Chương 86
Thời gian hậu chiến đúng là có thể để thần kinh tạm thời thư thả nhưng thật ra cũng không có nhiều lúc rảnh rỗi. Lục Phong Hàn còn có chút không xong, muốn ôm Kỳ Ngôn thêm một lúc nữa, tin là cậu cũng nghĩ giống mình.
Từ khi xác lập quan hệ, Lục Phong Hàn lúc nào cũng muốn người ta bám lấy mình, một chút không rời. Tuy nhiên, hàng chục hộp thoại video cùng một đống vấn đề lộn xộn được kết nối đến liên tục, ấn chặt anh vào ghế không cho rời đi. Nếu không phải Kỳ Ngôn chỉ cách anh vài bước, thân còn mặc quân phục không thì anh cảm thấy mình phải ra tay rồi.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi nhìn thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng đứng dưới ánh đèn, Lục Phong Hàn càng nhìn càng không đành lòng rời mắt.
Kỳ Ngôn luôn thích mặc quần áo của anh.
Tuy rằng anh chưa từng nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Nó giống như đặt dấu ấn riêng của mình lên Kỳ Ngôn, âm thầm thông báo với mọi người rằng đây là người của anh, không thể bị nhìn trộm.
Kỳ Ngôn cũng đang họp.
Phá Quân đặt một bàn họp nhỏ trong phòng chỉ huy, những người tham gia bao gồm hai giáo sư Lăng Kỳ và Charlize, Lorentz và hai trợ lý được mang đến từ Bộ kĩ thuật. Sáu người tập trung quanh bàn nghiên cứu về vấn đề tiêu thụ năng lượng của bộ máy biến tần hạt.
“Sau khi kích hoạt máy, nó lợi dụng độ cong của không - thời gian để lập tức đạt đến tốc độ cực cao. Hành động này tạm thời gọi là “nhảy có điều khiển“.”
Kỳ Ngôn chỉ vào màn hình ảo với dữ liệu dày đặc: “Đây là mức tiêu thụ năng lượng cụ thể được Phá Quân ghi lại từ các lần nhảy trong cuộc chiến vừa qua.”
Lorentz cầm cốc cà phê trong tay, nhìn rất cẩn thận: “Năng lượng dự trữ của một con tàu nhỏ chỉ có thể hỗ trợ mười lần nhảy, còn phi thuyền tiêm kích thì có thêm năm lần, đó là lúc năng lượng đạt 100%.”
Với tư cách là người đứng đầu Bộ kĩ thuật quân Viễn Chinh, anh ta ghi nhớ tất cả số liệu một cách chắc chắn: “Lấy trận chiến này làm ví dụ, khi một phi thuyền bước vào vòng chiến đã tiêu hao 10%-15% năng lượng.”
“Chiến đấu cần hơn mười lần nhảy, tàu chính có khối lượng lớn, năng lượng có thể hỗ trợ việc nhảy này sẽ ít hơn. Công nghệ này rất hữu ích, nhưng hạn chế không thể bỏ qua.”
Thực tế đã chứng minh nhảy kiểu này rất hiệu quả, nó không chỉ có thể làm gián đoạn tấn công của kẻ thù mà còn có thể gây bất ngờ cho chúng ở khoảng cách xa. Công nghệ này giúp phán đoán chiến thuật đặc sắc hơn, trở thành vũ khí chiến tranh chính trong tương lai.
Tất nhiên, tiền đề là giải quyết những hạn chế về năng lượng.
Lăng Kỳ và Charlize nhìn nhau, Lăng Kỳ nói: “Về vấn đề năng lượng, khi giáo sư Shockley vẫn còn, chúng tôi đã thảo luận và thử nghiệm rất nhiều, đặc biệt là trong năm qua, khi Leto sụp đổ. Chúng tôi đã cố đẩy tiến độ, kết quả lại không lí tưởng.”
Charlize tiếp tục: “Chúng tôi đã thử nghiệm các loại năng lượng mà Liên Minh hiện đang sử dụng. Hầu hết đều kém hiệu quả hơn hiện tại. Một số trong đó có thể tăng khoảng 5%, nhưng tiền nhân lực, vật lực cho khai thác, vận chuyển chế tạo quá lớn.”
Lorentz đặt tách cà phê lên bàn: “Về kỹ thuật có khả năng cải thiện không?”
Lăng Kỳ lắc đầu nói: “Đáng tiếc, muốn tạm thời bẻ cong không - thời gian, cần phải tiêu tốn một lượng năng lượng rất rất lớn, một khi năng lượng không đạt tiêu chuẩn sẽ gây ra hậu quả khó lường. Ví dụ như một phi thuyền muốn thực hiện một cú nhảy có nguy cơ bị nghiền nát. Nên trên lí thuyết là không thể giảm mức năng lượng tiêu hao được.”
Như biết Lorentz muốn hỏi gì, Lăng Kỳ lại bổ sung thêm: “Máy nghịch biến hiện nay là câu trả lời, vật liệu và quy trình thực hiện có ít ảnh hưởng.”
Đặt ngón tay lên tay cầm cốc cà phê, Lorentz kết luận: “Như vậy, vấn đề chỉ có thể giải quyết từ khía cạnh năng lượng“.
“Đúng vậy.” Charlize nhìn Kỳ Ngôn: “Giáo sư Lăng, giáo sư Shockley và tôi chỉ thử nghiệm những nguồn năng lượng có thể tìm thấy trong khả năng của mình, còn chưa đủ hoàn chỉnh. Cậu có manh mối gì không Kỳ Ngôn?”
Hai người đi theo Lorentz nghe lời này, đều lặng lẽ nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái.
Mặc dù khả năng của Kỳ Ngôn được sếp của họ đánh giá cao, cậu còn có thể xử lý hệ thống điều khiển trung tâm một cách dễ dàng, nhưng họ không biết trình độ thật sự của cậu đến đâu. Còn hai vị giáo sư đứng trước mặt họ đây gần như là đứng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu, nổi tiếng toàn Liên Minh.
Khi Charlize nói chuyện với Kỳ Ngôn, giọng điệu của cô ấy có một cảm giác khó tả, dù sao cũng không giống như đang nói chuyện với cấp dưới hay ngang hàng.
“Ừm.” Kỳ Ngôn hiểu ý Charlize, đáp: “Tôi đã kết nối máy nghịch biến với hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền, vẫn còn vài vấn đề nhỏ cần giải quyết.”
Lần này, ngay cả Lorentz cũng không thể không nhìn Kỳ Ngôn.
Hệ thống điều khiển trung tâm của phi thuyền dựa trên kiến trúc Y, cực kỳ khép kín và có dữ liệu phức tạp. Điều quan trọng nhất là hệ thống điều khiển trung tâm có chức năng tự phục hồi, khi có sự cố hoặc dữ liệu bất thường ở đâu đó, hệ thống sẽ thực hiện tự phát hiện rồi sửa chữa.
Thỉnh thoảng nếu gặp phải vấn đề khó sửa thì cần sách hướng dẫn mà Y đính kèm.
Điều này dẫn đến việc dù Wise trở thành quyền tổng chỉ huy, nhiều lần cố gắng tấn công hệ thống điều khiển trung tâm nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Bản thân Lorentz dù đã nghiên cứu thành thạo, tuy nhiên khó sánh với độ quen thuộc của Kỳ Ngôn với hệ thống này.
Mặt khác, dù hệ thống có tính mở - kết nối và cải tiến hầu hết mọi hệ thống hỗ trợ, chẳng hạn như thệ thống khuyếch đại truyền động, radar, các tính toán đường đạn của địch sau nhiều lần thu thập trong quá khứ, giờ có thêm “Bộ Phong”, máy biến tần hạt.
Cuộc hợp tạm dừng, phi thuyền bị hư bắt đầu được thu hồi, Lorentz vội vàng cầm cốc cà phê dẫn mọi người rời đi, chiếc áo khoác thí nghiệm màu trắng bay lượn trong không trung.
Trước khi rời đi, Charlize nhìn tấm màn vũ trụ bên ngoài cửa sổ và thở dài: “Nếu giáo sư Shockley có thể chứng kiến tất cả những điều này, ông ấy sẽ vui mừng khôn xiết. Máy biến tần hạt không chỉ được xác minh mà còn trở thành vũ khí mới cho quân Viễn Chinh.”
Kỳ Ngôn không giỏi an liền vô thức liếc nhìn Lục Phong Hàn đang họp, mới đáp lại nửa câu sau: “Không chỉ có quân Viễn Chinh, mà cả máy biến tần hạt cũng sẽ là động lực cho toàn quân Liên Minh. Liên Minh sẽ giành chiến thắng. Sự hy sinh của Giáo sư Shockley sẽ không vô ích.”
“Đúng vậy, Liên Minh sẽ thắng.” Charlize nở nụ cười, cô quấn mình trong chiếc áo khoác dệt kim, mái tóc vàng xõa ngang vai, xúc động nói: “Hòa bình là nền tảng và điều kiện tiên quyết cho sự phát triển của khoa học. Cần phải suy nghĩ, nghiên cứu khoa học trong môi trường và cảm xúc ổn định. Nhưng trong thời chiến, công nghệ sẽ bùng nổ.”
Kỳ Ngôn đi theo suy nghĩ của cô: “Bởi vì con người có cảm xúc?”
“Đúng vậy, cảm xúc sẽ trở thành động lực của con người, và động lực này không cần phải tuân theo bảo toàn năng lượng. Công dân của Liên Minh có tình cảm với Liên Minh, con người có cảm giác thuộc về chủng tộc, và binh lính có sứ mệnh và niềm tin. Khi Liên Minh cần, nhu cầu chủng tộc, nhu cầu quân sự và tất cả sự tích lũy khoa học công nghệ trước đó sẽ bắt đầu chuyển đổi nhanh chóng.”
Lăng Kỳ cười nói: “Cũng giống như chúng ta, trước Ngày Thành Lập, tốc độ nghiên cứu không nhanh không chậm. Suy cho cùng, con người có bản chất ham vui, hay lười. Nhưng sau ngày đó, vì công nghệ này có thể được sử dụng trên chiến trường, sẽ giảm thiểu thương vong của binh lính nên chúng tôi bắt đầu nghiên cứu với tốc độ nhanh chóng.”
“Nếu không cần thiết thì có khi 20 năm sau mới có máy biến tần hạt.” Charlize vén mái tóc dài màu vàng nhạt ra sau vai, đôi mắt trong trẻo, dịu dàng: “Hòa bình khiến công nghệ tích lũy từ từ, tương tự, công nghệ có thể thúc đẩy hoà bình đến nhanh hơn.”
Sau khi Lục Phong Hàn kết thúc cuộc họp hậu chiến, anh nhìn lên thì thấy Kỳ Ngôn đang đứng bên cửa sổ, nhìn những ngôi sao trong vũ trụ rộng lớn.
Không biết có phải là anh ảo giác hay không, mà Kỳ Ngôn tựa hồ đã cao thêm một hai centimet, dáng người cao gầy, đường nét khuôn mặt càng được khắc hoạ rõ ràng.
“Em đang làm gì thế?”
Lục Phong Hàn nắm chặt tay người nọ, quả nhiên đầu ngón tay lạnh như băng.
Anh đặt nó lên môi, hôn nhẹ.
Những ngón tay của Kỳ Ngôn co rút.
“Em đang nghĩ rằng thế giới này rất rộng lớn, có nhiều người khác nhau và nhiều ý tưởng khác nhau, tất cả đều đáng để suy nghĩ và phân tích.” Kỳ Ngôn suy nghĩ một lúc: “Một thế giới đầy màu sắc như vậy không nên được cai trị bởi một “thần” duy nhất. Nó không nên trở thành thế giới mà “thần” bảo gì làm nấy, nghĩ những gì “thần” cho phép nghĩ.”
Lục Phong Hàn chăm chú lắng nghe: “Đúng vậy, hơn nữa cái gọi là 'thần' chỉ là một vị thần giả. Nó là một tấm áo vàng bao bọc dục vọng quyền lực vô độ trong lòng người.”
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của Kỳ Ngôn thông báo rằng có tin nhắn.
“Em vừa liên lạc với Tháp Trắng, muốn tìm xem có loại năng lượng mới nào có thể hỗ trợ di chuyển không.” Vừa nói vừa bấm vào tin nhắn, đọc xong thì đột nhiên ngước mắt nhìn Lục Phong Hàn.
“Hửm?”
“Tháp Trắng đáp có một loại mới đang trong giai đoạn thử nghiệm, nó đến từ một loại quặng. Theo đánh giá hiện tại thì loại quặng này có mật độ kết cấu dày đặc, có xác suất biến đổi cao khi va chạm, cũng có thể hỗ trợ năng lượng cao cho các cú nhảy.”
Giọng điệu cậu có chút kỳ lạ: “Người phát hiện loại năng lượng mới, hay chính xác hơn loại quặng mới này, là tướng quân và em.”
Lục Phong Hàn giật mình.
Kỳ Ngôn gật đầu, trong mắt có ý cười: “Đúng vậy, là loại quặng mà chúng ta vô tình tìm thấy trên hành tinh luôn mưa đó.”
Cậu nhớ là sau khi về Turan, cậu và Lục Phong Hàn đã giao mẫu quặng này vào trung tâm thử nghiệm của học viện, kết quả lúc đó là loại quặng chưa xuất hiện ở Liên Minh, cấu trúc bên trong thiên hướng năng lượng.
Chỉ hơn nửa tháng sau, Leto tan vỡ.
Không ngờ, mẫu quặng này đã du hành vô số lần, được gửi đến Tháp Trắng, giờ lại xuất hiện trước mặt Tề Yên.
Sau khi thu dọn chiến trường, Lục Phong Hàn hạ lệnh xuất quân trở về, ngoại trừ đội Giang Lăng do Đỗ Thượng chỉ huy bị bỏ lại, những người còn lại đều lên đường trở về.
Mai Tiệp Lâm khóc lóc trong kênh, bảo mình thà ở lại còn hơn quay lại huấn luyện tân binh.
Tuy nhiên, lời đề nghị này đã bị tổng chỉ huy lạnh lùng từ chối.
Mặc dù gào thét như vậy, nhưng ba ngày sau, khi tàu vận tải quân sự vận chuyển những tân binh từ khu vực Kepler đến, cô nàng lại khoác bộ quân phục hiếm khi mặc lên người – áo sơ mi, áo khoác quân phục và mũ, dây đeo vai thẳng tắp, nút áo cài đến tận cùng, nghiêm túc. Đến nỗi khi họ tình cờ gặp nhau trên lối đi, Duy Nhân không thể nhận ra.
Kỳ Ngôn vừa mới thức, tắm rửa sạch sẽ, đang định đi phòng bếp tìm Lục Phong Hàn, ở hành lang gặp được cô nàng, không khỏi chớp mắt: “Mai Tiệp Lâm?”
Mái tóc của hime buông xõa khiến cô trông lạnh lùng, tao nhã, nâng cằm nói: “Trông thế nào?”
Kỳ Ngôn khen: “Đẹp.”
Mai Tiệp Lâm: “Tôi đẹp hay chỉ huy đẹp?”
Kỳ Ngôn không chút do dự: “Tướng quân.”
“Hầy, vấn đề này tôi không nên hỏi cậu.” – Mai Tiệp Lâm nhún vai: “Thật khó chịu, áo khoác này khó chịu quá. Tôi không biết Erich bị gì mà đồng phục của ông đó lúc nào cũng ngay ngắn.”
Cô thở dài: “Mấy tân binh đó chắc mơ mộng về quân Viễn Chinh lắm. Tôi sẽ cố giúp họ thoả mãn, ngăn việc “Đội quân lý tưởng” lòng họ nát tan nhanh chóng!”
Trong bếp, sau khi Kỳ Ngôn kể lại mấy lời đó cho Lục Phong Hàn, anh lạnh lùng: “Nhiều nhất là nửa tiếng nữa, hình ảnh quân Viễn Chinh trong đầu mấy tân binh này sẽ hoàn toàn sụp đổ.”
Anh đưa tay về phía Kỳ Ngôn: “Sụp đổ cũng không sao. Trên thực tế, tiền tuyến không có quá nhiều bí ẩn, đam mê và tham vọng. Chỉ có vô số người đang cố gắng bảo vệ thứ gì đó trong khi cố gắng sống sót. “
Kỳ Ngôn vừa đến gần, anh liền đút nửa thìa sốt nấm sao vào miệng cậu.
Nhìn thấy cậu dùng ánh mắt thuần khiết nhìn mình, anh cười khẽ: “Sao lại cắn thìa? Há miệng ra.”
“Ăn được không?”
Kỳ Ngôn cẩn thận nếm thử mùi vị, hiếm khi bình luận: “Rất ngon.”
Lục Phong Hàn không có đổi cái thìa trong tay, chính mình nếm thử một chút: “Vị khá ngon, anh tìm được công thức từ mạng sao, giờ anh làm mì cho em ăn nhé.”
Anh mặc áo sơ mi, quần tây sẫm màu, đi bốt quân đội, vai rộng chân dài, dáng người cân đối. Sự sắc bén và hung hãn trên chiến trường dần biến mất, lúc này, Lục Phong Hàn giống như một thanh kiếm quay về vỏ, sát khí bị kiềm chế, sự lười biếng chiếm ưu thế.
Kỳ Ngôn dựa vào mép bàn nấu ăn, lặng lẽ nhìn anh nêm sốt nấm sao, trong lòng như có một dòng nước ấm đang trào ra.
Lục Phong Hàn giơ tay lên, mở tủ bên cạnh lấy ra một chiếc đĩa sâu lòng.
Lúc này, Kỳ Ngôn nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh tay anh.
Từ khi xác lập quan hệ, Lục Phong Hàn lúc nào cũng muốn người ta bám lấy mình, một chút không rời. Tuy nhiên, hàng chục hộp thoại video cùng một đống vấn đề lộn xộn được kết nối đến liên tục, ấn chặt anh vào ghế không cho rời đi. Nếu không phải Kỳ Ngôn chỉ cách anh vài bước, thân còn mặc quân phục không thì anh cảm thấy mình phải ra tay rồi.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi nhìn thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng đứng dưới ánh đèn, Lục Phong Hàn càng nhìn càng không đành lòng rời mắt.
Kỳ Ngôn luôn thích mặc quần áo của anh.
Tuy rằng anh chưa từng nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Nó giống như đặt dấu ấn riêng của mình lên Kỳ Ngôn, âm thầm thông báo với mọi người rằng đây là người của anh, không thể bị nhìn trộm.
Kỳ Ngôn cũng đang họp.
Phá Quân đặt một bàn họp nhỏ trong phòng chỉ huy, những người tham gia bao gồm hai giáo sư Lăng Kỳ và Charlize, Lorentz và hai trợ lý được mang đến từ Bộ kĩ thuật. Sáu người tập trung quanh bàn nghiên cứu về vấn đề tiêu thụ năng lượng của bộ máy biến tần hạt.
“Sau khi kích hoạt máy, nó lợi dụng độ cong của không - thời gian để lập tức đạt đến tốc độ cực cao. Hành động này tạm thời gọi là “nhảy có điều khiển“.”
Kỳ Ngôn chỉ vào màn hình ảo với dữ liệu dày đặc: “Đây là mức tiêu thụ năng lượng cụ thể được Phá Quân ghi lại từ các lần nhảy trong cuộc chiến vừa qua.”
Lorentz cầm cốc cà phê trong tay, nhìn rất cẩn thận: “Năng lượng dự trữ của một con tàu nhỏ chỉ có thể hỗ trợ mười lần nhảy, còn phi thuyền tiêm kích thì có thêm năm lần, đó là lúc năng lượng đạt 100%.”
Với tư cách là người đứng đầu Bộ kĩ thuật quân Viễn Chinh, anh ta ghi nhớ tất cả số liệu một cách chắc chắn: “Lấy trận chiến này làm ví dụ, khi một phi thuyền bước vào vòng chiến đã tiêu hao 10%-15% năng lượng.”
“Chiến đấu cần hơn mười lần nhảy, tàu chính có khối lượng lớn, năng lượng có thể hỗ trợ việc nhảy này sẽ ít hơn. Công nghệ này rất hữu ích, nhưng hạn chế không thể bỏ qua.”
Thực tế đã chứng minh nhảy kiểu này rất hiệu quả, nó không chỉ có thể làm gián đoạn tấn công của kẻ thù mà còn có thể gây bất ngờ cho chúng ở khoảng cách xa. Công nghệ này giúp phán đoán chiến thuật đặc sắc hơn, trở thành vũ khí chiến tranh chính trong tương lai.
Tất nhiên, tiền đề là giải quyết những hạn chế về năng lượng.
Lăng Kỳ và Charlize nhìn nhau, Lăng Kỳ nói: “Về vấn đề năng lượng, khi giáo sư Shockley vẫn còn, chúng tôi đã thảo luận và thử nghiệm rất nhiều, đặc biệt là trong năm qua, khi Leto sụp đổ. Chúng tôi đã cố đẩy tiến độ, kết quả lại không lí tưởng.”
Charlize tiếp tục: “Chúng tôi đã thử nghiệm các loại năng lượng mà Liên Minh hiện đang sử dụng. Hầu hết đều kém hiệu quả hơn hiện tại. Một số trong đó có thể tăng khoảng 5%, nhưng tiền nhân lực, vật lực cho khai thác, vận chuyển chế tạo quá lớn.”
Lorentz đặt tách cà phê lên bàn: “Về kỹ thuật có khả năng cải thiện không?”
Lăng Kỳ lắc đầu nói: “Đáng tiếc, muốn tạm thời bẻ cong không - thời gian, cần phải tiêu tốn một lượng năng lượng rất rất lớn, một khi năng lượng không đạt tiêu chuẩn sẽ gây ra hậu quả khó lường. Ví dụ như một phi thuyền muốn thực hiện một cú nhảy có nguy cơ bị nghiền nát. Nên trên lí thuyết là không thể giảm mức năng lượng tiêu hao được.”
Như biết Lorentz muốn hỏi gì, Lăng Kỳ lại bổ sung thêm: “Máy nghịch biến hiện nay là câu trả lời, vật liệu và quy trình thực hiện có ít ảnh hưởng.”
Đặt ngón tay lên tay cầm cốc cà phê, Lorentz kết luận: “Như vậy, vấn đề chỉ có thể giải quyết từ khía cạnh năng lượng“.
“Đúng vậy.” Charlize nhìn Kỳ Ngôn: “Giáo sư Lăng, giáo sư Shockley và tôi chỉ thử nghiệm những nguồn năng lượng có thể tìm thấy trong khả năng của mình, còn chưa đủ hoàn chỉnh. Cậu có manh mối gì không Kỳ Ngôn?”
Hai người đi theo Lorentz nghe lời này, đều lặng lẽ nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái.
Mặc dù khả năng của Kỳ Ngôn được sếp của họ đánh giá cao, cậu còn có thể xử lý hệ thống điều khiển trung tâm một cách dễ dàng, nhưng họ không biết trình độ thật sự của cậu đến đâu. Còn hai vị giáo sư đứng trước mặt họ đây gần như là đứng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu, nổi tiếng toàn Liên Minh.
Khi Charlize nói chuyện với Kỳ Ngôn, giọng điệu của cô ấy có một cảm giác khó tả, dù sao cũng không giống như đang nói chuyện với cấp dưới hay ngang hàng.
“Ừm.” Kỳ Ngôn hiểu ý Charlize, đáp: “Tôi đã kết nối máy nghịch biến với hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền, vẫn còn vài vấn đề nhỏ cần giải quyết.”
Lần này, ngay cả Lorentz cũng không thể không nhìn Kỳ Ngôn.
Hệ thống điều khiển trung tâm của phi thuyền dựa trên kiến trúc Y, cực kỳ khép kín và có dữ liệu phức tạp. Điều quan trọng nhất là hệ thống điều khiển trung tâm có chức năng tự phục hồi, khi có sự cố hoặc dữ liệu bất thường ở đâu đó, hệ thống sẽ thực hiện tự phát hiện rồi sửa chữa.
Thỉnh thoảng nếu gặp phải vấn đề khó sửa thì cần sách hướng dẫn mà Y đính kèm.
Điều này dẫn đến việc dù Wise trở thành quyền tổng chỉ huy, nhiều lần cố gắng tấn công hệ thống điều khiển trung tâm nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Bản thân Lorentz dù đã nghiên cứu thành thạo, tuy nhiên khó sánh với độ quen thuộc của Kỳ Ngôn với hệ thống này.
Mặt khác, dù hệ thống có tính mở - kết nối và cải tiến hầu hết mọi hệ thống hỗ trợ, chẳng hạn như thệ thống khuyếch đại truyền động, radar, các tính toán đường đạn của địch sau nhiều lần thu thập trong quá khứ, giờ có thêm “Bộ Phong”, máy biến tần hạt.
Cuộc hợp tạm dừng, phi thuyền bị hư bắt đầu được thu hồi, Lorentz vội vàng cầm cốc cà phê dẫn mọi người rời đi, chiếc áo khoác thí nghiệm màu trắng bay lượn trong không trung.
Trước khi rời đi, Charlize nhìn tấm màn vũ trụ bên ngoài cửa sổ và thở dài: “Nếu giáo sư Shockley có thể chứng kiến tất cả những điều này, ông ấy sẽ vui mừng khôn xiết. Máy biến tần hạt không chỉ được xác minh mà còn trở thành vũ khí mới cho quân Viễn Chinh.”
Kỳ Ngôn không giỏi an liền vô thức liếc nhìn Lục Phong Hàn đang họp, mới đáp lại nửa câu sau: “Không chỉ có quân Viễn Chinh, mà cả máy biến tần hạt cũng sẽ là động lực cho toàn quân Liên Minh. Liên Minh sẽ giành chiến thắng. Sự hy sinh của Giáo sư Shockley sẽ không vô ích.”
“Đúng vậy, Liên Minh sẽ thắng.” Charlize nở nụ cười, cô quấn mình trong chiếc áo khoác dệt kim, mái tóc vàng xõa ngang vai, xúc động nói: “Hòa bình là nền tảng và điều kiện tiên quyết cho sự phát triển của khoa học. Cần phải suy nghĩ, nghiên cứu khoa học trong môi trường và cảm xúc ổn định. Nhưng trong thời chiến, công nghệ sẽ bùng nổ.”
Kỳ Ngôn đi theo suy nghĩ của cô: “Bởi vì con người có cảm xúc?”
“Đúng vậy, cảm xúc sẽ trở thành động lực của con người, và động lực này không cần phải tuân theo bảo toàn năng lượng. Công dân của Liên Minh có tình cảm với Liên Minh, con người có cảm giác thuộc về chủng tộc, và binh lính có sứ mệnh và niềm tin. Khi Liên Minh cần, nhu cầu chủng tộc, nhu cầu quân sự và tất cả sự tích lũy khoa học công nghệ trước đó sẽ bắt đầu chuyển đổi nhanh chóng.”
Lăng Kỳ cười nói: “Cũng giống như chúng ta, trước Ngày Thành Lập, tốc độ nghiên cứu không nhanh không chậm. Suy cho cùng, con người có bản chất ham vui, hay lười. Nhưng sau ngày đó, vì công nghệ này có thể được sử dụng trên chiến trường, sẽ giảm thiểu thương vong của binh lính nên chúng tôi bắt đầu nghiên cứu với tốc độ nhanh chóng.”
“Nếu không cần thiết thì có khi 20 năm sau mới có máy biến tần hạt.” Charlize vén mái tóc dài màu vàng nhạt ra sau vai, đôi mắt trong trẻo, dịu dàng: “Hòa bình khiến công nghệ tích lũy từ từ, tương tự, công nghệ có thể thúc đẩy hoà bình đến nhanh hơn.”
Sau khi Lục Phong Hàn kết thúc cuộc họp hậu chiến, anh nhìn lên thì thấy Kỳ Ngôn đang đứng bên cửa sổ, nhìn những ngôi sao trong vũ trụ rộng lớn.
Không biết có phải là anh ảo giác hay không, mà Kỳ Ngôn tựa hồ đã cao thêm một hai centimet, dáng người cao gầy, đường nét khuôn mặt càng được khắc hoạ rõ ràng.
“Em đang làm gì thế?”
Lục Phong Hàn nắm chặt tay người nọ, quả nhiên đầu ngón tay lạnh như băng.
Anh đặt nó lên môi, hôn nhẹ.
Những ngón tay của Kỳ Ngôn co rút.
“Em đang nghĩ rằng thế giới này rất rộng lớn, có nhiều người khác nhau và nhiều ý tưởng khác nhau, tất cả đều đáng để suy nghĩ và phân tích.” Kỳ Ngôn suy nghĩ một lúc: “Một thế giới đầy màu sắc như vậy không nên được cai trị bởi một “thần” duy nhất. Nó không nên trở thành thế giới mà “thần” bảo gì làm nấy, nghĩ những gì “thần” cho phép nghĩ.”
Lục Phong Hàn chăm chú lắng nghe: “Đúng vậy, hơn nữa cái gọi là 'thần' chỉ là một vị thần giả. Nó là một tấm áo vàng bao bọc dục vọng quyền lực vô độ trong lòng người.”
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của Kỳ Ngôn thông báo rằng có tin nhắn.
“Em vừa liên lạc với Tháp Trắng, muốn tìm xem có loại năng lượng mới nào có thể hỗ trợ di chuyển không.” Vừa nói vừa bấm vào tin nhắn, đọc xong thì đột nhiên ngước mắt nhìn Lục Phong Hàn.
“Hửm?”
“Tháp Trắng đáp có một loại mới đang trong giai đoạn thử nghiệm, nó đến từ một loại quặng. Theo đánh giá hiện tại thì loại quặng này có mật độ kết cấu dày đặc, có xác suất biến đổi cao khi va chạm, cũng có thể hỗ trợ năng lượng cao cho các cú nhảy.”
Giọng điệu cậu có chút kỳ lạ: “Người phát hiện loại năng lượng mới, hay chính xác hơn loại quặng mới này, là tướng quân và em.”
Lục Phong Hàn giật mình.
Kỳ Ngôn gật đầu, trong mắt có ý cười: “Đúng vậy, là loại quặng mà chúng ta vô tình tìm thấy trên hành tinh luôn mưa đó.”
Cậu nhớ là sau khi về Turan, cậu và Lục Phong Hàn đã giao mẫu quặng này vào trung tâm thử nghiệm của học viện, kết quả lúc đó là loại quặng chưa xuất hiện ở Liên Minh, cấu trúc bên trong thiên hướng năng lượng.
Chỉ hơn nửa tháng sau, Leto tan vỡ.
Không ngờ, mẫu quặng này đã du hành vô số lần, được gửi đến Tháp Trắng, giờ lại xuất hiện trước mặt Tề Yên.
Sau khi thu dọn chiến trường, Lục Phong Hàn hạ lệnh xuất quân trở về, ngoại trừ đội Giang Lăng do Đỗ Thượng chỉ huy bị bỏ lại, những người còn lại đều lên đường trở về.
Mai Tiệp Lâm khóc lóc trong kênh, bảo mình thà ở lại còn hơn quay lại huấn luyện tân binh.
Tuy nhiên, lời đề nghị này đã bị tổng chỉ huy lạnh lùng từ chối.
Mặc dù gào thét như vậy, nhưng ba ngày sau, khi tàu vận tải quân sự vận chuyển những tân binh từ khu vực Kepler đến, cô nàng lại khoác bộ quân phục hiếm khi mặc lên người – áo sơ mi, áo khoác quân phục và mũ, dây đeo vai thẳng tắp, nút áo cài đến tận cùng, nghiêm túc. Đến nỗi khi họ tình cờ gặp nhau trên lối đi, Duy Nhân không thể nhận ra.
Kỳ Ngôn vừa mới thức, tắm rửa sạch sẽ, đang định đi phòng bếp tìm Lục Phong Hàn, ở hành lang gặp được cô nàng, không khỏi chớp mắt: “Mai Tiệp Lâm?”
Mái tóc của hime buông xõa khiến cô trông lạnh lùng, tao nhã, nâng cằm nói: “Trông thế nào?”
Kỳ Ngôn khen: “Đẹp.”
Mai Tiệp Lâm: “Tôi đẹp hay chỉ huy đẹp?”
Kỳ Ngôn không chút do dự: “Tướng quân.”
“Hầy, vấn đề này tôi không nên hỏi cậu.” – Mai Tiệp Lâm nhún vai: “Thật khó chịu, áo khoác này khó chịu quá. Tôi không biết Erich bị gì mà đồng phục của ông đó lúc nào cũng ngay ngắn.”
Cô thở dài: “Mấy tân binh đó chắc mơ mộng về quân Viễn Chinh lắm. Tôi sẽ cố giúp họ thoả mãn, ngăn việc “Đội quân lý tưởng” lòng họ nát tan nhanh chóng!”
Trong bếp, sau khi Kỳ Ngôn kể lại mấy lời đó cho Lục Phong Hàn, anh lạnh lùng: “Nhiều nhất là nửa tiếng nữa, hình ảnh quân Viễn Chinh trong đầu mấy tân binh này sẽ hoàn toàn sụp đổ.”
Anh đưa tay về phía Kỳ Ngôn: “Sụp đổ cũng không sao. Trên thực tế, tiền tuyến không có quá nhiều bí ẩn, đam mê và tham vọng. Chỉ có vô số người đang cố gắng bảo vệ thứ gì đó trong khi cố gắng sống sót. “
Kỳ Ngôn vừa đến gần, anh liền đút nửa thìa sốt nấm sao vào miệng cậu.
Nhìn thấy cậu dùng ánh mắt thuần khiết nhìn mình, anh cười khẽ: “Sao lại cắn thìa? Há miệng ra.”
“Ăn được không?”
Kỳ Ngôn cẩn thận nếm thử mùi vị, hiếm khi bình luận: “Rất ngon.”
Lục Phong Hàn không có đổi cái thìa trong tay, chính mình nếm thử một chút: “Vị khá ngon, anh tìm được công thức từ mạng sao, giờ anh làm mì cho em ăn nhé.”
Anh mặc áo sơ mi, quần tây sẫm màu, đi bốt quân đội, vai rộng chân dài, dáng người cân đối. Sự sắc bén và hung hãn trên chiến trường dần biến mất, lúc này, Lục Phong Hàn giống như một thanh kiếm quay về vỏ, sát khí bị kiềm chế, sự lười biếng chiếm ưu thế.
Kỳ Ngôn dựa vào mép bàn nấu ăn, lặng lẽ nhìn anh nêm sốt nấm sao, trong lòng như có một dòng nước ấm đang trào ra.
Lục Phong Hàn giơ tay lên, mở tủ bên cạnh lấy ra một chiếc đĩa sâu lòng.
Lúc này, Kỳ Ngôn nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất