Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư? Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu
Chương 29: Đi Hái Nấm
Thẩm Tinh vẫn lải nhải: “Ta nói cho ngươi biết nha, đồ vật trên núi là của mọi người, phải nhanh tay lên, nếu không ngươi sẽ không nhặt được gì cả đâu”
Thẩm Niệm gật đầu liên tục ra vẻ đã học được.
Một lúc sau, hai người đã tới cuối đuôi thôn.
Có rất nhiều tiểu cô nương ở đây, có hai người trên mặt còn che khăn vải.
“Thẩm Tinh, sao ngươi lại gọi theo ngôi sao chổi nhà ngươi, ta không muốn ở cùng nàng, ngươi bảo nàng cút đi” Người nói chuyện chính là cô nương che khăn vải, ánh mắt nàng ta nhìn Thẩm Niệm mang theo vẻ chán ghét.
Cô nương mang khăn vải số 2 xoa gương mặt còn đau nhức, cắn chặt môi khi nhìn gương mặt Thẩm Niệm đã khôi phục lại vẻ xinh đẹp trắng nõn.
“…… Thẩm Niệm, sao mặt của ngươi lành lại nhanh như vậy?”
Cùng là bị ong đốt, tại sao mặt của Thẩm Niệm lại khỏi nhanh như vậy?
Thẩm Niệm nghĩ đến ngày đó nhìn thấy chính mình trong chậu rửa mặt, không chỉ có sưng thành đầu heo mà còn bầm tím, nàng hơi nhíu mày.
“Ta dùng keo lô hội”
Đều là thiếu nữ mới lớn, làm gì có ai không thích xinh đẹp đâu, cô nương kia vội hỏi: “Keo lô hội gì, mua ở nơi nào?”
Ngay cả thiếu nữ có ác ý với Thẩm Niệm cũng dựng lỗ tai lên nghe.
“Ta tự làm” Thẩm Niệm nói.
Lô hội là do nàng dùng dị năng đào tạo, hiệu quả của keo lô hội tất nhiên sẽ không bình thường.
Thẩm Tinh xoa gương mặt khô sần mình, đôi mắt tỏa sáng nhìn về phía Thẩm Niệm: “Niệm Niệm tỷ, ngươi còn biết làm phấn mặt sao, thật là giỏi, ta có thể dùng được không?”
“Không phải là phấn mặt, chỉ là kem dưỡng da có thể giữ ẩm mà thôi” Thẩm Niệm nói: “Nếu ngươi thích thì về nhà ta đưa ngươi một hộp”
Thẩm Tinh nghe vậy liền vui sướng: “Cảm ơn Niệm Niệm tỷ”
Cô nương hỏi keo lô hội vội nói: “Thẩm Niệm, ngươi còn keo lô hội không, ta cũng muốn, ta có thể dùng tiền mua, có không?”
“Có” Thẩm Niệm gật đầu.
Cô nương kia nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, khách sáo nói: “Cảm ơn ngươi”
Thẩm Niệm còn chưa đồng ý thì một cô nương mang khăn vải khác dành trước mở miệng: “Ta cũng muốn!”
Cô nương này nói chuyện không khách sáo, trong mắt tràn ngập ghen ghét và phẫn hận: “Mặt của chúng ta thành như vậy vốn dĩ chính là vì Thẩm Niệm làm hại, nàng bồi thường chúng ta là chuyện nên làm”
Thẩm Niệm có chút không rõ tình huống.
Cái gì gọi là nàng làm hại, nàng hại ai?!
Thẩm Tinh lại tức giận nói: “Niệm Niệm tỷ nhà ta đâu có cố ý, không phải nàng cũng bị ong đốt còn gì, hơn nữa nhị bá cũng đã bồi thường tiền cho các ngươi rồi. Một nhà 10 văn đấy, Phùng Xuân, làm người không thể quá tham lam”
Hơn nữa, lúc ấy Niệm Niệm tỷ vừa bị đốt thành đầu heo lại còn sốt cao mấy ngày, sao lúc ấy không ai đền tiền cho Niệm Niệm tỷ chứ.
Mấy người Phùng Xuân chính là đang ức hiếp người khác!
Còn cô nương bỏ tiền nói muốn mua là Thẩm Hạnh Hoa.
Nàng lo Thẩm Niệm tức giận không bán cho chính mình nên nàng nhìn về phía Phùng Xuân nhíu mày nói: “Xuân Xuân, thím Lý đã xin lỗi thay cho Niệm Niệm rồi, việc này cũng đã trôi qua. Ngươi cũng đừng so đo nữa, việc nào ra việc đó, nếu ngươi muốn keo lô hội thì vẫn nên bỏ tiền ra mua đi”
Thẩm Niệm gật đầu liên tục ra vẻ đã học được.
Một lúc sau, hai người đã tới cuối đuôi thôn.
Có rất nhiều tiểu cô nương ở đây, có hai người trên mặt còn che khăn vải.
“Thẩm Tinh, sao ngươi lại gọi theo ngôi sao chổi nhà ngươi, ta không muốn ở cùng nàng, ngươi bảo nàng cút đi” Người nói chuyện chính là cô nương che khăn vải, ánh mắt nàng ta nhìn Thẩm Niệm mang theo vẻ chán ghét.
Cô nương mang khăn vải số 2 xoa gương mặt còn đau nhức, cắn chặt môi khi nhìn gương mặt Thẩm Niệm đã khôi phục lại vẻ xinh đẹp trắng nõn.
“…… Thẩm Niệm, sao mặt của ngươi lành lại nhanh như vậy?”
Cùng là bị ong đốt, tại sao mặt của Thẩm Niệm lại khỏi nhanh như vậy?
Thẩm Niệm nghĩ đến ngày đó nhìn thấy chính mình trong chậu rửa mặt, không chỉ có sưng thành đầu heo mà còn bầm tím, nàng hơi nhíu mày.
“Ta dùng keo lô hội”
Đều là thiếu nữ mới lớn, làm gì có ai không thích xinh đẹp đâu, cô nương kia vội hỏi: “Keo lô hội gì, mua ở nơi nào?”
Ngay cả thiếu nữ có ác ý với Thẩm Niệm cũng dựng lỗ tai lên nghe.
“Ta tự làm” Thẩm Niệm nói.
Lô hội là do nàng dùng dị năng đào tạo, hiệu quả của keo lô hội tất nhiên sẽ không bình thường.
Thẩm Tinh xoa gương mặt khô sần mình, đôi mắt tỏa sáng nhìn về phía Thẩm Niệm: “Niệm Niệm tỷ, ngươi còn biết làm phấn mặt sao, thật là giỏi, ta có thể dùng được không?”
“Không phải là phấn mặt, chỉ là kem dưỡng da có thể giữ ẩm mà thôi” Thẩm Niệm nói: “Nếu ngươi thích thì về nhà ta đưa ngươi một hộp”
Thẩm Tinh nghe vậy liền vui sướng: “Cảm ơn Niệm Niệm tỷ”
Cô nương hỏi keo lô hội vội nói: “Thẩm Niệm, ngươi còn keo lô hội không, ta cũng muốn, ta có thể dùng tiền mua, có không?”
“Có” Thẩm Niệm gật đầu.
Cô nương kia nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, khách sáo nói: “Cảm ơn ngươi”
Thẩm Niệm còn chưa đồng ý thì một cô nương mang khăn vải khác dành trước mở miệng: “Ta cũng muốn!”
Cô nương này nói chuyện không khách sáo, trong mắt tràn ngập ghen ghét và phẫn hận: “Mặt của chúng ta thành như vậy vốn dĩ chính là vì Thẩm Niệm làm hại, nàng bồi thường chúng ta là chuyện nên làm”
Thẩm Niệm có chút không rõ tình huống.
Cái gì gọi là nàng làm hại, nàng hại ai?!
Thẩm Tinh lại tức giận nói: “Niệm Niệm tỷ nhà ta đâu có cố ý, không phải nàng cũng bị ong đốt còn gì, hơn nữa nhị bá cũng đã bồi thường tiền cho các ngươi rồi. Một nhà 10 văn đấy, Phùng Xuân, làm người không thể quá tham lam”
Hơn nữa, lúc ấy Niệm Niệm tỷ vừa bị đốt thành đầu heo lại còn sốt cao mấy ngày, sao lúc ấy không ai đền tiền cho Niệm Niệm tỷ chứ.
Mấy người Phùng Xuân chính là đang ức hiếp người khác!
Còn cô nương bỏ tiền nói muốn mua là Thẩm Hạnh Hoa.
Nàng lo Thẩm Niệm tức giận không bán cho chính mình nên nàng nhìn về phía Phùng Xuân nhíu mày nói: “Xuân Xuân, thím Lý đã xin lỗi thay cho Niệm Niệm rồi, việc này cũng đã trôi qua. Ngươi cũng đừng so đo nữa, việc nào ra việc đó, nếu ngươi muốn keo lô hội thì vẫn nên bỏ tiền ra mua đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất