[Tinh Tế] Xuyên Thành Nữ Vương Trùng Tộc Vạn Nhân Mê

Chương 3:

Trước Sau
Xem ra trước khi Khương Ngưng Ngưng ra khỏi quả cầu, hắn đã chiến đấu với những con quái vật này rất lâu rồi.

Nam tử quay lưng về phía Khương Ngưng Ngưng, tay cầm trường đao đứng trên ngọn núi đầy thi thể, nghênh đón đàn quái vật.

Bóng lưng hắn thâm trầm không thể lay chuyển, có một cảm giác dũng cảm cô độc, chắn những con quái vật này lại, không cho chúng tiến gần đến Khương Ngưng Ngưng nửa bước.

Nhưng hắn chỉ có một mình, sao có thể là đối thủ của đàn quái vật, khoảnh khắc đám quái vật như thủy triều dâng lên nhấn chìm nam tử, bất chợt có hai luồng ánh sáng vàng mạnh mẽ phóng tới, không hề giảm tốc độ, xuyên thủng cơ thể quái vật.

Một nam tử lạ mặt không biết từ đâu xuất hiện, tay cầm song đao, mái tóc dài màu vàng nhạt như trăng sáng, dung mạo đẹp đẽ dịu dàng.

Sau nam tử tóc vàng, lại có một nam tử chạy đến, nói chính xác hơn thì là một thiếu niên.

Khoảng mười mấy tuổi, mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt xanh biếc như ngọc.

Thiếu niên thân thủ nhanh nhẹn, luồn lách giữa những con quái vật, nơi hắn đi qua, những con quái vật rắn đó lập tức cứng đờ không nhúc nhích, một lát sau, cái đầu đầy vảy lăn khỏi cổ, hóa ra là bị cắt đứt.

Ba nam tử hợp sức, đàn quái vật rắn đột biến hung hăng lúc nãy đã bị tiêu diệt hơn một nửa, chỉ còn vài con thấy tình hình không ổn, muốn rút lui nhưng đều bị nam tử cầm trường đao đuổi theo chặn lại, không tha một con nào, giết sạch.

Máu từ cổ những con quái vật phun ra bắn vào mặt nam tử, máu theo đường xương chân mày sâu hun hút của hắn nhỏ giọt xuống.

Khương Ngưng Ngưng ngây người.

Ba nam tử cũng đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía Khương Ngưng Ngưng.



Khương Ngưng Ngưng rụt rè, trốn sau quả cầu vỡ để che thân mình.

Thực ra lúc Khương Ngưng Ngưng nhìn quả cầu này từ bên ngoài, nàng mới phát hiện nó không phải là một quả cầu đơn thuần, nói chính xác thì đó là một cái kén hình bầu dục.

Vì cái kén đã vỡ nát, cho nên dù có trốn sau mảnh kén vỡ lớn nhất thì cũng không thể che hết toàn thân Khương Ngưng Ngưng, để lộ ra cái cổ trắng nõn và đôi chân thon dài không tì vết, mái tóc dài ướt sũng rũ xuống trước người, đôi mắt hạnh long lanh cảnh giác nhìn họ.

Nàng đã tận mắt chứng kiến cuộc chiến đẫm máu với những con quái vật đáng ghê tởm, hiểu rằng mình không còn ở xã hội hiện đại quen thuộc nữa.

Ba nam tử trước mặt này là ai? Họ là địch hay bạn? Khương Ngưng Ngưng hoàn toàn không biết, khó tránh khỏi cảnh giác.

Ba nam tử bước lên từng bậc thang, đứng trước mặt Khương Ngưng Ngưng, thân hình cao lớn của họ đổ một cái bóng thật sau trước thân hình nhỏ bé của nàng, sự chênh lệch rõ rệt về hình thể khiến Khương Ngưng Ngưng như một chú cừu non yếu ớt bị vây hãm.

Nàng rụt rè ngẩng đầu nhìn những nam tử trước mặt, mặc dù vừa rồi đã nhìn thoáng qua, tuy nhiên khi nhìn gần, Khương Ngưng Ngưng lại có khoảnh khắc ngẩn người.

Nam tử có mái tóc dài màu vàng nhạt như dát vàng, mặc một bộ đồ trắng tinh không nhuốm bụi trần, mày thanh mắt sáng, khí chất ôn hòa, dù vừa trải qua một trận chiến lớn, nhưng trên quần áo của hắn lại không hề dính một giọt máu, bị đôi mắt dịu dàng của hắn nhìn thoáng qua cũng giống như được ánh sáng ấm áp chiếu rọi.

Còn thiếu niên tóc nâu mười mấy tuổi bên cạnh hắn lại có đôi mắt xanh biếc trong trẻo, sáng sủa đẹp trai.

Còn có nam tử cầm trường đao mà nàng quen thuộc, đường nét thanh tú mà lạnh lùng.

Ba nam tử này, tùy tiện kéo một người ra đặt vào thời hiện đại đều có thể được coi là nam tử có nhan sắc khuynh thành, nhưng họ giết quái vật dễ như trở bàn tay, giết nàng chẳng phải cũng đơn giản như thái rau sao? Nàng còn muốn trở về xã hội hiện đại hòa bình, nhưng nàng phải làm sao mới có thể sống sót trong thế giới này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau