Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng

Chương 82

Trước
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền hiểu, ý của ông lão chính là một khi Phan Miêu Vũ trở lại thành người thì cậu sinh ra hay chết đi sẽ do trời định, từ nay về sau sẽ trở thành nhân loại bình thường, trăm, ngàn năm tu luyện sẽ hóa thành năng lượng để cậu có thể đổi hóa thành xương cốt.

Sau này khi chết đi nếu như cậu có đầu thai thì sẽ như những nhân loại bình thường mất hết ký ức, cho dù đầu thai trở thành động vật thì cũng chỉ là một con vật bình thường trong thế giới này mà thôi.

Lúc này đây Nguyễn Minh Hoàng không biết phải làm như thế nào. Anh yêu Phan Miêu Vũ nhưng anh không thể vì sự ích kỷ của mình bỏ qua công sức tu luyện cũa cậu,

Cho dù trên thế giới này có kiếp sau nhưng bọn họ còn có thể gặp lại nhau hay không, anh không biết được mà chính Phan Miêu Vũ cũng không biết được.

Đúng là thế giới này có kỳ tích nhưng kỳ tích này lại là sự chọn lựa khiến Nguyễn Minh Hoàng khốn khổ.

Khác với sự khó khăn cùng rối rắm của anh, sau khi nghe xong Phan Miêu Vũ hoàn toàn không chút rối rắm. Không chỉ bởi vì yêu anh mà từ trước đến nay câu luôn luôn nghĩ bản thân là con người, không cần phải rối rắm cái sự sống vĩnh cửu kia cậu chỉ cần có thể sống đến già bên cạnh người cậu yêu là đủ rồi…

Không chỉ vậy cuộc sống hiện tại của cậu có bao nhiêu vui sướng, những người thân yêu của cậu luôn lo lắng cho cậu cho dù không chút quan hệ máu mủ nào. Cậu của hiện tại không hề cô đơn.

Nghĩ như vậy Phan Miêu Vũ rất thoải mái mà chấp nhận chuyện này:

“Meo meo meo.” (Ông ơi, xin nhờ ông giúp con trở lại thành người ạ.)

“Con thật sự đã quyết định như vậy. Sẽ không có cách nào hối hận cả.”

Ông lão nói sau đó nhận được cái gật đầu đầy kiên quyết của mèo nhỏ.

Nguyễn Minh Hoàng nghe ông lão nói không khỏi bật hốt:

“Khoan đã, em ấy chọn… Chọn cái nào rồi. Không được.”

Ông lão nghe vậy không khỏi nhìn Nguyễn Minh Hoàng, cuối cùng thở dài lắc đầu:

“Đúng là chúng ta không có mấy ai thoát được chuyện này. Như vậy cũng tốt đi từ nay về sau không cần phải lo sợ quy luật của tự nhiên bỗng một ngày đào thải chúng ra ra khỏi thế giới này.”

Nói xong ông ôm mèo nhỏ xoay người về văn phỏng của mình. Nguyễn Minh Hoàng không khỏi hoảng hốt chạy theo sau.

Đi vào văn phòng của mình ông lão thả mèo nhỏ xuống đất sau đó chậm rãi nói:



“Trong cơ thể chúng ta có một việc yêu đan, mặc dù không thể thành yêu nhưng yêu đan vẫn tồn tại. Con chỉ cần khiến nó vỡ ra sau đó hấp thu nó vào trong cơ thể, chính vào lúc con thấp thu hoàn toàn thì có thể nắn lại xương cốt của mình.”

Phan Miêu Vũ không nhìn đến khuôn mặt lo lắng của Nguyễn Minh Hoàng, cậu đã quyết định nên sẽ không nghe theo anh. Chỉ cần bọn họ có thể bên nhau một đời người vậy thì sự đánh đổi này là xứng đáng.

Cậu làm theo sự hướng dẫn của ông lão, sau khi làm vỡ yêu đan liền nhanh chóng hấp thu nó vào trong cơ thể mình. Cảm nhận từng chút từng chút thấp vào người sau đó cậu liền ắn lại xuống cốt.

Cứ nghĩ nó rất đơn giản nhưng không, khi bắt đầu nắn xương cả người cậu bao bọc bởi sương mù trắng xóa, từng cơn đau đớn không ngừng truyền đến khiến cả người cậu run rẩy. Tiếng hét chói tai không ngừng từ miệng cậu kêu gào.

Trong cơn đau đớn như lóc thịt lột da này trong đầu cậu xuất hiện một đoạn ký ức hoàn chỉnh.

Thế giới này không phải một quyển truyện, nơi này chính là kiếp trước của cậu, tuy nhiên cậu không ngờ rằng thế giới có một sự can thiệp khác khiến thế giới quay về lúc bắt đầu. Phan Ân Ly chính là một kẻ ở ngoài thế giời này được đưa đến đây, ả ta cứ nghĩ bản thân xuyên vào trong sách mà bản thân chính là nữ chính của thế giới này, cuối cùng ả ta nhờ sự trợ giúp của kẻ sâm nhập mà thành công khiến cậu mất đi yêu đan sau đó chết đi.

Trí nhớ mà cậu có chính là kiếp sau khi bản thân mất đi yêu đan thì bị đưa vào luân hồi chuyển kiếp. Tuy nhiên không biết nguyên do tại sao cậu vô tình nhìn thấy quyển truyện có liên quan đến kiếp trước của mình mà trở về kiếp trước.

Thế giới không có cách nào đánh đuổi được kẻ xâm nhập vì vậy chỉ có thể bảo vệ cậu bằng cách trao cho cậu năng lực chống trả lại kẻ xâm nhập. Rốt cuộc cái gọi là nam chính nữ chính, công chính thụ chính đều là do người nào nắm giữ năng lượng giúp thế giới vận thành mà thôi.

Cậu không phải nhân vật chính nhưng cũng không phải người duy nhất giúp thế giới này vận hành. Chỉ là trong câu chuyện của bản thân xuất hiện biến cố mà thôi vì vậy cậu phải tự tay mình xử lý biến cố đó.

Đây có lẽ chính là sự công bằng mà tự nhiên đang vận hành.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cơn đau đớn do nắn lại cơ thể gây ra cuối cùng cũng dịu lại, lúc này đây cuối cùng Phan Miêu Vũ cũng cảm thấy bản thân đứng trên sàn nhà bằng hai chân chứ không phải bằng bốn cái đệm thịt mềm mại nữa.

Sương mù nhanh chóng tan đi, cơ thể nhân loại của Phan Miêu Vũ hiện ra trước mắt Nguyễn Minh Hoàng cùng ông lão. Cả người cậu trần chụi không một mảnh vải che thân, vừa nhìn thấy vậy anh không khỏi đen mặt mà nhanh chóng cởi áo khoác của mình đi nhanh đến choàng cho cậu.

Mặc dù hiện tại trong đầu anh tràn đầy sự tự trách cùng đau khổ nhưng khi nhìn thấy bạn đời của mình xuất hiện như vậy trước mặt người khác khiến anh nổi lên cơn ghen, anh tức giận mà mặc áo khoác của mình cho cậu, hai mắt hung tợn trừng cậu.

Phan Miêu Vũ nhìn anh như vậy thì không khỏi đưa hai tay lên ôm lấy mặt anh sau đó nhẹ nhàng gọi:

“Anh Hoàng.”

Nhìn thấy hai mắt lắp lánh của cậu cùng giọng nói mềm mại Nguyễn Miêu Vũ không thể giữ được sắc mặt hung dữ nữa mà thở dài đầy tự trách:



“Xin lỗi, là anh không tốt…”

“Suỵt.”

Phan Miêu Vũ đưa ngón tay lên môi anh. Mắt cậu thoáng nhìn chỗ mà ông lão vừa đứng, nhìn thấy nơi đó đã không còn ai, kohng6 biết ông lão đã rời đi từ lúc nào liền không khỏi thở phào rồi ngại ngùng mím môi.

Hai người nhìn nhau một lúc, Phan Miêu Vũ nhìn hai mắt nóng rực của anh thì không khỏi ngại ngùng. Nhưng cậu không né tránh ngược lại cậu đưa mặt mình đến gần anh sau đó in môi cậu lên bờ môi của anh.

Nguyễn Minh Hoàng nhanh chóng đè lại đầu cậu ngậm lấy bờ môi mềm mại dâng đến tận miệng này sau đó hôn cậu một cách mạnh mẽ như muốn nuốt cậu vào bụng khiến cậu khó thở không thôi.

Anh hôn cậu cho đến khi cảm thấy cậu nghẹt thở thì buông ra, giọng nói khàn khàn mà thì thầm vào tai cậu:

“Miêu Miêu, vợ của anh. Anh yêu em.”

Phan Miêu Vũ nghe vậy thì nở nụ cười sau đó mềm mại đáp lại:

“Chồng ơi. Em cũng yêu anh.”

Nói xong hai người lại tiếp tục lao vào hôn nhau. Sự chia cắt khiến bọn họ rốt cuộc hiểu được tình yêu là sự chia sẽ, là sự thấu hiểu. Một bên muốn vun đấp một bên chỉ biết thưởng thụ thì sẽ không thể nào nemj62 vững được.

Hai người bọn họ không ai sai cả chỉ là lúc ấy bọn họ một bên thưởng thụ tình yêu còn một bên dành hết trách nhiệm để bảo vệ tình yêu cảu mình. Đến cuối cùng không ai biết chia sẽ cũng không có cách nào thấu hiểu nhau cuối cùng dẫn đến một cái kết khiến cả hai đau khổ.

May mắn bọn họ còn có thể làm lại, nhưng trên đời này có mấy ai được may mắn như vậy. Bởi vì hiểu được điều này mà cả hai bắt đầu trân trọng nhau hơn.

Nụ hôn kéo dài, cả Phan Miêu Vũ lẫn Nguyễn Minh Hoàng đều không muốn tách ra. Đến khi cậu hoàn toàn không còn chút sức lực mà bị anh ôm vào lòng, bên tai nghe thấy tiếng thì thầm đầy tình cảm của anh:

“Sau khi trở về chúng ta tổ chức hôn lễ nhé. Anh muốn cuộc hôn nhân của chúng ta phải thật tốt đẹp, anh muốn em phải thật hạnh phúc.”

Phan Miêu Vũ không khỏi mỉm cưới mà gật đầu:

“Được, hôn lễ của chúng ta sẽ thật tốt đẹp, thật hạnh phúc.”

Kiếp này chúng ta có thể bù lại cho những tiếc nuối mà cả hai lần chúng ta đều đã bỏ lỡ. May mắn em có thể trở về để gặp anh sau đó tiếp tục yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước