Chương 37: Cô không lưu số điện thoại của tôi?
Liễu Giai Kỳ đành bực mình mà đi ra một góc vắng một tí nghe máy.
“Anh rể?”
…
“Cái gì? Tôi sẽ tới ngay!”
…
Vội vàng cúp điện thoại, Liễu Giai Kỳ trở lại xin lỗi Lục Nhã Vy: “Vy Vy, anh rể mình gặp tai nạn giao thông, bây giờ mình phải đến bệnh viện trung tâm thành phố H ngay. Xin lỗi cậu nhé, ở lại chơi vui vẻ, lát nữa giúp mình nói với Gia Tuệ một tiếng”.
Nói xong Liễu Giai Kỳ gấp rút rời khỏi câu lạc bộ.
Lục Nhã Vy chớp chớp mắt, chưa bao giờ nhìn thấy Liễu Giai Kỳ trong cái bộ dạng lo lắng vội vàng như thế này!
Trên sân khấu nhảy thêm một lát, càng ngày càng nhiều người đàn ông hướng ánh nhìn về Lục Nhã Vy, rồi cũng càng nhiều người nhảy sát gần lại, đủ các mùi mồ hôi bốc lên mũi.
Lục Nhã Vy nheo mày khó chịu, cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa, liền bước xuống khỏi sân khấu, nhanh chóng cũng đi vào nhà vệ sinh.
[…]
Lúc Tống Gia Tuệ đi vào nhà vệ sinh vì say nên phải dụi dụi mắt mấy cái xác định mình không nhìn lầm, có hai tên đàn ông xăm trổ một tên vừa mập vừa lùn, tên còn lại vừa ốm vừa cao đang trong nhà vệ sinh nữ! Cô đơ người mất mấy giây, dự cảm không lành dâng lên trong người, vừa định chạy thì đã bị phát hiện, tên ốm vội chạy đến chặn ngay lối vào.
Bây giờ một trước một sau cô không tiến cũng không lùi được. Tên mập bắt đầu đi từ lại phía cô, giờ này lùi lại đụng phải tên ốm. Đúng là tiến thoái lưỡng nan!
“Vội đi thế làm gì chứ cô em?” Tên mập cười lớn rồi lấy cánh tay cô: “Cũng không tới nỗi nào, xinh đẹp đấy chứ!”
“Tránh ra!” Tống Gia Tuệ quát lên, cố gắng vùng tay hắn ra nhưng không được, “Tôi la lên bây giờ đấy!”
“Ha ha… La lên sao? Cô thử la lên xem có ai nghe thấy không?” Tên ốm cười phá lên bước gần lại, thậm chí còn giơ tay ra vuốt vuốt cằm cô: “Ngoan ngoãn một chút sẽ được nhẹ nhàng đấy”.
Tống Gia Tuệ dùng tay còn lại hất tay hắn ra “Cút đi! Tôi không phải người mà mấy người dễ dàng đụng vào đâu”.
Những lời của cô làm hai tên say rượu cười phá lên, nói “Để xem… người không dễ đụng sẽ có “hương vị” thế nào!”
“Phục vụ bọn anh…”
Tên ốm chưa nói hết câu thì Tống Gia Tuệ đã nghe tiếng “Choảng!!!” thật lớn, sau đó lại “Bốp!” một phát nữa hắn liền ngã ra đất. Người vừa gây ra tiếng động đó một tay cầm áo vest trùm lên đầu che khuất ánh nhìn của cô khiến trước mắt cô giờ chỉ là một màu đen.
Chiếc áo trùm lên đầu Tống Gia Tuệ lại ngửi thấy thoang thoảng mùi hương bạc hà quen thuộc.
Tất cả những hành động đó dường như xảy ra trong tích tắc khiến cô chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn là có người giúp mình đuổi hai tên này đi hoặc có thể một tên xấu xa khác muốn giành “con mồi”.
Tên đó vừa bị chai rượu đập lên đầu, còn bị đấm vào má một phát ngã lăn xuống vừa ôm đầu vừa thở thoi thóp. Không biết vì có vài mảnh vỡ ghim vào đầu hay máu chảy ra quá nhiều làm tay hắn cũng nhuộm đỏ, dưới nền bây giờ máu và rượu vang lẫn lộn.
Tên mập thấy người đồng hành của mình máu chảy ròng rã như vậy, liền nổi giận đến mặt mũi đỏ lên. Hắn đẩy cô ra, vì không thấy đường nên loạng choạng sắp ngã cũng may được một bàn tay nắm lại. Người đàn ông kia kéo cô vào lòng giúp cô giữ thăng bằng trở lại mới buông ra giải quyết tên còn lại.
Tiếng ẩu đả cứ thế vang lên ở hành lang nhà vệ sinh nữ, Tống Gia Tuệ ý thức được việc bỏ chiếc áo ra khỏi đầu, lắc lắc đầu vài cái, men say trong người vì chuyện xảy ra nãy giờ cũng có hơi vơi đi. Lúc này cô chưa để ý tên đang nằm dưới sàn mà chứng kiến cảnh người đàn ông kia vặn tay tên mập đến sắp đứt lìa làm hắn rú lên trong đau đớn.
Đến khi nhìn tên đang nằm dưới sàn đã bất tỉnh, vẻ mặt cô trắng bệch như không còn một giọt máu. Tống Gia Tuệ như đứng chết lặng.
Hoàng Minh Huân ném cho hai tên thương tật đó một cái nhìn khinh bỉ rồi đi tới trước mặt Tống Gia Tuệ, biết cô sợ nên cố ý che đi tầm nhìn về phía vừa xảy ra ẩu đả. Anh cầm áo vest mặc lại chỉnh tề xong mới dang tay kéo cô về phía mình, để gương mặt nhỏ nhắn đó áp vào lồng ngực rắn chắc của mình.
“Tôi đã cố tình che lại rồi cô còn ráng mở ra xem. Bây giờ lại sợ đến mức chân cũng lẩy bẩy như vậy rồi?”
Cô không dám đẩy anh ra vì sợ phải nhìn thấy cảnh hỗn loạn đó, giọng hơi run, “Anh… Hai tên đó liệu có… về với ông bà sớm không?”
Trong chốc lát, Tống Gia Tuệ thấy Hoàng Minh Huân ở cả hai hình ảnh, mới mấy phút trước thôi là một tên côn đồ đánh nhau với hai tên biến thái, còn bây giờ lại ra dáng vẻ của một người doanh nhân thành đạt với gương mặt cực kì thu hút.
Anh chỉ thản nhiên trả lời một câu “Không chết dễ vậy đâu! Cùng lắm mang theo thương tật suốt đời thôi”
“Anh ra tay như vậy có vẻ hơi nặng rồi”, mặc dù cũng muốn dạy chúng một bài học nhưng anh làm thế này có khi hỏng cả một đời người, còn gia đình họ sau này ai sẽ lo lắng đây?
Anh có vẻ không quan tâm câu nói đó mà đứng lùi về sau một chút, nhìn thẳng mặt cô có vẻ không vui “Đưa điện thoại của cô đây!”
“Hả? Tự nhiên đòi điện thoại tôi làm gì?”, bộ đến đây anh không mang điện thoại sao?
Hoàng Minh Huân cảm thấy để cô nói nhiều thật phiền phức, liền tự động cho tay vào túi quần cô lấy điện thoại ra.
Cô đấm vào lồng ngực anh một cái rồi la lên “Nè anh làm cái trò gì vậy hả?”, nhưng với lực đạo của một kẻ say rượu thì có đáng bao nhiêu. Những tưởng anh lấy điện thoại gọi bảo vệ hay cấp cứu cho hai tên kia, nhưng không!
Hoàng Minh Huân kiểm tra danh bạ một hồi, quay ra nhìn cô cười lạnh: “Cô không lưu số điện thoại của tôi?”
“Anh rể?”
…
“Cái gì? Tôi sẽ tới ngay!”
…
Vội vàng cúp điện thoại, Liễu Giai Kỳ trở lại xin lỗi Lục Nhã Vy: “Vy Vy, anh rể mình gặp tai nạn giao thông, bây giờ mình phải đến bệnh viện trung tâm thành phố H ngay. Xin lỗi cậu nhé, ở lại chơi vui vẻ, lát nữa giúp mình nói với Gia Tuệ một tiếng”.
Nói xong Liễu Giai Kỳ gấp rút rời khỏi câu lạc bộ.
Lục Nhã Vy chớp chớp mắt, chưa bao giờ nhìn thấy Liễu Giai Kỳ trong cái bộ dạng lo lắng vội vàng như thế này!
Trên sân khấu nhảy thêm một lát, càng ngày càng nhiều người đàn ông hướng ánh nhìn về Lục Nhã Vy, rồi cũng càng nhiều người nhảy sát gần lại, đủ các mùi mồ hôi bốc lên mũi.
Lục Nhã Vy nheo mày khó chịu, cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa, liền bước xuống khỏi sân khấu, nhanh chóng cũng đi vào nhà vệ sinh.
[…]
Lúc Tống Gia Tuệ đi vào nhà vệ sinh vì say nên phải dụi dụi mắt mấy cái xác định mình không nhìn lầm, có hai tên đàn ông xăm trổ một tên vừa mập vừa lùn, tên còn lại vừa ốm vừa cao đang trong nhà vệ sinh nữ! Cô đơ người mất mấy giây, dự cảm không lành dâng lên trong người, vừa định chạy thì đã bị phát hiện, tên ốm vội chạy đến chặn ngay lối vào.
Bây giờ một trước một sau cô không tiến cũng không lùi được. Tên mập bắt đầu đi từ lại phía cô, giờ này lùi lại đụng phải tên ốm. Đúng là tiến thoái lưỡng nan!
“Vội đi thế làm gì chứ cô em?” Tên mập cười lớn rồi lấy cánh tay cô: “Cũng không tới nỗi nào, xinh đẹp đấy chứ!”
“Tránh ra!” Tống Gia Tuệ quát lên, cố gắng vùng tay hắn ra nhưng không được, “Tôi la lên bây giờ đấy!”
“Ha ha… La lên sao? Cô thử la lên xem có ai nghe thấy không?” Tên ốm cười phá lên bước gần lại, thậm chí còn giơ tay ra vuốt vuốt cằm cô: “Ngoan ngoãn một chút sẽ được nhẹ nhàng đấy”.
Tống Gia Tuệ dùng tay còn lại hất tay hắn ra “Cút đi! Tôi không phải người mà mấy người dễ dàng đụng vào đâu”.
Những lời của cô làm hai tên say rượu cười phá lên, nói “Để xem… người không dễ đụng sẽ có “hương vị” thế nào!”
“Phục vụ bọn anh…”
Tên ốm chưa nói hết câu thì Tống Gia Tuệ đã nghe tiếng “Choảng!!!” thật lớn, sau đó lại “Bốp!” một phát nữa hắn liền ngã ra đất. Người vừa gây ra tiếng động đó một tay cầm áo vest trùm lên đầu che khuất ánh nhìn của cô khiến trước mắt cô giờ chỉ là một màu đen.
Chiếc áo trùm lên đầu Tống Gia Tuệ lại ngửi thấy thoang thoảng mùi hương bạc hà quen thuộc.
Tất cả những hành động đó dường như xảy ra trong tích tắc khiến cô chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn là có người giúp mình đuổi hai tên này đi hoặc có thể một tên xấu xa khác muốn giành “con mồi”.
Tên đó vừa bị chai rượu đập lên đầu, còn bị đấm vào má một phát ngã lăn xuống vừa ôm đầu vừa thở thoi thóp. Không biết vì có vài mảnh vỡ ghim vào đầu hay máu chảy ra quá nhiều làm tay hắn cũng nhuộm đỏ, dưới nền bây giờ máu và rượu vang lẫn lộn.
Tên mập thấy người đồng hành của mình máu chảy ròng rã như vậy, liền nổi giận đến mặt mũi đỏ lên. Hắn đẩy cô ra, vì không thấy đường nên loạng choạng sắp ngã cũng may được một bàn tay nắm lại. Người đàn ông kia kéo cô vào lòng giúp cô giữ thăng bằng trở lại mới buông ra giải quyết tên còn lại.
Tiếng ẩu đả cứ thế vang lên ở hành lang nhà vệ sinh nữ, Tống Gia Tuệ ý thức được việc bỏ chiếc áo ra khỏi đầu, lắc lắc đầu vài cái, men say trong người vì chuyện xảy ra nãy giờ cũng có hơi vơi đi. Lúc này cô chưa để ý tên đang nằm dưới sàn mà chứng kiến cảnh người đàn ông kia vặn tay tên mập đến sắp đứt lìa làm hắn rú lên trong đau đớn.
Đến khi nhìn tên đang nằm dưới sàn đã bất tỉnh, vẻ mặt cô trắng bệch như không còn một giọt máu. Tống Gia Tuệ như đứng chết lặng.
Hoàng Minh Huân ném cho hai tên thương tật đó một cái nhìn khinh bỉ rồi đi tới trước mặt Tống Gia Tuệ, biết cô sợ nên cố ý che đi tầm nhìn về phía vừa xảy ra ẩu đả. Anh cầm áo vest mặc lại chỉnh tề xong mới dang tay kéo cô về phía mình, để gương mặt nhỏ nhắn đó áp vào lồng ngực rắn chắc của mình.
“Tôi đã cố tình che lại rồi cô còn ráng mở ra xem. Bây giờ lại sợ đến mức chân cũng lẩy bẩy như vậy rồi?”
Cô không dám đẩy anh ra vì sợ phải nhìn thấy cảnh hỗn loạn đó, giọng hơi run, “Anh… Hai tên đó liệu có… về với ông bà sớm không?”
Trong chốc lát, Tống Gia Tuệ thấy Hoàng Minh Huân ở cả hai hình ảnh, mới mấy phút trước thôi là một tên côn đồ đánh nhau với hai tên biến thái, còn bây giờ lại ra dáng vẻ của một người doanh nhân thành đạt với gương mặt cực kì thu hút.
Anh chỉ thản nhiên trả lời một câu “Không chết dễ vậy đâu! Cùng lắm mang theo thương tật suốt đời thôi”
“Anh ra tay như vậy có vẻ hơi nặng rồi”, mặc dù cũng muốn dạy chúng một bài học nhưng anh làm thế này có khi hỏng cả một đời người, còn gia đình họ sau này ai sẽ lo lắng đây?
Anh có vẻ không quan tâm câu nói đó mà đứng lùi về sau một chút, nhìn thẳng mặt cô có vẻ không vui “Đưa điện thoại của cô đây!”
“Hả? Tự nhiên đòi điện thoại tôi làm gì?”, bộ đến đây anh không mang điện thoại sao?
Hoàng Minh Huân cảm thấy để cô nói nhiều thật phiền phức, liền tự động cho tay vào túi quần cô lấy điện thoại ra.
Cô đấm vào lồng ngực anh một cái rồi la lên “Nè anh làm cái trò gì vậy hả?”, nhưng với lực đạo của một kẻ say rượu thì có đáng bao nhiêu. Những tưởng anh lấy điện thoại gọi bảo vệ hay cấp cứu cho hai tên kia, nhưng không!
Hoàng Minh Huân kiểm tra danh bạ một hồi, quay ra nhìn cô cười lạnh: “Cô không lưu số điện thoại của tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất