Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 67

Trước Sau
Ngồi thần thờ trên cây một lúc Lưu Uyển nhìn cảnh vật nơi này thở dài, đúng lúc này Tề Lạc bất chợt dùng thứ cậu đưa gọi Lưu Uyển đến. Lưu Uyển thấy thế không chần chừ nhảy xuống khỏi cây, trước khi đi còn không quên tạo thêm mấy lá bùa gì đó, đốt nó rồi mới đi đến chỗ nhóm người Tề Lạc.

Không quá bao lâu Lưu Uyển lúc này từ từ xuất hiện trước mặt đám người, đám người Tề Lạc thấy bóng dáng của Lưu Uyển lập tức sững sờ tại chỗ. Vì hiện giờ Lưu Uyển ăn mặc rất kỳ lạ, nói nó kỳ lạ là bởi họ chưa từng thấy trang phục này bao giờ nhưng không thể phủ nhận rằng khi Lưu Uyển mặc vào phải nói cực kỳ kinh diễn, cũng không biết cậu lấy từ đâu ra bộ đồ này nữa.

Khi Lưu Uyển mặc nó trên người khí chất sâu bên trong cậu càng lộ rõ ra hơn.

Lưu Uyển nhận ra ánh mắt của họ mới phát hiện ra thứ đồ mình mặc trên người, ài cách đây mấy ngày trước Lưu Uyển đang dạo lướt cửa hàng hệ thống thấy trang phục quen thuộc mình từng có, cậu liền mới nổi hứng mua về mặc.

Hơn nữa cậu đã dùng năng lực che giấu rồi, nên cũng chả sợ ai đó nhìn ra cậu đâu. Đâu nghĩ giờ phải gặp đám người Tề Lạc Lưu Uyển quên mất đổi chứ sao, à nói đùa thôi cho dù họ có nhìn thấy Lưu Uyển chưa chắc sẽ đổi đâu.

Vì cậu không hề quan tâm đến ánh mắt của họ chút nào, bởi đây cũng là cơ thể của cậu, cậu muốn làm gì thì làm, còn bọn họ nghĩ thế nào đâu liên quan gì đến cậu chứ!.

Không để bọn họ vòng vo Lưu Uyển nhìn Tề Lạc nói:“ Sao không tìm được “. cậu biết họ không tìm được nhưng vẫn cố ý hỏi á.

Tề Lạc nghe giọng nói Lưu Uyển lúc này mới hoàn hồn gật đầu đáp:“ Xin lỗi chúng tôi không tìm được thứ mà cậu nói “.

Lưu Uyển đưa tay ra hiệu:“ Tôi không cần lời xin lỗi này của anh, nếu hiện tại không tìm được thì để lần sau, nhưng mà tôi nhắc trước nếu mấy người không thể tìm ra sớm thì sau này, gặp phải chuyện gì chưa chắc đã sẽ thoải mái giống hiện tại đâu …“.

Lời nói của Lưu Uyển như sét đánh ngang tai, họ sững sờ một lúc nhíu mày không nói gì.

Cả đám người tay lúc này tay siết chặt thành nắm đấm trong lòng thầm phỉ nhổ, tuy biết tính cách Lưu Uyển nói chuyện vẫn luôn rất thẳng thắn, chỉ là khi cậu nói cứ có cảm giác cậu đang khinh thường họ vậy. Mà cậu lại như một vị thần biết trước được tất cả, giúp đỡ họ trong mọi hoàn cảnh, đến khi lúc Lưu Uyển nhờ họ làm gì đó cuối cùng vẫn là muốn mang đến lợi ích cho họ đi.



Còn họ thì sao vẫn không thể tìm ra được thứ Lưu Uyển yêu cầu, hơn hết Lưu Uyển năng lực rất mạnh. Khiến họ giờ đây cảm thấy mình cực kỳ vô dụng vậy.

Lưu Uyển quan sát thấy sắc mặt của đám người hiện rõ mồn một, lắc đầu với suy nghĩ này của đám người nói.

Lưu Uyển:“ Đừng có suy nghĩ không đâu, tốt nhất hiện giờ các người nên biết lợi dụng thứ tôi cho các người thật tốt mới phải, nếu không có nó thì mấy người chưa chắc còn sống sót đâu. Muốn trở nên mạnh thì sau này còn nhiều thời gian lắm, thứ chờ đợi mấy người còn rất nhiều đó. Hiện giờ tôi còn đang giúp đỡ mấy người, tốt nhất vẫn nên lợi dụng cho thật tốt, không thì sau này sẽ không còn có cơ hội đâu, ở đó mà suy nghĩ cái gì “.

Nhận được lời nói này đám người lập tức ngạc nhiên, đặc biệt là câu nói cuối của Lưu Uyển khiến họ hoang mang không thôi.

Ưng Vệ nói:“ Ý cậu là gì “.

Lưu Uyển thản nhiên trả lời:“ Ý trên mặt chữ, các người cũng tự hiểu lấy cần gì hỏi nhiều, được rồi tôi không thích vòng vo, trong khoảng 7 ngày tới tôi sẽ đi cùng mấy người, đến lúc đó có gì lợi dụng tôi cho tốt vào. Nhưng tôi có muốn nói hay không thì lại là chuyện khác “.

Nói rồi từ không gian lấy ra một chiếc xe đi lên, xong đó nhìn về phía Tề Lạc mỉm cười một cách thân thiện hết sức nói:“ Đi lên “.

Tề Lạc thấy thế hơn ngẩn ra một lúc nhận thấy ánh mắt của Lưu Uyển càng trở nên nguy hiểm anh bất giác leo lên theo, sau đó Lưu Uyển hài lòng lập tức lái xe rời đi. Mà Sâm Ngọc Lĩnh lúc này không hiểu sao yên tĩnh hơn hẳn, chỉ biết trốn sau lưng Tề Lạc rồi đi theo anh.

Đám người Ưng Vệ thấy Lưu Uyển đưa Tề Lạc rời đi lập tức phản ứng lại, nhanh chóng lấy xe ra đuổi theo sau Lưu Uyển. Đến lúc họ ra khỏi khu vực trung tâm này bọn họ mới ra mình chưa có nói gì với quản lý ở đây, họ cũng không biết có quay lại thông báo không nữa, trong lòng mọi người cảm giác hơn phiền lòng, cuối cùng vẫn không thể làm gì hơn đi theo sau Lưu Uyển.

Còn Lưu Uyển đã sớm chuẩn bị từ trước sau này tất nhiên họ vẫn sẽ quay lại, cho nên trước đó Lưu Uyển mới cố tình trước khi đi tạo một số ảo ảnh giống đám người Tề Lạc ở lại nơi này một thời gian.

Trong xe Tề Lạc nhìn Lưu Uyển đang tận trung lái không hề để ý đến anh chút nào, khiến anh không biết mở lời như thế nào, anh có rất nhiều suy nghĩ thắc mắc muốn Lưu Uyển giải đáp nhưng lại sợ cậu không chịu nói, cuối cùng sau một hồi đắng đo Tề Lạc suy nghĩ ra câu hỏi hợp lý nhất nói với Lưu Uyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau