Chương 50: Vô Gian Tửu Lâu 4
Pháo Thiên Minh nhìn lên bàn, chỉ thấy một cái bát trắng, trong đó ngay cả nước cũng không còn. hắn thở dài: "Huynh đệ thật khó khăn. Vài hôm trước ta cũng như ngươi. Tiểu nhị! Mang đồ ăn lên."
Thiếu niên lắc đầu: "Ta no rồi!"
Pháo Thiên Minh chờ thiếu niên nói tiếp nhưng hắn ta lại im phăng phắc. Lần này tới Pháo Thiên Minh đau đầu hỏi: "Ngươi không đi cũng không ăn gì cả, thế ngươi muốn thế nào?"
Thiếu niên nói: "Ta có thể rửa bát để trả tiền ăn."
"Ta là chủ quán, nói rồi không cần trả đâu, đây còn 1 lượng, ngươi cứ lấy đi tiêu dọc đường. Nếu không đủ thì cứ nói, đừng khách sáo, hôm nay dù sao ta cũng làm phúc nhiều rồi."
Thiếu niên lắc đầu: "Ta muốn đi biên ải, nhưng ta không phải ăn mày, mà ta lại không có tiền."
Pháo Thiên Minh tức giận hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta có thể kiếm tiền."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi giỏi nhất việc gì?"
"Giết người." Giọng điệu thiếu niên rất nhẹ nhàng, như nói tới việc giết gà.
Pháo Thiên Minh sững sờ, ra là cùng nghề, đều làm nghề giết người, nhưng có sự khác biệt về căn bản. Lúc này có người dưới lầu gọi: "Chủ quán, cho nói chuyện cái."
Pháo Thiên Minh chạy xuống, một thiếu niên áo trắng lười nhác ngồi trên ghế. Pháo hỏi: "Ngươi lại có chuyện mẹ gì đây?"
Thiếu niên áo trắng cười nói: "Sao chủ quán nóng tính thế, dù sao sư phụ ta cũng quen biết ngươi mà. Ngươi coi như nửa sư thúc của ta, sao lại khó chịu với vãn bối như vậy?"
"Sư phụ của ngươi?" Pháo Thiên Minh hỏi. Thiếu niên rút ra một chiếc liễu diệp phi đao, vung tay ném trúng chai rượu Louis XIII. "Á!... Thằng kia, chai này giá nhập 20 vàng, là bảo vật trấn quán, bồi thường tiền đi..."
Thiếu niên áo trắng lật túi quần ra, buồn rầu nói: "Ta cũng không có tiền."
"Bắt nạt ta hiền lành à, ngươi nên biết ta báo cảnh sát là cả hai đứa các ngươi vào tù đấy."
Thiếu niên cười hì hì: "Nhưng ta biết lau dọn bàn ghế, nói sao nhỉ, ngươi và sư phụ ta quen biết nhau mà, ngươi cũng không đành lòng để ta lang thang đường phố chứ?"
Pháo Thiên Minh hỏi: "Vì cái tên ở trên lầu à?" Thiếu niên áo trắng gật đầu. Pháo Thiên Minh hỏi: "Có mang theo vợ con không?" Thiếu niên lắc đầu. "Thôi được, từ hôm nay ngươi và cái gã trên lầu đều làm tiểu nhị, lương theo tiêu chuẩn quan phủ, gã trên một vàng một tháng, bao ăn ở. Còn ngươi một vàng một tháng, đãi ta ăn." Quay sang nói với tiểu nhị: "Ngươi nghỉ phép đi."
Thiếu niên áo trắng cung kính nói: "Thâm, thật quá thâm. Chẳng trách sư phụ bảo ông ngay thẳng."
"Toàn thân thâm xì đang ở trên kia, tên các ngươi là gì?"
"Phó Hồng Tuyết" "Diệp Khai"
"Diệp Khai, tự lo một ít đồ lên cho mình, coi như ta mời các ngươi... không được quá 20 bạc. Đừng uống rượu nữa, các ngươi còn đang lớn, hại sức khỏe thì khó mà ăn nói với sư phụ các ngươi. Coca cũng đừng uống, có caffein, uống nước lọc đi! Tốt cho sức khỏe và làn da."
Diệp Khai thấy Pháo Thiên Minh đứng cửa uống Coca, nghi ngờ hỏi: "Ông chủ..."
Pháo Thiên Minh thở dài: "Làm người lớn khó lắm, ta phải tiêu diệt những thứ tai họa này trước, kẻo nó ảnh hưởng xấu đến thế hệ sau."
Diệp Khai: "..."
Một cô gái xinh đẹp cười tươi đi tới hỏi: "Ông chủ, còn thiếu chức chưởng quxy không ạ?"
"Mười vàng một tháng, trả cho ta. Còn phải bảo đảm mỗi tháng quán kiếm được hai lượng vàng trở lên, không được nghỉ ngơi, xin nghỉ tính là nghỉ việc trái phép, nghỉ việc trái phép một ngày phải nộp thêm ba mươi vàng. Cô có nhận không?" Pháo Thiên Minh nói một cách vô cảm.
Nữ nhân kia cười tươi, đưa cho Pháo Thiên Minh ba mươi lượng vàng: "Trước mắt trả tiền một tháng trước, nếu có lợi nhuận dư thừa thì tính vào phần của ngài, nếu lỗ vốn thì tính vào phần của ta."
Sau khi thu tiền, Pháo Thiên Minh hài lòng hạ giọng hỏi: "Trắng hay đen?"
"Trắng!"
"Nếu cần giúp đỡ gì, có thể mời ta, ta là trưởng bối của hắn."
"Không thành vấn đề."
"Cô tên gì?"
"Đinh Linh Lâm."
"00? Tên hay lắm..."
(Chú thích, linh là 0, ở đây Pháo nghe nhầm thành 00 )
Tiểu Bạch thấy 00 thở dài: "Sao Ngươi cũng đến đây?"
00 cười rất vui vẻ: "Tại sao ta không thể đến?"
Tiểu Hắc xuống lầu lạnh lùng nói: "Sao ngươi cũng đến đây?"
Tiểu Bạch lại thở dài: "Tại sao ta không thể đến?"
00 hỏi Tiểu Hắc: "Sao ngươi lại đến đây?"
Tiểu Hắc hỏi lại: "Tại sao ta không thể đến?"
Ngoại trừ câu chuyện giữa ba người hơi kỳ quặc, công việc của họ vẫn đảm đương khá tốt. Tiểu Bạch phụ trách phục vụ bàn, Tiểu Hắc phụ trách mang đồ ăn lên, 00 phụ trách tính tiền.
"Thiên Đạn cước!" Pháo Thiên Minh thoáng nghe có tiếng ai đó hô lên cụm từ này, rất khó hiểu: võ công này cũng được đưa vào trò chơi từ lúc nào? Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, ném cái kính toàn cảnh một cái rồi kêu thảm thiết: "Đừng!" Đáng tiếc đúng lúc hắn ta kêu lên thì một tiếng nổ vang lên, cửa phòng bị đá bay ra ba mét, bên ngoài là Mã đang đắc ý.
Pháo Thiên Minh tức giận, không quan tâm mình chỉ mặc quần lót, xông tới đấm Mã. Mã cũng không chịu thua, giao chiến với Pháo Thiên Minh... Pháo Thiên Minh lau mồ hôi hỏi: "Cửa phòng sao thế này?"
Thiếu niên lắc đầu: "Ta no rồi!"
Pháo Thiên Minh chờ thiếu niên nói tiếp nhưng hắn ta lại im phăng phắc. Lần này tới Pháo Thiên Minh đau đầu hỏi: "Ngươi không đi cũng không ăn gì cả, thế ngươi muốn thế nào?"
Thiếu niên nói: "Ta có thể rửa bát để trả tiền ăn."
"Ta là chủ quán, nói rồi không cần trả đâu, đây còn 1 lượng, ngươi cứ lấy đi tiêu dọc đường. Nếu không đủ thì cứ nói, đừng khách sáo, hôm nay dù sao ta cũng làm phúc nhiều rồi."
Thiếu niên lắc đầu: "Ta muốn đi biên ải, nhưng ta không phải ăn mày, mà ta lại không có tiền."
Pháo Thiên Minh tức giận hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta có thể kiếm tiền."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi giỏi nhất việc gì?"
"Giết người." Giọng điệu thiếu niên rất nhẹ nhàng, như nói tới việc giết gà.
Pháo Thiên Minh sững sờ, ra là cùng nghề, đều làm nghề giết người, nhưng có sự khác biệt về căn bản. Lúc này có người dưới lầu gọi: "Chủ quán, cho nói chuyện cái."
Pháo Thiên Minh chạy xuống, một thiếu niên áo trắng lười nhác ngồi trên ghế. Pháo hỏi: "Ngươi lại có chuyện mẹ gì đây?"
Thiếu niên áo trắng cười nói: "Sao chủ quán nóng tính thế, dù sao sư phụ ta cũng quen biết ngươi mà. Ngươi coi như nửa sư thúc của ta, sao lại khó chịu với vãn bối như vậy?"
"Sư phụ của ngươi?" Pháo Thiên Minh hỏi. Thiếu niên rút ra một chiếc liễu diệp phi đao, vung tay ném trúng chai rượu Louis XIII. "Á!... Thằng kia, chai này giá nhập 20 vàng, là bảo vật trấn quán, bồi thường tiền đi..."
Thiếu niên áo trắng lật túi quần ra, buồn rầu nói: "Ta cũng không có tiền."
"Bắt nạt ta hiền lành à, ngươi nên biết ta báo cảnh sát là cả hai đứa các ngươi vào tù đấy."
Thiếu niên cười hì hì: "Nhưng ta biết lau dọn bàn ghế, nói sao nhỉ, ngươi và sư phụ ta quen biết nhau mà, ngươi cũng không đành lòng để ta lang thang đường phố chứ?"
Pháo Thiên Minh hỏi: "Vì cái tên ở trên lầu à?" Thiếu niên áo trắng gật đầu. Pháo Thiên Minh hỏi: "Có mang theo vợ con không?" Thiếu niên lắc đầu. "Thôi được, từ hôm nay ngươi và cái gã trên lầu đều làm tiểu nhị, lương theo tiêu chuẩn quan phủ, gã trên một vàng một tháng, bao ăn ở. Còn ngươi một vàng một tháng, đãi ta ăn." Quay sang nói với tiểu nhị: "Ngươi nghỉ phép đi."
Thiếu niên áo trắng cung kính nói: "Thâm, thật quá thâm. Chẳng trách sư phụ bảo ông ngay thẳng."
"Toàn thân thâm xì đang ở trên kia, tên các ngươi là gì?"
"Phó Hồng Tuyết" "Diệp Khai"
"Diệp Khai, tự lo một ít đồ lên cho mình, coi như ta mời các ngươi... không được quá 20 bạc. Đừng uống rượu nữa, các ngươi còn đang lớn, hại sức khỏe thì khó mà ăn nói với sư phụ các ngươi. Coca cũng đừng uống, có caffein, uống nước lọc đi! Tốt cho sức khỏe và làn da."
Diệp Khai thấy Pháo Thiên Minh đứng cửa uống Coca, nghi ngờ hỏi: "Ông chủ..."
Pháo Thiên Minh thở dài: "Làm người lớn khó lắm, ta phải tiêu diệt những thứ tai họa này trước, kẻo nó ảnh hưởng xấu đến thế hệ sau."
Diệp Khai: "..."
Một cô gái xinh đẹp cười tươi đi tới hỏi: "Ông chủ, còn thiếu chức chưởng quxy không ạ?"
"Mười vàng một tháng, trả cho ta. Còn phải bảo đảm mỗi tháng quán kiếm được hai lượng vàng trở lên, không được nghỉ ngơi, xin nghỉ tính là nghỉ việc trái phép, nghỉ việc trái phép một ngày phải nộp thêm ba mươi vàng. Cô có nhận không?" Pháo Thiên Minh nói một cách vô cảm.
Nữ nhân kia cười tươi, đưa cho Pháo Thiên Minh ba mươi lượng vàng: "Trước mắt trả tiền một tháng trước, nếu có lợi nhuận dư thừa thì tính vào phần của ngài, nếu lỗ vốn thì tính vào phần của ta."
Sau khi thu tiền, Pháo Thiên Minh hài lòng hạ giọng hỏi: "Trắng hay đen?"
"Trắng!"
"Nếu cần giúp đỡ gì, có thể mời ta, ta là trưởng bối của hắn."
"Không thành vấn đề."
"Cô tên gì?"
"Đinh Linh Lâm."
"00? Tên hay lắm..."
(Chú thích, linh là 0, ở đây Pháo nghe nhầm thành 00 )
Tiểu Bạch thấy 00 thở dài: "Sao Ngươi cũng đến đây?"
00 cười rất vui vẻ: "Tại sao ta không thể đến?"
Tiểu Hắc xuống lầu lạnh lùng nói: "Sao ngươi cũng đến đây?"
Tiểu Bạch lại thở dài: "Tại sao ta không thể đến?"
00 hỏi Tiểu Hắc: "Sao ngươi lại đến đây?"
Tiểu Hắc hỏi lại: "Tại sao ta không thể đến?"
Ngoại trừ câu chuyện giữa ba người hơi kỳ quặc, công việc của họ vẫn đảm đương khá tốt. Tiểu Bạch phụ trách phục vụ bàn, Tiểu Hắc phụ trách mang đồ ăn lên, 00 phụ trách tính tiền.
"Thiên Đạn cước!" Pháo Thiên Minh thoáng nghe có tiếng ai đó hô lên cụm từ này, rất khó hiểu: võ công này cũng được đưa vào trò chơi từ lúc nào? Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, ném cái kính toàn cảnh một cái rồi kêu thảm thiết: "Đừng!" Đáng tiếc đúng lúc hắn ta kêu lên thì một tiếng nổ vang lên, cửa phòng bị đá bay ra ba mét, bên ngoài là Mã đang đắc ý.
Pháo Thiên Minh tức giận, không quan tâm mình chỉ mặc quần lót, xông tới đấm Mã. Mã cũng không chịu thua, giao chiến với Pháo Thiên Minh... Pháo Thiên Minh lau mồ hôi hỏi: "Cửa phòng sao thế này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất