Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
Chương 90
Trải qua hơn một năm nỗ lực cố gắng, cuối cùng thì cả Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đều cùng thi đỗ vào đại học Confelens.
Phó Hàn Chu chỉ muốn ở cùng với Tô Vân Cảnh, vì thế nên anh mới học ngành tâm lý học. Còn có thể tốt nghiệp hay không thì anh cũng chẳng để ý.
Gần đây, hình như Phó Hàn Chu bắt đầu có hứng thú với thiết kế trang phục. Thậm chí anh còn mua một cái máy khâu, anh định tự mình may quần áo cho mấy con gấu bông của anh.
Mỗi lần Tô Vân Cảnh ở nhà đọc sách chuyên môn thì bên tai cậu lại nghe thấy tiếng cạch cạch cạch của máy khâu.
Mỗi tiếng cạch cạch cạch phát ra giống như nện vào trái tim của cậu, làm cậu không biết phải làm sao.
Nhưng làm cậu bó tay cũng không phải là âm thanh máy khâu phát ra ảnh hưởng đến việc cậu đọc sách, đơn giản là cậu bị thánh ghen - nhóc cool ngầu làm cho nhức đầu.
Kiến thức môn Lý Luận năm nhất khá nhiều, thi thoảng cũng sẽ làm một số thí nghiệm, quá trình học cũng không tính là bận nhưng cũng chiếm mất phân nửa tinh thần và sức lực của Tô Vân Cảnh.
Từ khi hai người xác định quan hệ ở bên nhau, phần lớn thời gian đều dính lấy nhau. Đặc biệt là hơn một năm này, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu càng như hình với bóng, tách cũng không rời.
Sau khi nhập học thì số người gặp gỡ tiếp xúc cũng nhiều hơn. Ánh mắt Tô Vân Cảnh không còn chỉ đặt ở trên mỗi người Phó Hàn Chu nữa. Anh chắc chắn sẽ không quen với điều này.
Tuy nhiên, Tô Vân Cảnh quay trở lại trường học, chọn chuyên ngành này cũng là bởi vì anh. Do đó, cho dù anh có không vui thì cũng sẽ không nói câu gì cả.
Phó Hàn Chu không muốn gây sự vô cớ với Tô Vân Cảnh, nhưng lại bắt đầu hành hạ mấy con gấu. Anh đem tất cả duc v0ng chiếm hữu với Tô Vân Cảnh gán sang những con gấu kia.
Lúc trước, Phó Hàn Chu chỉ đơn giản là không thích người khác chạm vào gấu của anh. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy quần áo trên người gấu là do người khác làm, anh cũng bắt đầu cảm thấy bực dọc. Vậy là tự bản thân anh ra tay giúp gấu con cơm no áo ấm luôn.
Tô Vân Cảnh sợ rằng nếu cứ cái đà này thì khéo nhóc cool ngầu sẽ trồng một dãy cây bông vải ở sau vườn rồi tự mình dệt vải làm quần áo mất.
May mà chương trình học ở thời điểm hiện tại cũng không quá bận bịu, Tô Vân Cảnh có thể có thời gian thích ứng với nhịp sống bây giờ.
Để an ủi Phó Hàn Chu, cứ vào tối thứ sáu, Tô Vân Cảnh sẽ ân cần lau khô tóc cho Chu Chu sau khi anh tắm xong.
Nhìn thấy đôi môi đỏ, hàm răng trắng xinh đẹp của nhóc cool ngầu, Tô Vân Cảnh nâng gương mặt của anh lên, không ngừng bóp gương mặt của anh đến mức nó biến dạng mới bật cười vui vẻ.
“Thứ bảy tuần này em không đọc sách nữa, anh cũng đừng mãi mân mê cái máy khâu nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Tô Vân Cảnh hôn lên mũi của Phó Hàn Chu: “Đi xem phim này, ăn cơm này, đi hẹn hò này.”
Đôi mắt phượng của Phó Hàn Chu bị Tô Vân Cảnh bóp nặn thành mắt hạnh nhân. Anh nhìn Tô Vân Cảnh, trên mặt không có cảm xúc gì: “Có phim gì hay để đáng xem đâu, em muốn xem phim của ai đóng?”
Tô Vân Cảnh: Là do cậu sơ ý rồi, Kiều Kiều của cậu chính là một thánh ghen không nói lý cơ mà.
“Chút nữa là em quên mất, phim mà anh quay chưa chiếu ở chỗ chúng ta.” Tô Vân Cảnh mau chóng bày tỏ lòng trung thành của mình: “Ngoài anh ra, em chẳng muốn xem phim của ai đóng hết.”
Phim điện ảnh có cái gì đáng xem chứ, không đẹp bằng Chu Chu của cậu.
“Vậy anh muốn làm gì vào cuối tuần này?” Tô Vân Cảnh thăm dò anh.
Đối với việc Tô Vân Cảnh bỏ hết mọi việc xuống để có thể ở bên anh, Phó Hàn Chu vô cùng vui vẻ. Anh vô cùng kiêu ngạo mà nghĩ một lúc, sau đó cho cậu một đáp án nằm trong dự liệu.
“Cuối tuần chúng ta ở nhà đi.”
Tô Vân Cảnh muốn cười: “Ồ, cũng được thôi. Giảm khí CO2 hại môi trường là lối sống xanh phổ biến bây giờ.
Phó Hàn Chu: “Ở nhà làm tổng vệ sinh.”
Tô Vân Cảnh kiềm chế không nổi nữa, cậu bật cười. Tuy vậy vẫn không ngừng tán dương: “Nhiệt tình yêu đương, nhiệt tình lao động, cự tuyệt văn hóa phẩm đồi trụy, cự tuyệt xa hoa d4m đãng, bắt đầu từ việc tổng vệ sinh.”
Phó Hàn Chu lại nói: “Dọn dẹp phòng ngủ trước.”
Tô Vân Cảnh nghe theo anh: “Được, ngày mai sau khi ăn sáng xong chúng ta cùng nhau dọn vệ sinh.”
Lời vừa mới dứt thì Tô Vân Cảnh đã bị anh ấn xuống giường.
Cả người rơi vào cái giường mềm mại, Tô Vân Cảnh ngỡ ngàng nhìn Phó Hàn Chu, ánh mắt của người đối diện trong trẻo và tinh khiết.
Anh nghiêng người, giống như là làm nũng ở bên tai Tô Vân Cảnh nói: “Trước khi dọn dẹp vệ sinh thì nhất thiết phải làm nó bẩn đã.”
Tô Vân Cảnh:!!!
Cuối tuần này, mỗi xó xỉnh trong căn nhà đều được dọn vệ sinh một lần. Chỉ có điều, người làm những việc này là Phó Hàn Chu, còn Tô Vân Cảnh thì nằm làm tổ trên giường tận hai ngày.
Tô Vân Cảnh khóc không ra nước mắt. Nói theo lời của nghệ thuật gia nhóc cool ngầu, thực sự là ở nhà dọn dẹp vệ sinh, chả có tí bất ngờ nào hết.
Cuối cùng, tâm trạng của Phó Hàn Chu cũng tốt hơn. Máy khâu nhỏ cũng cạch cạch cạch vui vẻ mỗi ngày.
Lần đầu tiên Tô Vân Cảnh chứng kiến Phó Hàn Chu tự tay mình khâu bộ quần áo cho gấu nhỏ. Bởi vì anh còn chưa qua trường lớp đào tạo nên sản phẩm làm ra một lời khó tả hết.
Nhưng Phó Hàn Chu vô cùng thích nó. Anh lột hết những quần áo búp bê đặt may trước kia, thay những bộ quần áo nhỏ do tự bản thân mình làm cho gấu.
Nhìn thấy mấy bộ quần áo nhức cả mắt kia, khóe miệng Tô Vân Cảnh co quắp.
Từ hoàng tử gấu tinh xảo biến thành gấu ăn mày lôi thôi lếch thếch chỉ vì một nhà thiết kế.
Có điều cuối cùng thấy nhóc cool ngầu tìm được sở thích của bản thân, trong lòng Tô Vân Cảnh vẫn hết sức vui vẻ. Cậu nghĩ đợi lúc nào cậu không có tiết học, rảnh rỗi thì sẽ cùng với Phó Hàn Chu đi đăng ký một lớp thiết kế phục trang.
Từ đầu đến cuối, Phó Hàn Chu chỉ để tâm đến mỗi một mình Tô Vân Cảnh. Ánh mắt anh cũng đặt ở trên người Tô Vân Cảnh. Đối với anh mà nói, may trang phục chỉ là chơi chơi thôi.
Cái thứ chơi chơi để giết thời gian này nói cho cùng thì nguyên nhân có nó vẫn là do Tô Vân Cảnh.
Hiện tại, thời gian mà Tô Vân Cảnh có thể dành cho anh vốn dĩ cũng không nhiều nhặn gì, Phó Hàn Chu không muốn lãng phí thời gian vào mấy cái lớp học đào tạo gì gì đó. Anh chỉ muốn ở cùng với Tô Vân Cảnh, ở với cậu làm gì anh cũng cam lòng.
Lúc mà Tô Vân Cảnh bận rộn với bài vở và bài tập, Phó Hàn Chu trông coi ở bên cậu, cạch cạch cạch may quần áo cho gấu. Đợi đến khi Tô Vân Cảnh hết bận thì Phó Hàn Chu sẽ như trước đây bám dính lấy cậu.
Hai người họ hoặc là ở trong nhà ‘tổng dọn vệ sinh’, hoặc là thuê một cái xe đạp đi uống trà sữa giống như mấy thiếu niên học cấp ba vậy, rồi thong thả men theo những khu phố yên lặng tĩnh mịch đi dạo.
Phó Hàn Chu dễ làm loạn nhưng anh cũng rất dễ dỗ. Chỉ cần để anh cảm thấy Tô Vân Cảnh để ý đến mình là anh sẽ vui vẻ.
Phần hai của “Thủy Nghịch” phát sóng vào đúng dịp Quốc Khánh.
Phần hai không được dư luận khen ngợi nhiều như phần một. Nhưng tác phẩm này dù sao cũng là tác phẩm cuối cùng trước khi lui về ẩn dật của Phó Hàn Chu, công tác marketing cũng có đủ. Vì thế phòng vé đương nhiên bùng nổ, mới lên rạp một ngày đã vượt qua 1 tỷ.
Kỹ thuật diễn của Phó Hàn Chu vẫn đặc sắc như trước. Cộng thêm việc anh phải hi sinh hình tượng cho nhân vật, nên đã nhận được những bình luận tốt từ khán giả.
Chỉ là tình tiết nửa cuối câu chuyện diễn biến quá vội vàng, sự hồi hộp phần một để lại không còn ăn khớp dẫn đến bộ phim điện ảnh này có hơi đầu voi đuôi chuột.
Tuy nhiên, đạo diễn quay các cảnh quay rất có ý nghĩa nghệ thuật. Mặc dù cốt truyện không có tính đột phá nhưng đây cũng là một phim hay hiếm có trong năm nay.
Phó Hàn Chu đã vắng bóng trong showbiz hai năm, vì vậy việc ‘Thủy Nghịch’ được lên sóng làm cho những người hâm mộ vốn đã chẳng dễ dàng gì mới quên được Phó Hàn Chu, nay lại càng thêm nhớ nhung anh.
Ngay cả khi Phó Hàn Chu không thường xuyên làm việc thì ít nhất cứ sau một thời gian, người ta vẫn có thể nhìn thấy anh trên màn ảnh.
Kể từ khi Phó Hàn Chu tuyên bố rời làng giải trí, anh không hề xuất hiện trước mặt công chúng nữa. Ngoại trừ mấy bức ảnh bị cánh săn tin chụp trộm lúc đời thường ra, anh chưa bao giờ xuất hiện công khai trước mặt công chúng.
Gần một năm nay, chẳng có một chút tin tức nào về Phó Hàn Chu cả. Anh hoàn toàn biến mất khỏi mạng Internet, ngay cả giới truyền thông cũng không thể biết được tung tích của anh.
Mãi cho đến khi một du học sinh đang học ở Đại học Confelens đăng mấy bức ảnh chụo chung tình cảm của Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh lên mạng xã hội trong nước, toàn bộ cư dân mạng phút chốc bùng nổ.
Trong ảnh, Phó Hàn Chu đang cầm một chiếc ô đen đi dạo cùng Tô Vân Cảnh trong trường học dưới màn mưa.
Trong màn mưa phùn rả rích, người đàn ông đẹp trai góc nghiêng sắc sảo mà dịu dàng, đôi lông mày cao, đôi mắt sâu cụp mắt nhìn Tô Vân Cảnh, hình ảnh này được máy ảnh bắt chọn.
Ngoài ra còn có một số bức ảnh chụp trong một lớp học mở, Tô Vân Cảnh đang nghiêm túc ngẩng đầu, cẩn thận lắng nghe bài giảng. Phó Hàn Chu lại nép vào vai cậu, như một con mèo lớn mệt mỏi đang phơi mình dưới ánh mặt trời.
Trong ấn tượng của công chúng, Phó Hàn Chu cao quý, lạnh lùng, rất giống công tử tôn quý được miêu tả trong tiểu thuyết, tạo cho người ta cảm giác ‘dù anh có thật lòng yêu ai đó thì nhất định cũng sẽ chiếm vị trí chủ đạo’.
Cộng thêm việc Tô Vân Cảnh bị bôi đen trên mạng hai năm trước lộ ra vô số tư liệu bí mật lộn xộn, ai cũng cảm thấy cậu đang cọ fame của Phó Hàn Chu.
Sau đó, mọi người lại cho rằng Tô Vân Cảnh có thể là người thay thế cho Văn Từ, Phó Hàn Chu không thực sự thích cậu, anh chỉ thích khuôn mặt của cậu thôi.
Tuy nhiên, trong những bức ảnh do du học sinh chụp lại, rõ ràng là Phó Hàn Chu đang dính lấy Tô Vân Cảnh. Chuyện này làm cho fan của Phó Hàn Chu và antifan của cả hai không khỏi ngạc nhiên.
“Lâu lắm rồi mới thấy tin tức của anh trai, không ngờ bây giờ lại đi yêu đương rồi, mặc dù là yêu đàn ông, khóc.”
“Ghê tởm buồn nôn. Họ Tô có thể buông tha cho anh Phó không, giờ mà vẫn đi ké fame sao.”
“Góc ảnh gian xảo như thế, rõ ràng là đang quảng cáo. Mấy người tin hai người họ đang ở bên nhau thật sao, tin được thì đúng là não nhúng nước rồi.”
“Fan CP đâu? Chính thức phát đường rồi!!! Để chúng ta dùng tình yêu thần thánh này đập tan lời đồn đi! Yêu quá yêu quá!”
“Dựa vào một bức ảnh mở màn rồi bịa ra tiếp thì chỉ làm những fan thật sự như chúng tôi biến mất thôi.”
Mặc dù Phó Hàn Chu không thân mật với Tô Vân Cảnh ở trường học, nhưng anh vẫn luôn vắt óc tìm kế dính lấy Tô Vân Cảnh.
Chương trình chuyên ngành của Tô Vân Cảnh bắt đầu nặng hơn. Là một sinh viên được thầy hướng dẫn nhìn trúng, Tô Vân Cảnh khác với học tra Phó Hàn Chu không đặt việc học trong lòng.
Bởi vì quá bận rộn, cậu sợ Phó Hàn Chu sẽ cảm thấy bị bỏ rơi, cho nên Tô Vân Cảnh không bao giờ né tránh mối quan hệ của mình với anh ở trường.
Không đầy nửa năm, họ đã trở thành cặp đôi đồng tính châu Á có giá trị nhan sắc cao nổi tiếng trong khoa. Danh tiếng này dần lan rộng, dần dần toàn trường đều biết quan hệ giữa hai người họ.
Một người có tính cách ấm áp, còn người kia thì đối với ai cũng vô cùng thờ ơ.
Không phải là tình hình bắt buộc thì Phó Hàn Chu cũng lười để ý tới người khác. Ngoại trừ Tô Vân Cảnh, anh vô cùng lạnh lùng và khó gần.
Đây là đánh giá của phần lớn những người đã từng tiếp xúc với Phó Hàn Chu mà Tô Vân Cảnh có cơ hội được nghe. Đến cả Giang Sơ Niên cũng đánh giá như vậy!
Tô Vân Cảnh không nhịn được liếc nhìn Phó Hàn Chu bên cạnh. Người đàn ông đang ở chỗ máy khâu cạch cạch cạch may quần áo, nhận ra ánh mắt của Tô Vân Cảnh, anh ngước nhìn lên, nhìn về phía cậu.
Đôi mắt mảnh dài giống như được rắc một lớp băng vụn, sáng lấp lánh như những vì sao.
Chỉ một giây thôi mà Tô Vân Cảnh đã mềm nhũn.
Ở phía bên kia đại dương, Giang Sơ Niên nhận được một đoạn video từ Tô Vân Cảnh. Trong video, người đàn ông trong video dung mạo thanh tú xuất chúng hơn người, đang tập trung may một bộ quần áo nhỏ.
Trong lòng Giang Sơ Niên ngũ vị tạp trần. Anh từ chối khẩu chiến với Tô Vân Cảnh xem rốt cuộc anh Phó có lạnh lùng hay không. Chỉ có thể nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Mà cái tên ‘Tây Thi’ này chỉ mềm yếu trước mặt Tô Vân Cảnh thôi, còn trước mặt người khác thì chính là đống băng lạnh lùng dày hơn một mét.
Rõ ràng Tô Vân Cảnh đang cố gắng thay đổi ấn tượng của mọi người về Phó Hàn Chu, nhưng Giang Sơ Niên cho rằng người nên thay đổi nhiều nhất là Tô Vân Cảnh.
Bởi vì nhận thức của cậu đối với Tây Thi Phó quá sai lầm, sai lầm đến mức không có thuốc chữa nữa.
Có một số lời kiểu người như Giang Sơ Niên sẽ không bao giờ nói ra, vì vậy anh quay lại chủ đề chính: “Dù sao, nếu cậu và anh Phó có thời gian vào ngày mùng tám tháng sau thì đến dự đám cưới của tôi đi.”
Tô Vân Cảnh không có nhiều bạn bè thực sự, Giang Sơ Niên là một trong số ít đó. Kết hôn là việc trọng đại, tất nhiên là cậu nhất định sẽ tham dự rồi.
Giang Sơ Niên và Thích Vận nảy sinh tình cảm với nhau trong lúc làm việc. Chỉ một năm sau khi hẹn hò, hai người đã chuẩn bị kết hôn.
Thích Vận là người quản lý của Mộ Ca, trong nguyên tác, cô ấy là một nữ ma đầu mạnh mẽ có khả năng làm việc và giàu kinh nghiệm, vô cùng hợp với Giang Sơ Niên, một người ấm áp lại vô cùng tinh tế.
Một ngày trước khi Giang Sơ Niên kết hôn, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu trở về nước.
Không biết báo chí lấy tin từ đâu, vốn dĩ chỉ là một đám cưới bình thường, nhưng hai phù rể là Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu lại là chủ đề được bàn tán.
Trên mạng tràn lan hai clip ngắn của đám cưới.
Vì quay lén nên hình ảnh cũng không được rõ. Trong đó có một video là cảnh Phó Hàn Chu đang giúp Tô Vân Cảnh sửa hoa cài của phù rể.
Trong một video khác, hình như Tô Vân Cảnh đang dùng tay mình chọc cười Phó Hàn Chu. Cậu lấy tay chạm vào Phó Hàn Chu hai lần liền.
Vì Tô Vân Cảnh khen cô dâu rất đẹp nên giấm tinh không vui lắm.
Tô Vân Cảnh dỗ dành anh: “Ý của em là tất cả các cô dâu trên thế giới đều xinh đẹp.”
“Không phải anh đã nói muốn đến nhà em ở rể sau đó gả cho em hay sao?” Tô Vân Cảnh đụng vào vai Phó Hàn Chu, trêu chọc anh: “Chu Chu là cô dâu xinh đẹp nhất.”
Phó Hàn Chu lén lút nắm lấy bàn tay của Tô Vân Cảnh, trong mắt anh chan chứa ý cười.
Trong video không ghi được âm thanh, chỉ thấy cơ thể chuyển động. Nhưng chỉ vậy thôi cũng thấy được hai người thân mật thế nào.
“Tôi mù mắt rồi! Vậy là hai người họ thực sự ở bên nhau rồi hả?”
“Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôi sắp phát điên rồi, bọn họ thực sự ở bên nhau đệch đệch đệch đệch (phát cuồng.GIF)”
“Mấy đứa nói anh Tô đang đi kiếm fame tăng lưu lượng ơi, tôi muốn hỏi mặt mấy đứa có đau không hả?”
“Một đứa fan trung thành tám năm như tôi cảm giác mắt mình mù rồi. Là do tôi ngu si. Tôi theo đuổi anh Phó tám năm nay chưa bao giờ thấy anh đóng phim tình cảm. Hóa ra ánh mắt anh nhìn người yêu là như thế này.”
“Đụng vai, kéo tay, tôi vừa lau máu cam vừa ship nè, à nhầm, học nè.”
“Vậy Phó Hàn Chu rời khỏi showbiz là vì Tô Vân Cảnh hả?”
“Tô Vân Cảnh tỏ ý: các người càng mắng thì tình cảm của tôi và anh Phó càng mặn nồng. Các người cứ mắng đi, chia tay coi như tôi thua. (châm điếu thuốc nhìn cuộc đời thăng trầm. GIF) “ “Tôi sai rồi, tôi cầu xin anh Phó quay lại a a a a a a.”
Mặc kệ cho dư luận trên mạng như thế nào, sau khi tham dự đám cưới của Giang Sơ Niên, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu lại bay về tiếp tục việc học.
Bọn họ ngồi ở khoang hạng thương gia. Sợ sẽ bị người hâm mộ nhận ra nên Tô Vân Cảnh đã đặt chuyến bay muộn nhất.
Tiếp viên hàng không bước tới nhắc hành khách thắt dây an toàn, khi đến Tô Vân Cảnh, cô tiếp viên hàng không nhận ra cậu và Phó Hàn Chu ngay lập tức.
Vừa lên máy bay, Phó Hàn Chu đã dựa vào Tô Vân Cảnh, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Cô tiếp viên nhìn chằm chằm vào chiếc cổ mảnh mai, trong lòng vô cùng hưng phấn, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào chuyên nghiệp.
“Xin chào, có cần tôi lấy chăn cho quý khách không ạ?” Cô tiếp viên nhẹ nhàng hỏi.
Sợ rằng Phó Hàn Chu sẽ bị lạnh, Tô Vân Cảnh lịch sự nói với tiếp viên hàng không: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Tiếp viên hàng không: “Xin vui lòng chờ một chút.”
Đợi tiếp viên hàng không mang chăn tới, Tô Vân Cảnh đắp nó lên người Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu vòng tay qua vai Tô Vân Cảnh, chui vào trong chăn, làm nũng với cậu. Thấy cảnh này, trong lòng cô tiếp viên hàng không gào thét.
Cô ấy là một fan cuồng của Phó Hàn Chu, mặc dù không nhiệt tình theo đuổi ngôi sao nhưng cô ấy cực kỳ thích nhan sắc của Phó Hàn Chu.
Cô ấy vốn không tin chuyện hai người là một cặp lắm. Nhưng thấy cảnh này cô ấy cũng tin hơn phân nửa rồi.
Quả nhiên đẹp trai thì làm gì cũng đúng. Cho dù cô không phải hủ nữ, nhưng ở thời đại hủ có ở khắp nơi thế này cô ấy cũng hiểu được phần nào.
Cô ấy quá hiểu luôn!
Bây giờ dù sao cũng đang làm việc, tố chất nghề nghiệp không cho phép tiếp viên hàng không nhìn chằm chằm họ, đến xin ký tên cũng bị hãng bay cấm.
Cô tiếp viên hàng không lưu luyến miễn cưỡng rời đi để phục vụ những hành khách khác.
Tô Vân Cảnh vốn đã đắp chăn lên tới vai Phó Hàn Chu, nhưng tự anh lại kéo nó qua đầu. Anh vòng tay qua eo Tô Vân Cảnh, hôn Tô Vân Cảnh dưới tấm chăn.
Tai Tô Vân Cảnh ngứa đến tê dại, như có trăm con kiến bò quanh đó, nhưng cậu không đẩy Phó Hàn Chu ra mà để cho đối phương hôn mình.
Thân mật nơi công cộng là không có ý thức, vì sẽ ảnh hưởng đến người khác. Nhưng mà Phó Hàn Chu đã che kín mình nên chả ai nhìn thấy cả, Tô Vân Cảnh đành chiều theo anh.
Dù sao thì khoảng thời gian này Tô Vân Cảnh vẫn luôn bận học. Đôi khi cậu nhìn thấy nhóc cool ngầu một mình lẻ loi làm quần áo, trong lòng ít cũng ít nhiều không thoải mái.
Chiều chuộng thì chiều chuộng nhưng khi cô tiếp viên bước tới, Tô Vân Cảnh lập tức nắm gọn lấy bàn tay hư hỏng của Tiểu Kiều Kiều.
Lén lén lút lút làm chút chuyện xấu cũng được nhưng dưới sự chú ý của người khác mà thân mật với Phó Hàn Chu thì Tô Vân Cảnh ngại không chịu được.
Phó Hàn Chu ngược lại cũng không làm ầm ĩ nữa. Thuận thế nằm đè lên cổ Tô Vân Cảnh, ngoan ngoãn yên lặng như một chú chim mệt mỏi đã tìm được tổ ấm.
Anh chậm rãi nắm chặt ngón tay của người có thể làm anh dừng lại nghỉ ngơi. Mười đầu ngón tay đan vào nhau thật chặt, không có một khe hở.
Người trên vai đã lâu không nhúc nhích, Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng anh đã ngủ, vì vậy nhẹ nhàng vén một góc chăn lên.
Đôi mắt đen nhánh ngước lên nhìn cậu từ bên trong, lưu luyến mà chăm chú, như thể vẫn luôn chờ đợi Tô Vân Cảnh mọi lúc, luôn mong cậu đặt ánh mắt vào mình.
Anh lưu luyến hơi ấm của Tô Vân Cảnh như vậy, khát vọng hơi ấm của Tô Vân Cảnh như thế.
Trái tim của Tô Vân Cảnh dường như bị thứ gì đó đánh trúng, cậu kìm lòng không nổi hôn lên mắt anh.
Cho dù người khác nghĩ gì về Phó Hàn Chu thì đối với Tô Vân Cảnh, anh luôn có thể chạm đến phần yếu mềm nhất trong trái tim của cậu.
Chu Chu của em vĩnh viễn là ngoan nhất
Phó Hàn Chu chỉ muốn ở cùng với Tô Vân Cảnh, vì thế nên anh mới học ngành tâm lý học. Còn có thể tốt nghiệp hay không thì anh cũng chẳng để ý.
Gần đây, hình như Phó Hàn Chu bắt đầu có hứng thú với thiết kế trang phục. Thậm chí anh còn mua một cái máy khâu, anh định tự mình may quần áo cho mấy con gấu bông của anh.
Mỗi lần Tô Vân Cảnh ở nhà đọc sách chuyên môn thì bên tai cậu lại nghe thấy tiếng cạch cạch cạch của máy khâu.
Mỗi tiếng cạch cạch cạch phát ra giống như nện vào trái tim của cậu, làm cậu không biết phải làm sao.
Nhưng làm cậu bó tay cũng không phải là âm thanh máy khâu phát ra ảnh hưởng đến việc cậu đọc sách, đơn giản là cậu bị thánh ghen - nhóc cool ngầu làm cho nhức đầu.
Kiến thức môn Lý Luận năm nhất khá nhiều, thi thoảng cũng sẽ làm một số thí nghiệm, quá trình học cũng không tính là bận nhưng cũng chiếm mất phân nửa tinh thần và sức lực của Tô Vân Cảnh.
Từ khi hai người xác định quan hệ ở bên nhau, phần lớn thời gian đều dính lấy nhau. Đặc biệt là hơn một năm này, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu càng như hình với bóng, tách cũng không rời.
Sau khi nhập học thì số người gặp gỡ tiếp xúc cũng nhiều hơn. Ánh mắt Tô Vân Cảnh không còn chỉ đặt ở trên mỗi người Phó Hàn Chu nữa. Anh chắc chắn sẽ không quen với điều này.
Tuy nhiên, Tô Vân Cảnh quay trở lại trường học, chọn chuyên ngành này cũng là bởi vì anh. Do đó, cho dù anh có không vui thì cũng sẽ không nói câu gì cả.
Phó Hàn Chu không muốn gây sự vô cớ với Tô Vân Cảnh, nhưng lại bắt đầu hành hạ mấy con gấu. Anh đem tất cả duc v0ng chiếm hữu với Tô Vân Cảnh gán sang những con gấu kia.
Lúc trước, Phó Hàn Chu chỉ đơn giản là không thích người khác chạm vào gấu của anh. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy quần áo trên người gấu là do người khác làm, anh cũng bắt đầu cảm thấy bực dọc. Vậy là tự bản thân anh ra tay giúp gấu con cơm no áo ấm luôn.
Tô Vân Cảnh sợ rằng nếu cứ cái đà này thì khéo nhóc cool ngầu sẽ trồng một dãy cây bông vải ở sau vườn rồi tự mình dệt vải làm quần áo mất.
May mà chương trình học ở thời điểm hiện tại cũng không quá bận bịu, Tô Vân Cảnh có thể có thời gian thích ứng với nhịp sống bây giờ.
Để an ủi Phó Hàn Chu, cứ vào tối thứ sáu, Tô Vân Cảnh sẽ ân cần lau khô tóc cho Chu Chu sau khi anh tắm xong.
Nhìn thấy đôi môi đỏ, hàm răng trắng xinh đẹp của nhóc cool ngầu, Tô Vân Cảnh nâng gương mặt của anh lên, không ngừng bóp gương mặt của anh đến mức nó biến dạng mới bật cười vui vẻ.
“Thứ bảy tuần này em không đọc sách nữa, anh cũng đừng mãi mân mê cái máy khâu nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Tô Vân Cảnh hôn lên mũi của Phó Hàn Chu: “Đi xem phim này, ăn cơm này, đi hẹn hò này.”
Đôi mắt phượng của Phó Hàn Chu bị Tô Vân Cảnh bóp nặn thành mắt hạnh nhân. Anh nhìn Tô Vân Cảnh, trên mặt không có cảm xúc gì: “Có phim gì hay để đáng xem đâu, em muốn xem phim của ai đóng?”
Tô Vân Cảnh: Là do cậu sơ ý rồi, Kiều Kiều của cậu chính là một thánh ghen không nói lý cơ mà.
“Chút nữa là em quên mất, phim mà anh quay chưa chiếu ở chỗ chúng ta.” Tô Vân Cảnh mau chóng bày tỏ lòng trung thành của mình: “Ngoài anh ra, em chẳng muốn xem phim của ai đóng hết.”
Phim điện ảnh có cái gì đáng xem chứ, không đẹp bằng Chu Chu của cậu.
“Vậy anh muốn làm gì vào cuối tuần này?” Tô Vân Cảnh thăm dò anh.
Đối với việc Tô Vân Cảnh bỏ hết mọi việc xuống để có thể ở bên anh, Phó Hàn Chu vô cùng vui vẻ. Anh vô cùng kiêu ngạo mà nghĩ một lúc, sau đó cho cậu một đáp án nằm trong dự liệu.
“Cuối tuần chúng ta ở nhà đi.”
Tô Vân Cảnh muốn cười: “Ồ, cũng được thôi. Giảm khí CO2 hại môi trường là lối sống xanh phổ biến bây giờ.
Phó Hàn Chu: “Ở nhà làm tổng vệ sinh.”
Tô Vân Cảnh kiềm chế không nổi nữa, cậu bật cười. Tuy vậy vẫn không ngừng tán dương: “Nhiệt tình yêu đương, nhiệt tình lao động, cự tuyệt văn hóa phẩm đồi trụy, cự tuyệt xa hoa d4m đãng, bắt đầu từ việc tổng vệ sinh.”
Phó Hàn Chu lại nói: “Dọn dẹp phòng ngủ trước.”
Tô Vân Cảnh nghe theo anh: “Được, ngày mai sau khi ăn sáng xong chúng ta cùng nhau dọn vệ sinh.”
Lời vừa mới dứt thì Tô Vân Cảnh đã bị anh ấn xuống giường.
Cả người rơi vào cái giường mềm mại, Tô Vân Cảnh ngỡ ngàng nhìn Phó Hàn Chu, ánh mắt của người đối diện trong trẻo và tinh khiết.
Anh nghiêng người, giống như là làm nũng ở bên tai Tô Vân Cảnh nói: “Trước khi dọn dẹp vệ sinh thì nhất thiết phải làm nó bẩn đã.”
Tô Vân Cảnh:!!!
Cuối tuần này, mỗi xó xỉnh trong căn nhà đều được dọn vệ sinh một lần. Chỉ có điều, người làm những việc này là Phó Hàn Chu, còn Tô Vân Cảnh thì nằm làm tổ trên giường tận hai ngày.
Tô Vân Cảnh khóc không ra nước mắt. Nói theo lời của nghệ thuật gia nhóc cool ngầu, thực sự là ở nhà dọn dẹp vệ sinh, chả có tí bất ngờ nào hết.
Cuối cùng, tâm trạng của Phó Hàn Chu cũng tốt hơn. Máy khâu nhỏ cũng cạch cạch cạch vui vẻ mỗi ngày.
Lần đầu tiên Tô Vân Cảnh chứng kiến Phó Hàn Chu tự tay mình khâu bộ quần áo cho gấu nhỏ. Bởi vì anh còn chưa qua trường lớp đào tạo nên sản phẩm làm ra một lời khó tả hết.
Nhưng Phó Hàn Chu vô cùng thích nó. Anh lột hết những quần áo búp bê đặt may trước kia, thay những bộ quần áo nhỏ do tự bản thân mình làm cho gấu.
Nhìn thấy mấy bộ quần áo nhức cả mắt kia, khóe miệng Tô Vân Cảnh co quắp.
Từ hoàng tử gấu tinh xảo biến thành gấu ăn mày lôi thôi lếch thếch chỉ vì một nhà thiết kế.
Có điều cuối cùng thấy nhóc cool ngầu tìm được sở thích của bản thân, trong lòng Tô Vân Cảnh vẫn hết sức vui vẻ. Cậu nghĩ đợi lúc nào cậu không có tiết học, rảnh rỗi thì sẽ cùng với Phó Hàn Chu đi đăng ký một lớp thiết kế phục trang.
Từ đầu đến cuối, Phó Hàn Chu chỉ để tâm đến mỗi một mình Tô Vân Cảnh. Ánh mắt anh cũng đặt ở trên người Tô Vân Cảnh. Đối với anh mà nói, may trang phục chỉ là chơi chơi thôi.
Cái thứ chơi chơi để giết thời gian này nói cho cùng thì nguyên nhân có nó vẫn là do Tô Vân Cảnh.
Hiện tại, thời gian mà Tô Vân Cảnh có thể dành cho anh vốn dĩ cũng không nhiều nhặn gì, Phó Hàn Chu không muốn lãng phí thời gian vào mấy cái lớp học đào tạo gì gì đó. Anh chỉ muốn ở cùng với Tô Vân Cảnh, ở với cậu làm gì anh cũng cam lòng.
Lúc mà Tô Vân Cảnh bận rộn với bài vở và bài tập, Phó Hàn Chu trông coi ở bên cậu, cạch cạch cạch may quần áo cho gấu. Đợi đến khi Tô Vân Cảnh hết bận thì Phó Hàn Chu sẽ như trước đây bám dính lấy cậu.
Hai người họ hoặc là ở trong nhà ‘tổng dọn vệ sinh’, hoặc là thuê một cái xe đạp đi uống trà sữa giống như mấy thiếu niên học cấp ba vậy, rồi thong thả men theo những khu phố yên lặng tĩnh mịch đi dạo.
Phó Hàn Chu dễ làm loạn nhưng anh cũng rất dễ dỗ. Chỉ cần để anh cảm thấy Tô Vân Cảnh để ý đến mình là anh sẽ vui vẻ.
Phần hai của “Thủy Nghịch” phát sóng vào đúng dịp Quốc Khánh.
Phần hai không được dư luận khen ngợi nhiều như phần một. Nhưng tác phẩm này dù sao cũng là tác phẩm cuối cùng trước khi lui về ẩn dật của Phó Hàn Chu, công tác marketing cũng có đủ. Vì thế phòng vé đương nhiên bùng nổ, mới lên rạp một ngày đã vượt qua 1 tỷ.
Kỹ thuật diễn của Phó Hàn Chu vẫn đặc sắc như trước. Cộng thêm việc anh phải hi sinh hình tượng cho nhân vật, nên đã nhận được những bình luận tốt từ khán giả.
Chỉ là tình tiết nửa cuối câu chuyện diễn biến quá vội vàng, sự hồi hộp phần một để lại không còn ăn khớp dẫn đến bộ phim điện ảnh này có hơi đầu voi đuôi chuột.
Tuy nhiên, đạo diễn quay các cảnh quay rất có ý nghĩa nghệ thuật. Mặc dù cốt truyện không có tính đột phá nhưng đây cũng là một phim hay hiếm có trong năm nay.
Phó Hàn Chu đã vắng bóng trong showbiz hai năm, vì vậy việc ‘Thủy Nghịch’ được lên sóng làm cho những người hâm mộ vốn đã chẳng dễ dàng gì mới quên được Phó Hàn Chu, nay lại càng thêm nhớ nhung anh.
Ngay cả khi Phó Hàn Chu không thường xuyên làm việc thì ít nhất cứ sau một thời gian, người ta vẫn có thể nhìn thấy anh trên màn ảnh.
Kể từ khi Phó Hàn Chu tuyên bố rời làng giải trí, anh không hề xuất hiện trước mặt công chúng nữa. Ngoại trừ mấy bức ảnh bị cánh săn tin chụp trộm lúc đời thường ra, anh chưa bao giờ xuất hiện công khai trước mặt công chúng.
Gần một năm nay, chẳng có một chút tin tức nào về Phó Hàn Chu cả. Anh hoàn toàn biến mất khỏi mạng Internet, ngay cả giới truyền thông cũng không thể biết được tung tích của anh.
Mãi cho đến khi một du học sinh đang học ở Đại học Confelens đăng mấy bức ảnh chụo chung tình cảm của Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh lên mạng xã hội trong nước, toàn bộ cư dân mạng phút chốc bùng nổ.
Trong ảnh, Phó Hàn Chu đang cầm một chiếc ô đen đi dạo cùng Tô Vân Cảnh trong trường học dưới màn mưa.
Trong màn mưa phùn rả rích, người đàn ông đẹp trai góc nghiêng sắc sảo mà dịu dàng, đôi lông mày cao, đôi mắt sâu cụp mắt nhìn Tô Vân Cảnh, hình ảnh này được máy ảnh bắt chọn.
Ngoài ra còn có một số bức ảnh chụp trong một lớp học mở, Tô Vân Cảnh đang nghiêm túc ngẩng đầu, cẩn thận lắng nghe bài giảng. Phó Hàn Chu lại nép vào vai cậu, như một con mèo lớn mệt mỏi đang phơi mình dưới ánh mặt trời.
Trong ấn tượng của công chúng, Phó Hàn Chu cao quý, lạnh lùng, rất giống công tử tôn quý được miêu tả trong tiểu thuyết, tạo cho người ta cảm giác ‘dù anh có thật lòng yêu ai đó thì nhất định cũng sẽ chiếm vị trí chủ đạo’.
Cộng thêm việc Tô Vân Cảnh bị bôi đen trên mạng hai năm trước lộ ra vô số tư liệu bí mật lộn xộn, ai cũng cảm thấy cậu đang cọ fame của Phó Hàn Chu.
Sau đó, mọi người lại cho rằng Tô Vân Cảnh có thể là người thay thế cho Văn Từ, Phó Hàn Chu không thực sự thích cậu, anh chỉ thích khuôn mặt của cậu thôi.
Tuy nhiên, trong những bức ảnh do du học sinh chụp lại, rõ ràng là Phó Hàn Chu đang dính lấy Tô Vân Cảnh. Chuyện này làm cho fan của Phó Hàn Chu và antifan của cả hai không khỏi ngạc nhiên.
“Lâu lắm rồi mới thấy tin tức của anh trai, không ngờ bây giờ lại đi yêu đương rồi, mặc dù là yêu đàn ông, khóc.”
“Ghê tởm buồn nôn. Họ Tô có thể buông tha cho anh Phó không, giờ mà vẫn đi ké fame sao.”
“Góc ảnh gian xảo như thế, rõ ràng là đang quảng cáo. Mấy người tin hai người họ đang ở bên nhau thật sao, tin được thì đúng là não nhúng nước rồi.”
“Fan CP đâu? Chính thức phát đường rồi!!! Để chúng ta dùng tình yêu thần thánh này đập tan lời đồn đi! Yêu quá yêu quá!”
“Dựa vào một bức ảnh mở màn rồi bịa ra tiếp thì chỉ làm những fan thật sự như chúng tôi biến mất thôi.”
Mặc dù Phó Hàn Chu không thân mật với Tô Vân Cảnh ở trường học, nhưng anh vẫn luôn vắt óc tìm kế dính lấy Tô Vân Cảnh.
Chương trình chuyên ngành của Tô Vân Cảnh bắt đầu nặng hơn. Là một sinh viên được thầy hướng dẫn nhìn trúng, Tô Vân Cảnh khác với học tra Phó Hàn Chu không đặt việc học trong lòng.
Bởi vì quá bận rộn, cậu sợ Phó Hàn Chu sẽ cảm thấy bị bỏ rơi, cho nên Tô Vân Cảnh không bao giờ né tránh mối quan hệ của mình với anh ở trường.
Không đầy nửa năm, họ đã trở thành cặp đôi đồng tính châu Á có giá trị nhan sắc cao nổi tiếng trong khoa. Danh tiếng này dần lan rộng, dần dần toàn trường đều biết quan hệ giữa hai người họ.
Một người có tính cách ấm áp, còn người kia thì đối với ai cũng vô cùng thờ ơ.
Không phải là tình hình bắt buộc thì Phó Hàn Chu cũng lười để ý tới người khác. Ngoại trừ Tô Vân Cảnh, anh vô cùng lạnh lùng và khó gần.
Đây là đánh giá của phần lớn những người đã từng tiếp xúc với Phó Hàn Chu mà Tô Vân Cảnh có cơ hội được nghe. Đến cả Giang Sơ Niên cũng đánh giá như vậy!
Tô Vân Cảnh không nhịn được liếc nhìn Phó Hàn Chu bên cạnh. Người đàn ông đang ở chỗ máy khâu cạch cạch cạch may quần áo, nhận ra ánh mắt của Tô Vân Cảnh, anh ngước nhìn lên, nhìn về phía cậu.
Đôi mắt mảnh dài giống như được rắc một lớp băng vụn, sáng lấp lánh như những vì sao.
Chỉ một giây thôi mà Tô Vân Cảnh đã mềm nhũn.
Ở phía bên kia đại dương, Giang Sơ Niên nhận được một đoạn video từ Tô Vân Cảnh. Trong video, người đàn ông trong video dung mạo thanh tú xuất chúng hơn người, đang tập trung may một bộ quần áo nhỏ.
Trong lòng Giang Sơ Niên ngũ vị tạp trần. Anh từ chối khẩu chiến với Tô Vân Cảnh xem rốt cuộc anh Phó có lạnh lùng hay không. Chỉ có thể nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Mà cái tên ‘Tây Thi’ này chỉ mềm yếu trước mặt Tô Vân Cảnh thôi, còn trước mặt người khác thì chính là đống băng lạnh lùng dày hơn một mét.
Rõ ràng Tô Vân Cảnh đang cố gắng thay đổi ấn tượng của mọi người về Phó Hàn Chu, nhưng Giang Sơ Niên cho rằng người nên thay đổi nhiều nhất là Tô Vân Cảnh.
Bởi vì nhận thức của cậu đối với Tây Thi Phó quá sai lầm, sai lầm đến mức không có thuốc chữa nữa.
Có một số lời kiểu người như Giang Sơ Niên sẽ không bao giờ nói ra, vì vậy anh quay lại chủ đề chính: “Dù sao, nếu cậu và anh Phó có thời gian vào ngày mùng tám tháng sau thì đến dự đám cưới của tôi đi.”
Tô Vân Cảnh không có nhiều bạn bè thực sự, Giang Sơ Niên là một trong số ít đó. Kết hôn là việc trọng đại, tất nhiên là cậu nhất định sẽ tham dự rồi.
Giang Sơ Niên và Thích Vận nảy sinh tình cảm với nhau trong lúc làm việc. Chỉ một năm sau khi hẹn hò, hai người đã chuẩn bị kết hôn.
Thích Vận là người quản lý của Mộ Ca, trong nguyên tác, cô ấy là một nữ ma đầu mạnh mẽ có khả năng làm việc và giàu kinh nghiệm, vô cùng hợp với Giang Sơ Niên, một người ấm áp lại vô cùng tinh tế.
Một ngày trước khi Giang Sơ Niên kết hôn, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu trở về nước.
Không biết báo chí lấy tin từ đâu, vốn dĩ chỉ là một đám cưới bình thường, nhưng hai phù rể là Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu lại là chủ đề được bàn tán.
Trên mạng tràn lan hai clip ngắn của đám cưới.
Vì quay lén nên hình ảnh cũng không được rõ. Trong đó có một video là cảnh Phó Hàn Chu đang giúp Tô Vân Cảnh sửa hoa cài của phù rể.
Trong một video khác, hình như Tô Vân Cảnh đang dùng tay mình chọc cười Phó Hàn Chu. Cậu lấy tay chạm vào Phó Hàn Chu hai lần liền.
Vì Tô Vân Cảnh khen cô dâu rất đẹp nên giấm tinh không vui lắm.
Tô Vân Cảnh dỗ dành anh: “Ý của em là tất cả các cô dâu trên thế giới đều xinh đẹp.”
“Không phải anh đã nói muốn đến nhà em ở rể sau đó gả cho em hay sao?” Tô Vân Cảnh đụng vào vai Phó Hàn Chu, trêu chọc anh: “Chu Chu là cô dâu xinh đẹp nhất.”
Phó Hàn Chu lén lút nắm lấy bàn tay của Tô Vân Cảnh, trong mắt anh chan chứa ý cười.
Trong video không ghi được âm thanh, chỉ thấy cơ thể chuyển động. Nhưng chỉ vậy thôi cũng thấy được hai người thân mật thế nào.
“Tôi mù mắt rồi! Vậy là hai người họ thực sự ở bên nhau rồi hả?”
“Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôi sắp phát điên rồi, bọn họ thực sự ở bên nhau đệch đệch đệch đệch (phát cuồng.GIF)”
“Mấy đứa nói anh Tô đang đi kiếm fame tăng lưu lượng ơi, tôi muốn hỏi mặt mấy đứa có đau không hả?”
“Một đứa fan trung thành tám năm như tôi cảm giác mắt mình mù rồi. Là do tôi ngu si. Tôi theo đuổi anh Phó tám năm nay chưa bao giờ thấy anh đóng phim tình cảm. Hóa ra ánh mắt anh nhìn người yêu là như thế này.”
“Đụng vai, kéo tay, tôi vừa lau máu cam vừa ship nè, à nhầm, học nè.”
“Vậy Phó Hàn Chu rời khỏi showbiz là vì Tô Vân Cảnh hả?”
“Tô Vân Cảnh tỏ ý: các người càng mắng thì tình cảm của tôi và anh Phó càng mặn nồng. Các người cứ mắng đi, chia tay coi như tôi thua. (châm điếu thuốc nhìn cuộc đời thăng trầm. GIF) “ “Tôi sai rồi, tôi cầu xin anh Phó quay lại a a a a a a.”
Mặc kệ cho dư luận trên mạng như thế nào, sau khi tham dự đám cưới của Giang Sơ Niên, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu lại bay về tiếp tục việc học.
Bọn họ ngồi ở khoang hạng thương gia. Sợ sẽ bị người hâm mộ nhận ra nên Tô Vân Cảnh đã đặt chuyến bay muộn nhất.
Tiếp viên hàng không bước tới nhắc hành khách thắt dây an toàn, khi đến Tô Vân Cảnh, cô tiếp viên hàng không nhận ra cậu và Phó Hàn Chu ngay lập tức.
Vừa lên máy bay, Phó Hàn Chu đã dựa vào Tô Vân Cảnh, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Cô tiếp viên nhìn chằm chằm vào chiếc cổ mảnh mai, trong lòng vô cùng hưng phấn, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào chuyên nghiệp.
“Xin chào, có cần tôi lấy chăn cho quý khách không ạ?” Cô tiếp viên nhẹ nhàng hỏi.
Sợ rằng Phó Hàn Chu sẽ bị lạnh, Tô Vân Cảnh lịch sự nói với tiếp viên hàng không: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Tiếp viên hàng không: “Xin vui lòng chờ một chút.”
Đợi tiếp viên hàng không mang chăn tới, Tô Vân Cảnh đắp nó lên người Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu vòng tay qua vai Tô Vân Cảnh, chui vào trong chăn, làm nũng với cậu. Thấy cảnh này, trong lòng cô tiếp viên hàng không gào thét.
Cô ấy là một fan cuồng của Phó Hàn Chu, mặc dù không nhiệt tình theo đuổi ngôi sao nhưng cô ấy cực kỳ thích nhan sắc của Phó Hàn Chu.
Cô ấy vốn không tin chuyện hai người là một cặp lắm. Nhưng thấy cảnh này cô ấy cũng tin hơn phân nửa rồi.
Quả nhiên đẹp trai thì làm gì cũng đúng. Cho dù cô không phải hủ nữ, nhưng ở thời đại hủ có ở khắp nơi thế này cô ấy cũng hiểu được phần nào.
Cô ấy quá hiểu luôn!
Bây giờ dù sao cũng đang làm việc, tố chất nghề nghiệp không cho phép tiếp viên hàng không nhìn chằm chằm họ, đến xin ký tên cũng bị hãng bay cấm.
Cô tiếp viên hàng không lưu luyến miễn cưỡng rời đi để phục vụ những hành khách khác.
Tô Vân Cảnh vốn đã đắp chăn lên tới vai Phó Hàn Chu, nhưng tự anh lại kéo nó qua đầu. Anh vòng tay qua eo Tô Vân Cảnh, hôn Tô Vân Cảnh dưới tấm chăn.
Tai Tô Vân Cảnh ngứa đến tê dại, như có trăm con kiến bò quanh đó, nhưng cậu không đẩy Phó Hàn Chu ra mà để cho đối phương hôn mình.
Thân mật nơi công cộng là không có ý thức, vì sẽ ảnh hưởng đến người khác. Nhưng mà Phó Hàn Chu đã che kín mình nên chả ai nhìn thấy cả, Tô Vân Cảnh đành chiều theo anh.
Dù sao thì khoảng thời gian này Tô Vân Cảnh vẫn luôn bận học. Đôi khi cậu nhìn thấy nhóc cool ngầu một mình lẻ loi làm quần áo, trong lòng ít cũng ít nhiều không thoải mái.
Chiều chuộng thì chiều chuộng nhưng khi cô tiếp viên bước tới, Tô Vân Cảnh lập tức nắm gọn lấy bàn tay hư hỏng của Tiểu Kiều Kiều.
Lén lén lút lút làm chút chuyện xấu cũng được nhưng dưới sự chú ý của người khác mà thân mật với Phó Hàn Chu thì Tô Vân Cảnh ngại không chịu được.
Phó Hàn Chu ngược lại cũng không làm ầm ĩ nữa. Thuận thế nằm đè lên cổ Tô Vân Cảnh, ngoan ngoãn yên lặng như một chú chim mệt mỏi đã tìm được tổ ấm.
Anh chậm rãi nắm chặt ngón tay của người có thể làm anh dừng lại nghỉ ngơi. Mười đầu ngón tay đan vào nhau thật chặt, không có một khe hở.
Người trên vai đã lâu không nhúc nhích, Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng anh đã ngủ, vì vậy nhẹ nhàng vén một góc chăn lên.
Đôi mắt đen nhánh ngước lên nhìn cậu từ bên trong, lưu luyến mà chăm chú, như thể vẫn luôn chờ đợi Tô Vân Cảnh mọi lúc, luôn mong cậu đặt ánh mắt vào mình.
Anh lưu luyến hơi ấm của Tô Vân Cảnh như vậy, khát vọng hơi ấm của Tô Vân Cảnh như thế.
Trái tim của Tô Vân Cảnh dường như bị thứ gì đó đánh trúng, cậu kìm lòng không nổi hôn lên mắt anh.
Cho dù người khác nghĩ gì về Phó Hàn Chu thì đối với Tô Vân Cảnh, anh luôn có thể chạm đến phần yếu mềm nhất trong trái tim của cậu.
Chu Chu của em vĩnh viễn là ngoan nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất