Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng

Chương 53: Nguyên hình

Trước Sau
Bíp. Bíp. Bíp.

Tiếng còi xe cực kỳ ồn ào, cơ thể đông đưa giật nảy theo từng đoạn đường.

Phan Miêu Vũ bởi vì bị ồn ào mà cậu chặt mày, thuốc mê đã hết hiện tại cậu có thể tỉnh dậy.

Mơ màng mở mắt ra, trước mắt cậu là một màu tối đen như mực. Tiếng xe cộ cực kỳ lớn vang bên tai khiến cậu không khỏi che kín lỗ tai mình.

Nhưng đúng lúc này cả cơ thể cậu lại bay lên sau đó đập mạnh xuống thùng xe.

"Ừm." Phan Miêu Vũ rên rỉ một tiếng, bởi vì đau đớn mà cuộn người lại.

Đây là đâu tại sao cậu lại ở đây. Không phải bởi vì bị bệnh mà cậu đang nằm trong bệnh viện sao, tại sao lúc này lại bên trong một cái xe mà chạy trên đường.

Không, không đúng. Cậu hít phải thứ gì đó rồi ngất xỉu, trước đó cậu đã gặp đồng loại của mình.

Chẳng lẽ đây là do người đó làm. Trong lúc cậu suy nghĩ lung tung thì lỗ tai cậu bỗng nhiên nhúc nhích tiếng nói bên ngoài ghế lái lọt vào tai.

"Mẹ nó, chỉ bắt có một thằng nhóc gầy gò nhỏ con như vậy mà điều động tất cả chúng ta."

"Đừng có phàn nàn mày cũng biết thủ đoạn của ả ta mà."

"Cũng phải, tội nghiệp đứa nhỏ kia bị một người độc ác như vậy nhắm tới."

"Không phải sao, trước đó ả đã nói chúng ta thích làm gì thì làm, đánh cho thừa sống thiếu chết cũng có thể. Đúng là đáng thương mà."

"Mày lại xạo rồi, không phải mày rất thích mấy chuyện này sao."



"Nào, nào tao cũng không biến thái như thế. Chỉ là nhận tiền hành xử mà thôi."

Phan Miêu Vũ nghe thấy tiếng cười đầy ác ý vang lên bên tai liền không khỏi sợ hãi. Cuối cùng cũng đến giai đoạn này rồi sao, nhưng hình như đã có chút khác.

Nhưng cậu không rõ là khác như thế nào, cậu chỉ biết mình đã bị bắt cóc, giống như trong kịch bản cậu đã không thoát được kết cục của mình.

Chiếc xe vẫn đang chạy về phía trước, hai kẻ ngồi bên trên vẫn tiếp tục say xưa mà đùa giỡn. Mỗi câu nói đều là cách tra tấn người khác như thế nào.

Càng nghe Phan Miêu Vũ càng sợ hãi, cậu run rẩy không ngừng mà ôm lấy người mình.

Làm sao đây, làm sao đây cậu không muốn bị đánh, không muốn giống như nguyên chủ bị hành hạ sống dở chết dở càng không muốn Nguyễn Minh Hoàng bởi vì cứu cậu mà bị bắn.

Thà rằng cậu cứu anh vào chuyện gì đó không giống như nguyên tác chứ cậu không muốn anh gặp chuyện giống như những gì đã được sắp đặt.

"Nguyễn Minh Hoàng, tạm biệt anh." Phan Miêu Vũ hai mắt u buồn khoé môi công lên sau đó cả cơ thể cậu bốc lên một làn khói che chắn khắp người.

Yêu tinh không chỉ có thể hoá thân thành người mà còn có thể quay về nguyên hình của mình, nhưng đây là một quá trình cực kỳ đau đớn. Những yêu tinh có thể thành người thì sao còn muốn quay về hình dạng ban đầu, vì vậy trong giới yêu tinh đã có lời đồn.

Sự đau đớn thắt cốt ghi tâm khi một yêu tinh trở về hình dạng nguyên thủy của mình, hơn hết nếu như trở về sẽ không thể nào trở lại được hình dáng con người được nữa, một ngàn năm tu luyện xem như hoàn toàn biếng mất.

Bởi vì lời đồn này mà tất cả yêu tinh không dám hoá hình, bọn họ sợ hãi mình không thể trở về hình dạng ban đầu được nữa.

Mà Phan Miêu Vũ cũng tin tưởng chuyện này, nhưng cậu lựa chọn con đường này. Cho dù trở về hình dạng một con mèo thì cậu vẫn có một con đường sống.

Sự đau đớn của nắn cốt nặn xương khiến cậu đau đớn đến muốn hét lớn nhưng lo lắng những kẻ xấu trên xe nghe thấy nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Đến khi làn khói bao lấy xung quanh cậu tan hết thì xuất hiện bên trong thùng xe đã không còn người nào mà thay vào đó là một con mèo trắng với hai mắt xanh ngọc đầy xinh đẹp.



Phan Miêu Vũ cảm thấy cả người cực kỳ lạ lùng, cậu thử giơ chân lên nhìn. Vậy mà hình dáng của cậu thật sự là một con mèo kìa, đây có phải là lời nói của em họ cậu đã trở thành hiện thực.

Cậu ngắm nghía chân một hồi liền thử duy chuyển, nhưng vừa nhấc chân lên liền ngã ra đất, đúng là cậu không thể quen được với hình dáng này của nguyên chủ mà, thật khó đi. Cậu lại lật mình rồi bắt đầu chập chững bước từng bước. Bốn chân nếu không thể phối hợp với nhau thì thực sự không thể duy chuyển được thậm chí là ngã nghiêng xiêu vẹo.

Cậu cứ đi tới đi lui bên trong thùng xe cho đến khi nắm vững được bí quyết đi đường của những con vật bốn chân thì mới bắt đầu quan sát thùng xe.

Không giống như mắt của con người, mèo là động vật có thể nhìn trong bóng đêm, hai mắt nó cực kỳ sáng chói cùng sắc bén, sự phán đoán của loài mèo cực kỳ tiêu chuẩn.

Phan Miêu Vũ chậm rãi đi đến cái cửa không cài chặt của thùng xe rồi nhìn ra ngoài đường. Không nhìn thì thôi vừa nhìn cậu liền không khỏi co rút hai mắt.

Má ơi đây là đang đua xe sao chạy gì mà nhanh vậy.

Đúng vậy sau khi hai kẻ bắt cóc chạy đến con đường vắng xe liền tăng nhanh tốc độ, bọn chúng không cài chặt cửa sau xe bởi vì bọn chúng chắc chắn cho dù người nằm trong thùng xe có tỉnh dậy thì cũng không dám nhảy khỏi xe.

Phan Miêu Vũ cũng cảm thấy như vậy, nếu hiện tại cậu vẫn là hình hài của một con người bình thường thì chắc chắn cậu sẽ không dám nhảy xuống. Nó thật sự rất đáng sợ, không chỉ vậy nếu như hình hài yếu ớt của con người mà nhảy xuống xe với tốc độ này thì chắc chắn không chết cũng sắp chết mà thôi, chẳng thể nào sống sót nỗi với độ cao cùng tốc độ như thế này.

Nhưng hiện tại cậu là một con mèo, dân gian thường nói mèo có chín mạng nếu như thật sự như vậy thì cậu sẽ không chết được, cùng lắm cậu sẽ bị thương lê lết bán manh xin ăn mà thôi.

Một con mèo có khuôn mặt chắc chắn khả ái như cậu thì sẽ không bị chết đói được. Tuy bị thương sẽ không thể kiếm cho bản thân mình một con sen chịu nhận nuôi mình nhưng ít nhất cậu có thể tiếp tục sống, có thể không nhìn đến cảnh Nguyễn Minh Hoàng bị thương.

Chỉ cần qua cái kịch bản này thì từ nay về sao anh sẽ chẳng còn gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng của mình nữa cuộc sống thuận buồm xuôi gió hạnh phúc về sau.

Nghĩ như vậy cậu liền không do dự nữa mà nhanh chóng lấy đã rồi nhảy khỏi xe. Gió lớn quật vào người khiến cơ thể mèo không khỏi lung lây, lông mèo bay phấp phới trong gió sau đó cả cơ thể rớt mạnh xuống đất khiến cậu không nhịn được kêu lên một tiếng:

"Meo."

Tiếng kêu mềm nhũn mà đầy đau đớn vang lên trong con đường lớn đầy vắng vẻ. Chiếc xe tải vẫn vùn vụt chạy về phía trước mà không hề thay biết người mà bọn họ bắt đi đã biến thành một con mèo mà nhảy xuống xe rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau