Chương 99: Nội tâm vốn lương thiện trở thành lưỡi dao sắc bén có độc
"Anh cũng chưa có suy đoán gì rõ ràng. Cục Công an thành phố vừa mới bắt đầu điều tra vụ án này, chứng cứ hai bên đều quá ít". Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói, "Có điều nói dối nhiều sẽ có chỗ để lộ ra sơ hở, không thể chu toàn mọi mặt. Hiếm khi có vụ án cả hai chúng ta đều không có manh mối rõ ràng".
Tín Túc giống như thấy thú vị nên cười thành tiếng, giọng đầy vẻ xem chuyện vui, "Em có hơi mong chờ xem phía sau vụ án này rốt cuộc là thế nào. Chờ xem một chút, sự thật sẽ có lúc trồi lên khỏi mặt nước".
Lâm Tái Xuyên "Ừ" một tiếng, vươn tay sờ mái tóc mềm mại của đối phương: "Ngủ sớm chút đi. Nếu không, ngày mai em lại không dậy được".
Tín Túc đã rất lâu chưa cắt tóc, tóc đã dài ra rất nhiều. Có thể vì người này trước nay giấc ngủ luôn cực kỳ đầy đủ nên lượng tóc quả thật khiến người kinh ngạc. Sợi tóc mảnh, mềm mại. Từng sợi tóc đen nhánh lọt qua kẽ ngón tay đầy vẻ triền miên.
"Nếu vậy, anh cõng em đi làm là được" Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi sau khi xác định quan hệ, Tín Túc đã cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo đến mức này. Hơn nữa, cậu còn cố ý dùng "thưởng" hối lộ cấp trên. Không biết Tín Túc sờ soạng đến chỗ nào trên mặt Lâm Tái Xuyên, hôn chụt một cái, "Chúc anh ngủ ngon".
Một đêm say giấc.
*****
w a t t pa d: Thanhdauquan
b l o g s p o t: Thanh Dâu Quán.
*****
Buổi sáng ngày hôm sau.
Hai tìm kiếm nóng hổi "Thiệu Từ tự công bố bị sử dụng quy tắc ngầm" và "Thiệu Từ rời khỏi giới giải trí" treo ở tin tức đầu tiên suốt hai ngày. Nhiệt độ hoàn toàn không có xu hướng biến mất, nhận được quan tâm và thảo luận sôi nổi trong cả nước. Dù sao, suốt 10 năm nay, không có ngôi sao nào tự đập nồi dìm thuyền đến mức này, dùng tương lai của bản thân để xé rách tấm màn che của mấy nhà tư bản nào đó. Nếu những lời Thiệu Từ nói về những người đó ở Cục Công an thành phố là thật, toàn bộ giới giải trí có thể phải tẩy rửa một lần.
Có điều cảnh sát Cục Công an thành phố không quan tâm đến dư luận bên ngoài. Trịnh Trị Quốc trầm giọng hỏi: "Người tên Đới Hải Xương kia không phải người Phù Tụ à? Sao gọi người này hai ngày mà còn chưa đến?"
Một cảnh sát khác trả lời: "Lúc tôi gọi điện cho người này, ông ta nói đang không ở Phù Tụ. Hẳn là chiều nay sẽ đến đây. Mấy ông chủ lớn này kia, ai ai cũng đều rất bận".
"Hiện giờ hai bên, bên nào cũng cho là mình đúng. Không bên nào có thể chứng minh lời đối phương là giả. Điều tra vụ án xảy ra trong vòng một tháng còn được. Những chuyện từ hai năm trước biết đi đâu tìm chứng cứ? Hầy, mọi người thấy trong chuyện này, rốt cuộc là ai đang nói dối?"
Chương Phỉ giương mắt, không hề do dự, nói: "Tôi khẳng định tin tưởng người bị hại. Tôi không tìm được lý do Thiệu Từ phải nói dối. Người này là ngôi sao lớn, tiếng tăm lẫy lừng. Tự hủy hoại danh dự và sự nghiệp của bản thân để làm gì?"
Trong lúc mọi người nói chuyện, Lâm Tái Xuyên từ bên ngoài văn phòng đi vào, "Bên điều tra kinh tế có tin tức gì chưa?"
Hạ Tranh nói: "Đã liên hệ bên thuế vụ địa phương bắt đầu điều tra về thuế. Nhưng công ty của mấy người này đều có quy mô không nhỏ, có đội kế toán chuyên nghiệp phụ trách, bên ngoài không thấy vấn đề gì lớn lắm. Còn việc điều tra các loại dòng tiền, chi phí bên trong công ty cũng là công trình lớn. Mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc có được kết quả cụ thể".
Lâm Tái Xuyên khẽ gật gật đầu. Vụ án điều tra kinh tế kéo dài một, hai năm đều là chuyện rất bình thường, có muốn gấp cũng không được.
Cục Công an thành phố vốn không có lý do chính đáng tra đến những người còn lại trong danh sách lần trước. Hiện giờ, mượn cớ từ vụ án hình sự của Thiệu Từ, tranh thủ điều tra những người đó từ trong ra ngoài rõ ràng một lần. Từ bối cảnh tài lực của bọn họ, chỉ cần dính đến tội phạm kinh tế, cơ bản đều bắt đầu từ mười năm tù.
Hạ Tranh lại nói đầy ẩn ý: "Phía bên Dương Kiến Chương không tra ra cái gì. Người này chỉ là kẻ ăn bám có tên trên danh nghĩa. Tiền trong công ty không đi qua tay. Còn người tên Đới Hải Xương coi như ông chủ lớn, nhìn rất có đầu óc buôn bán nhưng ánh mắt đầu tư lại chẳng ra gì. 5 năm qua, người này đầu tư mấy hạng mục điện ảnh bị lỗ. Tiền thu từ phòng bán vé cơ bản không bù được tiền vốn. Nhưng Đới Hải Xương giống như không hề có ý thu tay lại. Năm ngoái lại vừa đầu tư hơn 50 triệu".
Lâm Tái Xuyên không quan tâm chuyện giới giải trí lắm nhưng anh biết có một mánh khóe rửa tiền. Bên tư bản sẽ dùng "tiền bẩn" có được bằng con đường phi pháp, thông qua đầu tư điện ảnh, phim truyền hình, trả thù lao đóng phim cho diễn viên với giá trên Trời, thông qua các loại hợp đồng hợp pháp để rửa tiền đến tay diễn viên. Sau đó, diễn viên trả lại tiền cho "bên đầu tư", ở giữa nhận thù lao tương ứng. Mánh khóe rửa tiền đương nhiên không chỉ có một cách này. Đầu tư các hạng mục giả, mượn cách thức phi pháp để có nguồn thu. Có một vài khoản tiêu ra ngoài đều không nhìn thấy. Có điều, bản thân giới giải trí là món tiền lời kếch sù. Một bản hợp đồng giá trị đều bắt đầu từ 10 triệu. Vì vậy, giới giải trí là nơi thích hợp để làm mấy việc này nhất.
Lâm Tái Xuyên nói: "Tiếp tục truy ngược lên nơi phát ra các nguồn tài chính đó. Không cần làm quá mức, cẩn thận rút dây động rừng".
Đen vĩnh viễn không thể biến thành trắng.
Hạ Tranh: "Rõ!"
*****
w a t t pa d: Thanhdauquan
b l o g s p o t: Thanh Dâu Quán
*****
Vào giữa trưa, người đại diện của Thiệu Từ, Cố Hàn Chiêu, đến Cục Công an thành phố, trên tay cầm theo hai hộp cơm, bị bảo vệ ngăn lại.
Cố Hàn Chiêu cười nói với bảo vệ: "Xin chào, tôi là người đại diện của Thiệu Từ, đến đưa cơm trưa cho cậu ấy. Đã báo trước với đội trưởng Lâm của các cậu".
Bảo vệ nói khách sáo: "Được. Anh biết Thiệu Từ ở đâu không? Có cần tôi dẫn anh đến đó không?"
Cố Hàn Chiêu nói: "Không cần. Tôi đã đến Cục Công an của các cậu hai lần, cũng coi như nửa người quen. Tôi biết cậu ấy ở đâu".
Cố Hàn Chiêu đi vào phòng khách đơn dành cho Thiệu Từ.
Cố Hàn Chiêu vừa đẩy cửa đi vào, Thiệu Từ nhìn thấy liền đứng lên: "Sao anh lại đến đây?"
Cố Hàn Chiêu thế mà còn có tâm tư nói đùa với Thiệu Từ: "Này, đến từ quan tâm của người đại diện cũ, tôi đến đưa cơm trưa cho cậu đây. Mấy hôm nay cậu cũng không ăn uống tử tế chút đi. Nhìn cậu lại có vẻ gầy không ít".
Vừa nói, Cố Hàn Chiêu vừa để hộp cơm lên bàn. Bên trong là ba món đặt ở khách sạn, còn có một hộp tôm hấp măng.
"Đũa đây".
Cố Hàn Chiêu nhìn chiếc sô pha đơn sơ, lại quét mắt nhìn khắp nơi trong phòng, hơi nhăn mày, nói: "Hai ngày nay, cậu vẫn luôn ngủ ở đây à? Chiếc sô pha cũ này còn không duỗi được chân".
Thiệu Từ nói thản nhiên: "Đội trưởng Lâm sẵn lòng để tôi ở lại Cục Công an thành phố đã rất tốt. Không được kén chọn".
Cố Hàn Chiêu thở dài, ngồi xuống sô pha. Lò xo kêu "kẽo kẹt" một tiếng. Cố Hàn Chiêu hỏi: "Cậu xem mấy bình luận trên mạng gần đây chưa? Rất nhiều bạn trên mạng đang suy đoán mấy người phạm tội cưỡng hiếp mà cậu nhắc đến là ai. Có một vài người bản lĩnh cao cường, bóc ra tất cả những đạo diễn, nhà đầu tư cậu từng tiếp xúc mấy năm gần đây, trong thời gian này có bao nhiêu lần liên hệ, liệt kê thành danh sách. Thế mà thật sự đoán đúng mấy người, nhiệt độ còn không thấp. Dựa vào chiều hướng dư luận hiện tại, chỉ sợ mỗi người trên danh sách này đều cảm thấy lo lắng".
Thiệu Từ lạnh mặt, nói: "Mỗi người đều cảm thấy lo lắng? Như thế này thôi sao mà đủ được. Đám người này hẳn phải ngồi tù từ sớm, dành cả quãng đời còn lại trong tù".
Cố Hàn Chiêu có hơi không biết làm thế nào, nói: "Thiệu Từ, cậu muốn bọn họ bị trừng phạt đúng tội, chỉ cần khiến cảnh sát chú ý tới mấy người này là được. Bọn họ sẽ tự nhiên điều tra, tìm hiểu nguồn gốc. Thật sự phải dùng đến cách như vậy sao? Rõ ràng..."
"Đôi khi dư luận giết người còn nhanh hơn viên đạn". Thiệu Từ cắt ngang lời đối phương, "Tôi không chỉ muốn nhìn những kẻ đó bị đưa vào tù, còn muốn bọn họ hoàn toàn thân bại danh liệt trong xã hội, để các công ty của bọn họ cũng bị bêu danh, khiến cả gia tộc của bọn họ cũng không thể có ngày trở mình. Từ bỏ thân phận ngôi sao thì đã là gì".
Thiệu Từ nói đầy vẻ chán ghét, "Nơi này vốn đã quá ghê tởm rồi".
Cố Hàn Chiêu nhìn thẳng Thiệu Từ, ánh mắt để lộ ra cảm xúc cực kỳ phức tạp – tiếc nuối, đau lòng hoặc là tiếc hận.
Gương mặt tuấn tú, khôi ngô trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc mới gặp trước đây giờ chỉ còn lại một vẻ lạnh băng cùng hận thù dày đặc. Thời gian ba năm có thể hoàn toàn thay đổi một người, khiến nội tâm vốn lương thiện, hiền lành trở thành một lưỡi dao sắc bén, có độc.
Thiệu Từ lẩm bẩm: "Không biết bên đội trưởng Lâm điều tra được manh mối gì chưa? Nếu chưa, tôi lại cho bọn họ mấy cái".
Cố Hàn Chiêu nói: "Vụ án này được Cục Công an thành phố Phù Tụ tiếp nhận. Không bị ô dù trước kia che lấp, nếu vẫn không điều tra ra được thì là do bên Phan Nguyên Đức. Nếu vẫn không thể tìm được chứng cớ xác thực của ông ta thì là do ông ta làm quá sạch sẽ".
Thiệu Từ khẽ nói: "Một tên tôi cũng sẽ không để thoát".
Cố Hàn Chiêu do dự một chút, lại nói: "Đúng rồi, người hâm mộ của cậu... Có mấy fan lớn gọi điện thoại cho tôi, khóc rất nhiều, hỏi có thể liên hệ với cậu không. Các cô ấy đều rất lo lắng cho cậu. Còn có người hâm mộ trên mạng, tin nhắn, bình luận đều cả mấy chục triệu tin".
Thiệu Từ buông đũa xuống, rũ mắt không nói chuyện. Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: "Sau khi anh trở về, dùng tài khoản của tôi đăng một bài tuyên bố chính thức, nói rằng từ hôm nay trở đi, tôi rời khỏi giới giải trí, kết thúc tất cả các hoạt động thương mại. Còn việc hủy hợp đồng với các bên hợp tác, vấn đề làm trái thỏa thuận, anh cứ bồi thường dựa theo giá cả đã thỏa thuận trước đó. Tiền vi phạm hợp đồng đại diện độc quyền mấy nhãn hàng có thể cao tới khoảng 20%".
Cố Hàn Chiêu trầm mặc trong chốc lát, "Ừ. Tôi biết rồi. Thông báo rời khỏi giới giải trí, cậu muốn nói gì không?"
"Thôi...", Thiệu Từ thấp giọng sửa lại lời nói, "Để tôi tự viết đi. Là do tôi không chịu trách nhiệm. Dù sao cũng phải cho các cô ấy một lời giải thích rõ ràng".
Cố Hàn Chiêu: "Được".
"Quà tặng trong kho, mỗi món đều có nơi gửi, anh gửi trả lại cho mọi người đi".
"Được..."
Trước khi đi, Cố Hàn Chiêu lại nhìn căn phòng đơn sơ giản dị đến mức không có cả một chiếc giường đơn mấy lần, không nhịn được mà nói, "Nếu không để tôi dẫn cậu ra ngoài ở đi. Trong buổi phát sóng trực tiếp, cậu cũng không nói ra tên mấy người đó. Kể cả có báo án Cục Công an thành phố rồi, bọn họ lại dám ngang nhiên công khai giết người nữa à?"
Thiệu Từ chỉ giương mắt nhìn đối phương.
Cố Hàn Chiêu: "Nếu không, để tôi thuê thêm cho cậu mấy vệ sĩ. Chút tiền đó, tôi vẫn trả được".
"Không cần. Anh đi về đi. Về sau, anh cũng không cần đến đây nữa". Thiệu Từ lạnh nhạt nói, "Sau khi xé rách da mặt, những người đó có thể đánh trả bất cứ lúc nào. Hoàn toàn cắt đứt quan hệ với tôi mới là lựa chọn tốt nhất. Cẩn thận đừng để tự chuốc lấy tai họa".
Cố Hàn Chiêu cười không để bụng: "Cậu còn liều lĩnh dám được ăn cả ngã về không. Tôi còn sợ gì nữa? Nếu sợ chết, tôi đã không cùng cậu làm chuyện này. Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi. Hai hôm nữa tôi lại đến. Tôi phải về thành phố Q một chuyến. Bên công ty có rất nhiều việc cần xử lý. Tôi đi đây".
Nói xong, Cố Hàn Chiêu cầm theo túi rác đựng vỏ hộp cơm rời khỏi phòng dành cho khách.
Thiệu Từ ngồi tại chỗ một lúc. Sau đó, anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đứng nhìn Cố Hàn Chiêu rời khỏi tòa nhà đội điều tra hình sự, một đường đi ra khỏi Cục Công an thành phố.
Tín Túc giống như thấy thú vị nên cười thành tiếng, giọng đầy vẻ xem chuyện vui, "Em có hơi mong chờ xem phía sau vụ án này rốt cuộc là thế nào. Chờ xem một chút, sự thật sẽ có lúc trồi lên khỏi mặt nước".
Lâm Tái Xuyên "Ừ" một tiếng, vươn tay sờ mái tóc mềm mại của đối phương: "Ngủ sớm chút đi. Nếu không, ngày mai em lại không dậy được".
Tín Túc đã rất lâu chưa cắt tóc, tóc đã dài ra rất nhiều. Có thể vì người này trước nay giấc ngủ luôn cực kỳ đầy đủ nên lượng tóc quả thật khiến người kinh ngạc. Sợi tóc mảnh, mềm mại. Từng sợi tóc đen nhánh lọt qua kẽ ngón tay đầy vẻ triền miên.
"Nếu vậy, anh cõng em đi làm là được" Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi sau khi xác định quan hệ, Tín Túc đã cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo đến mức này. Hơn nữa, cậu còn cố ý dùng "thưởng" hối lộ cấp trên. Không biết Tín Túc sờ soạng đến chỗ nào trên mặt Lâm Tái Xuyên, hôn chụt một cái, "Chúc anh ngủ ngon".
Một đêm say giấc.
*****
w a t t pa d: Thanhdauquan
b l o g s p o t: Thanh Dâu Quán.
*****
Buổi sáng ngày hôm sau.
Hai tìm kiếm nóng hổi "Thiệu Từ tự công bố bị sử dụng quy tắc ngầm" và "Thiệu Từ rời khỏi giới giải trí" treo ở tin tức đầu tiên suốt hai ngày. Nhiệt độ hoàn toàn không có xu hướng biến mất, nhận được quan tâm và thảo luận sôi nổi trong cả nước. Dù sao, suốt 10 năm nay, không có ngôi sao nào tự đập nồi dìm thuyền đến mức này, dùng tương lai của bản thân để xé rách tấm màn che của mấy nhà tư bản nào đó. Nếu những lời Thiệu Từ nói về những người đó ở Cục Công an thành phố là thật, toàn bộ giới giải trí có thể phải tẩy rửa một lần.
Có điều cảnh sát Cục Công an thành phố không quan tâm đến dư luận bên ngoài. Trịnh Trị Quốc trầm giọng hỏi: "Người tên Đới Hải Xương kia không phải người Phù Tụ à? Sao gọi người này hai ngày mà còn chưa đến?"
Một cảnh sát khác trả lời: "Lúc tôi gọi điện cho người này, ông ta nói đang không ở Phù Tụ. Hẳn là chiều nay sẽ đến đây. Mấy ông chủ lớn này kia, ai ai cũng đều rất bận".
"Hiện giờ hai bên, bên nào cũng cho là mình đúng. Không bên nào có thể chứng minh lời đối phương là giả. Điều tra vụ án xảy ra trong vòng một tháng còn được. Những chuyện từ hai năm trước biết đi đâu tìm chứng cứ? Hầy, mọi người thấy trong chuyện này, rốt cuộc là ai đang nói dối?"
Chương Phỉ giương mắt, không hề do dự, nói: "Tôi khẳng định tin tưởng người bị hại. Tôi không tìm được lý do Thiệu Từ phải nói dối. Người này là ngôi sao lớn, tiếng tăm lẫy lừng. Tự hủy hoại danh dự và sự nghiệp của bản thân để làm gì?"
Trong lúc mọi người nói chuyện, Lâm Tái Xuyên từ bên ngoài văn phòng đi vào, "Bên điều tra kinh tế có tin tức gì chưa?"
Hạ Tranh nói: "Đã liên hệ bên thuế vụ địa phương bắt đầu điều tra về thuế. Nhưng công ty của mấy người này đều có quy mô không nhỏ, có đội kế toán chuyên nghiệp phụ trách, bên ngoài không thấy vấn đề gì lớn lắm. Còn việc điều tra các loại dòng tiền, chi phí bên trong công ty cũng là công trình lớn. Mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc có được kết quả cụ thể".
Lâm Tái Xuyên khẽ gật gật đầu. Vụ án điều tra kinh tế kéo dài một, hai năm đều là chuyện rất bình thường, có muốn gấp cũng không được.
Cục Công an thành phố vốn không có lý do chính đáng tra đến những người còn lại trong danh sách lần trước. Hiện giờ, mượn cớ từ vụ án hình sự của Thiệu Từ, tranh thủ điều tra những người đó từ trong ra ngoài rõ ràng một lần. Từ bối cảnh tài lực của bọn họ, chỉ cần dính đến tội phạm kinh tế, cơ bản đều bắt đầu từ mười năm tù.
Hạ Tranh lại nói đầy ẩn ý: "Phía bên Dương Kiến Chương không tra ra cái gì. Người này chỉ là kẻ ăn bám có tên trên danh nghĩa. Tiền trong công ty không đi qua tay. Còn người tên Đới Hải Xương coi như ông chủ lớn, nhìn rất có đầu óc buôn bán nhưng ánh mắt đầu tư lại chẳng ra gì. 5 năm qua, người này đầu tư mấy hạng mục điện ảnh bị lỗ. Tiền thu từ phòng bán vé cơ bản không bù được tiền vốn. Nhưng Đới Hải Xương giống như không hề có ý thu tay lại. Năm ngoái lại vừa đầu tư hơn 50 triệu".
Lâm Tái Xuyên không quan tâm chuyện giới giải trí lắm nhưng anh biết có một mánh khóe rửa tiền. Bên tư bản sẽ dùng "tiền bẩn" có được bằng con đường phi pháp, thông qua đầu tư điện ảnh, phim truyền hình, trả thù lao đóng phim cho diễn viên với giá trên Trời, thông qua các loại hợp đồng hợp pháp để rửa tiền đến tay diễn viên. Sau đó, diễn viên trả lại tiền cho "bên đầu tư", ở giữa nhận thù lao tương ứng. Mánh khóe rửa tiền đương nhiên không chỉ có một cách này. Đầu tư các hạng mục giả, mượn cách thức phi pháp để có nguồn thu. Có một vài khoản tiêu ra ngoài đều không nhìn thấy. Có điều, bản thân giới giải trí là món tiền lời kếch sù. Một bản hợp đồng giá trị đều bắt đầu từ 10 triệu. Vì vậy, giới giải trí là nơi thích hợp để làm mấy việc này nhất.
Lâm Tái Xuyên nói: "Tiếp tục truy ngược lên nơi phát ra các nguồn tài chính đó. Không cần làm quá mức, cẩn thận rút dây động rừng".
Đen vĩnh viễn không thể biến thành trắng.
Hạ Tranh: "Rõ!"
*****
w a t t pa d: Thanhdauquan
b l o g s p o t: Thanh Dâu Quán
*****
Vào giữa trưa, người đại diện của Thiệu Từ, Cố Hàn Chiêu, đến Cục Công an thành phố, trên tay cầm theo hai hộp cơm, bị bảo vệ ngăn lại.
Cố Hàn Chiêu cười nói với bảo vệ: "Xin chào, tôi là người đại diện của Thiệu Từ, đến đưa cơm trưa cho cậu ấy. Đã báo trước với đội trưởng Lâm của các cậu".
Bảo vệ nói khách sáo: "Được. Anh biết Thiệu Từ ở đâu không? Có cần tôi dẫn anh đến đó không?"
Cố Hàn Chiêu nói: "Không cần. Tôi đã đến Cục Công an của các cậu hai lần, cũng coi như nửa người quen. Tôi biết cậu ấy ở đâu".
Cố Hàn Chiêu đi vào phòng khách đơn dành cho Thiệu Từ.
Cố Hàn Chiêu vừa đẩy cửa đi vào, Thiệu Từ nhìn thấy liền đứng lên: "Sao anh lại đến đây?"
Cố Hàn Chiêu thế mà còn có tâm tư nói đùa với Thiệu Từ: "Này, đến từ quan tâm của người đại diện cũ, tôi đến đưa cơm trưa cho cậu đây. Mấy hôm nay cậu cũng không ăn uống tử tế chút đi. Nhìn cậu lại có vẻ gầy không ít".
Vừa nói, Cố Hàn Chiêu vừa để hộp cơm lên bàn. Bên trong là ba món đặt ở khách sạn, còn có một hộp tôm hấp măng.
"Đũa đây".
Cố Hàn Chiêu nhìn chiếc sô pha đơn sơ, lại quét mắt nhìn khắp nơi trong phòng, hơi nhăn mày, nói: "Hai ngày nay, cậu vẫn luôn ngủ ở đây à? Chiếc sô pha cũ này còn không duỗi được chân".
Thiệu Từ nói thản nhiên: "Đội trưởng Lâm sẵn lòng để tôi ở lại Cục Công an thành phố đã rất tốt. Không được kén chọn".
Cố Hàn Chiêu thở dài, ngồi xuống sô pha. Lò xo kêu "kẽo kẹt" một tiếng. Cố Hàn Chiêu hỏi: "Cậu xem mấy bình luận trên mạng gần đây chưa? Rất nhiều bạn trên mạng đang suy đoán mấy người phạm tội cưỡng hiếp mà cậu nhắc đến là ai. Có một vài người bản lĩnh cao cường, bóc ra tất cả những đạo diễn, nhà đầu tư cậu từng tiếp xúc mấy năm gần đây, trong thời gian này có bao nhiêu lần liên hệ, liệt kê thành danh sách. Thế mà thật sự đoán đúng mấy người, nhiệt độ còn không thấp. Dựa vào chiều hướng dư luận hiện tại, chỉ sợ mỗi người trên danh sách này đều cảm thấy lo lắng".
Thiệu Từ lạnh mặt, nói: "Mỗi người đều cảm thấy lo lắng? Như thế này thôi sao mà đủ được. Đám người này hẳn phải ngồi tù từ sớm, dành cả quãng đời còn lại trong tù".
Cố Hàn Chiêu có hơi không biết làm thế nào, nói: "Thiệu Từ, cậu muốn bọn họ bị trừng phạt đúng tội, chỉ cần khiến cảnh sát chú ý tới mấy người này là được. Bọn họ sẽ tự nhiên điều tra, tìm hiểu nguồn gốc. Thật sự phải dùng đến cách như vậy sao? Rõ ràng..."
"Đôi khi dư luận giết người còn nhanh hơn viên đạn". Thiệu Từ cắt ngang lời đối phương, "Tôi không chỉ muốn nhìn những kẻ đó bị đưa vào tù, còn muốn bọn họ hoàn toàn thân bại danh liệt trong xã hội, để các công ty của bọn họ cũng bị bêu danh, khiến cả gia tộc của bọn họ cũng không thể có ngày trở mình. Từ bỏ thân phận ngôi sao thì đã là gì".
Thiệu Từ nói đầy vẻ chán ghét, "Nơi này vốn đã quá ghê tởm rồi".
Cố Hàn Chiêu nhìn thẳng Thiệu Từ, ánh mắt để lộ ra cảm xúc cực kỳ phức tạp – tiếc nuối, đau lòng hoặc là tiếc hận.
Gương mặt tuấn tú, khôi ngô trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc mới gặp trước đây giờ chỉ còn lại một vẻ lạnh băng cùng hận thù dày đặc. Thời gian ba năm có thể hoàn toàn thay đổi một người, khiến nội tâm vốn lương thiện, hiền lành trở thành một lưỡi dao sắc bén, có độc.
Thiệu Từ lẩm bẩm: "Không biết bên đội trưởng Lâm điều tra được manh mối gì chưa? Nếu chưa, tôi lại cho bọn họ mấy cái".
Cố Hàn Chiêu nói: "Vụ án này được Cục Công an thành phố Phù Tụ tiếp nhận. Không bị ô dù trước kia che lấp, nếu vẫn không điều tra ra được thì là do bên Phan Nguyên Đức. Nếu vẫn không thể tìm được chứng cớ xác thực của ông ta thì là do ông ta làm quá sạch sẽ".
Thiệu Từ khẽ nói: "Một tên tôi cũng sẽ không để thoát".
Cố Hàn Chiêu do dự một chút, lại nói: "Đúng rồi, người hâm mộ của cậu... Có mấy fan lớn gọi điện thoại cho tôi, khóc rất nhiều, hỏi có thể liên hệ với cậu không. Các cô ấy đều rất lo lắng cho cậu. Còn có người hâm mộ trên mạng, tin nhắn, bình luận đều cả mấy chục triệu tin".
Thiệu Từ buông đũa xuống, rũ mắt không nói chuyện. Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: "Sau khi anh trở về, dùng tài khoản của tôi đăng một bài tuyên bố chính thức, nói rằng từ hôm nay trở đi, tôi rời khỏi giới giải trí, kết thúc tất cả các hoạt động thương mại. Còn việc hủy hợp đồng với các bên hợp tác, vấn đề làm trái thỏa thuận, anh cứ bồi thường dựa theo giá cả đã thỏa thuận trước đó. Tiền vi phạm hợp đồng đại diện độc quyền mấy nhãn hàng có thể cao tới khoảng 20%".
Cố Hàn Chiêu trầm mặc trong chốc lát, "Ừ. Tôi biết rồi. Thông báo rời khỏi giới giải trí, cậu muốn nói gì không?"
"Thôi...", Thiệu Từ thấp giọng sửa lại lời nói, "Để tôi tự viết đi. Là do tôi không chịu trách nhiệm. Dù sao cũng phải cho các cô ấy một lời giải thích rõ ràng".
Cố Hàn Chiêu: "Được".
"Quà tặng trong kho, mỗi món đều có nơi gửi, anh gửi trả lại cho mọi người đi".
"Được..."
Trước khi đi, Cố Hàn Chiêu lại nhìn căn phòng đơn sơ giản dị đến mức không có cả một chiếc giường đơn mấy lần, không nhịn được mà nói, "Nếu không để tôi dẫn cậu ra ngoài ở đi. Trong buổi phát sóng trực tiếp, cậu cũng không nói ra tên mấy người đó. Kể cả có báo án Cục Công an thành phố rồi, bọn họ lại dám ngang nhiên công khai giết người nữa à?"
Thiệu Từ chỉ giương mắt nhìn đối phương.
Cố Hàn Chiêu: "Nếu không, để tôi thuê thêm cho cậu mấy vệ sĩ. Chút tiền đó, tôi vẫn trả được".
"Không cần. Anh đi về đi. Về sau, anh cũng không cần đến đây nữa". Thiệu Từ lạnh nhạt nói, "Sau khi xé rách da mặt, những người đó có thể đánh trả bất cứ lúc nào. Hoàn toàn cắt đứt quan hệ với tôi mới là lựa chọn tốt nhất. Cẩn thận đừng để tự chuốc lấy tai họa".
Cố Hàn Chiêu cười không để bụng: "Cậu còn liều lĩnh dám được ăn cả ngã về không. Tôi còn sợ gì nữa? Nếu sợ chết, tôi đã không cùng cậu làm chuyện này. Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi. Hai hôm nữa tôi lại đến. Tôi phải về thành phố Q một chuyến. Bên công ty có rất nhiều việc cần xử lý. Tôi đi đây".
Nói xong, Cố Hàn Chiêu cầm theo túi rác đựng vỏ hộp cơm rời khỏi phòng dành cho khách.
Thiệu Từ ngồi tại chỗ một lúc. Sau đó, anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đứng nhìn Cố Hàn Chiêu rời khỏi tòa nhà đội điều tra hình sự, một đường đi ra khỏi Cục Công an thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất