Đi Trong Sương Mù

Chương 142: Đặc biệt là thông tin liên quan đến nữ giới

Trước
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 142.

Đặc biệt là thông tin liên quan đến nữ giới

“Chẳng qua quá nửa đêm mùa đông còn chạy ra giữa sườn núi gặp mặt, nhiệt độ trong rừng chắc phải âm bảy, tám độ“. Tín Túc chớp chớp mắt đầy hồn nhiên, ngây thơ, giọng tự hỏi khó hiểu, “Không sợ đông lạnh chết à?”

Lâm Tái Xuyên mất hai giây mới hiểu Tín Túc nói vậy có ý gì. Anh bó tay liếc cậu một cái, “Kể cả hung thủ là nữ giới thì cũng chưa chắc Lý Đăng Nghĩa ngoại tình“.

Tín Túc lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, ngoan ngoãn sửa lời: “À, không phải lén lút hẹn hò. Chỉ là nửa đêm vào rừng làm việc không thể để người khác biết thôi“.

Thời gian xảy ra vụ án vào ban đêm, hiện trường chỉ có hai người là Lý Đăng Nghĩa và hung thủ. Mà rất nhiều dấu vết đều cho thấy hung thủ nhiều khả năng là nữ giới nên rất khó khiến người khác không liên tưởng đến việc “lén lút hẹn hò” và “ngoại tình”, hoặc là đang “bí mật âm mưu” gì đó. Tóm lại, nhất định không phải chuyện tốt đẹp có thể công khai giữa ban ngày.

Lại nói, Triệu Hồng Tài cũng chết trong một đêm khuya vắng vẻ. Người này bị sát hại vừa tròn một năm. Triệu Hồng Tài bị người giết hại vào mùng hai Tết năm ngoái. Lúc người người đang vui vẻ đi chúc Tết người thân, bạn bè thì Triệu Hồng Tài lại bị treo cổ bằng dây thừng trên một cái cây.

Tín Túc nói: “Không biết vụ án mạng một năm trước kia có giống vụ án của Lý Đăng Nghĩa không đây?”

Dù sao vụ án mạng của Triệu Hồng Tài cũng không phải vụ án mới. Sau một năm, chứng cứ của vụ án gần như không còn lại gì. Hồ sơ khi đó cũng không miêu tả kỹ càng, video, ảnh chụp cũng không có manh mối chính xác. Có thể chỉ có cảnh sát phụ trách vụ án khi đó còn nhớ một vài chi tiết không rõ thật giả.

Hơn nữa, trong vụ án mạng của Triệu Hồng Tài, phân cục điều tra cuối cùng cũng không thể giới hạn phạm vi người bị tình nghi, đến việc hung thủ là nam hay nữ cũng không xác định được. Nếu trên thân cây treo Triệu Hồng Tài cũng để lại hai vệt dây thừng thì gần như có thể xác định hung thủ của hai vụ giết người này là cùng một người.

Lâm Tái Xuyên lại đi một vòng quanh hiện trường vụ án mạng. Rõ ràng hung thủ có ý thức chống điều tra rất mạnh. Người này không để lại bất kì công cụ hay dấu vân tay nào. Trước khi xảy ra vụ án, mỗi ngày đều có người đi lên, đi xuống núi. Dấu chân lưu lại trên đường núi vừa nhiều, vừa lộn xộn. Anh quan sát dấu chân ở hiện trường vụ án cũng không tìm được manh mối gì.

Hung thủ không hề kiêng nể mà giết một người, còn dùng cách khiến người khác cực kì căm phẫn là từ từ tra tấn nạn nhân đến chết, sau đó mượn bóng đêm và dọc đường không có camera để bỏ trốn, suôn sẻ lẩn vào biển người mênh mông. Với tình hình hiện tại, muốn ra tay tìm ra manh mối ở hiện trường đã rất khó, chỉ có thể điều tra thêm một bước về quan hệ của Lý Đăng Nghĩa. Rốt cuộc, là ai có thể có mối hận thù lớn như vậy với nạn nhân mà phải dùng đến biện pháp này để đẩy nạn nhân vào chỗ chết?

Sắc trời nhanh chóng sầm xuống, tối đen. Lâm Tái Xuyên dẫn Tín Túc xuống núi, định lái xe chở cậu đi ăn cơm tối. Tín Túc có thể qua loa đối với mọi chuyện nhưng chỉ có khía cạnh ăn uống là không thể. Cậu ấm này chỉ cần chịu đói một bữa là có thể xảy ra chuyện. Kết quả, Tín Túc vừa trở lại xe liền lấy ra hai chiếc bánh mỳ kẹp thịt gà chuẩn bị từ trước, để trong tủ lạnh nhỏ trên xe, dựa lưng vào ghế, quơ quơ tay, “Em mang theo bữa tối đây“.

Lái xe từ vùng quê trở lại thành phố cũng mất hơn một giờ. Tín Túc không muốn phí thời gian đi lại như vậy. Cậu cắn một miếng bánh mỳ, “Anh còn muốn điều tra gì ở đây à? Tốt nhất là nhanh chóng điều tra xong để về cho sớm“.

Thật ra, Lâm Tái Xuyên không cần phải tự mình điều tra những chuyện của Lý Đăng Nghĩa khi còn sống. Những nơi anh muốn đến, cơ bản đều đã đi hết.



Tín Túc đưa cho anh một chiếc bánh mỳ kẹp tôm và thịt lợn hun khói. Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Tái Xuyên vang lên. Anh ấn nút nhận cuộc gọi, sau đó lẳng lặng lắng nghe một lúc, nhỏ giọng “Ừm” một cái, nói: “Tôi biết rồi. Chị dẫn người về Cục Công an thành phố trước đi, không cần ép buộc chị ấy“.

Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên không tốt lắm. Tín Túc nhìn anh, hỏi, “Sao vậy?”

Lâm Tái Xuyên mở túi bánh mỳ, khẽ trả lời: “Chương Phỉ đến bệnh viện hỏi thăm vợ Lý Đăng Nghĩa. Chị ấy nói tình hình vợ Lý Đăng Nghĩa không tốt lắm, chỉ sợ tạm thời không thể phối hợp cảnh sát điều tra“.

“Đang yên lành đột nhiên chồng chết, bị tổn thương tinh thần nặng cũng là chuyện dễ hiểu”, Tín Túc nói, lại cười một tiếng, giọng đầy vẻ hóng hớt không chê chuyện lớn, “Cũng không biết chị ấy có biết Lý Đăng Nghĩa nhiều khả năng chủ động đi gặp hung thủ hay không? Không biết chị ấy biết chồng mình chết trong tay một người nữ giới sẽ có phản ứng thế nào?”

Hung thủ và Lý Đăng Nghĩa rốt cuộc có quan hệ thế nào, hiện tại còn chưa thể kết luận bừa. Lâm Tái Xuyên nói: “Để lát nữa đến nhà Lý Đăng Nghĩa xem thử. Xem xong, chúng ta sẽ về nhà trước“.

Tín Túc không ý kiến, gật đầu.

Lý Đăng Nghĩa chết hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước. Có thể nói đúng là tai họa bất ngờ. Vợ Lý Đăng Nghĩa nghe tin chồng chết lập tức nhập viện. Con trai còn đang ở ký túc xá trong trường học, chưa biết tin. Lúc người trong nhà đi, cửa lớn cũng không khóa. Có thể thấy tình trạng vội vã, hấp tấp.

Lâm Tái Xuyên và Tín Túc đẩy cánh cửa lớn bên ngoài, đi vào trong sân, dưới hiên nhà là hai cánh cửa đẩy lớn bằng kính. Điều kiện kinh tế của gia đình Lý Đăng Nghĩa có vẻ khấm khá. Ít nhất phòng khách không phải kiểu nền xi-măng như nhà Lý Tú Hương mà lát gạch đá hoa cương sáng bóng.

Tín Túc đi vào phòng khách, cảm thấy hơi bất ngờ. Bày trí trong nhà hoàn toàn khác dáng vẻ nên có của một hộ gia đình vùng thôn quê nghèo khó trên núi. Phòng khách bày đủ kiểu đồ dùng bằng điện hiện đại, bàn trà bằng gỗ lim rất kiểu cách, giữa phòng khách có một chiếc tivi LCD 19 inch. Đến cả máy lọc nước bổ sung kiềm để dùng làm nước uống cũng có.

Tín Túc thoáng nhìn quanh phòng một lượt, “Nhà Lý Đăng Nghĩa thế mà rất có tiền. Điều hòa cùng tivi có vẻ vừa mua mấy năm gần đây“.

Cậu tiện tay mở ngăn kéo, bên trong quả nhiên có giấy biên nhận mua đồ gia dụng. Đồ được mua vào năm ngoái, giá hơn 30 ngàn. Rất nhiều món đồ điện vẫn còn trong thời gian bảo hành.

Tín Túc hơi nhướn mày, lẩm bẩm nói thầm: “30 ngàn, ở vùng quê mà nói hẳn không phải con số nhỏ“.

Lâm Tái Xuyên đặt bình trà trên tay xuống, “Theo điều tra của phía phân cục Hà Dương, khi Lý Đăng Nghĩa còn sống, nhà người này có ba mẫu ruộng ở thôn Thọ Huyện, chuyên trồng gừng để bán. Hai năm trước, giá gừng tăng gấp hơn ba lần nên lợi nhuận rất khá“.

Tín Túc nghe vậy gật gật đầu. Từ trước đến nay, cậu không để ý giá hàng hóa lắm. Nhưng Lâm Tái Xuyên nói lợi nhuận rất khá nên tiêu dùng như vậy còn ở trong phạm vi hợp lý.

Điều kiện gia đình Lý Đăng Nghĩa tốt hơn Lâm Tái Xuyên và Tín Túc dự kiến. Căn nhà này cũng coi như “được bày trí xa hoa” số một, số hai trong cả thôn. Mặc dù nguồn thu nhập nghe có vẻ không có vấn đề gì nhưng cẩn thận nghĩ lại vẫn có điểm hơi kì lạ. Lý Đăng Nghĩa có một người con trai vừa tròn 18 tuổi, dựa vào tư tưởng truyền thống của những người cùng thế hệ, cha mẹ hẳn sẽ “để dành tiền tiết kiệm để mua nhà cho con trai cưới vợ“. Kể cả gia đình Lý Đăng Nghĩa có tiền cũng sẽ không tiêu xài như vậy, ít nhất sẽ để dành một khoản. Hơn nữa, gia sản của Lý Đăng Nghĩa hoàn toàn không được xếp vào loại “giàu có” mà chỉ tình cờ hai năm trước may mắn có thêm một khoản tiền bất chính.

Hai người điều tra một vòng trong nhà Lý Đăng Nghĩa. Ngoại trừ việc mua sắm đồ đạc hơi nhiều, không phát hiện vấn đề gì khác, cũng không có dấu vết của việc có một người phụ nữ khác.

Điện thoại của Lý Đăng Nghĩa đã được đưa cho bộ phận kỹ thuật khôi phục. Chờ đến khi khôi phục được điện thoại như cũ, nói không chừng có thể tìm được dấu vết liên hệ của người này với hung thủ.

Mười phút sau, hai người rời khỏi nhà Lý Đăng Nghĩa. Vừa ra khỏi cửa chưa được mấy bước, cả hai lập tức gặp một người đàn ông trung niên. Người này vẻ mặt cảnh giác nhìn Lâm Tái Xuyên và Tín Túc vừa bước ra khỏi nhà Lý Đăng Nghĩa, lập tức nhanh chân vọt đến trước mặt hai người, giọng chất vấn: “Hai cậu là ai? Đến đây làm gì?”

Lâm Tái Xuyên lấy thẻ cảnh sát ra, “Cảnh sát Cục Công an thành phố, đến nhà nạn nhân Lý Đăng Nghĩa điều tra, tìm bằng chứng“.



Anh bình tĩnh nhìn người đàn ông, hỏi, “Ông là?”

Người đàn ông trung niên vừa nghe hai người là cảnh sát, lập tức đổi thái độ, giọng mềm mỏng, nói khách sáo: “Hóa ra là đồng chí cảnh sát à? Tôi là anh trai Lý Đăng Nghĩa, Lý Đăng Kiệt. Nếu cảnh sát cần phối hợp điều tra, xin cứ việc nói với tôi. Đồng chí cảnh sát nhất định phải bắt được hung thủ sát hại em trai tôi, đưa ra trước vành móng ngựa!”

Người đàn ông cúi đầu, khom lưng, nhiệt tình vươn tay với Lâm Tái Xuyên. Lâm Tái Xuyên chỉ tượng trưng hơi nâng tay phải, vẻ mặt lạnh nhạt.

Lý Đăng Kiệt nhìn đôi găng tay màu đen, ngượng ngùng nắm nhẹ một cái.

Tín Túc ngoảnh mặt làm thinh, thầm nghĩ: Thoạt nhìn tình cảm anh em hai người này cũng chẳng ra gì. Em trai chết thảm như vậy, người làm anh còn có tâm trạng lá mặt lá trái với cảnh sát.

Lý Đăng Kiệt nói: “Các cậu có muốn vào xem không? Để tôi dẫn hai người vào“.

“Không cần.”

Dừng một chút, Lâm Tái Xuyên lại hỏi, “Quan hệ của Lý Đăng Nghĩa và vợ thế nào?”

Lý Đăng Kiệt nói: “Em trai và em dâu tôi à? Tình cảm tốt không có lời gì để nói. Con trai bọn họ cũng rất có tương lai, thi đỗ trường trung học trọng điểm. Gia đình em tôi là niềm hãnh diện của cả thôn chúng tôi“.

Ông ta thở dài một cái, “Đúng là bậy thật! Không biết kẻ nào không có mắt lại khiến gia đình nó tan cửa nát nhà. Cuộc sống của nó thuận lợi và suôn sẻ quá, đến mức ông Trời cũng phải ghen ghét“.

Lâm Tái Xuyên nói: “Ngày thường, có ai là nữ giới quan hệ gần gũi với Lý Đăng Nghĩa không?”

“Hẳn là không. Từ nhỏ, Đăng Nghĩa đã thật thà chất phác. Vợ nó cũng là do bà mối ép duyên giúp. Trong mắt nó, ngoại trừ kiếm tiền thì không có gì cả. Đến mùa, nó chỉ ở nhà trồng gừng, chăm sóc gừng. Lúc không có việc thì một mình vào thành phố làm thuê. Có thể nó quen biết ai đó trong thời gian ở thành phố? Dù sao tôi cũng chưa từng nghe nó nói gì“.

Lý Đăng Kiệt luyến thắng, nước bọt bay tứ tung: “Đăng Nghĩa chính là một khúc gỗ. Thỉnh thoảng, tôi dẫn nó ra ngoài mở mang tầm mắt những nó cũng không có duyên với con gái nên không tìm được ai qua đêm cùng“.

Lý Đăng Kiệt như thể không cảm thấy việc người đàn ông có bản lĩnh có hai “bồ nhí” ở bên ngoài có gì không đúng nên nghe Lâm Tái Xuyên hỏi, căn bản không thấy có gì kì lạ, nhanh nhảu trả lời như vậy. Mặc dù người này cảm thấy Lý Đăng Nghĩa có “tình cảm vợ chồng hòa thuận, gia đình hoàn mỹ” cũng không ảnh hưởng đến việc ông dẫn Lý Đăng Nghĩa ra ngoài “tìm bồ nhí“.

Lâm Tái Xuyên nghe đối phương nói xong, không phản ứng gì. Vẻ mặt Tín Túc ở bên cạnh rõ ràng lạnh xuống. Tín Túc mặt vô cảm, quay đầu đi, chỉ cần nghe thêm một chút, cậu cũng thấy phiền phức.

Lý Đăng Kiệt lại dò hỏi: “Hiện giờ, đồng chí cảnh sát có đối tượng khả nghi nào không? Hung thủ là người trong thôn chúng tôi hay là người bên ngoài?”

“Trước mắt, vụ án còn đang ở giai đoạn điều tra. Nếu có tiến triển, chúng tôi sẽ thông báo cho người nhà đầu tiên“.

Lâm Tái Xuyên nói, “Hiện giờ, có thể cơ bản xác định là báo thù. Nếu anh biết Lý Đăng Nghĩa khi còn sống từng va chạm với ai hoặc nghĩ ra manh mối gì thì đều có thể liên hệ cảnh sát. Đặc biệt là thông tin có liên quan đến nữ giới“.

Hết chương 142

Đến chương 143

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước