Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 494: Trở Thành Thần Tượng

Trước Sau
Nữ nhân thần mạch nhân tộc kích phát chiến thế, mạnh nhất, trực tiếp vượt không gian, như nữ chiến thần với tư thế oai hùng trác tuyệt dùng một quyền có thể đánh nứt thiên địa.

Một thanh niên thần mạch nhân tộc phát động công kích, trên thân thể khôi ngô toát ra thần quang vô tận.

Bảy tên cường giả thần mạch nhân tộc đồng thời ra tay, tràng diện rung động lòng người, bảy đám thần quang như bảy mặt trời, tựa như muốn hòa tan cả thế giới.

Tịch Thiên Dạ vung tay lên, ma thủ nhấc lên huyết hải núi thây, trực tiếp bao trùm cả bảy tên cường giả kia.

Bạch cốt thăm thắm, trong nháy mắt toàn bộ thiên địa đều trở nên ảm đạm.

Phốc phốc phốc...

Bảy tiếng vang trầm thấp đồng thời vang lên.

“Trong nháy mắt, bảy đám thần quang kia bỗng trở nên ảm đạm, như bị u quang huyết hải ăn mòn, đang nóng rực bỗng ảm đạm rồi triệt để vụt tắt.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong giây lát.

Thần quang phai mờ, huyết hải núi thây cũng không thấy, u quang tan rã. Sau đó chỉ còn Tịch Thiên Dạ đứng giữa thiên địa, trên trời không còn thân ảnh của bảy tên kia nữa.

Tịch Thiên Dạ đứng giữa hư không, gió lạnh lay động vạt áo, sắc mặt hẳn có chút tái nhợt.

Tu vi hiện tại của hắn không đủ để thi triển Thần Ma thủ chân chính do phụ tải quá lớn, đánh bại tám tên cường giả thần mạch nhân tộc đã là cực hạn.

Cả thiên địa vô cùng yên tĩnh, trên đường phố. không có bất kỳ thanh âm gì, toàn bộ thí sinh đều run rẩy, không ai dám phát ra tiếng động. Vài người cẩn thận còn trực tiếp quay người trốn xa vạn dặm, sợ bị Tịch Thiên Dạ để mắt tới.

Tịch Thiên Dạ băng lãnh đứng trên không trung, quét mắt qua các ngõ ngách, giống như đang chăm chú tìm kiếm đám rình rập.

Mấy kẻ núp trong bóng tối, cũng có vài tên mang ý đồ xấu, muốn hạ độc thủ sau lưng. Tu vi của những người kia đều rất mạnh, thậm chí không kém gì Linh Nghiễm Hạ, Tịch Thiên Dạ đã cảm ứng được mấy tồn tại như thế.

Nhưng mà giờ khắc này, khi ánh mắt Tịch Thiên Dạ chiếu tới chỗ nào thì toàn bộ chỗ đó đều an tĩnh, gió êm sóng lặng.

Những người kia đều biết trạng thái hiện tại của Tịch Thiên Dạ rất kém, có cơ hội ra tay nhưng cũng không có ai dám đứng ra.

Vừa rồi Tịch Thiên Dạ bá đạo đánh bại tám tên thần mạch nhân tộc, sự hung ác của hẳn đã rung động tất cả mọi người, một khi đã cố kỵ thì sẽ chẳng thể, quyết đoán hành động.

Tịch Thiên Dạ cười lạnh, bước từng bước một về phía trước, nghênh ngang rời đi. Hắn như vương giả của nơi này, đi lại trên bầu trời, không ai dám trêu chọc.

Tại không gian quan chiến, mọi người nhìn thiếu niên nghênh ngang rời đi kia, không ai nói gì, trong mắt chỉ có kinh hãi.



“Nam Man đại lục lại có thiếu niên cường giá mạnh mẽ như thế...!”

Rất nhiều sinh linh của Hắc Bạch thần thành cảm thấy khó tin. Trong lịch sử, Nam Man đại lục chưa từng xuất hiện thiếu niên cường giả mạnh như thế. Ít nhất là bọn hẳn chưa từng nghe nói qua.

Trong quan niệm của bọn hắn, thiên tài mạnh nhất Nam Man đại lục cũng chỉ ngang ngửa với thiên tài phổ thông của Hắc Bạch thần thành.

Căn bản là không thể đánh bại Linh Nghiễm Hạ, càng không thể đồng thời đánh bại tám vị cường giá thần mạch nhân tộc.

“Đáng giận!”

Trong phòng kế bên, một tên trung niên cường, tráng của thần mạch nhân tộc hung hắng nện một quyền lên bàn trà, khiến bàn trà kiên cố lập tức nổ tan.

Khuôn mặt hẳn xanh mét, cả người run nhè nhẹ.

Mất mặt, thật sự là là quá mất mặt rồi...!

Hãn có nằm mơ cũng không ngờ, thần mạch nhân tộc chẳng những không tìm lại được uy nghiêm, mà còn bị Tịch Thiên Dạ hung hãng tát một cái nữa lên mặt.

Hơn trăm triệu người tại Hắc Bạch thần thành đều đang quan sát không gian chiến đấu thứ bảy, dù hẳn đang ngồi trong phòng nhưng vẫn thấy nóng mặt Thực sự là quá xấu hổ.

“Thật cường đại, thiên tài Hắc Bạch thần thành thì có gì đặc biệt hơn người, thiên tài Nam Man đại lục chúng ta cũng không kém.”

Trong mắt Lục Tâm Nhan liên tục lóe lên dị sắc, trên mặt là vẻ kiêu ngạo cùng tự hào.

Sau khi tới Hắc Bạch thần thành, nàng liền cảm. nhận được một cỗ cao cao tại thượng, cùng kỳ thị đến từ người ở đây.

Vì thế, nàng tự nhiên là rất không cam lòng và tức giận.

Nhưng không có cách nào, ai kêu Hắc Bạch thần thành thật sự rất mạnh, tại cùng cảnh giới thì bọn hắn kém xa người ta.

Tịch Thiên Dạ đại chiến thần uy, trấn áp tám vị cường giả thần mạch nhân tộc, cho tu sĩ Nam Man đại lục cơ hội mở mày mở mặt.

Không chỉ Lục Tâm Nhan, những tu sĩ Nam Man đại lục khác cũng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ đầy sùng kính cùng kính nể.

Cảm giác tự hào cùng vinh dự tự nhiên sinh ra.

Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ, vào thời khắc hắn trấn áp tám vị cường giả thần mạch nhân tộc, đã có rí nhiều người của Nam Man đại lục sùng bái hắn. Nhất là mấy người trẻ tuổi, ánh mắt họ nhìn Tịch Thiên Dạ như lửa nóng.



“Sư phụ, người trẻ tuổi kia... Làm sao có thể...”

Tại không gian quan chiến thứ sáu, một thiếu nữ cao gầy đầy khí chất nhìn thân ảnh ngạo nghễ trên màn ảnh, trong mắt tràn đầy không thể tin cùng kinh hãi.

Sư phụ nàng là một ông lão mặc áo trắng, mặt mũi hiền lành, trên người có một cỗ khí tức khoan thai xuất trần.

Ông lão mặc áo trắng chính là thánh Đan sư Lý Tự Hoành đến từ Đan Minh, thiếu nữ kia chính là đồ đệ của hẳn Dư Nam.

Lúc trước Tịch Thiên Dạ vừa tới Thiên Lan thần thổ, ngẫu nhiên gặp bọn hẳn bị thâm uyên ma thú truy sát, bởi vậy họ đã từng gặp mặt một lần.

“Hẳn chính là Tịch Thiên Dạ, một thiếu niên thần kỳ không thể tưởng tượng nổi. Chí Tôn duy nhất từ trước tới nay tại Nam Man đại lục, thiên phú chí cao vô thượng.”

Trong mắt Lý Tự Hoành cũng tràn đầy rung động, nửa ngày không thốt lên lời.

Hắn cũng không ngờ thiếu niên mà hắn tình cờ gặp mặt lúc trước lại đáng sợ như thế.

Trong lòng Dư Nam một trận kinh hoàng, hai mắt nhìn thẳng vào bóng lưng nghênh ngang rời đi kia, thật lâu không thể bình tĩnh

Có không ít thiếu nữ trẻ tuổi giống Dư Nam.

Dù là những thiếu niên, thiếu nữ có ấn tượng không tốt với Tịch Thiên Dạ do trưởng bối ác ý truyền bá, thì lúc này cũng đột nhiên chuyển biến quan niệm.

Sau khi Tịch Thiên Dạ đánh bại tám vị cường giả thần mạch nhân tộc thì không gian chiến đấu thứ bảy. đã không còn thần mạch nhân tộc.

Toàn bộ thần mạch nhân tộc đã bị đảo thải.

Hơn nữa tất cả đều bị Tịch Thiên Dạ đánh bại.

Tình huống như thế chưa từng diễn ra trong lịch sử.

Sau đó, Tịch Thiên Dạ càn quét tại một vùng cố định trong thành, nhưng bất cứ ai bị hắn để ý đều chủ động nhận thua.

Sau mấy ngày ngắn ngủi, Tịch Thiên Dạ đã chiếm được hơn 500 điểm.

Trên bảng xếp hạng của không gian chiến đấu thứ bảy, hắn xếp thứ mười bảy.

Cuối cùng, chỗ hẳn gần như không còn thí sinh nào, toàn bộ đều chạy mất bởi vì hẳn quá cường đại.

Thế nhưng tình huống Tịch Thiên Dạ độc bá một chỗ không kéo dài quá lâu. Chẳng biết tại sao vương giả xưng vương xưng bá tại những chỗ khác trong thành bỗng dồn dập đến xâm lấn địa bàn của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau