Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 34: Chương 34
Ba mẹ Trịnh Cảnh Đồng đều rất căng thẳng, lúc trước bọn họ còn muốn tác hợp con trai mình với Đổng Mạn ni, hiện tại vừa nghĩ tới liền chột dạ, bọn họ suy nghĩ một chút, lúc tác hợp trong bụng A Bảo đã có em bé, thực sự là quá nghiệp chướng, vẫn may con trai kiên quyết phản đối, nếu không thực sự là một tai họa.
Con trai, làm rất tốt!
Đúng là Trịnh Cảnh Đồng một chút cũng không căng thẳng, y phi thường ung dung cầm điện thoại di động lên nói với mọi người: "Xin lỗi, con nhận điện thoại." Trong lòng y không có quỷ, đối với Đổng Mạn không có ý tư, tự nhận không cùng Đổng Mạn từng có cái gì ám muội, cũng chưa từng trêu ghẹo người ta cái gì dẫn tới hiểu lầm, đương nhiên sẽ không chột dạ.
Phó Trạch Văn híp mắt nhìn y, nếu như Trịnh Cảnh Đồng cùng với những nữ nhân khác có bất kỳ không minh bạch này, hắn hôm nay tuyệt bích muốn đánh y tới mức không thể tự gánh vác cuộc sống!
"Uy." Trịnh Cảnh Đồng ấn xuống nút nhận cuộc gọi.
"Cảnh Đồng." Thanh âm ôn nhu của Đổng Mạn từ điện thoại truyền tới, trong phòng khách rất yên tĩnh, cẩn thận nghe, tất cả mọi người có thể nghe được.
Phó A Bảo có chút hiếu kỳ, sao tất cả mọi người nhìn Trịnh Cảnh Đồng gọi điện thoại a? Gọi điện thoại có cái gì ly kỳ.
"Cậu tối nay rảnh không, tớ mời cậu ăn cơm, hôm sinh nhật cậu tới đều không hảo hảo chúc mừng cậu, thật xin lỗi." Đổng Mạn vào thẳng vấn đề, sau tiệc sinh nhật cô một mực nghĩ tới quan hệ của mình và Trịnh Cảnh Đồng, nếu ở chỗ Trịnh Cảnh Đồng không chủ động, vậy cũng chỉ có cô chủ động đi.
"Không cần, quà tới đã nhận, rất tốt, tớ rất thích." Trịnh Cảnh Đồng cười nói, "Hôm đó quá nhiều người, tới mới phải nói xin lỗi ni, không hảo hảo tiếp đãi cậu."
Kỳ thực y căn bản không nhớ rõ Đổng Mạn đưa món quà gì, đừng nói Đổng Mạn, những người khác y cũng không nhớ rõ được, một mựcnghĩ tới chuyện của Phó A Bảo, nào có tâm tư nhớ món quà gì.
"Chính là tớ muốn mời cậu ăn bữa cơm, cậu vẫn cùng tớ khách khí cái gì a, ở tại Hiên Hoa, tớ đã đặt trước chỗ ngồi, buổi tối 7 giờ."
"Xin lỗi." Trịnh Cảnh Đồng không nghĩ tới Đổng Mạn ngay cả vị trí đều đã đặt rồi, "Tớ không rảnh, thật không thể đi, lần sau đi, gần đây cũng không rảnh, lần sau tớ mời cậu, đến lúc đó tớ mang theo lão bà của tớ cùng đi."
Phó A Bảo những chỗ khác nghe không rõ, nhưng hai chữ lão bà nghe rất rõ ràng, cậu biết lão bà trong miệng Trịnh Cảnh Đồng khẳng định nói mình, cái quái gì vậy, em sao lại trở thành lão bà của anh, coi như em và anh kết hôn, em cũng là nam có được không!
"... Lão bà?" Đổng Mạn có chút mông lung, "Lão bà cái gì?" Cô sao lại nghe không hiểu Trịnh Cảnh Đồng nói cái gì?
"Nha, còn chưa kịp nói cho mọi người, hai ngày nay tớ chuẩn bị kết hôn, chính là đang chuẩn bị." Trịnh Cảnh Đồng không nhịn được muốn nói cho tất cả mọi người cái tin tức tốt này.
"Kết hôn?!" Âm lượng Đổng Mạn đột nhiên rất cao, cô như rơi vào hầm băng, cô nhớ rất rõ, hai ngày trước lúc tiệc sinh nhật Trịnh Cảnh Đồng còn chưa có đối tượng kết hôn, bằng không tiệc sinh nhật không thể không giới thiệu, thời gian ngắn ngủi hai ngày mà thôi, lúc này chuẩn bị phải kết hôn, khi đó khẳng định đã đang bàn chuyện cưới xin.
Không đúng, còn có một khả năng, đó chính là thông gia! Ở tiệc sinh nhật nghe được những lời nói này cô vẫn chưa quên, Hạ Lập Nhân muốn để em gái hắn và Trịnh Cảnh Đồng thông gia.
"Là Hạ Tình sao? Cậu muốn cùng Hạ Tình kết hôn?!" Đổng Mạn cảm thấy toàn bộ thế giới đều nhảy nhót, cô quả nhiên vẫn là quá muộn, Trịnh Cảnh Đồng cũng gọi đối phương là lão bà, hai nhà khẳng định đã bàn xong xuôi đi, hai người nói không chắc đã có quan hệ thân mật rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, Hạ Tình là nữ nhân như vậy, nam nhân thấy được đều sẽ thích, quá đẹp, gia thế cũng là tốt nhất, mình căn bản không phải đối thủ của cô ta.
"Cáp?" Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy không hiểu ra sao, Hạ Tình y là quen biết, bất quá y và Hạ Tình nói cũng không nói vài câu, cùng anh trai Hạ Lập Nhân của cô đúng là rất quen biết, Đổng Mạn sao lại đem y và Hạ Tình liên hệ với nhau? Chuyện này đúng là não bổ a. "Không phải, tớ và Hạ Tình không quen a."
Không phải Hạ Tình khiến Đổng Mạn yên tâm không ít, sức cạnh tranh của Hạ Tình quá mạnh, cô rất khó hơn được, những người khác thì thoải mái hơn rất nhiều.
Có điều người kia rốt cuộc là ai?
"Không phải Hạ Tình thì là ai?!" Đổng Mạn chính mình cũng không phát hiện, cô vốn không có bất kỳ tư cách nào chất vấn Trịnh Cảnh Đồng vấn đề này, "Trước kia cậu rõ ràng đã nói không có đối tượng, sao đột nhiên liền nói muốn kết hôn, cậu không phải là gạt tớ chứu?"
Trịnh Cảnh Đồng mất hứng, "Chuyện như vậy sao có thể lừa người khác, kết hôn là đại sự, tớ sao có thể đem chuyện quan trọng như vậy đùa giỡ!" Tuy rằng y và Đổng Mạn là bạn bè, thế nhưng cũng không thích ở đây loại vấn đề này bị hoài nghi, đem hôn nhân làm trò đùa sao, y là loại người không cẩn thận kia sao?
Thanh âm cất cao của Đổng Mạn những người khác đương nhiên cũng nghe được, ánh mắt ba người Phó gia vi diệu mà nhìn Trịnh Cảnh Đồng, nói thầm trong lòng nữ nhân này xảy ra chuyện gì a?
Cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng thì lại bắt đầu cau mày, bọn họ vốn là muốn tác hợp con trai và Đổng Mạn, là bởi vì Đổng Mạn tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiểu lễ phép, người lại nhiệt tình, nhưng vừa nãy là cái thái độ gì, cô ta và con trai của bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường, đâu có tư cách mà dùng loại ngữ khí này chất vấn chuyện kết hôn của Cảnh Đồng.
Cảnh Đồng nhà chúng tôi cùng ai kết hôn còn phải trưng cầu ý kiến của người ngoài như cô sao? Lại còn hoài nghi Cảnh Đồng nhà chúng tôi nói dối, chuyện như vậy có thể nói dối sao?!
Không nghĩ tới là không biết chừng mực, may là lúc trước không thành.
"Không đúng không đúng, tớ không phải ý này." Đầu bên kia điện thoại Đổng Mạn nghe được Trịnh Cảnh Đồng mất hứng mới phục hồi tinh thần lại, cô biết mình là quá mức lỗ mãng, quýnh lên thì có chút nói không biết lựa lời, "Tớ là sợ hết hồn vì thế có chút kích động, cậu không nên hiểu lầm."
"Không có chuyện gì, vừa rồi tớ quá kích động." Sắc mặt Trịnh Cảnh Đồng hơi hơi tốt chút.
"Đối tượng kết hôn của cậu rốt cuộc là ai vậy?" Ngữ khí của Đổng Mạn lúc này thay đổi khá nhu hòa, "Vẫn chưa có nghe cậu đề cập tới, đây cũng là quá đột nhiên, là người trong nhà cậu giới thiệu cho cậu? Khi nào kết hôn?" Hi vọng ngày đính hôn không đến quá sớm, như vậy mình liền thật sự một tia hi vọng cũng không có.
"Ngay gần đây đi, xem ý tứ của A Bảo, em ấy nói lúc nào thì là lúc đó." Trịnh Cảnh Đồng liếc mắt nhìn Phó A Bảo, trong lòng lại bắt đầu cao hứng lên.
Phó A Bảo trừng mắt với y.
"A Bảo? Bạn gái cậu?" Trong lòng Đổng Mạn nói là con gái nhà ai, sao lại lấy cái tên như thế, thật khó nghe, có lẽ là nhũ danh?
"A Bảo là nam." Trịnh Cảnh Đồng nghiêm túc nói, "Em ấy là bạn trai tớ, qua một thời gian ngắn chính là lão bà của tớ."
Đổng Mạn: "..." Mình là nghe thấy ảo giác đi, bạn trai?
Đổng Mạn cười gượng hai tiếng: "Cảnh Đồng, cậu không nên đùa giỡn với tớ, cậu không rảnh liền nói không rảnh là được rồi, làm gì mà phải nói dối kiểu này." Đừng nói cô không tin Trịnh Cảnh Đồng sẽ cùng một người đàn ông sinh sống, chính là thật sự coi trọng một người đàn ông, vậy cũng không thể kết hôn a, cha mẹ y khẳng định không thể đồng ý, Trịnh Cảnh Đồng là con trai độc nhất, y và một người đàn ông kết hôn vậy sao này người thừa kế làm sao bây giờ?
Trịnh Cảnh Đồng lúc này thật sự là tức giận, "Tất cả những lời tớ nói sẽ không bao giờ nói giỡn chuyện hỉ, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu chẳng lẽ không biết tớ là người xử sự thế nào sao?"
Phó A Bảo lén lút kéo ống tay áo Phó Trạch Văn nhỏ giọng hỏi: "Ca, họ Trịnh đang cãi nhau với ai ni? Mặt đều đen rồi."
Phó Trạch Văn nhạy cảm, mục đích em trai mình kết hôn không thuần khiết, luôn cảm thấy không phải chuyện tốt đẹp gì, vừa vặn hiện tại cơ hội tới, không bằng nhân cơ hội phá hoại một lần, "Đó là bạn y, hơn nữa còn là bạn học cũ, là nữ, bộ dáng rất xinh đẹp, cùng Cảnh Đồng quan hệ vô cùng tốt."
"Lúc lên đại học khi đó hai người bọn họ lớn hơn anh hai lớp, trong trường đều đồn bọn họ là một đôi ni, cũng không biết là thực sự có gì không, anh cảm thấy rất khó hiểu, đều đã 10 năm, hai người còn cưu cưu triền triền (dây dưa không dứt), phỏng chừng hơn nửa là không thuần khiết." Hắn thêm mắm dặm muối nói năng bậy bạ.
Phó A Bảo chớp chớp mắt, cậu cũng không phải ghen, cậu không thích Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên sẽ không ăn dấm, chỉ ngốc nghếch nói: "Người anh nói, em không muốn cùng họ Trịnh kết hôn, vậy hắn có thể kết hôn cùng bạn học cũ này rồi hay không?"
Trong lòng Phó Trạch Văn vui vẻ, không nghĩ tới lời của mình còn rất hữu hiệu, liền nghiêm túc nói: "Anh xem quá nửa là, tuổi bọn họ đều trưởng thành, cũng đều không có những đối tượng khác, nếu không có em a, anh phỏng chừng Cảnh Đồng liền chuẩn bị cùng cô ta kết hôn, tất cả mọi người đều nói như vậy."
"Ân..." Phó A Bảo cúi đầu trầm tư một lúc.
Ngay lúc Phó Trạch Văn nghĩ Phó A Bảo sẽ tức giận sau đó sẽ từ bỏ ý nghĩ kết hôn, Phó A Bảo đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Quả nhiên vẫn là nên sớm kết hôn một chút đi." Gương mặt nghiêm túc, kiểu ta đây là trải đắn đo suy nghĩ mới nhận được kết luận.
Phó Trạch Văn quả thực muốn phun ra một búng máu, hắn hoàn toàn không hiểu em trai mình là nghĩ thế nào, nghe được những câu nói kia của mình, chẳng phải nên tức giận sao, rốt cuộc thế nào lại thu được kết luận kết hôn sớm?
Phó A Bảo đương nhiên có ý nghĩ của cậu, cậu sở dĩ đáp ứng kết hôn với Trịnh Cảnh Đồng, cũng là bởi vì nghe Lưu Việt, phòng ngừa Trịnh Cảnh Đồng sau này kết hôn với nữ nhân khác sinh con, sau này gia sản của Trịnh gia chảy ruộng người ngoài, cậu đau lòng.
Mà bây giờ nữ nhân bên trong tưởng tượng này đã xuất hiện, vậy thì cần phải khẩn trương, mình nếu như không nhanh chút, để người khác nhanh chân tới trước thì làm sao bây giờ, cậu không thèm khát gì Trịnh Cảnh Đồng cả, thế nhưng không thể bị con người khác chèn ép con mình a!
"Bọn họ vừa nói muốn tới đâu ăn cơm?" Phó A Bảo lại thấp giọng hỏi Phó Trạch Văn.
Phó Trạch Văn đã không còn cáu kỉnh, hắn hữu khí vô lực nói: "Hiên Hoa, chính là Hiên Hoa mà nhà chúng ta cũng thường tới." Hiên Hoa là nhà hàng nổi tiếng cao cấp của A thị, điều kiện rất tốt, món ăn cũng rất mỹ vị, bốn người Phó gia đều rất thích đi.
Phó A Bảo vừa nghe liền cao hứng, cậu lạch bạch chạy tới kéo ống tay áo Trịnh Cảnh Đồng: "Đáp ứng cô ấy đi, đi ăn cơm tối, em cũng muốn đi Hiên Hoa."
Phó Trạch Văn: "..."
Phó A Bảo là có suy tính của mình, cậu một là muốn gặp gỡ nữ nhân có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của mình, hai là thật sự có chút thèm hương vị của Hiên Hoa, cậu đã lâu không tới rồi.
"Ai? A Bảo em muốn tới Hiên Hoa?" Trịnh Cảnh Đồng có chút lo lắng, A Bảo đang mang thai, có phải không được ra ngoài chạy loạn không? "Bụng của em.."
"Không có chuyện gì, bác sĩ Lưu nói rồi, người mang thai là phải vận động số lượng vừa phải, em hôm nay đã muốn tới Hiên Hoa ăn cơm! Đi thôi đi thôi!" Phó A Bảo phi thường không thể chờ đợi được nữa, cậu đúng là muốn nhìn một chút, đối phương là mỹ nhân ra sao.
Trịnh Cảnh Đồng nhìn những người khác một chút, trưng cầu ý kiến của những người khác, y thấy đối với Đổng Mạn không có hứng thú gì, thế nhưng A Bảo nói muốn đi, y không thể cự tuyệt, có điều nhà hàng bên ngoài không biết có thích hợp hay không.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, A Bảo muốn đi đâu ăn cơm liền tới đó ăn cơm, lại không phải quán bán hàng khong sạch sẽ gì, bọn họ có gì mà không yên lòng, chỉ cần chú ý những thức ăn phụ nữ mang thai kiêng là được rồi.
Chỉ ngoại trừ Phó Trạch Văn, mặt hắn vẫn đen.
"A Bảo nói cũng muốn ăn ở Hiên Hoa, vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày đi, tớ mang em ấy tới, hôm nay tớ mời khách." Trịnh Cảnh Đồng tâm tình rất tốt tiếp tục cùng Đổng Mạn nói chuyện điện thoại.
Đổng Mạn: "..." Cô cũng vừa nghe thấy thanh âm của một nam nhân, chẳng lẽ Trịnh Cảnh Đồng thật sự muốn kết hôn với đàn ông? Trời ơi, đây thật là bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) mà!
Đổng Mạn hoàn toàn không thể tin được, cô nói thế nào cũng không tin được bản thân, mới ngắn ngủi hai ngày mà thôi, đến cùng là xảy ra chuyện gì a?
Quả nhiên vẫn là tai nghe là giả, mắt thấy là thật, không nhìn tận mắt thế nào cũng không thể tin tưởng, nếu đối phương muốn tới, vậy thì vừa vặn gặp một lần, để cô xem cái đối thủ cạnh tranh này của mình rất cuộc là người nào.
Liền chuyện tới Hiên Hoa ăn cơm cứ như vậy quyết định, Phó A Bảo dưới lời dặn đi dặn lại của mọi người theo Trịnh Cảnh Đồng lên xe.
Con trai, làm rất tốt!
Đúng là Trịnh Cảnh Đồng một chút cũng không căng thẳng, y phi thường ung dung cầm điện thoại di động lên nói với mọi người: "Xin lỗi, con nhận điện thoại." Trong lòng y không có quỷ, đối với Đổng Mạn không có ý tư, tự nhận không cùng Đổng Mạn từng có cái gì ám muội, cũng chưa từng trêu ghẹo người ta cái gì dẫn tới hiểu lầm, đương nhiên sẽ không chột dạ.
Phó Trạch Văn híp mắt nhìn y, nếu như Trịnh Cảnh Đồng cùng với những nữ nhân khác có bất kỳ không minh bạch này, hắn hôm nay tuyệt bích muốn đánh y tới mức không thể tự gánh vác cuộc sống!
"Uy." Trịnh Cảnh Đồng ấn xuống nút nhận cuộc gọi.
"Cảnh Đồng." Thanh âm ôn nhu của Đổng Mạn từ điện thoại truyền tới, trong phòng khách rất yên tĩnh, cẩn thận nghe, tất cả mọi người có thể nghe được.
Phó A Bảo có chút hiếu kỳ, sao tất cả mọi người nhìn Trịnh Cảnh Đồng gọi điện thoại a? Gọi điện thoại có cái gì ly kỳ.
"Cậu tối nay rảnh không, tớ mời cậu ăn cơm, hôm sinh nhật cậu tới đều không hảo hảo chúc mừng cậu, thật xin lỗi." Đổng Mạn vào thẳng vấn đề, sau tiệc sinh nhật cô một mực nghĩ tới quan hệ của mình và Trịnh Cảnh Đồng, nếu ở chỗ Trịnh Cảnh Đồng không chủ động, vậy cũng chỉ có cô chủ động đi.
"Không cần, quà tới đã nhận, rất tốt, tớ rất thích." Trịnh Cảnh Đồng cười nói, "Hôm đó quá nhiều người, tới mới phải nói xin lỗi ni, không hảo hảo tiếp đãi cậu."
Kỳ thực y căn bản không nhớ rõ Đổng Mạn đưa món quà gì, đừng nói Đổng Mạn, những người khác y cũng không nhớ rõ được, một mựcnghĩ tới chuyện của Phó A Bảo, nào có tâm tư nhớ món quà gì.
"Chính là tớ muốn mời cậu ăn bữa cơm, cậu vẫn cùng tớ khách khí cái gì a, ở tại Hiên Hoa, tớ đã đặt trước chỗ ngồi, buổi tối 7 giờ."
"Xin lỗi." Trịnh Cảnh Đồng không nghĩ tới Đổng Mạn ngay cả vị trí đều đã đặt rồi, "Tớ không rảnh, thật không thể đi, lần sau đi, gần đây cũng không rảnh, lần sau tớ mời cậu, đến lúc đó tớ mang theo lão bà của tớ cùng đi."
Phó A Bảo những chỗ khác nghe không rõ, nhưng hai chữ lão bà nghe rất rõ ràng, cậu biết lão bà trong miệng Trịnh Cảnh Đồng khẳng định nói mình, cái quái gì vậy, em sao lại trở thành lão bà của anh, coi như em và anh kết hôn, em cũng là nam có được không!
"... Lão bà?" Đổng Mạn có chút mông lung, "Lão bà cái gì?" Cô sao lại nghe không hiểu Trịnh Cảnh Đồng nói cái gì?
"Nha, còn chưa kịp nói cho mọi người, hai ngày nay tớ chuẩn bị kết hôn, chính là đang chuẩn bị." Trịnh Cảnh Đồng không nhịn được muốn nói cho tất cả mọi người cái tin tức tốt này.
"Kết hôn?!" Âm lượng Đổng Mạn đột nhiên rất cao, cô như rơi vào hầm băng, cô nhớ rất rõ, hai ngày trước lúc tiệc sinh nhật Trịnh Cảnh Đồng còn chưa có đối tượng kết hôn, bằng không tiệc sinh nhật không thể không giới thiệu, thời gian ngắn ngủi hai ngày mà thôi, lúc này chuẩn bị phải kết hôn, khi đó khẳng định đã đang bàn chuyện cưới xin.
Không đúng, còn có một khả năng, đó chính là thông gia! Ở tiệc sinh nhật nghe được những lời nói này cô vẫn chưa quên, Hạ Lập Nhân muốn để em gái hắn và Trịnh Cảnh Đồng thông gia.
"Là Hạ Tình sao? Cậu muốn cùng Hạ Tình kết hôn?!" Đổng Mạn cảm thấy toàn bộ thế giới đều nhảy nhót, cô quả nhiên vẫn là quá muộn, Trịnh Cảnh Đồng cũng gọi đối phương là lão bà, hai nhà khẳng định đã bàn xong xuôi đi, hai người nói không chắc đã có quan hệ thân mật rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, Hạ Tình là nữ nhân như vậy, nam nhân thấy được đều sẽ thích, quá đẹp, gia thế cũng là tốt nhất, mình căn bản không phải đối thủ của cô ta.
"Cáp?" Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy không hiểu ra sao, Hạ Tình y là quen biết, bất quá y và Hạ Tình nói cũng không nói vài câu, cùng anh trai Hạ Lập Nhân của cô đúng là rất quen biết, Đổng Mạn sao lại đem y và Hạ Tình liên hệ với nhau? Chuyện này đúng là não bổ a. "Không phải, tớ và Hạ Tình không quen a."
Không phải Hạ Tình khiến Đổng Mạn yên tâm không ít, sức cạnh tranh của Hạ Tình quá mạnh, cô rất khó hơn được, những người khác thì thoải mái hơn rất nhiều.
Có điều người kia rốt cuộc là ai?
"Không phải Hạ Tình thì là ai?!" Đổng Mạn chính mình cũng không phát hiện, cô vốn không có bất kỳ tư cách nào chất vấn Trịnh Cảnh Đồng vấn đề này, "Trước kia cậu rõ ràng đã nói không có đối tượng, sao đột nhiên liền nói muốn kết hôn, cậu không phải là gạt tớ chứu?"
Trịnh Cảnh Đồng mất hứng, "Chuyện như vậy sao có thể lừa người khác, kết hôn là đại sự, tớ sao có thể đem chuyện quan trọng như vậy đùa giỡ!" Tuy rằng y và Đổng Mạn là bạn bè, thế nhưng cũng không thích ở đây loại vấn đề này bị hoài nghi, đem hôn nhân làm trò đùa sao, y là loại người không cẩn thận kia sao?
Thanh âm cất cao của Đổng Mạn những người khác đương nhiên cũng nghe được, ánh mắt ba người Phó gia vi diệu mà nhìn Trịnh Cảnh Đồng, nói thầm trong lòng nữ nhân này xảy ra chuyện gì a?
Cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng thì lại bắt đầu cau mày, bọn họ vốn là muốn tác hợp con trai và Đổng Mạn, là bởi vì Đổng Mạn tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiểu lễ phép, người lại nhiệt tình, nhưng vừa nãy là cái thái độ gì, cô ta và con trai của bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường, đâu có tư cách mà dùng loại ngữ khí này chất vấn chuyện kết hôn của Cảnh Đồng.
Cảnh Đồng nhà chúng tôi cùng ai kết hôn còn phải trưng cầu ý kiến của người ngoài như cô sao? Lại còn hoài nghi Cảnh Đồng nhà chúng tôi nói dối, chuyện như vậy có thể nói dối sao?!
Không nghĩ tới là không biết chừng mực, may là lúc trước không thành.
"Không đúng không đúng, tớ không phải ý này." Đầu bên kia điện thoại Đổng Mạn nghe được Trịnh Cảnh Đồng mất hứng mới phục hồi tinh thần lại, cô biết mình là quá mức lỗ mãng, quýnh lên thì có chút nói không biết lựa lời, "Tớ là sợ hết hồn vì thế có chút kích động, cậu không nên hiểu lầm."
"Không có chuyện gì, vừa rồi tớ quá kích động." Sắc mặt Trịnh Cảnh Đồng hơi hơi tốt chút.
"Đối tượng kết hôn của cậu rốt cuộc là ai vậy?" Ngữ khí của Đổng Mạn lúc này thay đổi khá nhu hòa, "Vẫn chưa có nghe cậu đề cập tới, đây cũng là quá đột nhiên, là người trong nhà cậu giới thiệu cho cậu? Khi nào kết hôn?" Hi vọng ngày đính hôn không đến quá sớm, như vậy mình liền thật sự một tia hi vọng cũng không có.
"Ngay gần đây đi, xem ý tứ của A Bảo, em ấy nói lúc nào thì là lúc đó." Trịnh Cảnh Đồng liếc mắt nhìn Phó A Bảo, trong lòng lại bắt đầu cao hứng lên.
Phó A Bảo trừng mắt với y.
"A Bảo? Bạn gái cậu?" Trong lòng Đổng Mạn nói là con gái nhà ai, sao lại lấy cái tên như thế, thật khó nghe, có lẽ là nhũ danh?
"A Bảo là nam." Trịnh Cảnh Đồng nghiêm túc nói, "Em ấy là bạn trai tớ, qua một thời gian ngắn chính là lão bà của tớ."
Đổng Mạn: "..." Mình là nghe thấy ảo giác đi, bạn trai?
Đổng Mạn cười gượng hai tiếng: "Cảnh Đồng, cậu không nên đùa giỡn với tớ, cậu không rảnh liền nói không rảnh là được rồi, làm gì mà phải nói dối kiểu này." Đừng nói cô không tin Trịnh Cảnh Đồng sẽ cùng một người đàn ông sinh sống, chính là thật sự coi trọng một người đàn ông, vậy cũng không thể kết hôn a, cha mẹ y khẳng định không thể đồng ý, Trịnh Cảnh Đồng là con trai độc nhất, y và một người đàn ông kết hôn vậy sao này người thừa kế làm sao bây giờ?
Trịnh Cảnh Đồng lúc này thật sự là tức giận, "Tất cả những lời tớ nói sẽ không bao giờ nói giỡn chuyện hỉ, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu chẳng lẽ không biết tớ là người xử sự thế nào sao?"
Phó A Bảo lén lút kéo ống tay áo Phó Trạch Văn nhỏ giọng hỏi: "Ca, họ Trịnh đang cãi nhau với ai ni? Mặt đều đen rồi."
Phó Trạch Văn nhạy cảm, mục đích em trai mình kết hôn không thuần khiết, luôn cảm thấy không phải chuyện tốt đẹp gì, vừa vặn hiện tại cơ hội tới, không bằng nhân cơ hội phá hoại một lần, "Đó là bạn y, hơn nữa còn là bạn học cũ, là nữ, bộ dáng rất xinh đẹp, cùng Cảnh Đồng quan hệ vô cùng tốt."
"Lúc lên đại học khi đó hai người bọn họ lớn hơn anh hai lớp, trong trường đều đồn bọn họ là một đôi ni, cũng không biết là thực sự có gì không, anh cảm thấy rất khó hiểu, đều đã 10 năm, hai người còn cưu cưu triền triền (dây dưa không dứt), phỏng chừng hơn nửa là không thuần khiết." Hắn thêm mắm dặm muối nói năng bậy bạ.
Phó A Bảo chớp chớp mắt, cậu cũng không phải ghen, cậu không thích Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên sẽ không ăn dấm, chỉ ngốc nghếch nói: "Người anh nói, em không muốn cùng họ Trịnh kết hôn, vậy hắn có thể kết hôn cùng bạn học cũ này rồi hay không?"
Trong lòng Phó Trạch Văn vui vẻ, không nghĩ tới lời của mình còn rất hữu hiệu, liền nghiêm túc nói: "Anh xem quá nửa là, tuổi bọn họ đều trưởng thành, cũng đều không có những đối tượng khác, nếu không có em a, anh phỏng chừng Cảnh Đồng liền chuẩn bị cùng cô ta kết hôn, tất cả mọi người đều nói như vậy."
"Ân..." Phó A Bảo cúi đầu trầm tư một lúc.
Ngay lúc Phó Trạch Văn nghĩ Phó A Bảo sẽ tức giận sau đó sẽ từ bỏ ý nghĩ kết hôn, Phó A Bảo đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Quả nhiên vẫn là nên sớm kết hôn một chút đi." Gương mặt nghiêm túc, kiểu ta đây là trải đắn đo suy nghĩ mới nhận được kết luận.
Phó Trạch Văn quả thực muốn phun ra một búng máu, hắn hoàn toàn không hiểu em trai mình là nghĩ thế nào, nghe được những câu nói kia của mình, chẳng phải nên tức giận sao, rốt cuộc thế nào lại thu được kết luận kết hôn sớm?
Phó A Bảo đương nhiên có ý nghĩ của cậu, cậu sở dĩ đáp ứng kết hôn với Trịnh Cảnh Đồng, cũng là bởi vì nghe Lưu Việt, phòng ngừa Trịnh Cảnh Đồng sau này kết hôn với nữ nhân khác sinh con, sau này gia sản của Trịnh gia chảy ruộng người ngoài, cậu đau lòng.
Mà bây giờ nữ nhân bên trong tưởng tượng này đã xuất hiện, vậy thì cần phải khẩn trương, mình nếu như không nhanh chút, để người khác nhanh chân tới trước thì làm sao bây giờ, cậu không thèm khát gì Trịnh Cảnh Đồng cả, thế nhưng không thể bị con người khác chèn ép con mình a!
"Bọn họ vừa nói muốn tới đâu ăn cơm?" Phó A Bảo lại thấp giọng hỏi Phó Trạch Văn.
Phó Trạch Văn đã không còn cáu kỉnh, hắn hữu khí vô lực nói: "Hiên Hoa, chính là Hiên Hoa mà nhà chúng ta cũng thường tới." Hiên Hoa là nhà hàng nổi tiếng cao cấp của A thị, điều kiện rất tốt, món ăn cũng rất mỹ vị, bốn người Phó gia đều rất thích đi.
Phó A Bảo vừa nghe liền cao hứng, cậu lạch bạch chạy tới kéo ống tay áo Trịnh Cảnh Đồng: "Đáp ứng cô ấy đi, đi ăn cơm tối, em cũng muốn đi Hiên Hoa."
Phó Trạch Văn: "..."
Phó A Bảo là có suy tính của mình, cậu một là muốn gặp gỡ nữ nhân có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của mình, hai là thật sự có chút thèm hương vị của Hiên Hoa, cậu đã lâu không tới rồi.
"Ai? A Bảo em muốn tới Hiên Hoa?" Trịnh Cảnh Đồng có chút lo lắng, A Bảo đang mang thai, có phải không được ra ngoài chạy loạn không? "Bụng của em.."
"Không có chuyện gì, bác sĩ Lưu nói rồi, người mang thai là phải vận động số lượng vừa phải, em hôm nay đã muốn tới Hiên Hoa ăn cơm! Đi thôi đi thôi!" Phó A Bảo phi thường không thể chờ đợi được nữa, cậu đúng là muốn nhìn một chút, đối phương là mỹ nhân ra sao.
Trịnh Cảnh Đồng nhìn những người khác một chút, trưng cầu ý kiến của những người khác, y thấy đối với Đổng Mạn không có hứng thú gì, thế nhưng A Bảo nói muốn đi, y không thể cự tuyệt, có điều nhà hàng bên ngoài không biết có thích hợp hay không.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, A Bảo muốn đi đâu ăn cơm liền tới đó ăn cơm, lại không phải quán bán hàng khong sạch sẽ gì, bọn họ có gì mà không yên lòng, chỉ cần chú ý những thức ăn phụ nữ mang thai kiêng là được rồi.
Chỉ ngoại trừ Phó Trạch Văn, mặt hắn vẫn đen.
"A Bảo nói cũng muốn ăn ở Hiên Hoa, vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày đi, tớ mang em ấy tới, hôm nay tớ mời khách." Trịnh Cảnh Đồng tâm tình rất tốt tiếp tục cùng Đổng Mạn nói chuyện điện thoại.
Đổng Mạn: "..." Cô cũng vừa nghe thấy thanh âm của một nam nhân, chẳng lẽ Trịnh Cảnh Đồng thật sự muốn kết hôn với đàn ông? Trời ơi, đây thật là bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) mà!
Đổng Mạn hoàn toàn không thể tin được, cô nói thế nào cũng không tin được bản thân, mới ngắn ngủi hai ngày mà thôi, đến cùng là xảy ra chuyện gì a?
Quả nhiên vẫn là tai nghe là giả, mắt thấy là thật, không nhìn tận mắt thế nào cũng không thể tin tưởng, nếu đối phương muốn tới, vậy thì vừa vặn gặp một lần, để cô xem cái đối thủ cạnh tranh này của mình rất cuộc là người nào.
Liền chuyện tới Hiên Hoa ăn cơm cứ như vậy quyết định, Phó A Bảo dưới lời dặn đi dặn lại của mọi người theo Trịnh Cảnh Đồng lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất