Định Mệnh Đời Anh

Chương 140: Em yêu anh

Trước Sau
Hoàng Minh Huân nói rất nhiều, thậm chí nhìn nước mắt cô tuôn hoài không dừng vẫn cứ nói, chốc lát lại lau nước mắt cho người trong lòng, bảo giọng cũng trầm hơn “Em khóc xấu lắm đấy, tèm nhem ra cả mặt rồi này!”

Tống Gia Tuệ nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, mãi một lúc sau mới ổn định lại được cảm xúc. Cô ngước mắt nhìn anh “Em xấu như vậy anh đi tìm người khác mà yêu!”

“Em xấu hay đẹp chẳng quan trọng. Anh yêu em bằng trái tim chứ không phải bằng mắt”, Hoàng Minh Huân từng gặp qua nhiều người xinh đẹp hơn cô, quyến rũ hơn cô nhiều lần nhưng tất cả đều không phải người anh yêu, hình bóng cô gái nhỏ nhắn này lướt ngang tim anh rồi, anh chẳng thể nào để nó đi được “Em có chấp nhận lời xin lỗi của anh không?”

Cô lườm anh, “Anh chẳng nói câu xin lỗi nào cả, sao em có thể chấp nhận được?”

Nãy giờ anh cứ xoa đầu, vuốt tóc cô làm nó hơi rối lên, cùng với gương mặt khóc nãy giờ tèm nhem, chẳng hiểu thế nào anh nhìn cô lại thấy đáng yêu. Hoàng Minh Huân buồn cười nhưng cố nhịn lại “Lời anh nói câu nào cũng mang ý nghĩa xin lỗi và cảm ơn em đã đến với cuộc sống của anh”.

Tống Gia Tuệ trước giờ chưa từng nghe những lời văn vẻ thế này thốt ra từ miệng anh, tự nhiên cô cảm thấy người bên cạnh vừa lạ lại vừa quen, cô bĩu môi “Sao em không phát hiện từ lúc nào miệng anh lại dẻo như vậy nhỉ? Trước kia chẳng phải anh cục súc lắm sao, nếu một người phụ nữ nói chuyện kiểu như anh chắc chắn là một người rất đanh đá”.

“Tối nay về chung cư với anh!”

“Không về!”

Hoàng Minh Huân ngay lập tức bế cô lên ôm chặt lấy eo hơn không cho cô động đậy.

“Aaaa, anh làm gì thế hả?”

“Em không tự về được anh chỉ có thể làm cho em ngất rồi mang về thôi!”

“Anh… quá đáng!”

Vậy là bỏ qua sự kháng cự của Tống Gia Tuệ, anh cứ thế ôm cô vào phòng nghỉ, đặt lên giường mà hôn lấy hôn để như sợ cô chạy mất vậy. Sau khi rời khỏi đôi môi hồng kia, Hoàng Minh Huân liền khóa chặt cô trong lòng mình cứ như thể sợ cô chạy mất, đến giày cũng không thèm cởi.



“Chẳng qua trước kia anh không muốn thừa nhận tình cảm của mình đối với em nhưng trải qua chuyện này rồi lại khác, anh tự nhận thấy việc bị người mình yêu hiểu lầm khó chịu thế nào, trước kia anh đã quá đáng với em thế nào mặc dù em đã cố gắng giải thích rất nhiều lần…”, anh lấy tay cô đặt lên ngực trái mình, khẩn trương “Em xem tim anh đập thế này có đủ chứng minh sự chân thành đối với em chưa? Bây giờ chỉ cần em nói anh có một vị trí vững chắc nào đó trong lòng em thì dù…”

Cô ngước mặt nhìn thẳng vào mắt tay, với ngón trỏ đặt lên môi anh ý muốn anh đừng nói nữa, mỉm cười hạnh phúc “Em yêu anh!”

Hoàng Minh Huân liền đơ mặt ra, nhân lúc cánh tay anh thả lỏng cô rướn người vốn muốn hôn vào môi anh nhưng nụ hôn lại dừng ở cằm, gương mặt anh trở nên rạng rỡ hôn không sót điểm nào trên mặt cô, sau đó còn ôm cô lăn mấy vòng trên giường như một đứa trẻ. Dường như không chỉ cô mà anh cũng chờ câu nói này từ cô lâu lắm rồi!

Vài phút sau khi đưa đồng hồ trên tay lên xem, Hoàng Minh Huân bất ngờ đứng lên chỉnh lại trang phục ngay ngắn một chút “Tối nay về chung cư, anh sẽ cho em biết một tin tức mới đảm bảo không làm em thất vọng. Bây giờ anh phải đi họp rồi, một lát nếu em có tiết học cứ bảo trợ lý sắp xếp xe đưa em về trường là được”.

Tự nhiên anh nói lại ngưng giữa chừng làm khơi dậy tính tò mò trong cô, thế là cô buộc miệng nói ra một câu mà không nghĩ đến hậu quả “Cuộc họp quan trọng hơn em à?”

Hoàng Minh Huân đưa mắt nhìn cô ngồi trên giường có vẻ giận dỗi, không nói nhiều liền rút điện thoại gọi cho Thư ký Nhạc “Dời cuộc họp trễ hai tiếng giúp tôi”.

Tiếp theo anh cởi từng lớp áo trên người xuống làm cô phải “ực” một tiếng, lòng nghĩ “Lần này thật sự xong rồi, tự nhiên lại khơi dậy dục vọng của anh làm chi”. Đến khi tiếng “cạch” của thắt lưng được mở cô mới giật mình, đầu óc nhảy số liên tục, lắp bắp nói “Công việc quan trọng…! Công việc quan trọng…! Đây là nơi làm việc đấy, chúng ta không nên làm vậy đâu”.

Tay vẫn tiếp tục cởi thắt lưng, anh cười xấu xa bảo “Đây là phòng nghỉ của anh! Không phải nơi làm việc”.

Tống Gia Tuệ tiến tới cầm tay, ngăn hành động tiếp theo của anh lại, rối rít bày đại lý do nào đó “Chuyện anh say xỉn mà không biết Vương Tuyết Nhi nhân cơ hội lợi dụng cơ thể anh, em có thể không nói nữa nhưng anh cũng nên cho em biết tại sao hai đêm liền anh đều uống rượu đến say trong vô thức như vậy, tửu lượng của anh không tệ còn gì”, nói xong cô cảm thấy dường như bàn tay của anh thả lỏng ra, không hề có ý tiếp tục hành động đang dang dở khiến cô thở phào trong bụng.

Nhưng có điều cô lại chẳng chú ý đến gương mặt Hoàng Minh Huân thoáng chút biến sắc, mấy đường gân trên trán khẽ dựt dựt mấy cái, như cô đang hỏi một chuyện anh rất sợ vậy. Rất nhanh biểu cảm anh trở lại bình thường, cười bảo cô nhặt quần áo, mặc lại giúp mình.

“Buổi sáng em dẹp Vương Tuyết Nhi giúp anh, lúc nãy còn khóc như lũ lụt như vậy sao anh nỡ làm em liệt giường nữa. Anh chỉ dọa em một xíu coi em khẩn trương chưa kìa! Nghỉ ngơi một chút có chuyện gì tối về chung cư chúng ta nói tiếp nhé”.

Dù lời nói của Hoàng Minh Huân có vẻ rất hợp lý nhưng cô lại cảm giác anh có gì đó gượng gạo, như thể đang muốn giấu cô gì đó… Hay do cô nhạy cảm quá?

Sau khi được Tống Gia Tuệ chỉnh lại trang phục cho tươm tất, anh lại đặt cô lên giường nhưng lần này nhẹ nhàng hơn, chỉnh lại điều hòa cho phù hợp sau đó lại cười bảo “Anh hát cho em ngủ nhé!”

Cô ngạc nhiên “Anh biết hát sao?”



“Một chút! Đủ để em ngủ được”.

[…]

Sau khi tan làm Hoàng Minh Huân và Tống Gia Tuệ về chung cư, vừa ra khỏi thang máy ánh đèn sáng trắng ngoài hành lang chiếu rọi xuống đôi nam nữ, cô vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào anh, không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy anh trong tim cô đều có cảm giác rất kỳ lạ.

Giọng nói khàn khàn thì thầm của anh truyền tới tai cô “Sao lại nhìn anh như thế? Cái ánh mắt đó làm anh hiểu là em đang chủ động đấy nhé!”

Tống Gia Tuệ đột nhiên cảm thấy cơ thể anh đè sát hơn vào người cô ép cô vào tường, toàn thân run lên, cố gắng che giấu cảm xúc thực của mình, cô đưa hay tay lên ngực anh khẽ đẩy ra “Chúng ta… chúng ta vào trong trước đã, nhỡ bị mọi người nhìn thấy không hay chút nào”.

Hoàng Minh Huân liếm môi nhìn cô cười, hôn nhanh vào môi cô rồi nói “Ý em là vào nhà là có thể đúng không?”

“Em làm gì có ý đó”, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, buổi trưa vừa lăn giường rồi bây giờ anh lại muốn cô không xuống giường được sao?

“Nhưng anh thì rất muốn có ý đó!”

Hay tay Hoàng Minh Huân ôm lấy eo cô đẩy cô về hướng bên phải, Tống Gia Tuệ chỉ tay về hướng bên trái, nói “Phòng chúng ta ở đằng kia, anh bỏ em ra”.

Hoàng Minh Huân cười xấu xa, không trêu cô nữa, mở khoá cửa cùng cô vào trong, mở tủ ra thay dép, không quên lấy một đôi dép trong nhà cho cô.

“Đi vào!”

Vào tới phòng khách, anh cởi bỏ chiếc cravat ra “Anh đi tắm trước, đã lâu lắm rồi em chưa nấu ăn cho anh đấy. Hôm nay anh muốn ăn nhà, món gì cũng được, em nấu là được!”

Tống Gia Tuệ nhìn theo anh cho tới khi anh bước vào nhà tắm, trong đầu vừa có một ý nghĩ gì đó cô liền tự mình khống chế dập tắt. Cô đi vào bếp mở tủ lạnh ra, lấy ít nguyên liệu nấu mì qua loa cho xong, ai bảo anh lúc nào cũng bá đạo như vậy, muốn gì là bắt cô phải làm cho bằng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau