồi thẳng vào ghế sau.
Đương nhiên, hành vi của cô không có vấn đề gì, anh ấy đến đón các cô, các cô ngồi phía sau, không thể nào hợp lý hơn.
Nhưng Kiều Mạn Mạn sẽ chào hỏi với anh ấy, nói lát nữa cô ấy và Tiểu Hạ sẽ ngồi ghế sau. Nhìn qua giống như làm điều thừa thãi, nhưng cân nhắc đến lễ nghi khi đi xe lại khiến người ta cảm thấy không giống nhau.
Kiều Mạn Mạn ngồi vào ghế sau, không học thuộc lòng nữa, mà nhét sách vào trong cặp sách.
Cô ấy hơi nghiêng người về phía trước, tay đặt lên lưng ghế lái, tò mò hỏi Bách Lăng: “Là anh trai đột nhiên gọi anh tới ạ? Anh Bách Lăng, có phải anh cũng tăng ca muộn không?”
Bách Lăng cười: “Vẫn ổn, không muộn như giờ tự học buổi tối của các em.”
Kiều Mạn Mạn nói chậm rãi: “Khác nhau mà, đi làm mệt mỏi hơn đi học nhiều!”
Cô ấy nói: “Nếu anh cũng không có thời gian, hoặc là đi làm cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn có thể từ chối anh trai em, để chú Lý đến đón bọn em là được!”
Bách Lăng: “Chú Lý lái xe tới sẽ lâu hơn, sợ hai đứa phải đợi lâu.”
Kiều Mạn Mạn: “Không sao, em với Tiểu Hạ đợi một chút cũng không sao.”
Bách Lăng: “Chú Lý lớn tuổi rồi, buổi tối lái xe không tốt.”
Kiều Mạn Mạn nhỏ giọng phản bác: “Chú Lý còn trẻ hơn cả ba em.”
Nghe ra được là cô ấy không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy.
Bách Lăng không nói tiếp câu “Em không phiền”, mà xuất phát từ điểm khác: “Việc đó anh hiểu, nhưng anh thì có thể tiện đường mua trà sữa cho em, còn chú Lý chắc là không có thời gian đâu.”
Kiều Mạn Mạn hơi kinh ngạc: “Dạ?”
Giống như mọi lần, Giang Vọng Hạ ra muộn hơn Kiều Mạn Mạn 10 phút.
Cô là người nghiện di động rất nặng, không giống Kiều Mạn Mạn có thể không chạm vào di động cả ngày. Cô đã sớm thấy Kiều Tắc gửi tin nhắn nói anh tạm thời có việc không đến được, tối nay Bách Lăng sẽ đến đón các cô.
Cô nhận ra xe của Bách Lăng.
Giang Vọng Hạ mở cửa xe, nói “Chào buổi tối” với Bách Lăng, sau đó ngồi vào vị trí ghế sau.
Kiều Mạn Mạn đang uống trà sữa.
… Hử?
Tầm mắt Giang Vọng Hạ dời khỏi mặt Kiều Mạn Mạn, chuyển xuống chai nước khoáng đang cầm trong tay, rơi vào trầm mặc vi diệu.
Giang Vọng Hạ: Tuy là em không uống trà sữa, nhưng anh chỉ mua trà sữa cho Kiều Ngốc Ngốc, anh cảm thấy như vậy có ổn không?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hạ gần như không uống đồ ngọt, bao gồm nhưng không giới hạn trong: Trà sữa, trà trái cây, Coca, cà phê.
Nước trái cây nguyên chất và nước chanh thì sẽ uống.
Kiều Tắc mua trà sữa cho Kiều Ngốc Ngốc, sẽ mua nước chanh hoặc nước ép trái cây tươi cho Tiểu Hạ (Không thêm đường)
Bách Lăng biết Tiểu Hạ không uống trà sữa, nhưng không ngờ tới Tiểu Hạ lại uống nước chanh hoặc nước ép trái cây tươi, cho nên mua luôn nước khoáng hhhh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất