Chương 167: Tỏ tình
Tống Gia Tuệ gật gù, hai tay áp vào mặt Hoàng Minh Huân kéo anh lại gần, nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cười bảo “Em tin anh! Chỉ cần có anh thì em không sợ gì cả”. Cô nhanh nhảu hôn vào má, kề sát tai anh, chân thành nói “Đừng bao giờ buông tay em!”
“Em vừa nói cái gì?” Hoàng Minh Huân ngẩng đầu ngạc nhiên, dường như có vẻ khó nói: “Em nói lại lần nữa xem nào?”
Tống Gia Tuệ hơi cúi đầu ngại ngùng, sờ sờ vào ngón tay đang đeo chiếc nhẫn anh tặng, miệng khẽ cười mà mắt cũng sáng lên, cố ý không hiểu “Cái gì mà nói lại lần nữa?”
Hoàng Minh Huân đột nhiên xông lên, đè cô xuống người mình “Thì lời em vừa nói ấy, nói lại lần nữa đi!”
Tống Gia Tuệ tròn xoe mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt rồi anh, ánh đèn điện sáng trưng chiếu thẳng vào cơ thể anh làm cho dường như cô có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên làn da quen thuộc đó, cô quay đầu sang một bên để tránh ánh nhìn trực diện của anh, cô vừa cười vừa nói “Vừa nãy em nói gì nhỉ? Em quên hết rồi… buồn ngủ quá, em đi ngủ đây”.
Hoàng Minh Huân vẫn không chịu buông tha, lỗ mãng tiến lên hôn cô, từ trán dần dần xuống tới môi “Em ngủ cả ngày rồi, không tin bây giờ em lại ngủ được nữa”. Anh nắm lấy tay cô đặt vào vị trí tim mình, ánh mắt ánh lên sự hưng phấn nhưng cũng có chút gì đó tỏ ra nghiêm khắc “Anh muốn ở bên em cả cuộc đời! Lúc nào mà không được gặp em anh thấy rất khó chịu, khi được gặp em thì lại muốn bắt nạt em cho bằng được…”
Cô ghé miệng thì thầm vào tai anh, giống như chiếc quạt nhỏ khẽ thổi vào tai anh, cô nhẹ nhàng thì thầm “Em cũng muốn ở bên anh. Em yêu anh, bằng tất cả những gì em có”.
Hoàng Minh Huân không biết nên nói gì, những lời cần nói cũng đã nói hết cả rồi. Anh cúi đầu hôn cô ngọt ngào, cố gắng để cả hai người gần nhau hết mức có thể.
“Không… không được” Tống Gia Tuệ cố gắng đẩy anh ra “Đây là bệnh viện, không thể đâu”.
Hoàng Minh Huân chẳng thèm quan tâm tới lời nói của cô, anh nắm chặt bàn tay cô giữ lại không cho phản kháng “Vừa mới tỏ tình xong mà em lại không đồng ý thế này?”
Tống Gia Tuệ đột nhiên thần người ra “Em không phải có ý đó…”
Hoàng Minh Huân có chút nghi ngờ, ánh mắt anh trở nên tỉnh táo hơn, sau đó anh buông cô ra, đứng lên “Chẳng phải em không đồng ý à? Anh đi là được chứ gì?”
Nói xong, anh liền cầm lấy chiếc áo khoác đang treo trên mắc gần đó, Tống Gia Tuệ trong lòng rõ nhất, chắc chắn anh chỉ đang giả vờ muốn cô chủ động giữ anh lại. Cô đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, đây là phòng bệnh VIP, chắc là sẽ không có người đột nhiên tự ý đi vào đâu chứ?
Nghĩ vậy, khi Hoàng Minh Huân vừa bước đi được hai bước, cô liền ngồi dậy, bước ra khỏi giường, chạy lại ôm chặt lấy eo anh từ phía sau, đầu cô ngã vào tấm lưng anh, áp sát để cảm nhận hơi ấm truyền ra từ đó.
“Em không phải là không đồng ý… anh đừng đi!”
Hoàng Minh Huân khẽ cười không thành tiếng, rõ ràng là anh đang đắc ý, anh bỏ tay Tống Gia Tuệ ra, quay người nhìn cô với bộ mặt nghiêm khắc “Em xuống giường làm gì? Mau lên giường nằm xuống!”
“Không! Anh đừng đi!” Tống Gia Tuệ cảm thấy oan ức quá, cô nhất quyết ôm chặt lấy anh “Em mà nằm xuống thì anh sẽ đi mất à?”
“Có thật là không muốn anh đi?”
“Không muốn!”
Cô cắn chặt môi như để lấy dũng khí, cô nắm hai cánh tay anh đẩy người anh ngồi xuống giường, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh, cô nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Minh Huân, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Ánh mắt Hoàng Minh Huân sáng lên cùng nụ cười đắc ý vì đã đạt được mục đích, anh vuốt tóc cô “Chẳng phải cẩn thận lắm à? Nói đây là bệnh viện cơ mà?”
Anh đúng là điển hình cho kiểu người vừa ăn cướp lại còn vừa la làng, mặt Tống Gia Tuệ bỗng chốc đỏ bừng lên, đến nhìn cũng không dám ngước nhìn anh, miệng chỉ lẩm bẩm lí nhí anh đúng là không biết xấu hổ.
Thế nhưng rốt cuộc Hoàng Minh Huân cũng chỉ ôm hôn một lúc rồi tha cho cô. Bệnh viện thật sự không phải nơi thích hợp để sinh hoạt vợ chồng, vẫn là nên để về nhà thì hơn, ngày mai chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là ôm hôn rồi ôm nhau ngủ như vậy.
Sáng hôm sau, Hoàng Minh Huân giúp cô làm thủ tục xuất viện như đã hẹn, sau đó hai người cùng nhau về thẳng nhà họ Hoàng. Anh hỏi dì Tô thì biết được Hoàng lão gia đang trong phòng trà thế là dắt tay cô vào đó.
Cả hai lần vào đây, đối diện với Hoàng lão gia cô đều căng thẳng, mới đầu như nói không nên lời. Lần trước Tống Gia Tuệ được gọi vào đây, Hoàng lão gia cứ nói chuyện vòng vo muốn thăm dò cô. Nhưng lần này thì khác, có Hoàng Minh Huân nên cô yên tâm hơn và Hoàng lão gia cũng nói thẳng.
“Thời gian qua chuyện ngoài kia chú đã nghe hết rồi, chuyện này ảnh hưởng không ít đến thể diện nhà chúng ta nhưng hai đứa cảm thấy xử lý như thế nào tốt nhất thì cứ làm như vậy, chú không ý kiến”.
Tống Gia Tuệ ngập ngừng, cuối cùng vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt ông, nhỏ giọng “Con xin lỗi chú! Đáng lẽ con không nên ở bên ngoài trốn tránh chú như vậy”.
Hoàng lão gia tặc lưỡi, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không “Được rồi! Lần này chú tha cho đấy, nhớ lấy sau này có khó khăn gì vẫn còn Minh Huân và chú là gia đình con, luôn bao dung con dẫu có phong ba lớn cỡ nào”.
Tống Gia Tuệ xúc động, súyt nữa thì rơi nước mắt nghĩ lại Tống Tiến Thành là chú ruột của cô mà sao lạ quá, ông ta quan tâm người ngoài nói gì, làm gì cũng nghĩ đến lợi ích đầu tiên chứ chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của đứa cháu gái này. Cô ngồi dậy, tiến lại bên Hoàng lão gia ôm ông thật chặt, vừa thút thít nói “Con cảm ơn chú! Nhưng mà trước kia…”
Hoàng lão gia cũng xoa xoa lưng cô, nhẹ giọng bảo “Đừng có khóc toáng lên đấy nhé! Trước kia hai đứa không tình nguyện mà trở thành vợ chồng với nhau, tất nhiên chú phải nghiêm khắc nếu không xảy ra chuyện gì thì người dọn dẹp tàn cuộc lại là ông già này à? Con bây giờ thì khác, Minh Huân có cuộc sống hạnh phúc vậy là chú mãn nguyện lắm rồi”.
Phải mất vài phút cô mới buông Hoàng lão gia ra, Hoàng Minh Huân lại ôm cô vào lòng, lấy khăn giấy lau nước mắt giúp cô.
“Lần này gọi hai đứa về là muốn thông báo hai ngày nữa chú đi Châu u một chuyến thư giãn, cũng chưa quyết định khi nào sẽ về nên nói trước với hai đứa”.
Hoàng Minh Huân cũng không lạ gì với việc này, cứ cách vài ba năm ông lại đi du lịch một lần vào đầu hè, có khi hơn một tháng mới trở về. Anh hỏi “Lần này chú đi với ai?”
“Một vài người bạn nhưng chú đi trước, mấy ngày sau họ mới sang”.
“Có cần con cho người sắp xếp giúp chú không?”
“Không cần đâu! Để chú tự làm được rồi”.
Hoàng Minh Huân gật đầu, ngồi nói chuyện với chú một lúc mới xin phép về phòng.
Vừa mới quay đầu đi, Hoàng lão gia uống một ngụm trà, nhìn về hướng hai người, nói “Hai đứa cũng lo liệu mà làm gì thì làm, chú đi về có quà cho hai đứa thì cũng mong nhận lại được quà đấy nhé!”
Hoàng Minh Huân tất nhiên hiểu ý chú muốn nói gì, anh cười lớn đáp “Con sẽ cố gắng có tin vui cho chú sớm nhất”, trong khi Tống Gia Tuệ đơ mặt, bước ra khỏi phòng trà mới hiểu hoá ra Hoàng lão gia muốn có cháu bế bồng lắm rồi. Thế là hai người về phòng, tất nhiên Hoàng Minh Huân chẳng bỏ lỡ cơ hội lăn lộn trên giường đến tận trưa mới tinh thần phơi phới đến HJ làm việc.
“Em vừa nói cái gì?” Hoàng Minh Huân ngẩng đầu ngạc nhiên, dường như có vẻ khó nói: “Em nói lại lần nữa xem nào?”
Tống Gia Tuệ hơi cúi đầu ngại ngùng, sờ sờ vào ngón tay đang đeo chiếc nhẫn anh tặng, miệng khẽ cười mà mắt cũng sáng lên, cố ý không hiểu “Cái gì mà nói lại lần nữa?”
Hoàng Minh Huân đột nhiên xông lên, đè cô xuống người mình “Thì lời em vừa nói ấy, nói lại lần nữa đi!”
Tống Gia Tuệ tròn xoe mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt rồi anh, ánh đèn điện sáng trưng chiếu thẳng vào cơ thể anh làm cho dường như cô có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên làn da quen thuộc đó, cô quay đầu sang một bên để tránh ánh nhìn trực diện của anh, cô vừa cười vừa nói “Vừa nãy em nói gì nhỉ? Em quên hết rồi… buồn ngủ quá, em đi ngủ đây”.
Hoàng Minh Huân vẫn không chịu buông tha, lỗ mãng tiến lên hôn cô, từ trán dần dần xuống tới môi “Em ngủ cả ngày rồi, không tin bây giờ em lại ngủ được nữa”. Anh nắm lấy tay cô đặt vào vị trí tim mình, ánh mắt ánh lên sự hưng phấn nhưng cũng có chút gì đó tỏ ra nghiêm khắc “Anh muốn ở bên em cả cuộc đời! Lúc nào mà không được gặp em anh thấy rất khó chịu, khi được gặp em thì lại muốn bắt nạt em cho bằng được…”
Cô ghé miệng thì thầm vào tai anh, giống như chiếc quạt nhỏ khẽ thổi vào tai anh, cô nhẹ nhàng thì thầm “Em cũng muốn ở bên anh. Em yêu anh, bằng tất cả những gì em có”.
Hoàng Minh Huân không biết nên nói gì, những lời cần nói cũng đã nói hết cả rồi. Anh cúi đầu hôn cô ngọt ngào, cố gắng để cả hai người gần nhau hết mức có thể.
“Không… không được” Tống Gia Tuệ cố gắng đẩy anh ra “Đây là bệnh viện, không thể đâu”.
Hoàng Minh Huân chẳng thèm quan tâm tới lời nói của cô, anh nắm chặt bàn tay cô giữ lại không cho phản kháng “Vừa mới tỏ tình xong mà em lại không đồng ý thế này?”
Tống Gia Tuệ đột nhiên thần người ra “Em không phải có ý đó…”
Hoàng Minh Huân có chút nghi ngờ, ánh mắt anh trở nên tỉnh táo hơn, sau đó anh buông cô ra, đứng lên “Chẳng phải em không đồng ý à? Anh đi là được chứ gì?”
Nói xong, anh liền cầm lấy chiếc áo khoác đang treo trên mắc gần đó, Tống Gia Tuệ trong lòng rõ nhất, chắc chắn anh chỉ đang giả vờ muốn cô chủ động giữ anh lại. Cô đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, đây là phòng bệnh VIP, chắc là sẽ không có người đột nhiên tự ý đi vào đâu chứ?
Nghĩ vậy, khi Hoàng Minh Huân vừa bước đi được hai bước, cô liền ngồi dậy, bước ra khỏi giường, chạy lại ôm chặt lấy eo anh từ phía sau, đầu cô ngã vào tấm lưng anh, áp sát để cảm nhận hơi ấm truyền ra từ đó.
“Em không phải là không đồng ý… anh đừng đi!”
Hoàng Minh Huân khẽ cười không thành tiếng, rõ ràng là anh đang đắc ý, anh bỏ tay Tống Gia Tuệ ra, quay người nhìn cô với bộ mặt nghiêm khắc “Em xuống giường làm gì? Mau lên giường nằm xuống!”
“Không! Anh đừng đi!” Tống Gia Tuệ cảm thấy oan ức quá, cô nhất quyết ôm chặt lấy anh “Em mà nằm xuống thì anh sẽ đi mất à?”
“Có thật là không muốn anh đi?”
“Không muốn!”
Cô cắn chặt môi như để lấy dũng khí, cô nắm hai cánh tay anh đẩy người anh ngồi xuống giường, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh, cô nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Minh Huân, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Ánh mắt Hoàng Minh Huân sáng lên cùng nụ cười đắc ý vì đã đạt được mục đích, anh vuốt tóc cô “Chẳng phải cẩn thận lắm à? Nói đây là bệnh viện cơ mà?”
Anh đúng là điển hình cho kiểu người vừa ăn cướp lại còn vừa la làng, mặt Tống Gia Tuệ bỗng chốc đỏ bừng lên, đến nhìn cũng không dám ngước nhìn anh, miệng chỉ lẩm bẩm lí nhí anh đúng là không biết xấu hổ.
Thế nhưng rốt cuộc Hoàng Minh Huân cũng chỉ ôm hôn một lúc rồi tha cho cô. Bệnh viện thật sự không phải nơi thích hợp để sinh hoạt vợ chồng, vẫn là nên để về nhà thì hơn, ngày mai chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là ôm hôn rồi ôm nhau ngủ như vậy.
Sáng hôm sau, Hoàng Minh Huân giúp cô làm thủ tục xuất viện như đã hẹn, sau đó hai người cùng nhau về thẳng nhà họ Hoàng. Anh hỏi dì Tô thì biết được Hoàng lão gia đang trong phòng trà thế là dắt tay cô vào đó.
Cả hai lần vào đây, đối diện với Hoàng lão gia cô đều căng thẳng, mới đầu như nói không nên lời. Lần trước Tống Gia Tuệ được gọi vào đây, Hoàng lão gia cứ nói chuyện vòng vo muốn thăm dò cô. Nhưng lần này thì khác, có Hoàng Minh Huân nên cô yên tâm hơn và Hoàng lão gia cũng nói thẳng.
“Thời gian qua chuyện ngoài kia chú đã nghe hết rồi, chuyện này ảnh hưởng không ít đến thể diện nhà chúng ta nhưng hai đứa cảm thấy xử lý như thế nào tốt nhất thì cứ làm như vậy, chú không ý kiến”.
Tống Gia Tuệ ngập ngừng, cuối cùng vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt ông, nhỏ giọng “Con xin lỗi chú! Đáng lẽ con không nên ở bên ngoài trốn tránh chú như vậy”.
Hoàng lão gia tặc lưỡi, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không “Được rồi! Lần này chú tha cho đấy, nhớ lấy sau này có khó khăn gì vẫn còn Minh Huân và chú là gia đình con, luôn bao dung con dẫu có phong ba lớn cỡ nào”.
Tống Gia Tuệ xúc động, súyt nữa thì rơi nước mắt nghĩ lại Tống Tiến Thành là chú ruột của cô mà sao lạ quá, ông ta quan tâm người ngoài nói gì, làm gì cũng nghĩ đến lợi ích đầu tiên chứ chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của đứa cháu gái này. Cô ngồi dậy, tiến lại bên Hoàng lão gia ôm ông thật chặt, vừa thút thít nói “Con cảm ơn chú! Nhưng mà trước kia…”
Hoàng lão gia cũng xoa xoa lưng cô, nhẹ giọng bảo “Đừng có khóc toáng lên đấy nhé! Trước kia hai đứa không tình nguyện mà trở thành vợ chồng với nhau, tất nhiên chú phải nghiêm khắc nếu không xảy ra chuyện gì thì người dọn dẹp tàn cuộc lại là ông già này à? Con bây giờ thì khác, Minh Huân có cuộc sống hạnh phúc vậy là chú mãn nguyện lắm rồi”.
Phải mất vài phút cô mới buông Hoàng lão gia ra, Hoàng Minh Huân lại ôm cô vào lòng, lấy khăn giấy lau nước mắt giúp cô.
“Lần này gọi hai đứa về là muốn thông báo hai ngày nữa chú đi Châu u một chuyến thư giãn, cũng chưa quyết định khi nào sẽ về nên nói trước với hai đứa”.
Hoàng Minh Huân cũng không lạ gì với việc này, cứ cách vài ba năm ông lại đi du lịch một lần vào đầu hè, có khi hơn một tháng mới trở về. Anh hỏi “Lần này chú đi với ai?”
“Một vài người bạn nhưng chú đi trước, mấy ngày sau họ mới sang”.
“Có cần con cho người sắp xếp giúp chú không?”
“Không cần đâu! Để chú tự làm được rồi”.
Hoàng Minh Huân gật đầu, ngồi nói chuyện với chú một lúc mới xin phép về phòng.
Vừa mới quay đầu đi, Hoàng lão gia uống một ngụm trà, nhìn về hướng hai người, nói “Hai đứa cũng lo liệu mà làm gì thì làm, chú đi về có quà cho hai đứa thì cũng mong nhận lại được quà đấy nhé!”
Hoàng Minh Huân tất nhiên hiểu ý chú muốn nói gì, anh cười lớn đáp “Con sẽ cố gắng có tin vui cho chú sớm nhất”, trong khi Tống Gia Tuệ đơ mặt, bước ra khỏi phòng trà mới hiểu hoá ra Hoàng lão gia muốn có cháu bế bồng lắm rồi. Thế là hai người về phòng, tất nhiên Hoàng Minh Huân chẳng bỏ lỡ cơ hội lăn lộn trên giường đến tận trưa mới tinh thần phơi phới đến HJ làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất