Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 78

Trước Sau
Cuối Uy Lan quay sang hỏi Lưu Uyển, Lưu Uyển bị hỏi lúc này im lặng một lúc lên tiếng đáp:“ Không biết “.

Lời nói của cậu hoàn toàn làm cho đám người hoàn toàn bị sốc, vì trong lòng họ luôn cho cảm thấy Lưu Uyển cái gì cũng biết, thậm chí nó đã tạo thành thói quen trong trí nhớ.

Hiện giờ Lưu Uyển nói như vậy không khiến nhóm người Tề Lạc kinh ngạc mới là chuyện lạ.

Sau một hồi tiếp xúc Lưu Uyển cũng đã đoán ra được một phần gì đó với cái suy nghĩ của đám người này, trực tiếp lựa chọn nói thẳng:“ Trong mấy năm này trí nhớ của ta đã bị ảnh hưởng, không còn nhớ rõ mọi chuyện nữa “.

Nhóm người vốn đã hoang mang giờ lại bị câu nói này của Lưu Uyển làm cho kinh ngạc.

Hộ Hùng lắp bắp:“ Cái … cái gì “.

Lưu Uyển nhúng vai trả lời:“ Nói thẳng ra ta hiện giờ chả có chút năng lực gì cả, cũng không biết lý do vì sao ta dường như đã quên rất nhiều chuyện không còn biết rõ mọi thứ đi “.

Lưu Uyển nói những lời này là sự thật nhưng cũng là thăm dò đám người này, còn về vì sao cậu nói như vậy cũng không sợ bại lộ gì sao thì có vẻ bạn đã quên mất Lưu Uyển trước giờ cho dù có kí ức hay không, cậu cũng chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì cả.

( À ngoại trừ mất đi người thân)

Cho nên Lưu Uyển nói ra tình trạng hiện tại của mình, mục đích một phần là do không muốn để đám người này ỷ lại vào cậu làm gì.

Cả nhóm người Ưng Vệ như không tin tưởng nhìn Lưu Uyển, bởi họ nhìn sao cũng thấy cậu rất bình thường đấy thôi, có gì là mất trí nhớ đâu vẫn nhớ bọn họ ra đó thôi.

Có vẻ Lưu Uyển như nghe được tiếng lòng của họ, cậu cười lạnh một tiếng giải đáp thắc mắc:“ Còn về phần chuyện trước kia từng trải với các người tôi vẫn còn nhớ rõ, nhưng về phần tương lai gì đó hay sức mạnh trước kia của tôi đã không còn rồi “.

“ Mấy người cũng đừng quá mong chờ gì ở tôi, dù tôi không biết vì sao bản thân không còn nhớ những kí ức đó, nhưng vẫn biết mình cần làm gì ở thế giới này “.



Lời nói ra ngoài là thế nhưng trong lòng cậu lại thầm nghĩ, bản thân hiện tại dù sao cũng đã chiếm lấy thân thể này rồi, nói như vậy cũng chả sao đi bởi tính tích của cậu và nguyên chủ rất giống nhau, nên cậu cũng chả sợ đám người này phát hiện ra cái gì.

Thật ra nếu không phải vì cái khuôn mặt và thân xác này chả hề giống với cậu chút nào, hơn hết nguyên chủ này rất này rất máu lạnh cực kỳ, hoàn có thể nói coi trời bằng vung thì có khi Lưu Uyển cũng nghi ngờ là bản thân ý chứ, bởi không tại sao lại có người giống tính cách với cậu như vậy.

( Haha thật ra Lưu Uyển có suy nghĩ như vậy là do cậu chỉ có kí ức của một kiếp, chưa phải trải qua nhiều chuyện của nhiều kiếp nên tích cách bên trong thật sự sẽ không thể bộc lộ ra được, Lưu Uyển cũng rất kiêu ngạo nha hơn hết theo tâm lý hiện tại cậu vẫn là hướng về cái thiện, nghe theo cha mẹ dạy dò ý cho nên nghĩ cái tính cách máu lạnh hệ thống đã kể. Lưu Uyển sẽ không nghĩ theo hướng khác mà nghĩ đó là mình)

( Hệ thống biết Lưu Uyển là người thông minh cho dù mất trí vẫn sẽ suy đoán ra được sự thật, vì thế hệ thống mới làm thế nói cho Lưu Uyển chi tiết tích cách hành xử trước kia của cậu, cho dù Lưu Uyển thấy giống nhưng cũng sẽ không nhận ra đó là chính mình và không nghi ngờ tới chuyện này)

Đám người Ưng Vệ nghe Lưu Uyển nói cái hiểu cái không, trong lòng hoang mang không biết đáp lời thế nào, vẫn là Tần Duệ hiểu đôi chút hỏi cậu:“ Vậy bây giờ cậu muốn làm gì “.

Lưu Uyển cười nhìn đám người Ưng Vệ một vòng rồi hỏi:“ Các người có muốn thế giới này trở lại bình thường không “.

Tề Lạc nghe xong giật mình nhìn Lưu Uyển một cách khó hiểu, tất nhiên là họ muốn rồi trước đó họ làm ra những điều này không phải vì muốn giúp thế giới này trở lại bình thường sao.

Lưu Uyển tiếp tục lên tiếng:“ Tôi biết cách khiến thế giới này quay trở lại bình thường “.

Cả đám nghe xong chợt mắt nhìn Lưu Uyển trong lóe lên một tia sáng nhưng cũng kinh ngạc bất ngờ, vì lúc nãy chả phải Lưu Uyển nói mất trí không còn biết gì sao, sao giờ lại đi nói cái này còn là chuyện quan trọng nữa chứ, thế là có mất trí nhớ hay không vậy trời. Một đám người thì hoang mang không hiểu Lưu Uyển nghĩ gì nói ra một đống thứ lộn xộn như vậy, vẫn là Khang Kiện nghe xong trong lòng có suy nghĩ một chút, hắn thẳng thắn hơn trực tiếp hỏi luôn Lưu Uyển:“ Cách gì “.

Lưu Uyển nhìn biểu hiện của Khang Kiện hơn hài lòng cười nói:“ Rất đơn giản tìm ra được thứ không thuộc về nơi này khiến nó quay trở lại là được “.

Khang Kiện bên cạnh nghe vậy nhướng mày không hiểu lắm thì Lưu Uyển đã nói tiếp:“ Có một thứ đồ có tên là Hoàn Kiếm, Hoàn Kiếm này là một bảo vật hiếm có ở thế giới có tên là Đông Y Lục, nó cũng là sức mạnh chính để bảo vệ thế giới Đông Y Lục, mất đi nó đầu nghĩa với việc thế giới mất đi cân bằng có nguy cơ bị phá hủy, mà chính Hoàn Kiếm này thứ không nên tồn tại ở thế giới các ngươi lại xuất hiện ở đây, dẫn tới thế giới này đang bình thường có nhiều hiện tượng kỳ dị xuất hiện “.

“ Cho nên muốn để thế giới này quay trở lại bình thường thì phải tìm ra được Hoàn Kiếm đó, rồi đưa nó quay trở lại nơi nó thuộc về chính là thế giới Đông Y Lục kia “.

Nói rồi Lưu Uyển nhìn một lượt vào một số có ý nghĩa không tốt cười như không cười nheo mắt lại:“ Nói cho mấy người biết tốt nhất đừng có mà ảo tưởng gì với cái thứ đồ này với sức mạnh làm gì, thứ đó vốn dĩ không thuộc về nơi này thì mãi mãi sau này cũng thế, nếu không giải quyết sớm đợi đến lúc sức mạnh của thế giới này không đủ để áp chế Hoàn Kiếm kia, thì sau này thế giới của ngươi trước sau gì sẽ bị phá hủy hoàn toàn thôi, chứ đừng nói đến cơ hội sống sót mà có được sức mạnh “.

Thế là một số người vốn có suy nghĩ không tốt bị Lưu Uyển nói làm cho giật mình không nhẹ, đến cả 6 người Ưng Vệ, Hộ Hùng, Khang Kiện, Thích An, Uy Lan và Tần Duệ nghe Lưu Uyển nói xong cũng phải nhíu chặt lông mày nhìn về đám người kia, rồi lại nhìn Lưu Uyển ánh mắt không rõ ý.



Mà lúc này Tề Lạc mới bắt đầu lên tiếng hỏi:“ Vậy làm sao mới tìm ra được nó? “.

Nghe câu hỏi này của anh Lưu Uyển lắc đầu:“ Tôi không biết, việc này chính là vấn đề đây cho nên tôi mới nói bản thân đã quên rất nhiều kí ức, thứ tôi còn nhớ đến cũng chỉ có thứ đồ Hoàn Kiếm này, còn về nó ở đâu và làm sao để đưa nó về thì tôi cũng không biết, phải tìm ra được nó mới biết được, à mà cho dù tôi có kí ức đi nữa chắc gì đã biết nó nằm ở đâu “.

Nói rồi ánh mắt Lưu Uyển sâu xa nhìn vào đám người:“ Các người có vẻ rất tin tưởng vào tôi nhỉ? luôn cảm thấy tôi cái gì cũng biết thật sao, mặc dù tôi còn kí ức về thời gian trải qua ở đây nhưng cái khác thì không nhé, tôi nói rồi đừng quá hy vọng vào tôi rồi. Mấy năm trước đó tôi hẳn là cũng giúp đỡ mấy người không ít đi, trước đó mặc dù tôi không biết vì sao bản thân lại đi giúp mấy người, nhưng tôi lại cho rằng loại người như tôi đây lại sẽ không vô duyên vô cớ tự đi giúp đỡ các người được “.

Lưu Uyển có thể nói như vậy vì cậu cảm thấy cái tích cách nguyên chủ giống cậu như thế, sao có thể đơn giản lại đi giúp đám người này được nhưng cũng quan trọng.

Lưu Uyển vì không tiếc tục dài dòng nữa nói thêm mấy câu cuối cùng:“ Nói tóm gọn lại hiện giờ các người đừng hy vọng ở tôi làm gì, việc quan trọng hiện tại là các ngươi vẫn là nhanh chóng tự mình tìm được Hoàn Kiếm kia và giải quyết nó sớm đi “.

Nói rồi không để bọn họ hỏi thêm hay nói thêm bất cứ điều gì cậu nhanh chóng rời khỏi nơi này, để lại nhóm người Tề Lạc nhìn nhau không biết nói gì cho phải.

Thật ra một số người ở đây vẫn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì lắm, còn nhóm người Ưng Vệ chỉ biết thở dài chơ mắt nhìn Lưu Uyển rời đi.

Vẫn là Uy Lan tiêu hóa nhanh được lời nói của Lưu Uyển lên tiếng với:“ Quả nhiên vẫn là Lưu Uyển cho dù nhiều năm không gặp lại, cách nói chuyện hành xử vẫn như vậy “.

“ Ài nếu Lưu Uyển đã nói vậy xem ra chúng ta phải cố gắng tự mình tìm ra thứ đồ đó thôi “.

Nhìn dáng vẻ chán nản của Uy Lan Tần Duệ nhanh chóng tiến lên xoa đầu an ủi y, mà Tề Lạc lúc này mới dần hiểu ra ý của Lưu Uyển nói là gì.

Thật ra cách hành xử của Lưu Uyển cũng chả khác gì nhau mấy với mấy trước kia, bọn họ cũng phải tự làm đấy thôi chả qua khi họ gặp phải khó khăn Lưu Uyển mới xuất hiện, đó là nói về 3 năm trước còn trong 3 năm đó khi Lưu Uyển không xuất hiện bọn cũng đã dần tự mình quen thuộc rồi.

Chỉ là đôi khi lại có chút mong đợi Lưu Uyển xuất hiện.

Nhưng nhìn tình cảnh lần này Lưu Uyển rời đi trong bọn họ đều nhận ra một điều, Lưu Uyển lần này sẽ không đồng hành cùng họ nữa cũng không giúp họ khi lúc họ gặp khó khăn, cho đến khi tìm ra được thứ Hoàn Kiếm kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau